Đọc truyện Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi – Chương 60
Ôm lấy ván trượt anh ba tặng cô, Hà Nguyệt Tâm mắt cong cong, cô vui đến không được. Anh ba chịu bỏ số tiền lớn mua quà cho cô thì cô tạm thời tha thứ việc lúc trước anh ba cười nhạo cô đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Hà Diễn Lạc thấy cô vui vẻ thì cũng thả lỏng hơn rất nhiều, anh dựa người vào thân xe, lôi hột quẹt ra, vô thức muốn lấy thuốc lá ra hút, nhưng nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái thì động tác của anh ngừng lại, và cất hột quẹt về chỗ cũ.
Hà Nguyệt Tâm chớp mắt hai cái: “Anh ba, anh suy nghĩ sao rồi? Có muốn dọn về đây ở không?”
Lần trước Hà Nguyệt Tâm khuyên anh dọn về nhà ở, Hà Diễn Lạc có nói là sẽ suy nghĩ. Bây giờ không biết anh ba đã nghĩ xong chưa.
Hà Diễn Lạc tưởng là chuyện này đã qua rồi, không nghĩ tới em gái lại nhắc đến lần nữa. Anh ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mặt trong cảnh đêm.
Anh đích thực không biết phải làm như thế nào. Anh muốn ở gần Hà Nguyệt Tâm chăm sóc cho em ấy, nhưng trong vô thức anh lại bài xích căn nhà này.
“Để anh ba suy nghĩ thêm chút nữa đi.”
Hà Nguyệt Tâm có chút thất vọng, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, nếu như cô lôi anh ba và ba anh trai còn lại vào chung một chỗ, giải quyết triệt để mâu thuẫn này, vậy những việc sau đó cũng sẽ tự động hóa giải hết rồi sao?
Hà Nguyệt Tâm mời Hà Diễn Lạc Quốc Khánh này đến biệt thự Hồ Sơn chơi.
Hà Diễn Lạc có chút kinh ngạc: “Mời anh ư? Em không đi chung với bạn học em à?”
Hà Nguyệt Tâm cười nói: “Càng nhiều người thì càng náo nhiệt hơn mà. Em còn có mời anh cả, anh hai, anh tư đi nữa. Anh cũng đi chung với bọn em đi, khó khăn lắm em mới ra ngoài chơi được một lần.” Giọng cô thả nhẹ, mang chút làm nũng.
Mắt Hà Diễn Lạc dừng lại trên mặt cô, lát sau có chút bó tay cười rồi. Anh có thể đoán được mục đích của Hà Nguyệt Tâm.
Qua một hồi sau, anh thở dài một hơi thật dài, đưa tay lên nhéo mặt Hà Nguyệt Tâm một cái.
“Được.”
Nghe anh ba đồng ý rồi, tâm tình Hà Nguyệt Tâm trở nên vô cùng tốt trở về phòng mình. Cô lần lượt đi đến chỗ anh cả, anh hai và anh tư, khuyên bọn họ đi chơi chung với cô, cũng không che giấu việc Hà Diễn Lạc sẽ đi theo.
Hà Lộ Từ đồng ý rất nhanh, dù sao thì anh cũng không quan tâm người đồng hành là ai, chỉ cần có em gái là được. Lại nói có thể đi chơi chung với em gái thì anh cầu còn không được nữa kìa. Cho nên anh lập tức bùng kèo du lịch Quốc Khánh với đám Tôn Càn ngay, mặc kệ Tôn Càn gào khóc như thế nào đi chăng nữa anh cũng vô tình cúp máy.
Hà Thúy Chi có chút chần chừ: “Hà Diễn Lạc cũng đi ư?”
“Đúng vậy.”
Hà Thúy Chi có chút do dự. Mấy năm nay anh không có tiếp xúc với Hà Diễn Lạc, tuy rằng anh đã đồng ý với Tâm Tâm là sẽ tiếp nạp Hà Diễn Lạc rồi, nhưng anh cũng có thể đoán trước được là tới lúc đó sẽ lúng túng biết bao nhiêu.
