Đọc truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn – Chương 190: Loạn Gia Đình
Kỳ Vô Quá há hốc nhìn giả thiết nhân vật, cảm giác bất an lại dần dâng lên.
Trong số sáu nhân vật, chỉ có hai người là nam, còn lại đều là nữ.
Hơn nữa trong số hai người nam đó, gã sai vặt hiển thị không thể lựa chọn, chứng tỏ đã có người nhập vai nhân vật này.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, nói: “Xem ra hai chúng ta sẽ có một người phải đóng vai nữ rồi.”
Đoàn Lệ im lặng một lát, bỗng nhiên nhớ tới cảnh Kỳ Vô Quá mặc váy ngủ tơ tằm trong trò chơi trước.
Hắn nói: “Cậu mặc đồ nữ vẫn đẹp.”
Kỳ Vô Quá lạnh lùng nhìn hắn: “Cảm ơn anh, nhưng tôi không vui chút nào.”
Dù sao chăng nữa, thứ gì tới sẽ tới.
Lần trước đi vào không gian bị lây nhiễm virus, toàn bộ số liệu không gian trở về số không, Kỳ Vô Quá không được điểm nào.
Lần xem sơ lược cốt truyện vừa rồi đã sử dụng hết số điểm còn lại của cậu.
Còn Đoàn Lệ là người nhập cư trái phép vào không gian, không có chút điểm nào trong tay.
Đây mới là nguyên nhân khiến Kỳ Vô Quá tuyệt vọng nhất, nếu có một trăm điểm, cậu sẽ chọn nhân vật cậu chủ ngay, dù nhân vật này có cần làm việc vất vả xuyên ngày xuyên đêm hay không, cậu tuyệt cũng sẽ không hối hận.
“Chỉ có thể đua nhân phẩm thôi.” Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Hay là chúng ta cùng chọn nhé?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Được.”
Kỳ Vô Quá đếm ngược ba hai một, cả hai cùng nhấn chọn nhân vật.
Vòng quay nhân vật điên cuồng nảy lên, Kỳ Vô Quá chưa bao giờ mong mỏi mình có thể có được một vai diễn đến vậy, nhưng vì là sao chổi nên cậu cảm thấy không trông đợi được gì.
Đúng lúc này, vòng quay nhân vật dừng lại.
Kỳ Vô Quá đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại xoa mắt.
Sống nhiều năm như vậy, trong những tình huống bình thường cậu đều có thể giữ bình tĩnh, kết quả hiện tại lại khiến Kỳ Vô Quá không khỏi vui sướng.
Cậu chọn trúng nhân vật nam còn lại, cậu chủ.
Là cậu chủ không cần mặc đồ nữ, cũng không cần làm việc!
Kỳ Vô Quá nhanh chóng bắt kịp vấn đề, nếu cậu chọn trúng cậu chủ, vậy kết quả của Đoàn Lệ sẽ rất thú vị.
Cậu nghiêng đầu nhìn kết quả chọn của hắn, không nhịn được bật cười.
Vợ bé.
Kỳ Vô Quá nhướng mày, đứng dáng cà lơ phất phơ, giơ tay vuốt ve cằm Đoàn Lệ.
“Người đẹp à, anh đây sẽ thật lòng yêu thương em.”
Cậu vốn muốn thấy khuôn mặt xấu hổ của Đoàn Lệ sau khi biết mình là vợ bé phải mặc đồ nữ, không ngờ Đoàn Lệ chỉ nhìn cậu, sau đó nắm lấy tay Kỳ Vô Quá: “Hi vọng vậy.”
“…”
Kỳ Vô Quá bị thái độ bình thản của hắn làm cho mất tự nhiên, ngượng ngùng cười nói: “Tôi không có kinh nghiệm gì cả, đùa chút thôi.”
“Không có kinh nghiệm?” Đoàn Lệ nói, “Luyện tập chút là được.”
Kỳ Vô Quá khó có khi á khẩu không trả lời được, chỉ trong chốc lát, ánh mắt cậu dao động, nhanh chóng nhìn lên đồng hồ đếm ngược sắp hết thời gian trên cửa.
“Đến giờ rồi, vào thôi.”
***
Kỳ Vô Quá mở to mắt, đầu óc hơi mờ mịt.
Lần đi vào không gian này khá đặc biệt, sau khi đẩy cửa vào, cậu lập tức chìm vào bóng tối.
Trên đầu là màn lưới, cơ thể nặng nề như có người đè lên, mùi thơm của son phấn xộc vào mũi.
Kỳ Vô Quá giơ tay muốn đẩy người nọ ra, lại sờ được da thịt bóng loáng ấm áp.
“!”
