Đọc truyện Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi – Chương 21
Hà Nguyệt Tâm thấy là anh cả, cảm giác sợ hãi trong lòng đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Cô như thấy được cứu tinh, vội gật đầu nói: “Ừm.”
Hà Thúy Chi đang làm việc ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, chợt nhớ ra chuyện kiếp trước Hà Nguyệt Tâm có chút nhát gan và sợ bóng tối nên mới mở cửa ra.
Anh cũng không vạch trần việc cô sợ bóng tối, bước lên trước bưng tô mì nóng hổi trong tay cô lên, đi thẳng lên lầu 3.
Viền tô có chút nóng, bị anh cả giành đi rồi, ngón tay của Hà Nguyệt Tâm mới không phải chịu nóng phỏng nữa.
Hà Nguyệt Tâm an tâm hơn rất nhiều, đi sát theo sau lưng anh cả.
Lúc vừa mới đến nhà họ Hà, cô cũng không phải không chờ mong sự quan tâm của mấy anh trai, vì dù gì bọn họ cũng là anh em có quan hệ huyết thống. Sau này càng ngày càng thất vọng, cô cũng không còn ôm kỳ vọng gì với bọn họ nữa rồi. Cô tính là cả cuộc đời này sẽ cách xa mấy anh trai một chút, nhưng trong đó cũng có mấy phần giận dỗi.
Sau khi phá sản cô đã giúp đỡ mấy anh trai, kết quả sau một đêm tất cả lại trở về thời điểm bị các anh trai làm lơ, cô thật sự không muốn để ý đến bọn họ chút nào cả.
Ai biết được anh cả và anh hai đột nhiên lại nhận ra bộ mặt thật của Hà Nguyệt Dao, quay ngược lại quan tâm cô.
Nhưng mà……cảm giác có anh trai cưng chiều thật sự rất vui.
Khóe miệng Hà Nguyệt Tâm nhịn không được vểnh lên cao.
Đưa Hà Nguyệt Tâm về phòng, giúp cô bưng tô mì nóng hổi đặt lên bàn, Hà Thúy Chi dời ánh mắt ra chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy một xấp đề thi thử mở ra trên bàn học của Hà Nguyệt Tâm.
Đề thi thử đều là đề mà Hà Nguyệt Tâm làm thử mấy ngày hôm nay.
Hà Thúy Chi cầm tờ trên cùng lên xem, đây là đề thi thử mới vừa được làm xong, bên trên còn có vết bút đỏ nữa, đúng thì đánh dấu tick, sai thì đánh chéo, cuối cùng còn tính cả tổng điểm nữa.
Xem ra Hà Nguyệt Tâm làm xong đề thi thử còn dùng bút đỏ để tính điểm cho mình nữa.
Ánh mắt anh nhu hòa, lật từng tờ lên xem.
Càng lật anh càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đây đều là đều thi của lớp 11, nhưng Hà Nguyệt Tâm rõ ràng chưa nhập học vào lớp 11 mà, tại sao lại đi làm đề thi lớp 11 chứ?
Hơn nữa điểm của mỗi tờ đề thi đều cao đến lạ thường, nếu không cũng chỉ trừ đi 5, 6 điểm mà thôi, thậm chí có mấy tờ trong đó còn được điểm tối đã nữa.
Lật đến cuối cùng, là một bộ đáp án của xấp đề thi kia.
Thành tích của Hà Nguyệt Tâm anh vẫn luôn biết rõ, vẫn luôn nằm ở vị trí top giữa ở trong trường.
Anh nhướng mày, cho nên Hà Nguyệt Tâm là đối chiếu đáp án mà viết ư? Đối chiếu đáp án viết sau đó lại tính điểm cho mình ư?
Thành tích em gái quá kém cho nên dùng cách này để làm cho mình tự tin hơn ư?
Anh nhịn không được nở nụ cười, ngước mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm đang húp tô mì đặt trên bàn, em gái anh thật là đáng yêu mà.
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Thúy Chi nhìn cô, có chút không hiểu: “Sao vậy anh?”
Hà Thúy Chi lắc đầu: “Không sao.”
Anh vẫn là không nên nói ra sự phỏng đoán của mình thì hơn, dù gì thì thành tích kém cũng không phải là chuyện hay ho gì hết, nói ra sợ sẽ đả kích lòng tự tin của cô.
