Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 8
Chương 8: Tự an ủi
“A!”
Trường Ngọc bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi thẳng người, nhưng lại không lập tức ngồi dậy, nâng cái cổ mảnh khảnh lên lại ngã trở về.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không gì khác, thân thể mềm không tưởng nổi, nửa người dưới giống như bị vạch ra ngàn vạn lần vừa mệt vừa đau, bắp thịt hai chân run rẩy không ngừng, thậm chí cô có thể cảm nhận được mình run rẩy theo, miệng huyệt không ngừng phun dâm thủy ra ngoài – cô không chỉ cao trào trong mộng, ngoài mộng cũng vậy!
Quần áo trên người vì tư thế ngủ không tốt bị lệch sang một bên, lộ ra nội y màu trắng, nửa bầu vú trần trụi trong không khí nhảy lên mạnh mẽ, trên dưới nhấp nhô.
Cô gắng gượng chống nửa người trên lên, xốc váy mình lên, nhìn thấy đồ lót đã ướt một mảng lớn, cô bỗng dưng đỏ mặt, giống như vứt đi củ khoai nóng bỏng tay, cởi đồ lót ra.
Trong quá trình nhìn thấy ga giường dưới mông ướt một mảng lớn, cô xấu hổ mím môi xuống giường muốn tắm rửa, ai ngờ chân vừa dẫm lên sàn nhà lại hoàn toàn không có sức lực ngã trên mặt đất.
Nhưng mà không biết làm sao, vốn là đầu phải chạm đất mới đúng, chỉ là bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, cô bỗng nhiên ổn định nửa người trên, tốt xấu gì cũng không dập đầu vào sàn nhà lạnh lẽo, chỉ là nửa người dưới lại té.
Hoa huyệt nóng ướt đụng phải sàn nhà lạnh lẽo, hoa huyệt co vào phun ra một ngụm lớn dâm thủy.
“A…!” Trường Ngọc nhẹ giọng rên rỉ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt đã tìm được khoái cảm trong giấc mộng.
Bên giường có tấm gương, vị trí cô té vừa vặn ngay trước gương, nửa người dưới đúng lúc đối diện với gương, cô đẩy người một cái như thế, nhìn thấy bộ phận tư mật chưa từng thấy của mình, rừng rậm màu đen rậm rạp bên dưới ẩn giấu đi con trai màu hồng bên trong, tách hai chân ra, thậm chí cô nhìn thấy miệng huyệt phun ra mật hoa còn đang run nhẹ, đón lấy tầm mắt của cô lại chảy ra.
Dưới ma xui quỷ khiến, Trường Ngọc ngồi dậy, lấy tay tìm được phía trên miệng huyệt, sờ lên hai cánh hoa, một dòng điện nhỏ xíu từ trong cánh hoa chạy thẳng lên đầu ngón tay, Trường Ngọc thở hổn hền, nước mắt sinh lý chảy xuống khóe mắt.
“A a!”
Giọng nói run rẩy, ngón tay lại càng kiên định hơn mò về chỗ sâu hơn.
Sờ xuống chạm vào một hạt chân trâu nhỏ bí ẩn, cô nhớ tới trong giấc mộng Cố Tranh chạm đến nơi này cô liền khao khát vô cùng, tò mò dùng ngón tay niết nó, tròn trịa, trơn bóng, sờ bên trên một cái nửa người Trường Ngọc liền mềm nhũn, cơ thể nằm trên mặt đất.
Ngón tay mảnh khảnh niết hạt châu nhỏ đảo quanh vô ý thức, thỉnh thoảng ấn xuống, một trận gió thổi qua, kích thích miệng hoa huyệt lộ ra trong không khí, dẫn đến thịt bên trong càng co bóp mạnh hơn.
Ngón tay hướng xuống, không cẩn thận trượt vào nơi chưa từng được thăm dò, lập tức trở nên ướt dầm dề.
“A”
Chỉ là một ngón tay đã mẫn cảm không chịu nổi, Trường Ngọc vội vàng lấy ra, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, trong lòng vừa xấu hổ lại thoải mái, vừa nghĩ tới cảm giác sảng khoái trong mộng liền muốn thử một chút, nhưng cái này lại vi phạm tư tưởng trước kia cô đã được giáo dục.
Hàm răng cắn môi đỏ, ý tứ giãy dụa trong mắt vô cùng rõ ràng, bỗng nhiên gió nhẹ thổi qua, ngoài ý muốn thổi tay cô chạm vào miệng huyệt.
Không chỉ ngón tay, ngay cả hoa huyệt cũng ngứa vô cùng, cô chưa kịp kinh ngạc, dục vọng chiếm giữ lấy ý thức của cô lần nữa, mang theo ý vị vò đã mẻ không sợ rơi, ngón tay đi vào bên trong.
Ngón tay của mình đâm vào hoàn toàn không giống với lúc ngón tay Cố Tranh tiến vào trong mộng, ngón tay cô nhỏ hơn, mềm mại hơn, huyệt nhỏ chặt chẽ chưa từng có vật gì tiến vào, thịt bên trong cắn lấy ngón tay thoải mái muốn hét lên.
Trường Ngọc bắt chước chọc vào, ngón tay mới tiến vào một nửa đã mềm không tưởng nổi nhưng dục vọng lại buộc cô phải tiến vào nơi sâu hơn nữa. Huyệt nhỏ càng ngày càng ẩm ướt, dâm thủy ướt đẫm nhỏ giọt trên sàn nhà, miệng nhỏ phía dưới tham lam phát ra tiếng đói khát.