Cậu hoảng loạn muốn đẩy mạnh người đè phía trên ra, lại bị bắt lấy tay.
“Là tôi.”
Kỳ Vô Quá sửng sốt, giọng nói quen thuộc này không phải ai khác mà là Đoàn Lệ.
“Cậu không nhận ra tôi à?” Giọng nói của Đoàn Lệ hơi lạnh đi.
Kỳ Vô Quá nói: “Mùi son phấn trên người anh quá nồng, tôi vừa tỉnh lại, đương nhiên không nhận ra rồi.”
“…”
Đoàn Lệ im lặng một lát, lúc này mới rời khỏi người Kỳ Vô Quá, sau đó đứng dậy xuống giường, thắp sáng ngọn đèn dầu trên bàn.
Kỳ Vô Quá ngồi bên mép giường, trong lòng hơi thất vọng.
Hiện tại Đoàn Lệ mặc một chiếc quần dài, nửa trên không mặc áo, hoàn toàn không phải dáng vẻ như cậu đã tưởng tượng.
Đoàn Lệ quay lại liền thấy ánh mắt kỳ dị của Kỳ Vô Quá, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Không phải thiết lập của anh là vợ bé à? Sao lại ăn mặc như vậy, đồ nữ đâu?”
Đoàn Lệ nâng tay nhéo mày, nói: “Không biết, khi tôi tỉnh lại đã thấy vậy rồi.”
Kỳ Vô Quá thất vọng đi xuống giường, chuẩn bị xem trong phòng có manh mối gì không.
Cậu thấy một tập báo đặt trên bàn, nội dung trong báo đã nhanh chóng giải thích nguyên nhân vì sao Đoàn Lệ ăn mặc như vậy.
Đây là một tin tình ái chấn động, miêu tả cậu chủ cao quý say mê một con hát như thế nào, cuối cùng thậm chí còn bỏ số tiền lớn chuộc thân cho con hát kia, sau đó cưới về làm nam thiếp.
Kỳ Vô Quá đọc tới há hốc, sau một hồi lâu mới nói: “Boss màn này thoáng vậy à, nam thiếp?”
Đoàn Lệ đi tới, lấy tờ báo trên tay cậu lật qua, sau đó nói: “Giả thiết nhân vật rất hợp lý.”
Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng khá hợp logic.
Cậu chủ này vốn phản cảm với truyền thống phong kiến trong nhà, cho nên mới cưới vợ bé để chọc giận mẹ mình.
Đương nhiên trong lòng cậu ta, đó không phải là vợ bé mà là tình yêu đích thực và tự do mà cậu ta theo đuổi.
Đeo bám một người đàn ông có thể đạt được mục đích phản đối mẹ mình tốt hơn so với phụ nữ.
Kỳ Vô Quá cứ vậy dùng mớ logic quái đản của mình để xâu chuỗi lý do cũng kỳ quặc không kém gì mình.
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập trong đêm đen khiến người ta không khỏi bất an.
Kỳ Vô Quá không tùy tiện chạy ra mở cửa mà hỏi: “Chuyện gì?”
Người bên ngoài không trả lời, tiếp tục gõ cửa.
Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Có chuyện gì! Không biết ta đang hưởng đêm xuân à?”
Cuối cùng người bên ngoài cũng chịu lên tiếng, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Cậu chủ à, không hay rồi, mợ Tuệ sắp bị bà chủ đánh chết rồi!”
“?”
Kỳ Vô Quá tạm thời không biết phản ứng ra sao, mợ Tuệ sắp bị đánh chết có liên quan gì tới cậu, sao nha hoàn bên ngoài lại chạy tới đây cầu cứu?
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Lão gia nhà này chết sớm, mợ là chỉ vợ bé của cậu.”
“…”
Kỳ Vô Quá bị ép tiếp nhận giả thiết đào hoa sầu não, có trời mới biết mấy ngàn năm qua cậu chưa từng nắm tay con gái, vậy mà trong không gian này lại trở thành công tử bột nhà giàu trái ôm phải ấp.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói với Đoàn Lệ: “Chúng ta qua đó xem.”
Cả hai nhanh chân rảo bước đi theo nha hoàn báo tin.
Trên đường đi, Kỳ Vô Quá thu được không ít tin tức.
Ví dụ như mợ Tuệ được cưới về trước Đoàn Lệ, đã từng được yêu thương một thời gian.
Sau khi cậu chủ chuyển qua say mê con hát, lúc này mới ruồng bỏ mợ Tuệ.
Nói đến đây, nha hoàn còn trộm trừng Đoàn Lệ, có thể nói vô cùng to gan.
Ba người đi thẳng tới viện của bà chủ, đã là nửa đêm nhưng viện của bà chủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, xem ra tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Tất cả thấy Kỳ Vô Quá đã đến, nhích ra mở một con đường.
