Sau Khi Từ O Giả Trang B Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 36


Đọc truyện Sau Khi Từ O Giả Trang B Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn – Chương 36


Lúc ăn cơm tối, Lâm Ngộ An vẫn luôn có cảm giác biệt nữu, liên tiếp cúi đầu ăn cơm, vô tình va vào ánh mắt của Bùi Yến Chu cũng nhanh chóng dời đi, khóe miệng khẽ mím lại.

Bùi Yến Chu ở bên cạnh nhìn, âm thần nghĩ có phải mình chọc cậu quá mức rồi không.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Ngộ An viện cớ trốn về phòng, dì Tôn đứng bên cạnh che miệng cười trộm chỉ cho là da mặt cậu mỏng, vợ chồng son lại đang nháo một chút đây.

Bùi Yến Chu chỉ cười cũng không phản bác gì.
Hắn về phòng, sau khi tắm rửa xong liền ung dung đi sang bên cạnh, gõ cửa phòng Lâm Ngộ An.

Cửa bị mở ra, Lâm Ngộ An mặc đồ ngủ, lộ ra cần cổ trắng nón, mái tóc ướt nhẹp chỉ được lau qua loa, giọt nước óng ánh rơi xuống lướt qua xương quai xanh tinh xảo, rơi xuống chỗ ánh mắt không thể nhìn thấy.

Ánh mắt Bùi Yến Chu tối lại.
Lâm Ngộ An đứng cạnh cửa, có chút câu nệ: “Bùi tiên sinh có chuyện gì không?”
Bùi Yến Chu nói: “Làm sao lại không lau tóc thế kia?”
“À.” Lâm Ngộ An sờ sờ tóc, không quan tâm nói: “Không cần để ý đâu, lát nữa nó sẽ tự khô ấy mà.”
Bùi Yến Chu nhíu mày, không đồng ý nói: “Gội xong phải kịp thời lau khô không thì rất dễ bị đau đầu, không thể ỷ vào mình còn trẻ mà không yêu quý bản thân mình như vậy được.”
Lâm Ngộ An cười khúc khích: “Bùi tiên sinh nói chuyện thật giống trưởng bối, như là chú đang khuyên nhủ đứa nhỏ trong nhà vậy.”
Sắc mặt Bùi Yến Chu cứng đờ, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cậu nói hắn lớn tuổi.

Hắn nhìn cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy để chú đi vào có được không?”
Lâm Ngộ An hơi đỏ mặt, khỏ giải thích được cảm giác câu nói này có gì đó không đúng.
Cậu nhường đường, nhỏ giọng hỏi: “Làm gì ạ?”
Bùi Yến Chu nhanh chân đi vào trong phòng, ánh mắt nhìn xung quanh, cầm lấy khăn, vỗ vỗ giường: “Ngồi xuống đi.”
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc.
Bùi Yến Chu bất dắc dĩ cười, âm thanh mang theo dung túng nói: “Để tôi lau tóc cho cậu.”
Lâm Ngộ An nhất thời sững sờ.

Lau tóc chuyện như vậy..


đừng nói là người khác, trong trí nhớ của cậu, đừng nói người khác ngay cả cha mẹ cũng chưa từng lau cho cậu.

Loại chăm sóc thân mật này, cậu chỉ thấy cha mẹ thực hiện ở trên người em trai, Lâm Kỳ An mà thôi.

Bùi Yến Chu vỗ vỗ bên giường, nhướng mày ra hiệu cho cậu.
Lâm Ngộ An mím môi, đôi mắt lấp lánh, thận trọng nói: “Như vậy thì làm phiền Bùi tiên sinh quá rồi.”
Bùi Yến Chu nhìn đứa nhỏ khó nén thần sắc mong đợi, nhất thời bật cười, cũng không nói gì thêm chỉ tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nhấn cậu ngồi xuống giường.
Lâm Ngộ An ngồi ở trên giường, ngón tay di chuyển nhẹ theo hoa văn trên ga giường, đưa lưng về phía Bùi Yến Chu, hằm răng khẽ cắn môi dưới.

