Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại

Chương 26: Bé con bị bệnh


Đọc truyện Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại – Chương 26: Bé con bị bệnh

Thư Lan chưa cùng nói qua chuyện bức ảnh với Chung Kình, bọn họ không phải người yêu nên không quản được cuộc sống riêng tư của đối phương, Tiêu Thịnh Vũ trái lại hận không thể thay Thư Lan giết chết Chung Kình.

Kết quả sau mỗi lần Thư Lan tìm cách qua loa lảng tránh chuyện này, cuối cùng một thời gian sau Tiêu Thịnh Vũ cũng cảm thấy giữa hai người họ có gì đó rất không đúng, đợi đến khi lưu tâm để ý liền hiểu rõ mối quan hệ giữa bọn họ chẳng có chút cảm giác yêu đương như bao cặp đôi khác, Tiêu Thịnh Vũ sau khi nhận ra điều này liền tức điên lên, khó trách Thư Lan lại chẳng có chút ghen tuông, cũng không gây ra mâu thuẫn gì, thì ra là em ấy lấy Chung Kình ra làm bia đỡ đạn, gạt mình một phen!

Nhưng dù sao Tiêu Thịnh Vũ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, không tra hỏi Thư Lan điều gì.

Thời gian này Thư Cách đã bắt đầu đến nhà trẻ, Thư Lan phải bỏ ra một khoảng thời gian mới khiến nhóc con luôn dính người chịu đi đến đó, sau đó cậu cũng bắt đầu tìm một công việc ổn định để kiếm thêm thu nhập, lo cho cuộc sống sau này của hai cha con, thật may là dạo gần đây luôn có Tiêu Thịnh Vũ ở cạnh lo mấy việc vặt vãnh nên cậu cũng có thời gian thực hiện công tác giáo dục cho con trai.

Tay nghề nấu ăn của Tiêu Thịnh Vũ cũng đã tiến bộ lên, bây giờ có thể tự xuống bếp thi triển tài nghệ nấu nướng, Thư Lan cũng luôn tỏ ra bình thản, mặc anh dưới bếp muốn làm gì thì làm còn cậu cơ bản không thèm liếc mắt nhìn tới.

Thư Cách không thích nhà trẻ này lắm, tuy rằng nơi này gần nhà, điều kiện cũng không tồi thế nhưng Thư Cách cảm thấy những người bạn ở đây chẳng tốt chút nào cả, nó vốn nói tiếng Trung không chuẩn, gập ghềnh trắc trở, nói vài câu Tiếng Anh đơn giản thì chẳng ai hiểu, vì vậy mà bị các bạn nhỏ ở đây cô lập.

Cô giáo cũng không có cách nào, lại không thể cứ ngó ngàng quan tâm mãi một đứa trẻ như thế. Tối hôm đó Thư Lan tắm cho Thư Cách, nó còn chưa kịp choàng khăn tắm đã chạy ào ra ngoài, chắc chắn lúc đó đã bị cảm lạnh, vì vậy mà ngày hôm sau khi giáo viên phát hiện thì Thư Cách đã sốt cao lắm rồi.

Giáo viên vội gọi điện cho Thư Lan nhưng đợi mãi mà chẳng có ai tiếp máy, gấp đến độ chân tay bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên lại nhớ đến tấm danh thiếp mà người đàn ông anh tuấn kia đưa cho, anh ta từng nói nếu Thư Cách có vấn đề gì liền gọi cho mình, dưới tình thế cấp bách giáo viên liền vội vàng gọi ngay cho Tiêu Thịnh Vũ.

Tiêu Thịnh Vũ vừa nghe bé con phát sốt liền lao từ phòng họp ra, khoát tay ra hiệu với Trình Thạc bảo hắn tạm chủ trì cuộc họp này, rồi anh liền nhanh chóng gọi cho Thư Lan nhưng chẳng ai bắt máy cả, Tiêu Thịnh Vũ khẽ cau mày, đành đến chỗ bé con xem sao trước đã.