Hà Nguyệt Tâm thấy biểu cảm của Hà Thúy Chi thì biết Hà Thúy Chi có chút do dự.
Cô nhớ tới hồi nãy cô chỉ làm nũng chút xíu là anh ba đã đồng ý ngay lập tức ngay. Cô hồi tưởng lại giọng điệu làm nũng hồi nãy của mình.
Cô thả nhẹ giọng nói của mình, lắc lắc cánh tay của Hà Thúy Chi nói: “Anh cả, em muốn cả nhà mình đi chơi chung với nhau, anh đồng ý đi mà, được không?”
Trên mặt Hà Thúy Chi hiếm thấy xuất hiện biểu cảm hết cách và hưởng thụ, anh có chút kinh ngạc khi em gái thế nhưng lại làm nũng với anh, vì dù là kiếp trước hay kiếp này đều chưa bao giờ xảy ra chuyện này. Trên mặt anh trấn định, nhưng thực ra trong lòng lại vui mừng đến không được, ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm đều sáng lấp lánh cả lên.
Giây tiếp theo, anh liền dứt khoát đồng ý luôn tất cả yêu cầu của Hà Nguyệt Tâm.
Lúc Hà Tinh Hoài nghe nói thế nhưng phải đi chơi chung với Hà Diễn Lạc thì cũng rất là kinh ngạc. Sao lại phát triển thành đi chơi chung với thằng nhóc đó rồi vậy?
Quan hệ của em gái và thằng nhóc đó đã tốt tới nước này rồi sao? Người em gái mời đầu tiên còn là Hà Diễn Lạc nữa chứ?
Hà Nguyệt Tâm lại tiếp tục sao chép chiêu hồi nãy dùng trên người Hà Thúy Chi lên người Hà Tinh Hoài, chỉ là lần này giọng điệu lại càng yêu kiều mềm nhũn hơn nữa.
Hà Tinh Hoài ngu hẳn cả người, sau đó một mặt chấn động và kinh ngạc khôn cùng.
Hồi nãy anh mới nghĩ gì ấy nhở? Hoàn toàn không nhớ nữa rồi. Trước mặt bây giờ chỉ còn vẻ làm nũng của Hà Nguyệt Tâm thôi.
Sợ lúng túng sao? Không tồn tại nữa. Em gái làm nũng với kìa, anh còn có gì không thể làm cho em gái chứ?
Bước chân quay trở về phòng của Hà Tinh Hoài nhẹ như đi trên mây, em gái làm nũng với anh kìa! A! Anh chết rồi. Anh phải đăng WeChat.
Hà Nguyệt Tâm thấy 3 anh trai đều đồng ý rồi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kiếp trước cô chưa bao giờ biết làm nũng, cũng chưa từng làm nũng với mấy anh trai bao giờ cả.
Trước đây thấy trên mạng có nói là cứ là con gái thì đều sẽ biết làm nũng thì cô còn rất không phục, tại cô không biết.1
Bây giờ cô mới biết, lúc cô cảm thấy người trước mặt đủ yêu thương cô, cho đủ cô cảm giác an toàn thì việc làm nũng không thầy cũng sẽ học biết.
Được các anh trai cưng như cưng trứng lâu như vậy rồi, còn học không biết cách làm nũng được sao?
Bây giờ xem ra thì chiêu này thực sự quá hữu dụng mà, chỉ cần cô ra chiêu này thì bất kể là yêu cầu gì thì mấy anh trai cũng đều sẽ đồng ý hết thôi.
Triệu Nghệ và Phương Viên nghe nói lần đi chơi lễ Quốc Khánh này có 4 anh trai của Hà Nguyệt Tâm đi chung nữa thì kích động đến không được.
Hai người họ còn chưa từng đồng thời gặp mặt cả 4 người anh trai của Hà Nguyệt Tâm đâu. Hơn nữa trong đó anh hai còn là ca sĩ hàng đầu giới giải trí, còn anh ba thì là Đại thần eSports Fin nữa chứ.