Giữa sân có một người phụ nữ mặc đồ thời Mãn Thanh đang nằm sõng soài.
Cô ta cứ ghé mặt lên nền đá xanh lạnh lẽo, dù Kỳ Vô Quá đi vào cũng không ngẩng đầu nhìn.
Kỳ Vô Quá cau mày, nhìn lớp váy gần như bị máu tươi thấm ướt của người phụ nữ.
Những người xung quanh đều lạnh lùng nhìn mợ Tuệ, dường như không có chút thương cảm nào.
Bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế mặt trắng bệch, có vẻ rất sợ với tình huống thảm hại trước mắt.
Bà chủ trẻ ngoài ý muốn, thoạt trông mới chỉ có hai mươi mấy tuổi.
Điều này rất bình thường, bởi vì bà chủ do người chơi thủ vai.
Kỳ Vô Quá có thể hiểu cho tâm trạng đối phương, có lẽ người chơi sắm vai bà chủ vừa mở mắt đã nhìn thấy khung cảnh hung tàn như vậy, tất nhiên sẽ bị dọa sợ.
Bà chủ thấy Kỳ Vô Quá đi tới, khuôn mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Ai gọi con tới đây? Những việc này không cần con nhúng tay.”
Nói xong, bà chủ lại nhìn qua Đoàn Lệ, cau mày nói: “Chuyện trong nhà, con dẫn loại người này tới đây làm gì?”
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, chuyện gì thế này?
Một lát sau, cậu đã biết nguyên nhân.
Kỳ Vô Quá phát hiện mình tự động nói: “Mẹ, Tuệ nhi đã phạm lỗi gì mà phải làm vậy với em ấy?”
Thôi được rồi, có vẻ trò chơi này đang điều khiển nhân vật sắm vai, màn này là cảnh mở màn cho câu chuyện về sau.
Bà chủ nói: “Cục vàng này của con đã cắm sừng cho con đấy, mấy tháng rồi con chưa đến phòng nó, mà nó thì hay rồi, có thai.”
“Trước đó vài hôm, nó trộm bảo Tiểu Liên đi lấy thuốc phá thai, Tiểu Liên biết đây là chuyện lớn nên lén nói cho ta.”
Khi bà chủ nhắc đến Tiểu Liên liền quay đầu nhìn qua.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới chú ý tới một nha hoàn trang điểm đứng trong đám người làm, đảo mắt quan sát, Kỳ Vô Quá không khỏi cạn lời, thậm chí còn thấy cay mắt.
Bởi vì Tiểu Liên là một tên cường tráng để râu quai nón.
Gã tết tóc thắt bím, mặc bộ áo ngắn màu hồng nhạt và quần dài, rõ ràng số đo áo hơi chật khiến toàn bộ hai bên đều nứt toác.
Tiểu Liên là một người chơi.
Khi Kỳ Vô Quá nhìn qua, Tiểu Liên đầu tiên hơi rụt về phía sau, có vẻ rất ngại bộ đồ trên người mình.
Nhưng gã nhanh chóng bị sức mạnh của cốt truyện khống chế, chỉ thấy Tiểu Liên ngượng ngùng nhìn Kỳ Vô Quá, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu, cậu chủ… Em chỉ ngứa mắt vì cậu đối xử tốt với mợ Tuệ như vậy, thế mà mợ… mợ lại không biết xấu hổ…”
Kỳ Vô Quá bị ánh mắt yểu điệu của gã đô con kia dọa giật nảy mình, sau đó không tự chủ nói: “Gian phu là ai?”
Tiểu Liên nói: “Là… là thầy dạy học ạ.”
Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Ta nghĩ phụ nữ cũng có quyền được đi học, cho nên dẫn em ấy đến lớp học vỡ lòng, không ngờ em ấy lại thông dâm với thầy dạy.”
Bà chủ nói: “Ta đã cho người đi bắt người thầy kia rồi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Nếu em ấy và thầy thật lòng yêu nhau, vậy tác hợp cho bọn họ đi.”
Bà chủ bất đắc dĩ nói: “Con đấy, mềm lòng quá.”
Kỳ Vô Quá bị cốt truyện khống chế không khỏi cảm thấy lời kịch toàn lỗ hổng.
Cậu chủ này thoạt trông trong sáng lương thiện, thật ra lại là kẻ bạc tình.
Từ lúc bắt đầu lời thoại đến giờ, cậu ta vốn không thèm liếc mắt nhìn mợ Tuệ nằm thoi thóp trên mặt đất lấy một cái, cũng không biết NPC có chống đỡ nổi tới lúc thầy giáo đến hay không.
