Đọc truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn – Chương 19: Đơn chuyển phát
Tưởng Phương thở dài, nói: “Tiếc là toàn bộ số thùng giấy kia đều bị cảnh sát mang đi, bằng không tôi đã có thể tra mã đơn hàng để tìm thêm chút manh mối rồi.”
Đoạn Lệ nghe hắn nói vậy liền trực tiếp đọc ra một loạt dãy số.
Mọi người đồng loạt quay đầu về phía hắn, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá có chút bất ngờ hỏi: “Đây là mã chuyển phát nhanh à? Anh cũng lợi hại quá nhỉ?”
Đoạn Lệ nói: “Trời sinh mẫn cảm với mấy con số.”
Tưởng Phương đăng nhập thẳng vào hệ thống chuyên dụng dành cho nhân viên chuyển phát, giải thích: “Cái hệ thống này ngoại trừ có thể tra được vị trí đơn hàng, thì còn có thể xem được người giao bưu kiện, nhưng mà tôi cảm thấy cái số đơn này chắc chắn không còn tồn tại…nữa?”
Cậu ta vừa dứt lời, trên màn hình đã hiện ra kết quả kiểm tra.
Trên hệ thống này từ mã vận đơn hàng đã có thể tra ra được người gửi bưu kiện là Khương Tiểu Lôi, mà người nhận bưu kiện cũng là Khương Tiểu Lôi.
Thời gian phát bưu kiện là năm rưỡi sáng.
Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thang Tĩnh Nhã: “Năm rưỡi sáng, gần khớp với khoảng thời gian mà cô nhìn thấy mấy cái thùng giấy trước tủ bưu kiện.”
Thang Tĩnh Nhã gật đầu: “Ừm.”
Tưởng Phương nói: “Tủ có thể đựng bưu kiện, cho nên đống thùng giấy cô thấy lúc đó cũng có khả năng là do người gửi đặt.”
Lý Chính Lâm hỏi: “Chẳng lẽ lúc đó Khương Tiểu Lôi còn chưa chết?”
“Chết rồi cũng có thể gửi bưu kiện.”
Khi âm thanh của Đoạn Lệ vang lên, mọi người mới hồi hồn lại, đây cũng không phải án giết người trong thế giới thực, mà là trong trò chơi chạy trốn lệ quỷ hoành hành.
Có lẽ là do Kỳ Vô Quá đã làm ra hành động không theo lẽ thường tình, khiến mọi người suýt chút đã nhầm sang trò chơi trinh thám, cũng may Đoạn Lệ vừa kịp kéo bọn họ trở lại.
Những người chơi lão luyện lúc này chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, tên Kỳ Vô Quá này đúng là quá ma mị, đem mọi người sút bay lên chín tầng mây, cuối cùng còn phải để một tên tay mơ nhắc nhở bọn hắn.
Kỳ Vô Quá sờ sờ cắm, tán đồng với lời giải thích của Đoạn Lệ: “Khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn thấy Khương Tiểu Lôi, sắc mặt cô ta uể oải nhưng bước chân lại rất nhanh, chính là dáng vẻ chỉ muốn về thẳng nhà.”
“Tôi có nghiên cứu một chút về mấy loại văn hóa dân tộc như thế này, nghe nói nếu con người trước khi chết vẫn còn chuyện chưa làm xong, thì sau khi chết đi hồn phách vẫn sẽ cố chấp lưu lại để thực hiện cho xong nó.”
Thang Tĩnh Nhã ngập ngừng nói: “Ý của cậu là, cô ta trước khi chết rất muốn về nhà, cho nên mới dùng bưu kiện để chuyển phát thi thể cho chính mình?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Chính là ý này, tôi đoán là Khương Tiểu Lôi đã chết lúc một giờ hơn, nguyên nhân tử vong có liên quan tới cái tay trong tủ kia.”
“Những thùng giấy mà cô thấy lúc năm giờ hơn là do hồn phách của Khương Tiểu Lôi làm.”
Tưởng Phương lại nói: “Nói vậy thì, thùng giấy không liên quan gì tới cái chết của Khương Tiểu Lôi, thứ chúng ta phải tìm chính là con lệ quỷ trốn trong tủ bưu kiện kia.”