Bọn họ có cảm giác kích động khi fan gặp thần tượng rồi.
Hà Nguyệt Tâm sáng sớm đã kêu Lưu Vĩnh đi rước hai người qua đây.
Hồ Sơn có chút xa, ngồi máy bay tư nhân cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ.
Đợi 2 người họ đến nới thì Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đều đã ở đó rồi.
Triệu Nghệ nhịn không được nhỏ giọng nói: “Gen của nhà họ Hà cũng quá tốt rồi đi.”
Hà Nguyệt Tâm đứng chính giữa 3 người anh trai. Hà Thúy Chi một thân đồ vest chỉnh chu, từ trên xuống dưới đều rất thanh lịch tinh tế. Hà Tinh Hoài một đầu tóc bạc, ăn mặc thời thượng, mặt chỉ to bằng bàn tay không nói, đường nét da dẻ trên mặt cũng không soi ra được lỗi gì. Hà Lộ Từ nhìn thì huênh hoang hống hách, trên mặt viết đầy 3 chữ “đừng chọc tao”, nhưng nhìn kỹ mặt thì thấy xương chân mày của anh khá cao, ngũ quan cũng rất tinh tế.
Cộng thêm Hà Nguyệt Tâm, 2 người đã chấp nhận sự thật Hà Nguyệt Tâm là tiểu tiên nữ rồi.
Bốn người đứng chung với nhau cứ như chụp họa (Poster) báo vậy đấy.
Hai người đã nói đến mệt rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn sẽ nhịn không được mà cảm thán, Hà Nguyệt Tâm có mấy người anh như vậy thật khiến bọn cô ngưỡng mộ mà! Hơn nữa mỗi người anh trai đều đẹp trai như vậy, phong cách lại khác nhau hoàn toàn nữa, nhìn thật đã mắt vui tai.
Máy bay tư nhân trước mặt bề ngoài nhìn thì nhỏ hơn máy bay bình thường một chút. Hai người bao gồm luôn cả Hà Nguyệt Tâm đều chưa từng ngồi qua máy bay riêng nên nhất thời đều hưng phấn đến không được.
Hà Nguyệt Tâm kéo hai người qua giới thiệu với mấy anh trai. Thực ra thì trước đây mọi người cũng từng gặp mặt nhau rồi, nhưng vẫn chưa bao giờ chính thức giới thiệu với nhau cả.
Vì hai người đều là bạn tốt của Hà Nguyệt Tâm nên mấy anh trai đều hòa nhã đến không được.
Hà Nguyệt Tâm hỏi: “Anh ba đâu rồi?”
“Chắc vẫn còn trên đường tới.” Hà Thúy Chi nói: “Chúng ta lên máy bay đợi trước đi.”
Hà Nguyệt Tâm vâng một tiếng. Cả đám người lần lượt lên máy bay.
Vì phải ra ngoài chơi mấy ngày nên Triệu Nghệ và Phương Viên đều đem theo vali lớn theo, hai người nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm chỉ đem một cái túi nhỏ bên người thôi thì hiếu kỳ nói: “Nguyệt Tâm, hành lý của bà đâu?”
Hà Nguyệt Tâm quay đầu: “Đã gửi qua bên đó trước rồi.”
Hôm qua người làm đã sắp xếp hết quần áo thường ngày của cô bao gồm cả một số phụ kiện phối theo hằng ngày, giày, vớ, túi xách……tất cả đều đóng gói gửi đi trước một ngày rồi.
Triệu Nghệ và Phương Viên nhìn nhau một cái, có chút kinh ngạc, hóa ra người có tiền đi chơi là như vậy đó à?
Vào trong khoang máy bay, bên dưới sàn có trải một tấm thảm mềm mại, ghế ngồi cao cấp rộng rãi, vừa lên máy bay thì tiếp viên hàng không liền bưng đồ ngọt và cafe lên.
Đồ ngọt là món dựa theo khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm mà làm, là loại cô thường ăn ở nhà.
