Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 103: Vả Mặt An Quốc Đại


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam – Chương 103: Vả Mặt An Quốc Đại


“Tôi đồng ý.” An Quốc Đại lập tức phụ họa: “Làm từ cơ bản từ từ đi lên, có thể càng hiểu nhân viên hơn, cũng có thể càng trực tiếp đối mặt với thị trường! Điều này đối với quản lý của An Hạnh Nhi sau này càng có trợ giúp.”
“Tôi không đồng ý.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
Sắc mặt của An Quốc Đại lại thay đổi.
Vừa rồi một giây kia tưởng An Hạnh Nhi đã thỏa hiệp.
Bây giờ đột nhiên lại bắt đầu cường thế.
“Nếu chỉ là để kiểm tra năng lực của tôi, tại sao cứ phải thêm một bước như này để tôi từ chủ quản đi lên, tại sao không thể để tôi trực tiếp nhậm chức này, có được sự công nhận của mọi người.

Một khi tôi không thể gánh vác được vị trí này thậm chí không thể có được sự công nhận của mọi người thì tôi rời khỏi vị trí này là được, hà tất gì phải lãng phí thời gian của mọi người như vậy.”
“Cô thật sự tưởng thương trường là nơi cô đến chơi sao? Cô biết chức tổng giám của bộ phận Marketing quan trọng cỡ nào không? Một kế sách sai sót thì có thể gây ảnh hưởng đến sự phát triển thị trường của tập đoàn An Thị, sao có thể để tùy tiện?!” An Quốc Đại kèm theo giọng nói rất nghiêm nghị: “Với cả, kêu cô làm chủ quản ủy khuất cho cô lắm sao? Cô nếu không phải là con gái của chủ tịch thì cô cho dù là sơ yếu lý lịch đẹp nữa, gia nhập vào cũng chẳng qua chỉ là một nhân viên.

Bây giờ cổ động Xương để cô làm từ chủ quản, là đã tin tưởng đối với cô, cảm thấy mặt mũi không quan trọng, nhưng cô cũng đừng khiến ba cô khó xử?!”
“Bác cả, người nên khó xử không nên là bác sao?” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Phải.

Tôi cũng khó xử, dù sao cô cũng gọi tôi một tiếng bác cả! Thái độ như này của cô, quả thật là làm mất mặt nhà họ An chúng ta.” An Quốc Đại nói rất đường hoàng.
“Ý tôi nói là những lời của bác cả nói khí khái bừng bừng như vậy, hình như quên mất, con trai An Phát của bác cả, tốt nghiệp đại học đi vào tập đoàn làm việc thì trực tiếp đảm nhiệm chức tổng giám của bộ phận tổng hợp.


Con gái An Tầm của bác cả tốt nghiệp đại học tiến vào tập đoàn làm việc trực tiếp đảm nhiệm chức giám đốc của phòng marketing của bộ phận Marketing.

Con gái út An Mục của bác cả, vào công ty cùng một ngày với tôi, cũng là một người mới, cô ta cũng có thể trực tiếp thay vị trí của chị gái An Tầm của cô ta?”
An Quốc Đại đột nhiên bị lời nói của An Hạnh Nhi, châm chọc đến đến mức mặt mày xanh lè.
Vừa rồi châm chọc An Hạnh Nhi bao nhiêu thì lúc này có bấy nhiêu vả mặt.
“Sao vậy? Bác cả là cảm thấy bác mới có đặc quyền này, để con của bác vừa vào công ty thì ngồi lên vị trí quan trọng, mà con của chủ tịch, là không tư cách phải không?!”
“Cô cô cô…” An Quốc Đại lúc này thật sự bị An Hạnh Nhi nói cho cứng họng.
Thật sự hoàn toàn không tìm được lời phản bác.
Hiện trường lúc này trở nên vô cùng lúng túng.
Vừa bắt đầu khả năng mọi người đều không có nghĩ tới, còn cảm thấy An Quốc Đại nói khá hay, cũng không có thiên vị ai, dù sao An Hạnh Nhi vẫn là cháu gái của ông ta, dù sao theo người ngoài thấy, An Quốc Đại và An Quốc Cường vẫn là anh em ruột, tuy nhiên lúc này, thật sự là vả sưng mặt rồi.
Điển hình cho kiểu chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho phép dân thắp đèn.
“Đương nhiên, tôi là công nhận quan điểm của cổ đông Xương.” Ý tứ là không công nhận hành vi ích kỷ tư lợi của bác cả ông.
Lúc này Xương Đức Việt thật ra cũng bởi vì lời của An Hạnh Nhi, có hơi không xuống đài được.
Dù sao chuyện An Phát và An Mục An Tầm vào công ty, không có ai nói.
Ngược lại An Hạnh Nhi vừa vào công ty thì bị bọn họ làm khó như vậy!
“Đứng ở trên lập trường của công ty, để một người hoàn toàn nhìn không ra năng lực đảm nhiệm vị trí quan trọng, quả thật không ổn.

Mà lý do tôi vẫn phải tranh vị trí này, không phải là tôi không buông được cái thể diện đó xuống, cũng không phải là tôi không dám vượt qua thử thách, tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian.

