Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 45


Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 45

Chương 45: Lần đầu tiên
 
Trường Ngọc kích động nhào tới, ôm lấy người trong bồn tắm, nhìn trái nhìn phải: “Cuối cùng anh cũng tỉnh, không thoải mái chỗ nào không, nhất định phải nói cho em. Anh cũng không biết em…”
 
Vừa nói vừa bảo anh đứng lên quan sát.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thiếu niên cũng tùy theo cô, đứng dậy thuận theo cánh tay cô, giang hai tay để cô nhìn thấy rõ ràng.
 
Nói liên miên lải nhải còn chưa ngừng thì ánh mắt va phải ánh mắt Cố Tranh, dịu dàng như nước.
 
Anh cứ cười như vậy, ôm cô, trong mắt toàn là tình ý.
 
Mặt Trường Ngọc bỗng nhiên đỏ lên, lúc này mới ý thức được chỗ nào không đúng lắm, thẹn thùng cúi đầu xuống lại vừa vặn đối mặt với vật lớn ngủ say. Nằm trong bồn tắm đương nhiên không mặc quần áo, nhưng mà mấy hôm nay cô cứ luôn lo lắng Cố Tranh không để ý, cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, lúc này tỉnh táo lại bất thình lình đụng phải cái ấy, cảm giác ngượng ngùng tăng vọt, cô lùi về sau hai bước, vội vàng bỏ lại một câu “Anh mặc quần áo tử tế trước”, liền hốt hoảng rời khỏi phòng tắm.
 
Thiếu niên trần truồng đứng thẳng cười khẽ, nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi.
 
Dù sao vẫn là của anh, trốn cũng trốn không thoát.
 
Trường Ngọc vội vàng trốn về phòng, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa lạnh lẽo dính lên da thịt nóng hầm hập của cô, thoáng hạ thấp nhiệt độ xuống.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tay mảnh khảnh che mặt, dưới lòng bàn tay là nhiệt độ nóng bỏng, bỗng nhiên cô mới phát hiện mình lại vào phòng Cố Tranh, đây không phải dê vào miệng cọp sao? Mặc dù trước đó cô nghĩ kia nhưng vừa chạm phải ánh mắt Cố Tranh liền ngượng ngùng cái gì cũng không dám nghĩ, cũng không nói ra miệng được.
 
Đang muốn mở cửa thì tay cầm chuyển động nhanh hơn cả cô, cô lùi lại, Cố Tranh tiến vào.
 
Thiếu niên đã mặc quần áo nhưng tóc vẫn ướt nhẹp, giọt nước nhỏ xuống theo sợi tóc, làm ướt một mảng nhỏ quần áo.
 
“Sao lại không lau tóc?” Trường Ngọc nhíu mày, vừa sống lại liền giày vò bản thân sao khiến người ta yên tâm được.
 
“Không muốn lau, đợi lát nữa rồi lau.” Khẩu khí dường như không thèm để ý.
 
“Vậy cũng không được, anh chờ đấy.”
 
Trường Ngọc nói xong liền lấy khăn mặt từ trong ngăn tủ ra đưa cho anh. Nhìn lại người đã ngồi bên giường, ra vẻ muốn nằm xuống.
 
Trường Ngọc đành phải nhanh chóng ngăn hành động anh lại, kéo anh lại, tỉ mỉ lau tóc cho anh.
 
Mặc dù tóc thiếu niên ngắn nhưng sờ lên lại dễ chịu ngoài ý muốn, ngón tay xuyên qua giữ lọn tóc, mang theo mùi hương dầu gội, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
 
Chóp mũi ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, người mình thích ở trước mặt anh lau tóc cho anh, gần như thỏa mãn tưởng tượng trước kia của anh.
 
Cánh tay giữ chặt vòng eo xinh xắn, vùi mặt vào trước ngực cô, Trường Ngọc còn chưa kịp cứng đờ Cố Tranh đã phun ra những lời làm cô mềm lòng.

 
“Còn sống thật là tốt.”
 
Đầu quả tim Trường Ngọc run lên, giọng điệu mềm nhũn: “Cố Tranh…”
 
“Có thể tiếp xúc vật thể.”
 
“Có thể ngửi thấy mùi hương.”
 
“Có thể chạm vào người mình thích.”
 
Cố Tranh ngẩng đầu, môi mỏng hồng nhạt khẽ nhả:
 
“Dầu gội đầu là thơm.”
 
“Em là ngọt.”
 
Chữ cuối cùng rơi xuống, môi mỏng dán lên cánh môi cô.
 
Một nháy mắt, tất cả hô hấp của Trường Ngọc đều bị khóa chặt lại, chỉ có thể theo sát động tác Cố Tranh, bị anh mút hai cánh môi đẹp đẽ, bị anh cạy mở hàm răng, đầu lưỡi run run rẩy rẩy quấn lấy vật lạ xâm nhập, bị hôn vừa mềm vừa nóng, suýt chút nữa tan ra. Nhiệt độ không ngừng cao lên, gương mặt Trường Ngọc ửng đỏ, bị người ôm vào trong lòng, cổ hơi giương lên yếu ớt lại mê người.
 