Hà Nguyệt Tâm ngồi trên sofa trong phòng ăn mì, thấy anh cả không có ý muốn đi ra, cô tuy rằng có chút không tự tại, nhưng cũng không quá dám đuổi anh cả ra ngoài.
Hà Thúy Chi đánh giá bài trí trong phòng. Phòng của Hà Nguyệt Dao hào hoa hơn căn phòng này rất nhiều, có thảm trải sàn dày và mềm mại không nói, ngay cả đèn chùm đều là thủy tinh pha lê cả.
Nhưng căn phòng này của Hà Nguyệt Tâm lại đơn giản đến nổi có chút mộc mạc, anh lặng lẽ nhớ kỹ những thứ này, ngày khác để cho Lý Nham trang bày lại phòng cho Hà Nguyệt Tâm.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua phía tủ để đồ trong phòng, bên trên tủ có mấy tấm thẻ ngân hàng và một ít tiền mặt, có tiền giấy còn có tiền cắc đặt lung tung trên đó, hiển nhiên là vẫn chưa kịp dọn dẹp.
Hà Thúy Chi nghi hoặc nói: “Em đang đếm tiền à?”
Hà Nguyệt Tâm lúc này mới nhớ ra chưa dẹp thẻ ngân hàng và tiền lẻ vào trong ví tiền, cô có chút xấu hổ vì bí mật bị bật mí: “……Vâng.”
Hà Thúy Chi nhíu mày: “Em thiếu tiền à?”
“Cũng……không có.” Tình huống bị anh cả vạch mặt tại trận như vậy thật là mất mặt quá mà!
Thấy bộ dạng không muốn nói rõ của Hà Nguyệt Tâm, Hà Thúy Chi liền hiểu ngay.
Đồng thời lại có chút không biết phải làm sao, Hà Nguyệt Tâm có thiếu gì cũng không chịu nói với anh.
Anh thở dài một hơi: “Đợi lát ăn xong đến phòng sách của anh một chút.”
Hà Nguyệt Tâm vội nói: “Không cần đâu anh cả!”
Anh cả chắc không phải là muốn cho cô tiền đấy chứ! Cô muốn thuê nhà cho ba mẹ nuôi, nhưng ba mẹ nuôi không có quan hệ gì với anh cả cả, làm sao có thể lấy tiền của anh cả được chứ!
Hà Thúy Chi thấy biểu cảm trên mặt liền hiểu ngay, cô ngại mở miệng xin anh giúp.
Ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm kiếp trước rất săn sóc anh, có ơn với anh, những điều này anh đều nhớ kỹ, từ phong ba trên mạng anh đã bắt đầu chú ý đến tình hình bên Ba Mẹ Hứa rồi. Tin tức giải tỏa đương nhiên là cũng có nghe rồi.
Hà Nguyệt Tâm thiếu tiền rõ ràng có liên quan đến ba mẹ nuôi. Lại liên tưởng đến việc giải tỏa thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện ngay.
Anh nhu hòa nói: “Không phải như những gì em nghĩ đâu. Lát nữa em lên phòng sách là biết ngay.”
Hà Nguyệt Tâm có chút thấp thỏm xuống lầu, anh cả sợ cô xuống lầu sợ tối, nên mở toang cửa phòng mình và phòng sách ra.
Ánh đèn ấm áp rọi ra từ bên trong cửa, xua tan sự sợ hãi trong lòng.
Lúc cô đến phòng sách, anh cả vẫn đang bận gì đó trên máy tính notebook trên bàn sách, thấy cô vào phòng liền dịu dàng lên tiếng: “Ngồi xuống trước đi.”
“Dạ.”
Cô nghe lời anh cả ngồi xuống ghế sofa.
Trong đầu toàn là nghi hoặc, không biết trong hồ lô của anh cả đang bán thuốc gì. (Không biết anh cả muốn làm gì)
Anh cả nay mặc đồ ngủ, trên mắt là cặp mắt kính gọng bạc, cả người đều mang khí chất tri thức, anh đứng dậy đi đến trước giá sách, mở ra một cái tủ, rút ra một tập tài liệu trong đồng tài liệu chồng chất trong đó.
Mở tập tài liệu màu vàng nhạt lấy một xấp giấy trắng ra, đưa đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm vừa mở bìa hồ sơ trong suốt ra xem liền sững sờ ngay.
Giấy đồng ý thừa kế di sản.