Tiêu Thịnh Vũ vốn cho rằng Thư Cách chỉ mắc mấy bệnh vặt vãnh của trẻ nhỏ nhưng khi đến nhà trẻ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao của Thư Cách và tiếng khóc nỉ non của nó, Tiêu Thịnh Vũ liền tức giận đến vỗ bàn: “Đứa nhỏ bệnh như vậy mà các người cũng không biết đưa đến bệnh viện trước à!” Còn chưa dứt lời liền ôm Thư Cách lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

Thật lâu sau đó Thư Lan mới biết tin bé con ốm đến nhập viện rồi, bởi vì có việc quan trọng cần tĩnh tâm để xử lí cho xong nên cậu đã tắt chuông điện thoại. Đợi hoàn thành xong mới thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ mà người gọi đó là giáo viên ở nhà trẻ của Thư Cách, lòng cậu thoáng lo lắng, thấy Tiêu Thịnh Vũ cũng gọi cho mình mấy cuộc nên cậu liền nhanh tay gọi lại cho anh.

Hai chân Thư Lan như nhũn ra, liên tục hỏi Tiêu Thịnh Vũ rằng có phải bé con xảy ra chuyện gì không.

Giọng nói của Tiêu Thịnh Vũ trầm thấp, không khỏi làm người ta cảm thấy an ổn, “Không có chuyện gì cả, bé con chỉ hơi sốt thôi, anh đã đưa nó đến bệnh viện rồi.”

Thư Lan cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhanh chóng đón xe đến đó.

Thư Cách lặng yên nằm trên cái giường nhỏ, khó chịu huơ tay, cuối cùng đụng đến cây kim cắm ngay cổ tay, đau liền khóc nỉ non, mặc dù ba ba không có ở bên nhưng cũng có chú ở cạnh dỗ dành bảo là con trai thì không nên khóc nhè, cho dù thế đi nữa thì Thư Cách vẫn cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Thư Lan vừa đến, Thư Cách liền đưa tay muốn ôm, Thư Lan nhìn thấy thế liền đau lòng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Bé ngoan ngủ một giấc đi, ngủ dậy liền về nhà.”

Tiêu Thịnh Vũ ngồi ở bên giường nhìn Thư Lan cưng chiều đứa nhỏ, trong lòng liền cảm thấy mềm mại, đó là người anh yêu, vậy đứa nhỏ kia cũng như con trai anh vậy.


Thư Lan cảm thấy Thư Cách mới là bảo bối duy nhất của mình, tất cả nỗ lực của cậu cũng vì con trai, cho nên Thư Lan rất cảm kích khi Tiêu Thịnh Vũ đã giúp cậu đưa Thư Cách vào bệnh viện trước.

Thư Lan có chút mất tự nhiên nói:”Cảm ơn.”

Tiêu Thịnh Vũ nhíu mày, nhớ lại mấy ngày trước em ấy còn mặt lạnh đuổi mình ra khỏi cửa, bây giờ lại nói cảm ơn mình, nghĩ tới đây anh liền cong khóe miệng, nỗ lực cười đến hiền lành, nói: “Ừm, không có gì đâu” nhưng trong lòng lại thầm bổ sung con trai em chính là con trai anh, làm như thế là phải lắm, “Bác sĩ nói chỉ là cảm mạo nóng sốt thông thường thôi, trẻ con có thể chất yếu nên dễ mắc phải, ngày mai sẽ hạ sốt ngay thôi.”

Trên mặt Thư Lan lúc này mới mang theo ý cười, trước đó nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như thế mới đâm ra lo lắng, bây giờ trong lòng cậu cũng đã yên tâm phần nào, khẽ điểm một cái lên mũi bé con, “Cho con ngày hôm qua bướng bỉnh này, giờ sinh bệnh rồi xem sau này còn dám nữa hay không hả?”