Mọi người càng thảo luận càng thấy suy đoán này có logic, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch đi hỏi thăm các hộ gia đình xung quanh xem nơi gần tủ bưu kiện đã từng xảy ra án giết người nào không.
Còn chuyện Khương Tiểu Lôi bị sát hại, cũng chỉ mang đến một manh mối hữu hiệu cho mọi người là cái tay bí ẩn kia mà thôi.
Mấy ngày trôi qua, phía bên cảnh sát dường như cũng lâm vào cục diện bế tắc, cuộc sống trong tiểu khu nhanh chóng trở lại như ngày thường.
Hôm nay Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ tuần tra xung quanh tiểu khu, thấy mấy dải phân cách đã bị gỡ bỏ hẳn.
Cảnh sát đã lật toàn bộ sân cỏ lên một lần, tìm toàn bộ manh mối và chứng cứ mang về, hơn nữa hai ngày trước còn mưa to một trận, dù như thế nào cũng sẽ lưu lại một ít chứng cứ.
Nhân viên quét dọn tên chị Lưu ngày đầu tiên đưa Thang Tĩnh Nhã theo kia, đang ngồi xổm xuống trước tủ bưu kiện, cẩn thận kiểm tra vết máu.
Nói ra thì, Kỳ Vô Quá vẫn chưa từng thấy chị Lưu xuất hiện lại kể từ ngày đầu tiên, không ngờ hôm nay lại thấy chị ta xuất hiện ở đây.
Kỳ Vô Quá dùng lập luận của game thủ pro mà nghĩ, bà cô quét dọn xuất hiện lần hai, có lẽ là để cung cấp tin tức.
Kỳ Vô Quá lại nhớ tới một chuyện, Thang Tĩnh Nhã trước đây có nói cho cậu biết, chị Lưu đã làm việc ở đây kể từ khi tiểu khu vừa được xây dựng.
Chị ta biết rất rõ mọi chuyện trong tiểu khu, thậm chí từ việc nhà ai sinh con, hay vợ chồng nhà nào có cãi vã.
Nếu như đã gặp rồi, thì hẳn nên đến hỏi thăm tình hình một chút, nghĩ tới đây, cậu liền bước tới mở lời.
“Chị Lưu, sao mấy ngày rồi không thấy chị?”
Chị Lưu vừa ngẩng đầu đã thấy Kỳ Vô Quá, thuận miệng đáp: “Ừ, chị xin nghỉ mấy ngày lo chuyện trong nhà.”
Kỳ Vô Quá biết có một số chuyện không thể hỏi thẳng ra được, phải thăm dò thì mới có thể lấy được nhiều thông tin.
Cậu quyết định sẽ bắt đầu từ chuyện mà chị Lưu quan tâm nhất: “Mấy ngày nay còn có tên nào đến trộm thùng giấy nữa không?”
Chị Lưu vừa nghe xong liền trở nên tỉnh táo, đến cả công việc trong tay cũng không thèm làm nữa.
Chị ta ném khăn lau vào thùng rác, sau đó đứng lên u oán nói: “Cậu nhắc tới làm chị càng tức giận, lần trước chỉ không thấy thùng giấy trong tòa nhà số ba, hôm nay vừa quay lại làm việc đã phát hiện nửa số thùng giấy trong đó bị trộm mất.”
Kỳ Vô Quá giả bộ rất kinh ngạc, nói: “Tên trộm này cũng to gan quá nhỉ, hai ngày nay trong tiểu khu chỗ nào cũng có cảnh sát, thế mà lại dám ra tay ăn trộm vặt.”
Cậu rất tự nhiên chuyển hướng câu chuyện về trên án giết người, hoàn toàn không nghe ra chút thăm dò thông tin nào.
Chị Lưu quả nhiên bị Kỳ Vô Quá lôi kéo theo dòng suy nghĩ, tiếp tục nói: “Nói ra thì Khương tiểu thư cũng thật thê thảm, cô ấy là một cô gái tốt mà, haizz.”
Kỳ Vô Quá cũng thở dài một hơi, nói: “Phía bên cảnh sát hình như vẫn chưa có tiến triển gì.”
