Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 17


Đọc truyện Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi – Chương 17

Sau phong ba bạo lực mạng, Hà Nguyệt Tâm tiếp tục tĩnh tâm làm đề.

Cô không kết bạn Wechat với Hà Tinh Hoài, bên đó cũng tạm thời không có động tĩnh gì.

Mắt thấy hôm sau đã là ngày nhập học rồi, sáng sớm Hà Nguyệt Tâm đã làm xong một bộ đề Vật lý lớp 11, điểm cao nhất là 150 điểm, trừ câu khó ở cuối cô làm thiếu một cách giải ra thì gần như là đúng hết.

Sau khi làm đề xong cô bắt đầu soạn cặp, bỏ hết sách vở và đồ dùng học tập vào trong cặp, coi như là chuẩn bị cho ngày nhập học.

Qua một lúc sau, người làm ân cần gõ cửa mời cô xuống lầu ăn trưa.

Lúc cô xuống lầu thì Hà Thúy Chi và Hà Nguyệt Dao đã ngồi vào bàn ăn rồi, cô vừa ngước đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Hà Thúy Chi.

Hà Thúy Chi ôn hòa nói: “Chuyện hôm qua đã giải quyết rồi, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy nữa thì phải nói cho anh cả biết. Được không?”

Hà Nguyệt Tâm mím môi, tính cô từ nhỏ độc lập, cũng không quen việc nhờ vả người khác. Nếu như sau này có xảy ra chuyện này nữa thì chắc cũng sẽ không nói cho anh cả biết.

Nhưng nghĩ tới việc hôm qua anh cả có giúp cô thanh minh, nên cô vẫn nói: “Chuyện hôm qua, cảm ơn anh cả.”

Hà Thúy Chi gật đầu, vẻ mặt nhu hòa hơn nhiều.

Chuyện trên mạng không phải là có lỗ trống thì gió luồng vào, nói đằng sau không có người đẩy thuyền thì anh cũng không tin, cho nên hôm qua anh đã dặn thư ký đi điều tra rồi.

Kết quả điều tra ra là có một Đại V đã thuận nước đẩy thuyền trong việc này, việc tiết lộ thông tin cá nhân ban đầu cũng là do bài Weibo hoài nghi “Hà Nguyệt Tâm là đứa trẻ ngoan” là nick phụ của Hà Nguyệt Tâm mà Đại V này đã đăng lên bắt đầu.

Mà chủ nhân đằng sau nick đó, là Hà Nguyệt Dao.

Cô dẫn dắt mọi người bạo lực mạng không nói, thế nhưng còn tung không ít tin đồn bôi đen Hà Nguyệt Tâm, khiến cho lời bình trên mạng về Hà Nguyệt Tâm lúc bấy giờ kém như vậy. Cho nên mới khiến cho nhiều người mắng chửi em ấy đến vậy.

Hà Nguyệt Dao ở bên cạnh yên lặng ăn cơm, cô thực ra không có khẩu vị gì cả. Hôm qua cô tàu ngầm trên mạng cả đêm, từ khi Hà Nguyệt Tâm gửi thư luật sư đến khi Tập đoàn Hà thị và Hà Thúy Chi phát thanh minh giúp Hà Nguyệt Tâm, thậm chí cả khi người anh hai hứa sẽ chống lưng cho cô cũng đứng về phía Hà Nguyệt Tâm nữa!

Tối hôm qua sau khi anh hai lên tiếng cô đã nhắn liền mấy tin nhắn cho anh rồi nhưng anh hai đều không có trả lời cô.

Anh hai rõ ràng đã nói là sẽ chống lưng cho cô mà!

Hà Nguyệt Dao càng ngày càng cảm thấy bất an hơn, ngước đầu lên liền đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Hà Thúy Chi, lạnh đến nổi toàn thân cô căng cứng.

Hà Thúy Chi nhàn nhạt dời tầm mắt đi, nếu như nói trước đây Hà Nguyệt Dao thừa lúc nhà họ Hà phá sản mà bỏ trốn là tự tư tự lời, thì khi em ấy dẫn dắt bạo lực mạng là tâm tư ác độc.


Nếu như có thể, một phút anh cũng không muốn nhìn thấy Hà Nguyệt Dao ở trong nhà họ Hà thêm một phút giây nào nữa.

Hà Thúy Chi nhìn Lý Nham một mắt.