Hà Thúy Chi chậm rãi giải thích: “Việc này chắc em còn chưa biết, lúc ba mẹ mất có để lại một khối di sản lớn cho 5 anh em chúng ta chia đều. Nhưng lúc đó em vẫn chưa được tìm thấy, cho nên phần di sản của em bị bảo tồn lại.”
Hà Nguyệt Tâm ngẩn người một hồi liền hồi thần lại. Đây là di sản ba mẹ để lại cho……cô ư?
Kiếp trước hoàn toàn không có chuyện này!
“Nhưng nó có một điều kiện, đó là sau khi thành niên em mới có thể thừa kế. Lúc đó không biết tung tích của em, ai đều không biết em lớn lên trong hoàn cảnh nào cả, nếu như em có được một số tiền kếch xù khi tiểu còn nhỏ, tiền rơi từ trên trời xuống, ba mẹ sợ em sẽ mất hết năng lực sinh tồn khi vẫn chưa tiếp xúc giáo dục hoàn thiện.”
Hà Nguyệt Tâm có chút lúng túng, nhưng cũng có thể hiểu được, sự lo lắng của ba mẹ cũng rất có lý.
Không biết được cô lớn lên trong một gia đình như thế nào, cũng không biết được ai đã nhận nuôi cô, ngang nhiên cho cô thừa kế một khối tài sản lúc chưa thành niên quả thật là chuyện mạo hiểm.
“Vậy bây giờ tại sao lại cho em vậy?”
Hà Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Hà Thúy Chi nhu hòa, ngước đầu lướt nhìn cô một cái: “Anh tiến hành một số thủ tục nhỏ, chuyển dời một bộ phần tài sản ra, nghĩ cách đưa cho em ngay.”
Chuyện này từ lúc mới trùng sinh trở về anh đã làm rồi, một phần cũng vì chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng kinh tế sau này.
Đương nhiên, anh cũng muốn Hà Nguyệt Tâm có thể sớm chút có được khối tài sản lớn đó.
Kiếp trước anh làm lơ Hà Nguyệt Tâm, khiến cho đứa em gái thân yêu của anh chịu không ít khổ cực. Anh muốn bù đắp, mua trang sức cho em gái, mua xe cho em gái, nhưng cái gì cũng không bằng trực tiếp đưa tiền cho cả.
Chỉ cần em gái muốn, thì có thể dùng đống tiền đó làm bất cứ chuyện gì mà em gái muốn, không cần phải vì không có tiền mà rầu rồi.
Anh muốn kiếp này em gái có thể sống vô lo vô nghĩ.
Hà Nguyệt Tâm lẳng lặng miết bìa ngoài của thư thừa kế, thành thật hỏi: “Vậy anh cả không lo em sẽ phung phí, học hư, trụy lạc sao?”
Hà Thúy Chi cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay lên đẩy gọng mắt kính trên mũi: “Không lo.”
Kiếp trước Hà Nguyệt Tâm tiết kiệm như vậy, sau khi anh phá sản, là Hà Nguyệt Tâm dìu dắt anh đứng lên.
Trong mắt anh, em ấy là đứa em gái lương thiện nhất.
Hơn nữa, cho dù Hà Nguyệt Tâm học hư rồi anh cũng sẽ gánh vác thay cô.
Tâm tư Hà Nguyệt Tâm có chút loạn, đây là việc đầu tiên ngoài ý muốn với cô từ sau khi trùng sinh.
Kiếp trước cô hoàn toàn không nghe nói có di sản gì cả.
Cũng không có nghe thấy tin Hà Nguyệt Dao thừa kế tài sản gì cả.
Cô nghĩ nghĩ vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Vậy Hà Nguyệt Dao thì sao?”
Thấy Hà Nguyệt Tâm nhắc đến tên của Hà Nguyệt Dao, nhìn từ mắt thường cũng thấy ánh mắt Hà Thúy Chi lạnh dần đi: “Em ấy không phải con gái ruột của nhà họ Hà, không có quyền thừa kế tài sản.”
Hà Nguyệt Tâm chậm rãi gật gật đầu. Nói như vậy có nghĩa là cho dù kiếp trước ba mẹ và mấy anh trai có cưng chiều Hà Nguyệt Dao như thế nào đi chăng nữa cũng không có để lại tài sản gì cho Hà Nguyệt Dao cả
Dù sao thì cô mới là con gái, em gái ruột của bọn họ mà.
Kiếp trước trong lòng cô khó tránh khỏi có chút oán trách bọn họ, tại sao lại đi cưng chiều một đứa con gái nuôi nhưng lại không chịu cưng chiều cô chứ.