“Tí tách tí tách.”
“Ừm a…”
“Ưm a” Trường Ngọc dần dần hứng thú, rên rỉ thành tiếng, thân thể đón lấy ngón tay của mình, không đi vào cả ngón, ngón tay dâm loạn, dòng nước chảy xuống cổ tay.
Dần dần thêm một ngón tay nữa, hai ngón lấp kín huyệt nhỏ, rốt cuộc không chứa được cái thứ ba, cô uốn éo người ngón tay nhanh chóng chơi đùa huyệt nhỏ, nhưng dục vọng không được khai thông chút nào, ngược lại càng ngày càng trống rỗng, cô khóc lóc ra vào, muốn cái gì đó cấp bách.
“Ưm… Muốn… Rất muốn.”
Cô mơ mơ màng màng lắc đầu, tóc che khuất đôi mắt cô, dục vọng chiếm lấy toàn bộ đại não, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đầu lưỡi vô ý thức vươn ra cánh môi, run rẩy cong lên một chút trong không khí, nhìn giống như đang hôn với ai.
Bàn tay không biết đặt nơi nào đẩy nội y ra, lộ ra nhũ hoa yêu kiều run rẩy, nắm chặt bầu vú học thủ pháp của Cố Tranh vuốt ve, đầu ngón tay nắm lấy đầu ti màu hồng dần dần chuyển thành màu đỏ ửng xinh đẹp.
Cố Tranh trêu chọc huyệt nhỏ của mình thế nào?
Dùng ngón tay moi móc vách trong, đảo quanh trong huyệt nhỏ, vô ý thức tìm được điểm lồi nhỏ khiến mình dục tiên dục tử kia, đáng tiếc ngón tay không đủ dài, tìm thế nào cũng không thấy.
Gấp đến mức sắp khóc
“Cố Tranh… Giúp tớ”
“Muốn… Ưm a… Đâm tớ… Hu hu hu”
Một khi mở miệng là không thể ngăn nổi những tiếng ưm a, dâm đãng thèm muốn Trong căn phòng không có ai.
Nhưng mà người cô gọi trong miệng không tới, cô chỉ có thể dùng hai ngón tay làm nửa vời cho mình, cuối cùng bất đắc dĩ đạt tới cao trào.
Còn thiếu một chút gì nữa.
Trường Ngọc không còn tinh thần nằm trên sàn nhà, thở hổn hển từng hơi từng hơi, ngón tay còn ở trong huyệt nhỏ chưa lấy ra, miệng huyệt tự động ngậm mút ngón tay, đầu ti cũng đứng thẳng, đỏ thắm thẳng đứng lôi kéo người ta liếm một cái.
Chậm chạp một lúc lâu Trường Ngọc mới khôi phục hoàn toàn ý thức, nhìn thấy một mảng hỗn độn trên người, che mặt đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Cô thật sự bị điên, vậy mà lại mơ tới ân ái với Cố Tranh, còn là chuyện khi còn bé, chẳng lẽ khi đó cô đã thích Cố Tranh rồi? Không phải thì sao lại thuận theo để cậu sờ như vậy, dù cho khi đó không hiểu nhưng dù sao vẫn không phải con nít, thiếu nữ tiến vào tuổi dậy thì vẫn có chút hiểu biết…
Cô ngờ vực suy nghĩ.
Nhưng mà bất kể như thế nào, vừa nãy tất cả quá hoang đường, sao cô có thể mơ lên giường với Cố Tranh chứ, đây là không kính trọng cậu, cũng là bản thân mình không tự trọng.
Cô mím môi, vòi hoa sen xả nước xuống xối lên gương mặt non nớt của cô, để cho mình tỉnh táo hoàn toàn.
Cô không biết toàn bộ đều bị một đôi mắt ở chỗ tối nhìn thấy trong mắt, bóng đen mơ hồ lấp lóe.
Cố Trong không nghĩ tới Trường Ngọc đột nhiên rời khỏi mộng cảnh như vậy, Trường Ngọc vừa ra ngoài anh liền không thể ở trong giấc mộng nữa, chỉ có thể trở lại viên ngọc trong dây chuyền, vốn nên ngủ say, ai ngờ anh bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, cưỡng ép mình tỉnh lại từ trong mộng liền thấy hình ảnh Trường Ngọc ngã sấp xuống, cũng may nhiều ngày như vậy mình có chút năng lực, điều động gió giữ vững Trường Ngọc.
Không chờ anh trở lại huyết ngọc lần nữa đã nhìn thấy cảnh tượng động lòng người như vậy, thời điểm cô tự an ủi cong cái cổ trắng muốn lên, đầu ti phấn nộn, vú trắng thỏ ngọc, còn có hoa huyệt làm cho anh không chịu nổi.
Khi anh nghe thấy Trường Ngọc lại gọi tên mình, anh hận không thể lập tức hòa thành hình người ôm cô vào trong ngực, thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Cố Tranh chỉ cảm thấy Trường Ngọc sinh ra là để khắc mình.
Còn thiếu chút gì.
Còn có thể thiếu cái gì?
Còn thiếu côn thịt đâm vào, hung hăng xuyên qua thân thể cô, đâm cho cô không nói nên lời, chỉ có thể bị ép nuốt hết tất cả tinh dịch bắn ra vào trong, bụng nhỏ đầy tràn, còn tham lam xin làm.