Thời gian đối với con người mà nói, chính là tiền tài quý giá nhất!”
“Cho nên, vì để loại bỏ sự nghi ngờ của các vị lãnh đạo cấp cao, cũng để không lãng phí tiền tài quý giá của tôi, tôi hy vọng có thể nói một điều kiện với các vị lãnh đạo cấp cao! Bây giờ tôi ở trước mặt tất cả các vị lãnh đạo cấp cao, lập ra mục tiêu của tôi! Nếu như tôi không có đạt được, đừng nói làm từ vị trí thấp đi lên, từ nay về sau, tôi không bước chân vào tập đoàn An Thị một bước.

Nhưng nếu như tôi đạt được, xin các vị lãnh đạo cấp cao, công nhận thân phận tổng giám của bộ phận Marketing của tôi.”
Lời nói của An Hạnh Nhi nói rất đanh thép có lực.
Lúc đó đã khiến mọi người cảm thấy cô rất khí thế.
Hoàn toàn không giống một cô nhóc 22 tuổi vừa bước chân ra đời.
“Mục tiêu gì?!” Xương Đức Việt vội hỏi.
Cũng là vì sự lúng túng vừa rồi, lúc này tìm bậc bước xuống.

“Trong vòng ba tháng, tôi dẫn dắt bộ phận Marketing hoàn thành 80% nhiệm vụ kinh doanh của nửa năm sau.

Trong nửa năm, doanh thu bán hàng của bộ phận Marketing của tôi sẽ nâng gấp đôi so với cả năm ngoái!” An Hạnh Nhi lên tiếng.
Cả phòng sững sờ.
Khẩu khí lớn như vậy, sợ là tất cả mọi người ở đây đều không dám nói như vậy.
An Hạnh Nhi rốt cuộc lấy đâu ra lòng tin để nói một cách hùng hồn đanh thép như vậy.
“Hạnh Nhi, suy nghĩ kỹ rồi làm.” An Quốc Cường lúc này đều không thể không nhắc nhở con gái của mình.
Chắc là khẩu khí quá lớn rồi.
Dựa theo kinh tế thị trường, nửa năm sau quả thật là mùa kinh doanh, nhưng cũng không đại biểu, thành tích sẽ tăng lên gấp đôi như vậy.
Phải biết bây giờ thị trường mà doanh nghiệp An Thị chiếm đã cao kinh người, có thể duy trì thành tích kinh doanh của năm ngoài xem như là thành công, bây giờ An Hạnh Nhi trực tiếp nói trong nửa năm gấp tăng hơn gấp đôi so với năm ngoái.
Ông ta thật sự đã toát mồ hôi lạnh.
“Con suy nghĩ rất kỹ.” An Hạnh Nhi rất chắc nịch.
Lời đến cửa miệng của An Quốc Cường lại nuốt trở lại.
Dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta cũng không thể nói quá nhiều.

Nói quá nhiều thì rõ ràng là đang thiên vị.
An Hạnh Nhi thấy bà cô chọn trầm mặc, cho dù rõ ràng không phải quá hiểu về sự manh động của cô, lúc này vẫn không thể không chọn ủng hộ.
Cô quay đầu nhìn những người khác, hỏi: “Điều kiện này có thể không?”
Bây giờ không có ai trả lời.
An Hạnh Nhi chỉ đành hỏi Xương Đức Việt người vừa rồi có ý kiến lớn nhất: “Cổ đông Xương cảm thấy có thể không?”
“Tôi ngược lại không có ý kiến.


Chỉ sợ có ai đó lập mục tiêu thì lập, cuối cùng lại không thực hiện theo.” Xương Đức Việt rõ ràng cảm thấy An Hạnh Nhi không thể làm được, cho nên cố ý nói rõ ra!
“Tôi nếu đã dám khoác lác ở trước mặt tất cả các lãnh đạo cấp cao thì tuyệt đối sẽ tuân thủ lời hứa.”
“Được.” Xương Đức Việt tự nhiên đáp: “Tôi đồng ý.”
Dù sao An Hạnh Nhi cũng không làm được.
An Hạnh Nhi mặc kệ Xương Đức Việt đang nghĩ cái gì, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, cô lại quay đầu nhìn sang An Quốc Đại: “Phó tổng giám đốc, đồng ý không?”
“Tôi và cổ đông Xương cùng chung quan điểm.

Chỉ cần cô đừng đến khi đó thì hối hận thì tôi không có ý kiến.”
“Vậy thì liên quan đến chức tổng giám bộ phận Marketing của tôi, xem như đã đạt thành rồi.” An Hạnh Nhi tổng kết.
Không có ai nói nhiều thêm một câu.
Dường như đều công nhận rồi.
Dù sao nếu như An Hạnh Nhi thật sự có thể tạo ra thành tích như vậy, làm tổng giám đều dư sức rồi!
“Tiếp theo, có phải là nên nói, An Phát và An Mục nhảy dù mà lên rồi không?” An Hạnh Nhi chuyển chủ đề.
Trực tiếp khiến sắc mặt của An Quốc Đại thay đổi hoàn toàn!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.