Khí tức âu dày ở phía sau làm Lâm Ngộ An không khỏi chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Xúc cảm mềm mại của khăn mặt để trên đầu cậu, thủ pháp của nam nhân có chút mới lại, một góc khăn thường xuyên rơi xuống che khuất tầm mắt của cậu, lại cảm nhận được sự ôn nhu cẩn thậu của hắn, từng sợ tóc đều sẽ được hắn tỉ mỉ lấy ra, đặt ở bên trong khăn mà chậm rãi lau.
Ngón tay thon dài thỉnh thoảng nhẹ nhàng xen vào tóc cậu, động tác nhỏ bé nhưng có cảm giác quấn quýt.

Lâm Ngộ An sợ ngứa, ngón tay ấm áp cảu nam nhân kề sát da đầu cậu làm cho cậu tê dại, nửa người đều có chút cứng ngắc.

Khoảng cánh giữa hai người cực gần, gần đến mức Lâm Ngộ An có thể dễ dàng ngửi được mùi hương trên người Bùi Yến Chu.

Lúc đầu là mùi bạc hà lạnh lẽo, vắng vẻ cùng lạnh nhạt như cách người vạn dămk, không giống mùi vị bình thường trên người Bùi Yến Chu, Lâm Ngộ An suy đoán đây hẳn là mùi của sữa tắm.

Lúc ngửi kĩ lại, mùi đàn hương dày nặng độc nhất thuộc về Bùi Yến Chu lặng lẽ tràn ra, từng tia từng sợi tan ra bốn phía trong phòng.

Chóp mũi Lâm Ngộ An giật giật giống như mèo nhỏ, không nhịn được hít sâu vài hơi.
Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, cụp mắt nhìn thiếu niên có vẻ đang hưởng thụ kia, nhẹ giọng hỏi: “Yêu thích tin tức tố của tôi như vậy sao?”
Lâm Ngộ An lấy lại tinh thần có chút ngượng ngùng, cậu cắn môi dưới, ấp úng nói: “Rất dễ chịu ạ.”
Bùi Yến Chu cười khẽ một tiếng, sắc mặt Lâm Ngộ An đỏ bừng, âm thanh mang theo chút được chiều mà làm tới nói: “Tin tức tố ngài đều tả ra rồi, tôi còn không thể ngửi sao?”
Bùi Yến Chu yên lặng nở nụ cười: “Được, được, cho cậu ngửi.”
Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng Bùi Yến Chu tràn ra, như là rượu ngon say lòng người lại amng chút dung túng làm Lâm Ngộ An cảm thấy giống như mình đang cố tình gây sự vậy.


Cậu cúi thấp đầu không nói nữa, cậu cũng không biết động tác này vừa vặn đem tuyến thể của cậu lộ ra hoàn toàn.

Bùi Yến Chu cụp mặt nhìn, ánh mắt thâm trầm.
Ngón tay Bùi Yến Chu xen vào tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, cực kỳ nhu thuận.

Hắn nói: “Lần trước tôi dạy cho cậu làm sao điều động tin tưc tố, cậu còn nhớ không?”
Bùi Yến Chu đột nhiên hỏi như thế, Lâm Ngộ An nhớ đến cái gọi là “dạy” kia, sắc mặt đỏ bừng, nóng đến lợi hại.

Cố tình người phía sau lại đàng hoàng trịnh trọng, thấy cậu lâu không trả lời, nghi hoặc mà “hửm” một tiếng.
Lâm Ngộ An cắn răng: “Vẫn, vẫn còn nhớ..”
Bùi Yến Chu lại nói: “Lúc ở trường học, có luyện tập hay không?”
Lâm Ngộ An: “Ở kí túc xá..

không tiện..” Dù cho trong phòng đều là Beta, không ngửi thấy mùi vị tin tức tố nhưng chuyện này cũng có hơi xấu hổ, Lâm Ngộ An không thể làm được.
“Không sao,” Trong mắt Bùi Yến Chu mang theo ý cười: “Vậy thì bây giờ luyện tập chút đi, củng cố lại.”
Lâm Ngộ An giãy dụa: “Không, không cần đâu.