Lý Nham lập tức hiểu ý của Hà Thúy Chi, đứng lại bên cạnh Hà Nguyệt Dao, dùng giọng nói công thức hóa nói: “Tiểu thư Nguyệt Dao, trước đây Hà Tổng có dặn tôi tìm ba mẹ ruột cho cô, hôm qua tôi đã có được tin tức của bọn họ rồi, tiếp sau đây cần dùng DNA của cô để xét nghiệm, nếu như kết quả xét nghiệm trùng khớp thì có thể xác định được họ chính là ba mẹ ruột của cô.”

Biểu cảm trên mặt của Hà Nguyệt Dao đông cứng lại, hồi lâu không thể hồi thần lại.

Nhanh như vậy đã tìm thấy ba mẹ ruột của cô rồi sao?

Hà Nguyệt Tâm kinh ngạc nhìn Hà Thúy Chi.

Kiếp trước không hề có chuyện tìm ba mẹ ruột cho Hà Nguyệt Dao này nha, Hà Nguyệt Dao không nhắc tới, mấy người anh trai thấy Hà Nguyệt Dao sống vui vẻ trong nhà họ Hà, nên cũng không bao giờ nhắc đến việc tìm ba mẹ ruột cho Hà Nguyệt Dao.

Lý Nham lôi một túi zip trong suốt từ trong túi ra, nhìn sắc mặt biến hóa của Hà Nguyệt Dao, nhưng chính là không chịu động tay, nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu thư Nguyệt Dao, mời cô hãy cho tôi một cọng tóc của cô, hoặc là thứ gì đó khác cũng được, như vậy chúng tôi sẽ dễ làm giám định DNA.”

Sắc mặt Hà Nguyệt Dao kém đến đáng sợ, cô nỗ lực tiêu hóa tin tức này rồi mới nhỏ giọng lên tiếng: “Ba mẹ ruột của tôi……Bọn họ là ai? Sống như thế nào vậy?”

Lý Nham nháy mắt hiểu được ý của Hà Nguyệt Dao ngay, với hiểu biết của ông đối với Hà Nguyệt Dao thì hỏi sống ra sao tức là hỏi tình trạng kinh tế ra sao.

Ông châm chước một hồi, nghĩ phải nói thế nào mới không đả kích tới cô: “Xin cô hãy yên tâm, bọn họ đều là người thật thà an phận thủ thường.” Chỉ là điều kiện kinh tế một trời một vực với nhà họ Hà.

Bọn họ thuận theo con đường gần trại trẻ mồ côi nhận nuôi Hà Nguyệt Dao lúc đó tìm được hàng xóm láng ghiền gần đó hỏi thăm, tìm ra được mấy hộ gia đình mất con gái vào thời điểm đó, hỏi thăm từng nhà từng nhà, đối chiếu thời gian, cuối cùng mới tìm ra được một cặp vợ chồng trung niên phù hợp điều kiện.

Người chồng là công nhân công trường, người vợ làm nội trợ chăm nuôi con cái. Sau khi hai người lạc mất Hà Nguyệt Dao và tim kiếm vô vọng thì có sinh thêm một đứa con trai, bây giờ mới chỉ 8 tuổi thôi.

Nhìn dung mạo hai người có 8 phần giống với Hà Nguyệt Dao thì ông đã có thể xác định rồi, bây giờ chỉ đợi kết quả giám định DNA để làm bằng chứng nữa thôi là được.

Lý Nham suy nghĩ một hồi liền kể lại tình trạng thật sự của hai người họ cho Hà Nguyệt Dao nghe.

Mặt Hà Nguyệt Dao trắng bệt đi trong phút chốc. Thật thà? An phận thủ thường? Đây chẳng phải là nghèo nàn thì còn là gì nữa đây.

Ba mẹ ruột của cô thế nhưng lại là người như vậy? Ba cô là công nhân trong công trường? Trong nhà còn có một đứa em trai nữa?

Điều quan trọng nhất là nếu như cô rời khỏi nhà họ Hà rồi thì quần áo mỗi tháng mười mấy nghìn một bộ của cô thì sao, trang sức đầy hộp của cô thì sao đây?


Hà Nguyệt Tâm vừa dùng bữa vừa nghe hai người họ nói chuyện.

Thì ra ba ruột của Hà Nguyệt Dao là công nhân, mẹ thì ở nhà nuôi dạy con. Là gia đình nam làm chủ bên ngoài nữ làm chủ bên trong truyền thống.

Cô nhịn không được suy nghĩ, so với ba mẹ nuôi của cô thì gia đình công nhân hình như vẫn tốt hơn một tí.

