Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 93: Trông Như Một Quả Cầu Băng Được Treo Giữa Không Trung


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu – Chương 93: Trông Như Một Quả Cầu Băng Được Treo Giữa Không Trung


Cá heo Anthene cách họ càng lúc càng gần.
Lục Áo ngẩng đầu lên nhìn.
Đàn cá heo này trông rất giống cá heo mũi chai, ngay cả cái miệng luôn mỉm cười cũng giống y như đúc, thoạt nhìn vô cùng thân thiện.
Khi đàn cá heo Anthene này đi ngang qua bọn họ, há mồm kêu gọi.
Tiếng kêu vô cùng non nớt, cũng rất êm tai, như thể chúng đang chào hỏi bọn họ vậy.
Lục Áo kìm lòng không đậu giơ tay lên, vẫy tay chào lại đàn cá heo.
Đàn cá heo vẫy vẫy đuôi, nhấp nhô di chuyển trên không trung như đang bơi lội vậy, dần dần chúng bơi đi xa một lần nữa biến thành 1 nhóm đốm đen nhỏ.
Lục Áo nhìn theo hồi lâu, mãi đến khi không còn trông thấy hình bóng của chung nữa, mới thôi ngẩng cổ ngước nhìn.
Tống Châu ngồi bên cạnh câu cá.
Lục Áo nhìn xong đàn cá heo, quay đầu nhìn anh, trên mặt mang theo sự ngạc nhiên nói: “Lần đầu tiên trong đời thực tôi nhìn thấy một đàn cá heo”.
“Chúng nó thực ra không tính là cá heo, chúng nó thực ra là một loại linh hồn mượn dùng bề ngoài của cá heo.

Tống Châu nói, “Nếu cậu cảm thấy thích, đợi khi xử lý chuyện này xong, chúng ta có thể đến xem nơi chúng sống.”
“Có thể sao?”
“Đương nhiên, chúng không phải là đàn cá heo bình thường, chúng ta đi xem sẽ không làm phiền chúng.”
Hai mắt Lục Áo sáng long lanh, “Tôi muốn đi.”
Tống Châu đồng ý, ” Làm xong chuyện sẽ cùng cậu đi.”
Hữu Lê ở bên cạnh yếu ớt nói rằng: “Tôi cũng muốn đi xem.”
Tống Châu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau vài giây, Hữu Lê hậm hực sờ sờ cái mũi, “Chỉ đùa một chút thôi.”
Cá heo Anthene đi rồi, mấy người họ lại chuyên tâm câu cá.

Bọn họ dùng thịt hộp làm mồi câu cá, Lục Áo ngắt lấy một mảnh thịt đặt dưới mũi ngửi thử, thịt này có mùi thơm rất kỳ lạ, nhưng lại khác với mùi thơm thường thấy của thức ăn.
Thịt này có phần giúp nâng cao tinh thần.
Cậu tò mò cầm hộp lên nhìn nhãn hiệu.
Sau khi nhìn cậu mới phát hiện, chữ trên đồ hộp này cậu chẳng hiểu gì hết, nhìn giống như từ đơn, ngay cả chữ cái cũng kỳ kỳ.
Lục Áo nhìn kỹ thêm vài lần, xác định rằng đây không phải chữ viết mà cậu biết, nhưng mà hình vẽ trên hộp lại khá rõ nét, chẳng qua là trên đó không vẽ ra nguồn gốc của thịt này, chỉ vẻ vài miếng thịt hồng hồng.
Tống Châu thấy cậu tò mò, nói: “Đây là thịt của một loại linh trùng, linh lực khá đủ, mùi vị cũng ngon và tốt cho cơ thể, có vài yêu quái thích xem nó là đồ ăn, khi cần đi xa thì làm thành thịt hộp.”
Lục Áo nghe xong thì không được tự nhiên đẩy hộp ra xa, dùng thịt sâu để câu cá thì được, nếu dùng để ăn thì cậu có chút không chấp nhận được.
Huống chi nhìn thể tích của miếng thịt, phỏng chừng con sâu này không hề nhỏ nhắn đâu.
Hữu Lê ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thịt sâu thì sao nào? Thịt đã được xử lý rồi, mùi vị cũng rất ngon.”
Lục Áo nhận ra hành động của mình có phần làm tổn thương người ta, nói:” Tôi không có ý gì, chỉ là bản thân không thích ăn loại này lắm, có rất nhiều món ngon mà tôi không thích, bạn bè có khi nói tôi không có mắt nhìn.”
“Này thực ra cũng không đến nỗi nào, phải xem khẩu vị của mỗi người, như tôi đây trời sinh không thích ăn cá nè.”
Lục Áo nghe vậy, có chút hiếu kỳ về nguyên hình của anh ta, nhưng câu hỏi này có hơi không lễ phép, nghĩ một hồi, Lục Áo nuốt câu hỏi về bụng.
Tóng Châu nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói:” Nguyên hình của anh ta có chút đặc biệt, bình thường không thích ăn cá.”
Lục Áo càng thêm hiếu kỳ, tầm mắt dừng trên người Hữu Lê hồi lâu.
Hữu Lê nói: “Có gì mà không thể nói, nguyên hình của tôi là chim ưng, không thích xương cá.