Một lát sau, Kỳ Vô Quá ngồi cạnh bà chủ nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài, xem ra gã sai vặt bà chủ gọi đi bắt người đã quay về.
Một người mặc trường bào bị áp giải vào, trên khuôn mặt thanh tú văn nhã là vẻ kinh hoảng thất thố.
Thầy giáo bị đẩy vào giữa sân, thậm chí còn chưa kịp nhìn mợ Tuệ đã vội vã biện giải.
“Là… là cô ta dụ dỗ tôi… Tôi… tôi cũng không muốn làm đâu.”
Nghe thấy thầy nói những lời này, mợ Tuệ vẫn luôn quỳ rạp trên đất không rõ sống chết hơi động đậy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy giáo, từ góc Kỳ Vô Quá không nhìn thấy ánh mắt của mợ Tuệ, nhưng có thể phỏng đoán nhờ biểu cảm trên mặt thầy.
Có lẽ ánh mắt của mợ Tuệ là ai oán, bởi vì trên mặt thầy giáo vừa chột dạ vừa mềm lòng, thậm chí tay hắn giật giật như muốn vươn tay đỡ mợ Tuệ trên đất đứng dậy.
Mợ Tuệ đột nhiên lạnh lùng nói: “Đứa con trong bụng tôi là của anh!”
“Sao… sao… sao lại vậy được?”
Thầy giáo càng thêm hoảng loạn, hắn nhìn về phía Kỳ Vô Quá, định bụng biện giải rằng mình trong sạch.
Kỳ Vô Quá lại nói theo sự điều khiển của cốt truyện: “Nếu các người yêu nhau thật lòng, tôi có thể thả cho em ấy đi với thầy, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, tôi không ngại.”
Thầy giáo nghe xong lại không tỏ ra vui sướng mà càng hoảng hốt: “Không… không… không phải.”
Tuy hắn nói năng lộn xộn, nhưng mợ Tuệ vẫn có thể hiểu ý người tình của mình.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thầy giáo, sau đó lại nhìn Kỳ Vô Quá, nhìn Đoàn Lệ rồi tới bà chủ và Tiểu Liên.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, các người nhớ cho thật kỹ vào…”
Nói xong, mợ Tuệ lảo đảo đứng lên, khớp hàm khép chặt, phun một ngụm máu tươi lên mặt thầy giáo.
Người thầy kia sắc mặt tái nhợt, liên tục lui vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Mợ Tuệ ngửa đầu ngã ra đất, không còn hơi thở.
Một gã sai vặt tiến lên trước nhìn thoáng qua, nói: “Thưa bà, thưa cậu, mợ Tuệ cắn lưỡi tự sát rồi.”
Sau đó những người đã được huấn luyện sẵn trong viện quét dọn toàn bộ, cuối cùng rút lui đi, chỉ để lại người chơi ở lại nhìn nhau.
Bà chủ thử mở miệng trước: “Hình như… được tự do nói chuyện rồi? A, tôi tên Cố Vân.”
Mọi người thấy thế cũng tự giới thiệu về bản thân.
Người chơi sắm vai bà chủ tên Cố Vân, sắm vai nha hoàn Tiểu Liên tên Ngụy Kiệt.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Còn thiếu hai người nữa đâu?”
Người Kỳ Vô Quá đang nhắc đến là người chơi sắm vai cô chủ và chân sai vặt, vừa rồi bọn họ chưa từng xuất hiện trong cảnh mở màn.
Cố Vân nói: “Từ lúc bắt đầu tôi đã bị cốt truyện khống chế.
Chân sai vặt thì từng xuất hiện rồi, lúc ấy tôi sai đến viện của cô chủ, đừng để bất cứ ai làm lọt tin ra.”
Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Nhà này có rất nhiều sai vặt, sao cô xác định đó là người chơi?”
Cố Vân cười khổ: “Bởi vì cô ấy là nữ lại đi mặc đồ sai vặt, nhìn là biết người chơi rồi.”
Nhân vật trong trò chơi này loạn xì ngầu cả lên, cho nên Đoàn Lệ làm nam thiếp cũng không có gì lạ.
Kỳ Vô Quá nói: “Thật ra vẫn còn một người chưa xuất hiện.”
Cố Vân hỏi: “Ai?”
“Mợ cả.” Kỳ Vô Quá kể lại sơ lược cốt truyện cho mọi người cùng nghe.
Tiểu Liên, không, Ngụy Kiệt nói: “Nhưng khi tôi vừa đến đây đã nghe bọn nha hoàn nói chuyện với nhau, đồn cậu còn chưa kết hôn, đào đâu ra mợ cả?”
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, cậu còn chưa kết hôn? Vậy rốt cuộc mợ cả trong cốt chuyện từ đâu ra?