Bây giờ cô mới biết được, trong lòng bọn họ thực ra vẫn luôn nhớ đến cô.
Hà Nguyệt Tâm miết nhẹ bìa ngoài, nói không ra cảm giác trong lòng. Vừa cảm động lại chua xót.
Hà Thúy Chi thở dài một hơi: “Chỉ là bởi vì bên trên hạn chế, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy được 10% phần tài sản thừa kế ban đầu mà thôi, anh đã đổi ra tiền mặt và bất động sản rồi, phần còn lại, chỉ có thể đợi em thành niên rồi mới thừa kế vậy.”
Giọng nói Hà Thúy Chi tràn đầy đáng tiệc, thậm chí còn có chút áy náy nữa.
Hà Nguyệt Tâm vội lắc đầu. Nhờ vào anh cả giúp mà cô mới có thể thừa kế một phần tài sản trước.
Hơn nữa bây giờ cô đang thiếu tiền, có được số tiền này thì cô có thể cho ba mẹ nuôi một hoàn cảnh sinh sinh tốt rồi.
Cô tuy rằng không muốn mặc đồ hàng hiệu đeo trang sức quý giá, cảm thấy như thế là lãng phí tiền.
Nhưng cô cũng tin tiền phải tiêu đúng chỗ. Như phong ba trên mạng cô có thể không chút do dự dùng hết tiền tiết kiệm để mời luật sư.
Hà Nguyệt Tâm thật lòng thật dạ nói: “Không sao đâu anh cả, như vậy đã đủ lắm rồi.”
Hà Thúy Chi hơi cúi đầu xuống, có chút tự trách.
Tuy rằng Hà Nguyệt Tâm nói không để ý, nhưng anh vẫn nhịn không được có chút áy náy.
Anh nắm giữ Tập đoàn Hà thị nhiều năm như vậy, giúp sản nghiệp Hà thị khuếch đại hơn 25%, đây vẫn là lần đầu tiên anh cảm thấy thất bại đến vậy. Làm nhiều như vậy thế nhưng mới chỉ có thể lấy ra được 10% từ tài sản thừa kế mà thôi.
Anh thở dài một hơi, nhắc nhở Hà Nguyệt Tâm: “Em lật đến trang cuối cùng, xác nhận mức tiền, rồi ký tên lên là được.”
Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng. Lật từng trang đến trang cuối.
Hà Thúy Chi nhỏ giọng nói: “Có hơi ít, hi vọng Tâm Tâm sẽ không chê.”
Nói xong anh nhìn động tác của Hà Nguyệt Tâm không chớp mắt, ngón tay vô thức xoắn xuýt lại với nhau, sợ Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy mức tiền sẽ thất vọng.
Hà Nguyệt Tâm lật đến trang cuối cùng, nhìn vào chỗ mức tiền thừa kế.
Nhìn thấy rồi, số mở đầu là 2, cô đếm số 0 phía sau.
1, 2, 3, 4……8 số 0?
Đợi chút, ngón tay cô dừng lại, 8 số 0?
Cô nhịn không được có chút ngổn ngang.
Không phải, anh cả! Anh có phải có hiểu lầm gì với chữ ít không??
2 trăm triệu đó??
Đây là 2 trăm triệu đó!!
Còn ít nữa à??
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu nhìn thấy ánh mắt cẩn thận lại áy náy của Hà Thúy Chi, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh.
Cô thành khẩn nói: “Anh cả, không ít đâu, thật đấy.”
Hà Thúy Chi thấy trong biểu cảm của Hà Nguyệt Tâm không có thất vọng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh lại lấy ra thêm mấy cuốn sổ bìa đỏ từ trong tủ lấy thư thừa kế hồi nãy ra đặt xuống trước mặt Hà Nguyệt Tâm.
“Đây là bất động sản bao gồm trong tài sản thừa kế, anh cả đã chọn cho em mấy khoảng khu vực tốt rồi đấy, em xem thử đi.”
Anh biết Hà Nguyệt Tâm bây giờ đang thiếu cái gì, nhà của ba mẹ nuôi sắp giải tỏa rồi, bây giờ khẳng định là đang thiếu chỗ ở.
Hà Nguyệt Tâm khẳng định đang rầu chuyện này.
Hà Nguyệt Tâm lấy lên xem, 5 quyển sổ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất đỏ chót, mở ra xem, tên của người sở hữu nhà đất đều là tên của cô cả.