Nụ hôn kết thúc, Trường Ngọc thở hồng hộc, đôi môi hơi sưng, đáy mắt ánh nước liễm diễm, khóe miệng có vài vệt nước. Cố Tranh dịu dàng liếm đi, không nhịn được trằn trọc trên cánh môi.
 
Cố Tranh nhẹ nhàng đẩy ngã cô gái yêu kiều xuống giường, đỡ lấy trán cô: “Đau thì nói với anh.”
 
Quả thực là vậy, mặc dù bọn họ làm nhiều lần như vậy nhưng ý nghĩ thực tế đây mới là lần đầu tiên, khó tránh khỏi sẽ đâu, tay nhỏ Trường Ngọc túm lấy tay áo anh, nũng nịu cà cà bên gáy anh.
 
“Anh nhất định phải nhẹ chút.”
 
Cố Tranh nhếch môi lên, trấn an cô: “Được.”
 
Đôi môi rơi vào tai, hôn đến đỏ bừng, cũng không biết là anh dùng quá sức hay Trường Ngọc nóng quá. Môi lưỡi ướt át đi xuống một đường, quấn lấy xương quai xanh hôn lại hôn, để lại phía trên một vệt nước anh mới hài lòng hướng xuống dưới.
 
Quần áo không biết bị cởi ra từ lúc nào, chỉ có nội y màu xanh nhạt ôm lấy đôi thỏ trắng, bàn tay cởi bỏ cúc áo phía sau, con thỏ mắt đỏ đối diện với miệng anh.
 
Mềm mại, ngọt ngào. Giống như là kem ly thỏ giới hạn ngày hè, đáng yêu đến mức không nỡ thưởng thức, nhưng chỉ cần liếm bên trên một ngụm là căn bản không dừng lại được.
 
Trường Ngọc cúi đầu nhìn thấy Cố Tranh nằm sấp trên ngực cô hôn rồi lại cắn, làm mắt đỏ đứng thẳng, cô xấu hổ đến mức hoảng hốt, vội vàng đưa tay che mắt, không dám nhìn tới.
 
Che lại như thế tự nhiên cũng bỏ qua dục vọng chuyển dịch ở đáy mắt thiếu niên, làm cho người ta thấy mà giật mình.
 
Một cái tay khác nhẹ nhàng mơn trớn bắp đùi, dò xét lên trên, vừa đụng phải giữa hai chân Trường Ngọc không có ý thức liền mở ra, bị ngón tay thon dài đụng phải mép quần lót bên trong, thân thể mềm mại liền run lên.
 
Cố Tranh hôn lên môi đỏ của cô trấn an, dưới tay lại cởi quần lót cô ra.
 
Cách hoa mở ra đóng lại bại lộ trong tầm mắt người đàn ông, rừng cây màu đen rậm rạp phía dưới, khe hở sâu kín nho nhỏ đỏ bừng mở ra lỗ lớn, không tiếng động thúc giục gì đó. Cánh hoa tràn ra những hạt sương óng ánh, mầm cây no nớt sợ hãi dẫn người tới ngắt lấy.

 
Cố Tranh tách hai chân cô ra, tiến lên trước, đầu lưỡi liếm hạt châu nhỏ Trường Ngọc liền run rẩy không tưởng nổi, cánh hoa phun ra một cỗ mật dịch. Trường Ngọc muốn khép hai chân lại theo bản năng nhưng tay thiếu niên lại chặn cô lại, đóng thế nào cũng không khép lại được.
 
Mùi hương độc đáo thuộc về cô quanh quẩn quanh chóp mũi, đầu lưỡi đảo quanh hạt châu nhỏ, đi xuống dọc theo khe hở nhỏ hẹp, miệng huyệt quá trơn, lập tức trượt vào trong.
 
“A”
 
Trường Ngọc rên rỉ yêu kiều cổ vũ Cố Tranh, đầu lưỡi thiếu niên linh hoạt, tỉ mỉ đảo qua mỗi một tấc hoa huyệt, trong sự dịu dàng chuyển động hỗn loạn thỉnh thoảng lại kích thích điểm lồi, đảo vòng quanh vòng quanh.
 
Trường Ngọc không tự chủ được cong eo lên, để thiếu niên tiến vào sâu hơn nữa.
 
“A Ưm…A”
 
Cái lưỡi di chuyển lên, tay còn bóp lấy thịt châu kích thích hạch nhỏ, bụng Trường ngọc thít chặt, khoái cảm chồng chất không ngừng, miệng huyệt không ngừng co vào. Cố Tranh hiểu rõ đây là sắp cao trào, đẩy nhanh động tác, nhiều lần đâm đến điểm lồi.
 
Sau mấy chục cái cuối cùng Trường Ngọc hét lên một tiếng, hoa tâm phun ra từng đợt từng đợt ái dịch, Cố Tranh không kịp tránh, bị bắn phải gần nửa mặt.
 
Ái dịch làm ướt khóe môi anh, Cố Tranh dùng đầu lưỡi liếm lấy, dây dưa môi răng cùng Trường Ngọc.
 
Trường Ngọc còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, hùa theo anh.
 
Một giây sau, cô cảm nhận được đồ vật nóng hổi đặt ngay giữa hai chân mình.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.