Bây giờ cũng tối rồi..”
Bùi Yến Chu nói: “Ngày mai, cậu phải đi học, ở trường chắc cũng không tiện.

Vừa lúc bây giờ tôi có thời gian, có vấn đề gì còn có thể trực tiếp hỏi tôi, như vậy không tốt sao?”
Hắn đã nói đến như vậy, Lâm Ngộ An sao có thể từ chối được nữa.

Bên cạnh cậu cũng không có Alpha hoặc Beta nào thân thiết, tư liệu trên mạng thì nửa thậ nửa giả, vẫn không so sánh được có người chỉ bảo.
Lâm Ngộ An xoắn xuýt một lát vẫn thấp giọng nói: “Được.”

Trong nháy mắt con ngươi Bùi Yến Chu tràn đầy ý cười: “Còn nhớ tôi đã nói thế nào với cậu không?”
Lâm Ngộ An gật đầu.

Tin tức tố là một phần trong cơ thể của Alpha hoặc Omega, không cần tận lực khống chế mà có thể tả ra một cách tự nhiên.

Có một số Omega khống chế không tốt nên thường ang theo thuốc ức chế bên người.

Thế nhưng Lâm Ngộ An lại không có loại phiền não này.

Mười tám năm, Lâm Ngộ An làm Beta, cho dù phân hóa thành Omega thì lý ức thân thể và tâm lý đại khái vẫn là Beta.

Chớ nói chi bây giờ cậu mang thai, trong thời gian mang thai, ngoại trừ ngủ say, có thể nguyên nhân là do thân thể mà Omega rất ít khi chủ động phát ra tin tức tố cho nên cũng khiến cho cậu muốn đi học làm sao để khống chế tin tức tố của mình.
“Không cần quá gấp,” Bùi Yến Chu thấy Lâm Ngộ An nhíu chặt mày, âm thanh mềm nhẹ nói: “Tự nhiên một chút..

đúng, chính là như vậy.”
Vừa mới bắt đầu, Lâm Ngộ An có chút trắc trở, làm sao cũng không làm được, khó tránh khỏi lo lắng, còn muốn nghĩ xem trước kia tin tức tố của mình phát ra như thế nào.

Phía sau cậu, Bùi Yến Chu lại cự kỳ kiên trì, phi thường cẩn thận, Lâm Ngộ An dưới sự dẫn dắt của hắn cũng chậm rãi mà tìm được chút cảm giác.

Cảm giác giống như một phần của thân thể cậu, tùy tâm có thể khống chế..

trong phòng tràn ngập mùi đàn hương, dù chưa phải thực thể, nhưng Lâm Ngộ An trong lúc hoảng hốt lại tưởng tượng đến yên vụ lượn lờ, năm tháng trôi qua cự kỳ yên tĩnh.

Mãi đến khi một tia trong veo xông vào, năm tháng yên tĩnh kia bỗng nhiều thêm một phần sinh động, bình tĩnh mang theo trong veo say lòng người, làm cho sự nhất quán bất biến cũng nhiễm phải một phần tươi sáng.
Chóp mũi Lâm Ngộ An giật giật, đây là lần đầu tiên cậu nghe được rõ ràng mùi tin tức tố của chính mình, khó tránh khỏi có chút hưng phấn.

