Đọc truyện Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại – Chương 8: Xung đột
Chung Kình gỡ bỏ cúc cổ tay áo sơ mi, ném xuống áo khoác, lập tức mấy người chung quanh liền rục rịch tay chân, Tiêu Thịnh Vũ lấy ra một điếu thuốc, một chân đứng thẳng, chân kia hơi co lại, mũi chân điểm xuống đất, nghiêng dựa vào trước xe, nhàn nhã phảng phất như đang tự tại, tuy nhiên không người nào biết kỳ thực trong lòng hắn đang nộ khí dâng trào, còn có điểm oan ức như vậy.
Chung Kình từ nhỏ đánh thành quen, ra tay không chút lưu tình, mấy người xung quanh cũng cảm thấy đối phó hắn có phần vất vả, nhưng dù gì cũng là nghề nghiệp của họ, là vào chỗ chết đấu đá, nên cũng khiến Chung Kình có chút e dè, một hồi vật lộn, gào thét dưới bãi đậu xe, đợi đến khi đem toàn bộ đám đàn em của Tiêu Thịnh Vũ quật ngã, Chung Kình lau khóe miệng, trong miệng liền xộc lên vị tanh khó mà nuốt nổi, cảm giác khụ một chút là có thể đem máu phun ra.
Là một nam nhân mạnh mẽ!
Tiêu Thịnh Vũ lạnh lùng quét về phía hắn, thật ra anh đang ngầm đánh giá nam nhân tên Chung Kình này, trên phương diện lui tới làm ăn, tuy rằng Chung Kình cũng không giao thiệp với hắc đạo, mà đa số hắn đều tỏ ra bình tĩnh, lãnh cảm, bất quá vẻ điên cuồng, đố kị bây giờ đã sớm che mất điểm hảo cảm này, nếu như hắn không có giúp Thư Lan bỏ trốn, chính mình căn bản sẽ không xuống tay nặng như vậy, dù sao Chung Kình vẫn là người mà Thư Lan quan tâm.
Biến mẹ quan tâm đó đi! (Một bình dấm chua tên TTV… =))
Lẽ nào anh không đáng để Thư Lan quan tâm à! Em ấy lại nhất định khăng khăng ra đi mà không nói một tiếng sao!
Chung Kình sửa sang lại dáng vẻ của mình, rõ ràng đứng cũng không vững, còn quyết không để ngã xuống, đánh đổ tôn nghiêm của mình trước mặt Tiêu Thịnh Vũ.
“Nếu như mày thật sự yêu Thư Lan,” Chung Kình lãnh đạm nói: “Cũng không cần đi tìm cậu ấy!”
Tiêu Thịnh Vũ ném tàn thuốc xuống, “Mày biết cái gì!”
“Tao thật không hiểu, nhưng tao chỉ biết là nếu như mày thật sự đối tốt với Thư Lan thì cậu ấy nhất định sẽ không muốn rời khỏi mày, mày làm ra những chuyện này chẳng lẽ còn không đủ lý do để cậu ấy rời đi hay sao?” Chung Kình phì cười một tiếng, “Mày thật có thể a, đều sắp đem người làm hỏng rồi” hai mắt Chung Kình đỏ ngầu, tức giận với Tiêu Thịnh Vũ, “Tao con mẹ nó đời này chưa từng thấy Thư Lan thương tâm đến thế!”
“Tao sẽ đối xử tốt với em ấy.”
“Không kịp nữa rồi!”
“Đây không phải là do mày quyết định!” sắc mặt Tiêu Thịnh Vũ vặn vẹo đến khó coi, Chung Kình toàn nói những câu đâm trúng nỗi đau của anh, anh sẽ đi tìm Thư Lan, chỉ là muốn xác nhận Thư Lan có sống tốt hay không, sẽ không làm em ấy thương tổn, chỉ cần một cơ hội như vậy thôi.
“Tiêu Thịnh Vũ, loại người như mày vĩnh viễn luôn đặt quyền thế cùng lợi ích lên hàng đầu, hai người bên nhau nhưng người bị thương tổn luôn là cậu ấy, mày nếu như còn có một chút hổ thẹn liền buông tha cho Thư Lan đi, hảo tụ hảo tán*, hiện tại làm ra chuyện khó coi như vậy quá thực là không đáng!”