Thư Cách tội nghiệp lắc đầu, đưa tay qua cho Thư Lan nhìn cây kim cắm trên cổ tay khiến cậu đau lòng muốn chết, vội xoa nhẹ cánh tay nhỏ nhắn của nó. Tiêu Thịnh Vũ thấy thế liền thở dài, nhìn bộ dạng cưng chiều kia của Thư Lan đi —— anh chẳng hiểu sao mà cảm thấy thật câu dẫn người ta mà, Tiêu Thịnh Vũ sờ mũi một cái, xong rồi, bây giờ yêu em ấy đến nỗi hết thuốc chữa, nhìn thế nào cũng cảm thấy thích cả.

Tiêu Thịnh Vũ đứng dậy, “Em chưa ăn cơm nữa phải không, trông nhóc con nhé, anh đi mua đồ ăn cho hai người đây.”

Thư Lan không hé răng, gật gật đầu, “Làm phiền anh rồi.”


Tiêu Thịnh Vũ có chút thương tâm nói: “Đừng khách khí với anh quá.”

“Anh nhớ mua cho Thư Cách một phần cháo nữa nhé, thanh đạm một chút,” Thư Lan nói tiếp.

Tiêu Thịnh Vũ nhếch miệng, nói “Ừm.”

Chờ Tiêu Thịnh Vũ trở về liền vừa vặn nghe thấy Thư Cách nói với Thư Lan: “Ba ba, con không thích nơi đó.”

“Tại sao vậy? Nơi đó có rất nhiều bạn, con có thể chơi đùa cùng các bạn mà.” Thư Lan cho là Thư Cách cũng giống những đứa trẻ khác đều không muốn đi nhà trẻ mà chỉ muốn quấn quýt lấy cha mẹ, vài ngày rồi cũng sẽ ổn thôi.

“Các bạn ấy… Không chơi với con.” Thư Cách ngập ngừng nói, cầm lấy tay Thư Lan, trong mắt lại ngập tràn hơi nước.

“Tại sao?” Trong lòng Thư Lan mang chút nghi hoặc.

“Bọn họ không hiểu lời con nói gì hết cho nên…Không nói chuyện với con,” Thư Cách đặc biệt oan ức thấp giọng nói.

Thư Lan cảm thấy thật đau lòng, trước đây khi còn ở Anh quốc Thư Lan rất thích dạy bé con nói tiếng anh, bây giờ trở về nước thì ngôn ngữ lại không giống nhau, đối với mình chẳng có trở ngại gì nhưng đối với một đứa trẻ như Thư Cách lại thật không dễ dàng.

“Có thể thử thay đổi môi trường sống cho bé con xem, có lẽ sẽ khá hơn một chút,” Tiêu Thịnh Vũ buông hộp đồ ăn xuống, mang cháo cá đưa qua cho Thư Lan.


Thư Lan thổi thổi, nếm thử một miếng rồi đút cho bé con, “Môi trường sống thế nào?”

“Lần trước anh từng nói với em về một nhà trẻ đó, em có thể cân nhắc xem sao.” Tiêu Thịnh Vũ lấy ra hộp bánh pudding từ trong túi, Thư Cách không khỏi cao hứng, đưa tay toan nhận lấy.

Thư Lan cau mày trừng mắt nhìn Tiêu Thịnh Vũ, “Ăn hết cháo đã, buổi tối xem con có ăn tiêu không.”

Thư Cách đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Thư Lan, “Ăn một miếng nhỏ thôi ạ.”

Thư Lan lại quay qua trừng Tiêu Thịnh Vũ, anh đành sờ mũi một cái, “Ăn hết cháo có thể ăn thêm một miếng bánh nhỏ.”

Thư Cách nghe thế liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhà trẻ kia…”

“Cách chỗ em ở cũng không xa đâu, lái xe mười mấy phút là tới, hơn nữa còn là nhà trẻ song ngữ, ở đó bọn nhỏ có thể dễ dàng giao lưu với nhau.” Tiêu Thịnh Vũ từ từ dụ dỗ, ra sức thuyết phục cậu.

Thư Lan thở dài, “Để tôi cân nhắc đã, quan trọng là bé con có thích hay không nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.