Hà Thúy Chi tiếp tục dùng bữa, đối với tình trạng của Hà Nguyệt Dao coi như không thấy gì, thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ thì mới dịu dàng nở nụ cười với cô.

Hà Nguyệt Tâm nhịn không được sự hiếu kỳ nhỏ giọng nói: “Anh cả, tại sao anh lại đột nhiên muốn kiếm ba mẹ ruột cho Nguyệt Dao vậy?”

Hà Thúy Chi nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Hà Nguyệt Tâm, nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua toàn bộ đều là do Hà Nguyệt Dao làm cả.

Có nên nói cho Hà Nguyệt Tâm biết Hà Nguyệt Dao chính là người dẫn dắt cư dân mạng bạo lực mạng ba mẹ nuôi của em ấy không đây?

Anh do dự trong chốc lát trên vấn đề này, sau đó quả quyết lựa chọn việc giấu em ấy.

Em gái anh, anh sẽ bảo vệ, nếu như Hà Nguyệt Tâm biết Hà Nguyệt Dao có ác ý như vậy với mình khẳng định sẽ không vui.

Anh nghĩ rồi nói: “Dù sao thì họ cũng là ba mẹ ruột của em ấy. Trên đời này, ai lại không muốn đoàn tụ với ba mẹ ruột chứ?”

Hà Nguyệt Tâm gật đầu, không khỏi nhớ tới Ba Hà Mẹ Hà, tuy rằng cô chưa bao giờ gặp họ, lúc cô bị lạc quá nhỏ, chỉ có 2 tuổi mà thôi, không có ấn tượng gì với bọn họ cả. Nhưng từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô vẫn luôn muốn gặp bọn họ.

Nhưng đợi đến lúc cô trở về nhà họ Hà, bọn họ đã qua đời rồi.

Nghĩ tới đây, cô có chút không vui, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dĩa cơm trước mặt đột nhiên nhiều thêm một miếng bông cải xanh, Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên, đôi đũa của Hà Thúy Chi vừa mới thu về.

Anh nhu hòa nói: “Ăn nhiều rau xanh chút.”

Hà Nguyệt Tâm nhìn bông cải xanh trên dĩa, không nghĩ lung tung nữa, mặt đều nhăn nhúm cả lại.

Từ nhỏ cô đã không thích ăn bông cải xanh.

Hà Thúy Chi nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, anh biết Hà Nguyệt Tâm không thích bông cải xanh, cho nên mới chọc cô, cô quả nhiên không nghĩ tiếp về chuyện đó rồi.


Hà Nguyệt Dao xiết chặt nắm tay, cô có chút sụp đổ nói: “Anh cả, em không muốn nhận lại bọn họ. Bọn họ nói không chừng năm đó là cố tình bỏ rơi em. Nếu em quay về đó, bọn họ đối xử không tốt với em thì sao?”

Lý Nham nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Hà Thúy Chi, thấy anh không có ý định trả lời, thì dứt khoát tự mình lên: “Tiểu thư yên tâm, cô lạc mất là do lúc họ đi dạo bên ngoài, xe đẩy em bé bị lạc tay đẩy trôi đi mất. Không phải là bọn họ cố ý bỏ rơi cô. Những năm này bọn họ cũng không có từ bỏ việc kiếm cô.”

Hà Nguyệt Dao còn muốn nói gì đó, Hà Thúy Chi đột nhiên đặt đũa xuống: “Đoàn tụ với ba mẹ ruột là chuyện tốt, Hà Nguyệt Dao, tại sao em lại không đồng ý chứ?”

Ánh mắt của Hà Thúy Chi lạnh lùng, ngữ khí cũng lạnh đến mức có thể khiến người khác đông cứng.

Hà Thúy Chi vừa lên tiếng, mọi thứ xung quanh đột nhiên đều yên tĩnh hẳn đi.

Hà Nguyệt Dao trừng đôi mắt đỏ hoe không dám tin nhìn Hà Thúy Chi, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mấy anh trai dùng giọng điệu như vậy đối đãi qua.

Cô muốn phản bác, lại sợ khí thế của Hà Thúy Chi, cuối cùng nước mắt mắt đong đầy trong mắt, khí thế mất đi hơn nửa.

Cô uất ức đến cực hạn, bức một cọng tóc trên đầu đưa cho Lý Nham một cách không tình nguyện, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng kết quả xét nghiệm không trùng khớp.