(*Ý ảnh nói 2 ng có bắt đầu tốt đẹp thì lúc chia tay cũng nên chia tay trong vui vẻ.)
“… Không cần mày quản, tao sẽ không buông tay.” Tiêu Thịnh Vũ âm ngoan nhìn Chung Kình, “Về phần mày, vẫn là nên lo lắng cho mình trước đi.”
Đợi đến khi từ bãi đậu xe đi ra thì bầu trời đã là một mảnh nhung tối, Tiêu Thịnh Vũ trầm mặt nhìn thoáng qua xe cứu thương, Chung Kình ngồi dựa vào cửa xe bên cạnh, trước vạt áo dính đầy máu, lại không ngừng phun ra thấm ướt cả lớp vải, Tiêu Thịnh Vũ trước khi đi có gọi điện cấp cứu 120, Chung Kình cả người ướt mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, mắng nam nhân một tiếng dối trá rồi ngất đi.
Văn phòng, Tiêu Thịnh Vũ nhìn văn kiện có chứa tư liệu, trên tờ giấy viết Thư Lan ở đâu, học cái gì, cùng người nào tiếp xúc, những chuyện lớn nhỏ mà cậu trải qua trong thời gian qua, thậm chí không biết từ đâu có một tấm hình trong một lễ cưới, vừa vặn chụp trúng Thư Lan, Thư Lan trên hình yên tĩnh mà chuyên chú liếm cái nĩa dính bơ. (Bệnh tương tư nặng quá r anh ơi TT__TT)
Ngón tay Tiêu Thịnh Vũ vuốt khẽ bức ảnh, ánh sáng chiếu tới phác hoạ lên khuôn mặt lạnh lùng, kiên nghị của anh, lại có chút yếu ớt, phảng phất như chạm vào liền tan biến, đây là thời điểm mà anh trông yếu đuối nhất kể từ khi quay ngược thời gian, Chung Kình nói anh đặt lợi ích lên trên hết, anh không phản bác được, bởi vì anh vẫn luôn là một người như vậy, nhưng bây giờ anh đã biết sai rồi, ngoại trừ quyền thế, lợi ích, còn có một người đã từng như vậy đứng sau dõi theo, chờ đợi mình, bây giờ rời đi rồi, mới biết thì ra em ấy mới là thứ quan trọng nhất với mình, cảm giác lúc ấy giống như da thịt trên người bị xé ra, cảm thấy bất lực, đến lúc mất đi rồi mới biết rằng, thì ra việc không có em ấy bên cạnh lại khó chịu như vậy.
Anh muốn nói Thư Lan là máu thịt của mình, làm sao có thể nói xé liền xé xuống như vậy, anh sẽ yêu Thư Lan giống như là yêu chính mình, quyền thế thì làm sao nào, nếu em ấy không còn, thì chẳng còn gì cả! Nhưng Chung Kình lại không tin, mà Thư Lan cũng không nguyện ý tin tưởng anh lần nữa.
Anh nhớ Thư Lan, nhớ đến phát điên, làm sao có thể không đi tìm em ấy, ban đêm có lúc chợt bật tỉnh, cảm thấy những ngày qua lúc nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy Thư Lan vẫn vùi sâu dưới lòng đất lạnh lẽo, Tiêu Thịnh Vũ cầm lấy điện thoại của Thư Lan, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó anh liền bị treo cổ, nghĩ thế chột dạ, sợ hãi cả đêm ngủ không yên ổn.
Nếu như có thể đem em ấy ôm chặt, hãm sâu trong lồng ngực thì càng tốt, như là đoạn thời gian trước kia, chính mình vô cùng hứng thú đối với Thư Lan, buổi tối anh vô luận thế nào cũng phải trở về căn nhà của hai người, mặc dù đối với Tiêu Thịnh Vũ thì đó chẳng qua chỉ là một nơi để ở, thế nhưng Thư Lan lại nói đó là nhà của bọn họ, nhớ lại lúc ấy, Tiêu Thịnh Vũ vô cùng sủng cậu, buổi tối Thư Lan vô lực bị Tiêu Thịnh Vũ đè xuống giường muốn làm gì thì làm, vốn dục vọng Tiêu Thịnh Vũ vô cùng mãnh liệt, Thư Lan rất khó chịu nổi, cái đùi lớn bị bấm thành một khối bầm tím, cái cổ cũng kêu đến khàn khàn. Xong việc Tiêu Thịnh Vũ chưa bao giờ vệ sinh cho tình nhân, khiến cho Thư Lan hôm sau liền phát sốt, Tiêu Thịnh Vũ còn cảm thấy mất hứng. Nhưng bây giờ cái gì cũng sợ tổn thương cậu, cái gì cũng trở nên quí giá, hiện tại chỉ riêng cái ôm ấp của cậu thôi cũng đã khiến anh cảm thấy ấm áp.
