Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 31


Đọc truyện Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân – Chương 31

Chương 31: Bắn lập tức
 
Ba Hồ đã cho người chuẩn bị tốt tất cả từ trước, trên thực tế việc này căn bản không thể nói là chuyện lớn gì, nhà họ Trường có ăn có uống nhưng cũng hoàn toàn không thể nói là giàu có, quan hệ hai bên gia đình toàn bộ đều do mẹ Hồ và mẹ Trường duy trì, bọn họ không có ý kiến gì với chyện này, cho mẹ Hồ có thêm đối tượng tán gẫu.
 
Mẹ Hồ cũng sẽ không biết những chuyện này, phu nhân tới nói chuyện cũng không chỉ có mẹ Trường, gần đây ong bắt đầu sắp xếp phu nhân trong vòng đưa mẹ Hồ ra ngoài chơi, bà ấy có thể biết gì nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc ba Hồ gọi điện thoại cho Hồ Ti Tùng, anh ta đang ở quán bar, trong loa truyền đến tiếng thở gấp và tiếng cười phụ nữ. Ba Hồ lập tức nổi giận, ông đang chùi đít cho nó, nó lại đang tán gái. Mặt đen bảo anh ta về ngay.
 
Hồ Ti Tùng cũng biết đúng mực, chẳng qua đến quán bar là vì bạn bè trước kia tới tìm anh ta ôn chuyện, dưới ánh đền một cái tay của người bạn cũng đã luồn vào dưới váy cô gái, cô gái kia thẹn thùng, chân lại mở lớn, vô tình hay cố ý đối diện với anh ta, Hồ Ti Tùng nhìn lướt qua, vậy mà không mặc quần lót.
 
Cúp điện thoại liền đứng dậy tạm biệt, không để ý bạn bè thuyết phục, cấm dục đi vào, cấm dục ra ngoài. Để lại bạn bè và mấy người phụ nữ giương mắt nhìn.
 
“Hồ Ti Tùng này đã nhiều năm như vậy sao mà vẫn như thế, không có chút hứng thú với phụ nữ. Mọi người nói xem cậu ta không phải gay chứ.” Bạn bè trêu ghẹo nói.
 
“Nếu không đại thiếu thử xem?” Cô gái vùi trong lòng anh ta cười si ngốc.
 
“Nhé, nếu anh đây đi thử mấy người không còn vật lớn đâm vào trong nữa, mấy người các em một ngày không làm tao huyệt liền ngứa không khát chết sao?”
 

“Đại thiếu anh thật là xấu~”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía dưới Hồ Ti Tùng phồng lên ra khỏi quán bar, trong lòng kìm nén ngọn lửa, kìm nén không thể kéo Trường Ngọc lên giường làm một trận ngay bây giờ, không, không được gấp, bọn họ có thời gian, Trường Ngọc muốn chơi một chút thủ đoạn, anh tạm thời cho là tình thú, chỉ cần hầu hạ anh tốt, anh cũng vui vẻ chơi cùng cô một chút.
 
Tiến triển ba mẹ Trường cũng không thuận lợi, không có ai sẵn lòng phối hợp trợ giúp, bọn họ một người trông coi ở cục cảnh sát một người ở khách sạn, chờ đến đêm mới về, liên tiếp hai ngày không có chút tiến triển nào, lúc đang dự định cùng chết có một cảnh sát quèn nhìn không được, khuyên bọn họ rời đi.
 
Giọng nói ba Trường cao lên: “Không cho chúng tôi lời giải thích chúng tôi sẽ không quay về!”
 
Cảnh sát quèn không đành lòng, lén nói cho bọn họ phía trên có người áp chế, không cho tra cũng không cho nói, đợi ở đây căn bản là vô dụng, còn không bằng tiết kiệm một chút sức lực.
 
Ba Trường mở to hai mắt nhìn, trong mắt bắn ra tức giận, kết tủa xuống lại không thể làm gì. Mẹ Trường nghĩ đến từ sớm, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ càng nhiều hơn nữa là thất vọng đau khổ.
 
Cảnh sát quèn nhìn bóng lưng hiu quạnh của hai người, muốn nói lại thôi.
 
Anh ta cũng không dám nói, cũng không dám hỏi.
 
Tối ngày thứ hai Cố Tranh mới biết được chuyện này, buổi chiều ngày đầu tiên Trường Ngọc không ngủ được, cũng không nằm mơ. Tối ngày thứ hai Trường Ngọc đi vào giấc mộng, Cố Tranh đưa tay muốn ôm ấp một cái, một giây sau liền phát hiện cảm xúc cô không đúng.
 

Cố Tranh ôm người vào trong lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Cô gái rũ mí mắt xuống, vốn dĩ còn muốn giấu diếm nhưng vừa vào trong cái ôm của người đàn ông, cánh tay nở nang nhốt chặt cả người cô, trong nháy mắt nước mắt Trường Ngọc liền rơi xuống.
 
Nước mắt giống như trân châu chảy xuống gò mà, nóng hổi đi vào trong lòng Cố Tranh.
 
Chân tay anh luống cuống, ôm người vụng về dỗ dành, “Ngọc Nhi, không khóc không khóc, sao vậy? Có người bắt nạt em à?”
 
Ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt của cô, lòng bàn tay thô ráp xẹt qua da thịt của cô dể lại từng vệt đỏ, Cố Tranh nhếch môi, trong mắt toàn là đau lòng.
 
Trường Ngọc vùi trong lòng anh lắc mạnh đầu, tay nhỏ níu lầy quần áo anh nức nở.
 
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành, không biết qua bao lâu tiếng khóc mới dần dần dừng lại, Cố Tranh cúi đầu, Trường Ngọc dựa vào trên người anh, thút tha thút thít chui vào trong lòng anh. Mặc dù Cố Tranh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng biết cô cần an ủi, ôm eo Trường Ngọc dùng áo khoác che kín cả người cô.
 
Trường Ngọc khóc đủ rồi, vành mắt đỏ lên giọng nói nho nhỏ nói ra, nói hết chuyện đã xảy ra cho Cố Tranh.
 
Trường Ngọc không biết, giọng nói cô nhỏ nhẹ có chút nũng nịu mùi vị tố cáo, Cố Tranh lại vô cùng hưởng thụ. Đau lòng Trường Ngọc đồng thời cũng tự trách mình bất lực. Nhất là tại thời điểm Trường Ngọc nói ra ba ngày sau Hồ Ti Tùng muốn cô đi theo anh ta, Cố Tranh suýt chút nữa không khống chế được xông ra khỏi giấc mộng giết người.
 

Cố Tranh vuốt ve lọn tóc Trường Ngọc, giọng nói ấm áp an ủi: “Yên tâm, tất cả đều giao cho anh, được không?”
 
Trường Ngọc khóc mê man, gật đầu nhẹ, cũng không biết có nghe rõ không, ngã vào lồng ngực ngủ thiếp id.
 
Tay chân Cố Tranh dịu dàng đặt người lên giường, đắp chăn, động tác hoàn toàn khác biệt với ánh mắt mù mịt thâm trầm, ánh sáng đỏ tươi trồi lên từ đáy mắt, giống như lưỡi hái sắc bén bén nhọn trong tay Tử thần.
 
Đêm đó, nhà họ Hồ.
 
Phòng ngủ Hồ Ti Tùng một nam một nữ dây dưa trên giường, phòng lớn như thế chỉ còn lại một chiếc đèn ảm đạm trước giường bao phủ một phạm vi nhỏ, chỗ hẻo lánh đen kịt một mảng, phạm vi mơ hồ không rõ dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chú tất cả mọi thứ ở đây.
 
Một cái tay tái nhợt chậm rãi duỗi ra từ trong bóng tối, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một đường, một đường huyết quang màu nhạt bay về phía tên đàn ông trên giường, nhưng hai người đắm chìm trong đó đều không chú ý tới.
 
Không trung dường như truyền đến một tiếng cười lạnh, Hồ Ti Tùng nhíu mày, nhìn về phía trong góc lại không thấy rõ gì hết, anh ta đang muốn nhìn kỹ phụ nữ dưới thân lại ôm lấy eo anh ta, đưa đưa cái mông cầu hoan. Hồ Ti Tùng thu hồi tam trạng, vỗ cái mông cô ta.
 
“Dâm đãng, vội vã muốn làm như vậy.”
 
“Ừm lẳng lơ muốn côn thịt đâm vào hâm nóng một chút bắn toàn bộ tinh dịch vào trong.”
 
Người phụ nữ vừa dứt lời, dưới thân bỗng nhiên cảm nhận được một dòng nước nóng xông về phía mình, cô ta sững sờ, mình nói một chút như vậy anh ta lại thật sự bắn ra luôn.
 
Lúc này mới vừa mười phút!
 

Hồ Ti Tùn cũng sững sờ, làm sao cũng không nghĩ tới mình lại bắn ra nhanh như vậy, trước kia anh ta một tiếng một lần. Có lẽ là vì mấy ngày không chạm vào phụ nữ, hôm nay lại bị bạn bè kích thích mới vội vã bắn ra một đợt.
 
Người phụ nữ ở tầng lớp thấp nhất đã sớm học được xem hiểu sắc mặt người khác, vừa nhìn sắc mặt Hồ Ti Tùng tự nhiên biết anh ta đang suy nghĩ gì, uốn éo người chủ động cọ côn thịt anh ta.
 
Môi đỏ phun ra lời nói dâm đãng: “Thiếu gia bên trong người ta nóng quá, nhanh giảm lửa cho người ta đi~”
 
Nắm tay anh ta đặt lên đôi nhũ hoa, văn vê đầu ti.
 
“A thiếu gia thật lợi hại thật là lớn thật nóng.”
 
Hồ Ti Tùng dần dần tìm được hứng thú trong đó cũng phối hợp nhào nặn nhũ hoa cô ta, côn thịt còn giã một cái giã một cái trong huyệt nhỏ.
 
“Trước đó chỉ là làm nóng người, kế tiếp để em nếm thử sự lợi hại của tôi.”
 
Anh ta còn chưa nói hết câu, ngay sau đó toàn thân run rẩy một cái, lại bắn ra lần nữa.
 
Cô gái dưới thân mặt trực tiếp đen lại, mẹ nó anh ta còn chưa được ba giây.
 
Thật lợi hại!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.