Chị Lưu khoát tay một cái, nói: “Chị thấy vụ án này khó phá đó, hồi trước lúc chị mới vào ở không bao lâu, ở đây cũng xảy ra chuyện tương tự như bây giờ, tới nay vẫn chưa phá được án đây.”
Kỳ Vô Quá biết tin tức then chốt đã xuất hiện, hỏi thẳng: “Không thể nào, sao mấy ngày nay em không nghe thấy người ta nói gì?”
Thứ chị Lưu không thể chịu đựng nhất chính là bị người ta nghi ngờ về hiểu biết của mình đối với chuyện trong tiểu khu, liền đem vụ án mấy năm trước kể ra rất tỉ mỉ.
Quả nhiên vụ án mấy năm trước rất giống với án của Khương Tiểu Lôi, cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi thích mua sắm trên mạng bị giết rồi chặt xác.
Vừa vặn trong nhà cô ta có rất nhiều thùng bưu kiện, nên hung thủ đã sử dụng luôn chỗ thùng đó để đựng cơ thể bị chặt, dùng màng bọc thực phẩm đậy lên rất nhiều lớp, sau đó tách ra ném một ít vào giếng thang máy.
Cô gái trẻ bị hại vốn là người hướng nội, vả lại cũng không có chỗ làm việc cố định, cho dù mấy ngày chưa xuất hiện cũng không ai để ý. Thẳng đến khi thi thể thối rữa, bốc mùi hôi thối khiến mấy hộ gia đình chạy đi khiếu nại dồn dập thì mới bị phát hiện.
Chị Lưu nói: “Lúc đó tiểu khu mới bàn giao phòng chưa được lâu, người ở cũng không nhiều, sau khi chuyện này xảy ra có không ít người qua tay bán nhà chuyển đi nơi khác.”
“Chẳng trách mấy hôm nay không thấy ai nhắc tới chuyện này.” Kỳ Vô Quá thuận miệng khen một câu, “Vẫn là công nhân lâu năm như chị Lưu biết nhiều nhất.”
Chị Lưu được Kỳ Vô Quá khen nên càng vui vẻ, muốn thể hiện mình rất tinh tường chuyện trên nhà dưới ngõ. Chị ta nói: “Thật ra cô gái kia lúc đó cũng không khác Khương Tiểu Lôi là mấy…”
“Không khác là mấy?”
Chị Lưu gật đầu: “Chị vốn cũng không biết tới chuyện này, hôm qua mấy anh cảnh sát tới tìm chị hỏi vài câu, chị mới nghe được từ bọn họ.”
Trên mặt chị Lưu hiện vẻ suy ngẫm: “Điểm giống nhau ấy, cái gì liên hoàn nhỉ?”
“Án giết người liên hoàn?”
“Đúng đúng đúng.” Chị Lưu gật đầu.
Trong lòng Kỳ Vô Quá cảm thấy mình đã cách đáp án ngày càng gần, lại nói: “Không có khả năng lắm, vụ này cách vụ trước đã mấy năm, có thể có chỗ nào giống nhau được.”
Chị Lưu lại nói: “Tiền tiểu thư hồi trước cũng thường xuyên có rất nhiều bưu kiện, chị đi thu gom chút rác rưởi dưới nhà cô ấy, mỗi ngày cũng nhặt được rất nhiều thùng giấy, y như Khương tiểu thư vậy.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, lông mày liền nhíu lại, cảm thấy mối liên hệ này khá là gượng ép. Mấy cô gái trẻ tuổi thích mua sắm qua mạng là chuyện rất bình thường, một ngày năm đơn chuyển phát cũng không phải là quá đáng.
“Mấy cô gái trẻ thích mua đồ online cũng là điều bình thường mà…” Kỳ Vô Quá kéo dài âm thanh, tuy không có nói rõ, nhưng lại lộ ra sự không tín nhiệm.
Chị Lưu chịu không nổi người ta nghi vấn chị, kích động nói tiếp: “Phía bên cảnh sát nói chị cung cấp manh mối rất có giá trị, tám chín phần mười là do chủ bán đồ Taobao trả thù!”