Ghế ngồi đều là ghế đơn cả, Triệu Nghệ và Phương Viên, một người ngồi bên cạnh Hà Nguyệt Tâm cách nhau một cái đường đi, một người thì ngồi trước mặt Hà Nguyệt Tâm. Sau khi hai người ngồi xuống xong thì đều hưng phấn mà đông nhìn tây ngó.
Hà Thúy Chi nhìn Lý Nham đang đứng bên cạnh một cái: “An bày xong hết chưa?”
Lý Nham cúi người nói: “Hành lý đã phái người gửi qua biệt thự trước rồi, người làm sẽ sắp xếp gọn vào trong tủ quần áo, phòng ở cũng đã quét dọn xong rồi, đầu bếp sẽ chuẩn bị món ăn trước, đảm bảo là mọi người vừa xuống mày bay là có thể ăn được những món ăn tươi ngon ngay.”
Hà Thúy Chi tán thưởng nói: “Làm rất tốt.”
Hà Nguyệt Tâm chưa từng ra ngoài chơi với anh trai bao giờ cả, vẫn không biết sẽ có cảm giác gì. Nhưng anh cả trước giờ đều rất chu đáo, tỉ mỉ, lần đi du lịch này có anh cả thì cơ bản là cô không cần đem não đi theo cũng được, chỉ cần chơi thỏa thích là được.
Triệu Nghệ và Phương Viên nghe được cuộc đối thoại của Hà Thúy Chi và Lý Nham, nghe đến hai người họ đều trợn tròn cả hai mắt, đem hành lý đi trước cũng thôi đi, còn dọn dẹp phòng ở trước rồi, đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn luôn rồi, vừa xuống máy bay là có thể ăn được ngay ư?
Đây chính là cách mà hào môn đi du lịch à? Cũng quá khoa trương quá đi!
Đợi một hồi lâu thì Hà Diễn Lạc mới khoang thai đến chậm.
Sau khi lên máy bay, ánh mắt anh khựng lại, ba anh em còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt của 4 người lặng lẽ giao hợp trong không trung, nhưng trên mặt đều không có biểu cảm gì cả.
Trầm mặc mấy giây, vào lúc mọi người ai đều không chịu mở miệng, bầu không khí ngày càng lúng túng thì Hà Diễn Lạc khẽ gật đầu nhẹ với mọi người, coi như là chào hỏi.
Hà Diễn Lạc vừa tới thì Triệu Nghệ và Phương Viên lại càng hưng phấn hơn rồi. Bọn họ đều là fan của Fin.
Sau khi máy bay cất cánh, mới ngồi không bao lâu thì Phương Viên đã đổi chỗ ngồi xuống sau lưng Hà Nguyệt Tâm: “Bên này có thể nhìn thấy mặt trời này!” Nói xong cô còn vơ lấy điện thoại ra chụp hình lại nữa.
Phương Viên vừa đi thì vị trí gần Hà Nguyệt Tâm nhất liền trống ra ngay.
Hà Lộ Từ phản ứng nhanh nhất, anh cầm lấy balo của mình đứng dậy, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì liền bị một cánh tay chặn lại.
Hà Lộ Từ nhíu mày nhìn Hà Tinh Hoài đang cản trở anh nói: “Em có mấy bài không hiểu muốn thỉnh giáo em gái một chút, ngồi gần em gái một chút thì sẽ tiện hơn.”
Nếu như đã có cơ hội ra ngoài chơi chung với em gái rồi thì đương nhiên là anh muốn ngồi gần em gái một chút rồi.
Anh vẫn luôn có một cảm giác không chịu thua vi diệu trong lòng, vẫn luôn hy vọng mình sẽ là người mà em gái thích nhất trong mấy anh em, cho nên anh phải nắm bắt mọi cơ hội chung sống với em gái.
Hà Tinh Hoài không chịu yếu thế: “Đều ra ngoài chơi rồi, còn thỉnh giáo bài gì nữa, ra ngoài chơi thì nên quăng hết đống sách vở ra sau đầu đi, em đây là ấm nào chưa sôi nhấc ấm đó lên à?”