Bàn tay dưới bàn ăn lén lút cầm lấy điện thoại, Cô muốn xem thử anh hai có trả lời tin nhắn của cô hay không.

Nhìn thấy lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở hai ngày trước, mắt cô tối sầm đi, bật bàn phím lên đánh chữ.

Dao: Anh cả tìm ra được ba mẹ ruột của em rồi, bắt em làm giám định DNA với bọn họ.

Dao: [Khóc lớn] [Khóc lớn] [Khóc lớn]

Dao: Em sắp bị anh cả đuổi đi rồi.

Dao: Anh hai, chừng nào anh mới trở về vậy.

Đang chuẩn bị bấm khóa màn hình thì điện thoại đột nhiên run lên một cái.

Hà Tinh Hoài: Anh đang trên đường trở về.

Hà Tinh Hoài: Em đợi chút.

Hà Tinh Hoài: [Mặt mỉm cười]

Nhìn hai tin nhắn này Hà Nguyệt Dao liền mừng thầm, anh hai rốt cuộc cũng trở về rồi!

Nhưng mà không phải anh hai vẫn còn lịch trình khác à? Chẳng lẽ vì cô, cho nên mới trở về sớm ư?

Tâm tình phiền muộn của cô lập tức sáng sủa trở lại.


Anh hai vẫn rất là thương yêu cô.

Ngón tay Hà Nguyệt Dao dừng lại trên emoji cuối cùng mà Hà Tinh Hoài nhắn qua, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ.

Chẳng lẽ anh hai không biết emoji này tuy là mỉm cười, nhưng thật ra không thân thiện à?

Giây lát sau, cô xua tan hết sự hoài nghi trong lòng, có lẽ anh hai không hiểu được cách dùng emoji của giới trẻ mà thôi.

Lúc này cô mới có khẩu vị, tiếp tục chén hết bữa ăn trên bàn.

Mọi người dùng bữa xong hết đang chuẩn bị lên lầu thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Lý Nham ra ngoài nghênh đón, lát sau đi vào trong nhà trên tay cầm thêm một vali, sau lưng còn đi theo một người nữa.

Hà Tinh Hoài cả đầu màu bạc nổi bật, mắt thâm đen, đầu tóc có chút rối bời, nhìn là biết không được ngủ ngon, bôn ba bay thẳng về nhà rồi.

Cả người anh lúc này có chút lờ đờ, có chút mệt mỏi, cả người lúc nào cũng có thể ngủ ngay và luôn, anh ngước đầu lên nhìn Lý Nham một cái.

“Em gái tôi đâu rồi.”

Lý Nham cúi người nói: “Tiểu thư Nguyệt Dao đang ở trong nhà.”

Hà Tinh Hoài nhíu nhẹ mày lại: “Tôi nói Hà Nguyệt Tâm.”

Lý Nham lấy làm lạ, tại sao Hà Tinh Hoài cũng bắt đầu tìm Hà Nguyệt Tâm rồi nhỉ?

Ông hồi thần lại cúi người nói: “Tiểu thư Nguyệt Tâm cũng ở trong nhà.”

Người làm nữ ở bên cạnh tụ tập lại một chỗ, lén lút nhìn về phía bên này, hưng phấn đến nổi đỏ hết cả mặt, đó là đại minh tinh đấy!

Hà Tinh Hoài có nhà riêng của mình, sau khi thành niên liền dọn ra ngoài ở, ngôi nhà này ngoài những dịp lễ tết ra thì rất hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của anh. Đối với những người làm nữ mới tới mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hà Tinh Hoài.

Hà Tinh Hoài xoa xoa tóc của mình, anh đi máy bay cả đêm, gần như không hề ngủ chút nào, vừa mới xuống máy bay liền bay thẳng về nhà.

Vẫn may Hà Nguyệt Tâm còn ở nhà.

Vừa bước vào phòng ăn, Hà Nguyệt Dao liền nhìn thấy anh liền, kinh ngạc vui mừng đứng phắt dậy: “Anh hai!” Cô biết anh hai đang trên đường về, nhưng không nghĩ tới lại về nhanh đến vậy!

Hà Tinh Hoài nhìn Hà Nguyệt Dao, không có ôm cô một cái như hồi xưa, mà là híp mắt lại đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Kiếp trước mắt anh lọt tròng tới vậy à? Hà Nguyệt Dao bình thường rõ ràng vui tươi thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ là do bị bọn anh nuôi thành sói mắt trắng ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.