Kỳ Vô Quá nhìn sang, hỏi: “Chủ bán đồ Taobao?”
Chị Lưu hạ thấp giọng, bày dáng vẻ thần bí: “Cảnh sát nói chị nên giữ bí mật chuyện này, cậu đừng nói cho ai khác nhé.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, trong mắt chứa đầy thành ý: “Đương nhiên.”
Chị Lưu nói: “Mấy năm trước sau khi xảy ra chuyện, lúc chị đi thu gom rác có nhặt được một cái điện thoại di động, vốn là muốn giữ lại cho mình dùng, nhưng sau đó lại phát hiện bên trong có rất nhiều ảnh của Tiền tiểu thư, còn có mấy cái tin nhắn, nói cái gì mà cho rate thấp, muốn giết cô ta gì gì đó.”
“Chị đây là công dân tuân thủ pháp luật, vừa thấy đã nhanh chóng giao nó lại cho cảnh sát!”
Kỳ Vô Quá cảm thấy kỳ quái nói: “Nếu nói vậy thì vụ án hẳn phải sớm được phá rồi chứ…”
Chị Lưu nói: “Chị cũng không rõ lắm, nghe nói là không tìm được người kia.”
Cô gái trẻ thích mua sắm qua mạng, kẻ tình nghi bị mất tích, nghe thế nào cũng không thoát khỏi mối quan hệ với nội dung trò chơi.
Kỳ Vô Quá cười, nói: “Ấy, chị Lưu, em đến giờ tuần tra rồi, đi trước đây.”
Nói xong cậu liền vội vã bước đi.
Kỳ Vô Quá nghe chị Lưu nói xong, trong lòng lại xuất hiện cảm giác không được thích hợp. Đây là loại cảm giác chỉ xuất hiện khi sắp có nguy hiểm.
Những cô gái trẻ tuổi, thích mua sắm qua Internet, Triệu Xu gặp nguy hiểm.
Cậu vừa bước tới trước tòa nhà số ba thì bộ đàm bên hông lại vang lên.
“Cậu ở đâu?”
Kỳ Vô Quá lúc này mới nhớ tới chuyện ban nãy nhờ Đoạn Lệ đi mua điểm tâm, bảo chờ cậu tuần tra xong thì qua nhà bảo vệ bên kia ăn.
“Tôi đi qua tòa nhà số ba, Triệu Xu có khả năng gặp nguy hiểm.”
Kỳ Vô Quá vừa mới nói xong, giọng điệu của Đoạn Lệ cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, hắn không nghi ngờ gì lời giải thích của Kỳ Vô Quá mà trực tiếp nói.
“Cậu đứng đó đi, chờ tôi chạy qua! Đừng có hành động một mình.”
Kỳ Vô Quá nghe xong cũng không đi nữa, chờ Đoạn Lệ chạy tới chẳng qua chỉ mất có mấy phút, mà một thân một mình chạy lên quả thật là rất nguy hiểm.
Cậu đứng trước cửa tòa nhà số ba, ngoan ngoãn chờ Đoạn Lệ chạy tới.
Mấy phút sau, Đoạn Lệ vội vã bước đến, hai người cùng nhau lên lầu.
Kỳ Vô Quá ấn chuông cửa nhà Triệu Xu, không ai trả lời.
Cậu lại ấn thêm mấy lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Kỳ Vô Quá chau mày, cậu không còn tâm trạng nào mà quan tâm tới những cái khác, đập rầm rầm vài cái lên cửa, ngay khi cậu chuẩn bị nghĩ cách phá cửa xông vào.
Cửa đột nhiên lại mở ra, lặng yên không một tiếng động.
Nhưng phía sau cửa không có ai cả.
Đây là gian nhà có phòng ở điển hình của phụ nữ độc thân, một phòng ngủ một phòng khách theo kiểu nhà nghèo, đồ đạc trong phòng có hơi bừa bãi.
Trong phòng khách còn chất rất nhiều thùng bưu kiện bằng giấy đã được mở, thoạt nhìn như là chưa kịp thu dọn.
Kỳ Vô Quá đẩy hẳn cửa ra, lúc này mới bước vào phòng khách.
“Triệu Xu, cô có trong này không?”