Hà Tinh Hoài cười híp mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: “Nhạc mới của anh vẫn còn chưa cho em gái nghe thử nữa, em gái nghe rồi thì chắc chắn sẽ thích ngay. Chuyện học tập thì em đừng lấy ra chọc em gái không vui nữa đi.”
Hà Nguyệt Tâm nhìn cảnh này của hai người thì khóe miệng nhịn không được giật giật hai cái, vốn tưởng là mấy người này ra ngoài rồi thì sẽ thu liễm lại một chút chứ, là cô nghĩ nhiều rồi.
Phương Viên và Triệu Nghệ cũng bị hấp dẫn mà nhìn qua đây.
Triệu Nghệ có chút nghi hoặc, một cái chỗ ngồi thôi mà, có gì đáng để tranh chứ? Trong đầu cô đột nhiên lòi ra một phỏng đoán kinh dị, mấy người chắc không phải là đang tranh sủng đó chứ? Đối tượng tranh sủng còn là Hà Nguyệt Tâm nữa chứ?
Phương Viên có chút chần chừ, cô đổi chỗ ngồi để trống ra chỗ ngồi gần Hà Nguyệt Tâm nhất có phải là không được tốt lắm không? Chỉ rời đi có mấy phút mà hai người đã giành nhau té lửa rồi.
Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ giao chiến mấy trăm hiệp, khó phân thắng thua.
Hà Nguyệt Tâm thật sự nhịn không được rồi, cô mở miệng nói: “Anh tư, đợi lát nữa xuống máy bay em lại chỉ anh bài này làm như thế nào, anh hai, bây giờ em vẫn chưa muốn nghe nhạc, đợi trễ chút mới nói đi. Hai anh ngồi về chỗ của mình đi.”
Hai anh em thấy Hà Nguyệt Tâm nói vậy thì biểu cảm thất vọng có thể nhìn bằng mắt thường.
Hà Thúy Chi liếc nhìn hai đứa em mình một cái, đứng dậy, trực tiếp ngồi vào vị trí mà hai đứa em trai tranh giành nãy giờ.
Anh lạnh nhạt nói: “Cãi nữa thì ra ngoài.”
Hà Tinh Hoài phẫn nộ rồi, đây là chỗ bọn họ giành nhau nửa ngày trời, Hà Thúy Chi rốt cuộc có phải là người không vậy
Anh phẫn nộ nói: “Dựa vào gì mà anh ngồi đây? Nói như thế nào thì cũng là bọn em tới trước mà.”
Hà Lộ Từ cũng âm trầm mặt: “Đừng tưởng rằng anh là anh cả thì hay lắm.”
“Rất đơn giản.” Hà Thúy Chi đầu cũng chả thèm ngẩng lên, so với hai đứa em trai thì anh thật sự bình tĩnh đến không được, “Máy bay này là của anh.”
Cho nên anh thích ngồi đâu thì ngồi đó.
Hà Tinh Hoài: “……”
Hà Lộ Từ: “……”
Lời này quá có đạo lý. Máy bay đích thực là của anh cả, anh cả muốn ngồi đâu thì ngồi đó.
Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ nhịn lửa giận ngồi về chỗ cũ, đang dự tính hay là về rồi mua bà nó cái máy bay cho rồi, ai còn không có cái máy bay riêng chứ?1
Thấy hai người ngừng quậy thì Hà Nguyệt Tâm mới thở phào một hơi, tại sao cô cứ cảm thấy cô chung sống với anh trai mà cứ như đang chăm trẻ ấy nhỉ? Còn chưa tới Hồ Sơn thì tim cô đã bắt đầu mệt rồi.
Cô bắt đầu suy tư, kêu mấy anh trai đi chung có phải là một quyết định sai lầm không nhỉ.