Cậu ngước mắt nhìn về phía Bùi Yến Chu: “Bùi tiên sinh..

hiện tại có thể sao?”
Hô hấp của Bùi Yến Chu cứng lại, cụp mắt nhìn thiến niên, âm thanh hơi khàn: “Bé ngoan.”
Hắn đặt đầu ngón tay lên chóp mũi, lại nói: “Mùi vị vẫn còn hơi nhạt, thử thêm lần nữa đi.”
Lúc này Lâm Ngộ An vẫn đang cao hứng cũng không nhận ra có gì không đúng.


Bên trong căn phòng, mùi quýt vàng trong veo càng ngày càng nồng, Bùi Yến Chu đứng phía sau cậu, nhìn bộ dáng không chút đề phòng nào của cậu, liền cụp mắt nhìn về chỗ non mềm nơi cần cổ trắng nõn của cậu, ngón tay hơi rủ xuống, lúc sắp chạm đến, lại chỉ cạm ở bên cạnh.
Hắn nói: “Thêm chút nữa đi.”
Thân thể Lâm Ngộ An run lên, hừ nhẹ, âm thanh của nam nhân lại thanh lãnh tự phụ giống như không có gì bất thường.

Mùi quýt vàng thanh ngọt đan xen mùi đàn hương dày nặng, không những không đột ngột, trái lại có có cảm giác hòa nhã, lại có một cảm giác ý nhị khó hiểu.
Lâm Ngộ An không nói ra được cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, khó giải thích được hơi bối rối: “Bùi, Bùi tiên sinh, được chưa ạ?”
Hầu kết tinh xảo của thiếu niên hơi động, viền mắt không tự chủ hiện lên một tầng nước, nơi cổ đổ đầy mồ hôi, dưới ánh đèn chiều hiện ra óng ánh long lanh.

Cậu thở gấp, hàm răng trắng vô ý thức cắn môi dưới, khiến người xem miệng khô lưỡi đắng.
Âm thanh của Bùi Yến Chu có chút khàn khàn không tả rõ được: “Được rồi.” Một tay Bùi Yến Chu cầm khăn mặt xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, giống như trưởng bối nói: “Làm rất tốt.”
Lâm Ngộ An ngồi đưa lưng về phía Bùi Yến Chu, tự nhiên không biết dục vọng trong con ngươi hắn như thế nào.

Cậu bất an uốn éo, có ý muốn đè xuống cỗ cảm giác khó giải thích được đang dâng lên trong lòng.
Bùi Yến Chu để khăn mặt sang một bên, tay vuốt tóc cậu, nói: “Tóc cũng đã ổn rồi.”
Lâm Ngộ An theo bản năng đưa tay lên sờ một cái thấy tóc đã khô ráo được chút rồi.

Cậu không hiểu vì sao càng ngày càng gò bó, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Bùi tiên sinh.”
Bùi tiên sinh..
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn đứa nhỏ, ba chữ tại đầu lưỡi chuyển một vòng, trong lòng cân nhắc.

Trong ngày thường, người gọi hắn là Bùi tiên sinh tuyệt đối không ít, hắn chưa từng nghĩ cách gọi này có gì đặc biệt, mãi đến khi nó từ miệng thiếu niên gọi ra, trong nháy mắt hắn cảm thấy chính là không giống nhau.

Đươn giản ban chữ, âm sắc trong sáng dễ nghe của thiếu niên lại nhiều thêm một phần mềm mại, triền miên cùng kiều diễm.

Bùi Yến Chu thích cậu gọi hắn là Bùi tiên sinh, chỉ là hắn lại càng muốn nghe cậu gọi một kiểu khác..
Hắn cụp mắt cười nhẹ, lơ đãng nói: “Vẫn còn gọi tôi là Bùi tiên sinh sao?”
Lâm Ngộ An sững sờ, phục hồi tinh thần lại cũng cảm thấy xưng hô như vậy có chút xa lạ.

Cậu cắn môi dưới, vẻ mặt vô tội mà ngửa đầu nhìn Bùi Yến Chu, hỏi:
“Vậy nên gọi như thế nào ạ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.