–
Là mình trì độn, cư nhiên cho đó là đương nhiên, sẽ luôn có một người chờ mình ở nhà, bao dung sự bá đạo cùng vô lý của mình, thậm chí mình có thể phát tiết với em ấy, mà mình chỉ cần bỏ ra chút ôn nhu thì người kia dù bị ủy khuất cũng sẽ không cáu kỉnh, sau đó mình liền càng ngày càng quá phận, cuối cùng dẫn đến sai lầm đó khiến người yêu mình tuyệt vọng, như thế có biết bao đau đớn, đau đến mức khiến cho một ngưởi ôn nhu như em ấy cũng muốn tuyệt tình mà tránh mình như tránh bò cạp, mãnh thú.
Tính cách Thư Lan ôn nhuyễn như vậy, nếu như không có người che chở em ấy, khẳng định sẽ phải chịu ủy khuất, sẽ không thể tự chăm sóc tốt cho mình, có lúc đau đớn cũng sẽ thà chết nhẫn nhịn, không thèm để ý chính mình, sẽ không thương tiếc chính mình, Chung Kình nói không sai, anh cơ hồ đem Thư Lan hủy diệt rồi, khiến Thư Lan trở nên nhát gan, tự ti, sau đó phong bế, không tin vào tình yêu nữa, không tin thật sự có người sẽ hết mực bảo hộ em ấy.
Một giây trước còn dùng bạo lực đối xử với em ấy, một giây sau liền nói yêu, Thư Lan không tin là đáng đời, chỉ cần tính cách không phải vô cùng ti tiện, không có ai sẽ vì lời hứa đó của anh mà vui mừng, chỉ có oán hận, hận ý cùng trào phúng.
Nhưng anh buông tay không được, có vài thứ một khi cầm lên liền không nỡ buông xuống, tình cảm bất tri bất giác đến, Thư Lan đối với anh tốt, anh dù là một tảng đá băng lạnh cũng phải vì chân tình của cậu mà tan chảy, huống chi trong lòng anh, thật sự muốn giãy dụa cứu vãn, tàn nhẫn mà hổ thẹn cùng đau đớn bao trùm lấy, khiến anh lo sợ mất đi cậu, làm sao có thể giao Thư Lan cho người khác được.
Sẽ không có ai so với anh yêu cậu hơn, Tiêu Thịnh Vũ nghĩ, anh e rằng phải cho Thư Lan một thời gian bình tĩnh, trưởng thành hơn, suy nghĩ cặn kẽ hơn, mà anh cũng đã nhanh quên, Thư Lan so với anh nhỏ hơn gần bảy tuổi, anh yêu cậu nhưng sẽ không lại trở thành gánh nặng cuộc sống của Thư Lan.
Tiêu Thịnh Vũ gọi một cú điện thoại cho Thư Lan, Thư Lan mướn một nhà trọ ở, chủ nhà trọ là bạn tốt nhiều năm của Chung Kình, quanh năm hay đi du lịch đó đây, vì vậy cũng thuận tiện cho Thư Lan, có sẵn một nơi ở. Tiêu Thịnh Vũ lúc trước tra ra mấy số liên lạc của Thư Lan, hiện tại gọi tới chính là số điện thoại ở nhà trọ.
Sau một tiếng “tu tu”, Tiêu Thịnh Vũ như nguyện nghe được giọng nam rõ ràng bên kia.
“Hello?”
“Thư Lan, anh là Tiêu Thịnh Vũ.”
“…”
Như Tiêu Thịnh Vũ suy đoán, đầu kia điện thoại liền trầm mặc, “Xin đừng gác máy, trước tiên nghe anh nói hết đã.”