Đoạn thời gian trên máy bay, Hà Diễn lạc một mình ngồi ở vị trí xa nhất, vừa ngồi xuống là lôi tai nghe ra nhét vào tai liền, tỏ vẻ từ chối giao lưu với thế giới.
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Diễn Lạc, vỗ vỗ vai anh. Hà Diễn Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi bị vỗ mà mở mắt ra ngay.
Hà Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói: “Anh, anh ra ngoài chơi có cần xin nghỉ với chiến đội không vậy?”
Cô thấy Hà Diễn Lạc cô đơn ngồi đây một mình, không có ai nói chuyện chung, cô sợ bởi vì việc này mà tăng nặng khoảng cách giữa mấy anh em bọn họ, cho nên mới chạy qua đây an ủi anh ba cô một cái.
Hà Diễn Lạc mở mắt ra, Hà Nguyệt Tâm đứng dậy đi thì tầm mắt của những người kia liền dính lên người cô, thấy Hà Diễn Lạc nhìn lại thì mới rụt đầu lại ngay.
Kịch tranh sủng hồi nãy của mấy người đó anh cũng có nghe thấy, anh cảm thấy thú vị mà nhếch khóe miệng lên.
“Ừm, xin phép nghỉ mấy ngày, khoảng thời gian này huấn luyện khá là thoải mái, chủ yếu là đang chuẩn bị cho trận chiến Âu Châu cuối năm nay.”
Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc: “Trận Âu Châu? Là thi đấu với chiến đội của nước ngoài sao?”
“Ừm.”
“Thật lợi hại!”
Hà Nguyệt Tâm nỗ lực tìm đề tài nói chuyện: “Anh, anh có thể dạy em bắn súng không?”
Hà Diễn Lạc cũng vui vẻ trò chuyện với Hà Nguyệt Tâm: “Được thôi. Thực ra thì cũng không khó, chú ý phương pháp và góc độ là được, lực bắn giật của mỗi súng đều khác nhau, em luyện nhiều hơn là được.”
Trò chuyện một lúc lâu, Hà Diễn Lạc còn dạy cho Hà Nguyệt Tâm một chút kỹ xảo nữa, tuy rằng cô chỗ hiểu chỗ không, nhưng cô vẫn thật lòng thật ý cảm thán: “Anh giỏi quá đi mất.”
Hà Diễn Lạc nghe em gái khen thì nỗi âm u trong lòng cũng tiêu tan đi ít nhiều, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Triệu Nghệ và Phương Viên cũng phát hiện bầu không khí ở đầu khoang và cuối khoang trở nên rất khác thường. Hai người cúi đầu lật tạp chí, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Đợi Hà Nguyệt Tâm trở về chỗ ngồi, quét mắt nhìn xung quanh.
Hà Thúy Chi tranh thủ khoảng thời gian này xử lý công việc, anh ôm lấy laptop, chỉ là giờ khắc này tiếng gõ bàn phím của anh lại càng ngày càng lớn hơn, hình như tâm tình anh cả đang không được tốt lắm. Hà Tinh Hoài nhắm chặt hai mắt, tai nhét bịt tai, tay ôm cái gối ôm, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng. Hà Lộ Từ ôm lấy balo của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng về phía Hà Nguyệt Tâm, hình như đang giận hờn.
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được nói: “Đây là sao vậy?”
Triệu Nghệ và Phương Viên ám chỉ bằng mắt với Hà Nguyệt Tâm, ba cái đầu chụm lại một chỗ, hai người nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy ba anh trai của bà, chắc là đang, GANH, TỴ, ĐẤY!”
Hà Nguyệt Tâm: “……”
Cô chỉ mới không để ý một chút thôi mà lại giở chứng rồi ư?
Cô thở dài một hơi, tức giận hoài cũng không tốt cho sức khỏe, cô lại dùng lại chiêu ngày hôm qua đi dỗ từng anh trai một.
Triệu Nghệ và Phương Viên nhìn thấy cảnh này thì chậc chậc lắc đầu, người này phải dỗ, người kia cũng cần phải dỗ, thật là tội Hà Nguyệt Tâm mà.