Tôi còn biết cậu là một con rồng nhỏ, phải không?”
Lục Áo thẳng thắn thành khẩn, “Đúng vậy, ngày trước tôi là con người, sau đó lại biến thành rồng.”
Lục Áo nhìn ra sự tin tưởng của Tống Châu đối với Hữu Lê, khi nói đến nguyên hình không hề có ý muốn lảng tránh.
Hữu Lê có hảo cảm với sự thẳng thắn vô tư của cậu, cười hi hi, “Tôi biết chứ, lúc đầu người đến giám sát cậu là tôi đấy.”
Trái lại Lục Áo không biết đến chuyện này.
Hữu Lê nói: “Lúc đó tôi định đi tìm cậu, nào ngờ lão đại giành mất công việc của tôi, nếu không người đầu tiên quen biết cậu có lẽ là tôi đấy.”

“Hiện tại cũng ta cũng đã quen biết rồi.”
“Đúng vậy, duyên số luôn khó mà đỡ nổi.

Ài, chỗ tôi có cá cắn câu rồi nè.”
Hữu Lê nói rồi định nhấc cần câu của mình lên.
Lục Áo vội nói, “Từ từ, phải lướt cá một hồi đã, không thể trực tiếp nhấc nó lên, cá sẽ chạy đấy.”
“Không sao, cá nơi này sẽ không chạy mất đâu.”
Nói xong, anh ta nhấc cần câu lên, trên cần câu là một con cá nhỏ trong suốt.
Con cá nhỏ này dài khoảng 30cm, cơ thể nó trong suốt như thủy tinh, chỉ có một đường màu trắng bạc trên lưng, trông cực kỳ xinh đẹp.
Móc câu mắc trong cổ họng của cá, trong qua cơ thể trong suốt của nó, Lục Áo nhìn thấy móc câu không biết từ khi nào đã biến thành mấy cái, bây giờ nhìn có vẻ giống móc câu dùng để câu bạch tuộc.
Cá nhỏ bị một đám móc câu chặt chẽ mắc kẹt trong cổ họng, sau khi bị kéo ra khỏi mặt nước dù liều mạng giãy dụa cũng không giãy ra được.
Lục Áo câu cá bao lâu nay, đây là lần đầu trong thấy loài cá này.
Xem ra nó không phải loài cá thông thường.
Hữu Lê nhìn thoáng qua, nói, “Vận may không tồi, câu được cá ngần, loại cá này dùng để nấu canh là tươi nhất, đợt lát nữa chúng tôi sẽ làm cho cậu thử là biết ngay.

Cá này sau khi nấu, cả thịt và xương sẽ hòa vào trong nước canh, khi chúng ta uống vào sẽ phát ra tiếng xì sụp, giống như đang ăn súp cá vậy đó.”
“Xương cá cũng sẽ tan ra sao?”
“Đúng vậy, xương cũng sẽ nấu tan, đối với những người không thích xương cá như tôi mà nói đây là tin đáng mừng.

Bình thường ở cá câu được ở vùng biển này là nó, đợi khi lên đảo rồi, người trên đảo cũng sẽ lấy loài cá này ra chiêu đãi khách, chỉ cần hơi đông lạnh một chút sẽ có món cá đông, ăn mặn hay ăn ngọt gì cũng rất ngon.”

Lục Áo có chút khó mà tưởng tượng được món cá đông vừa có thể ăn như món ngọt cũng vừa có thể là món mặn, nhưng mà loại cá này đem đi nấu canh đúng thật là rất ngon.
Trong hành trình kế tiếp, bọn họ câu được không ít cá ngần.
Hữu Lê chủ động đem mấy con cá này vào trong khoang thuyền nấu canh cá, còn một ít thì cố tình để đông lạnh làm món cá đông.
Canh nấu từ cá ngần cũng là màu trong suốt, có hơi dính dính, khi uống vào mùi vị vô cùng ngọt thơm.
Cái vị thơm ngọt này không hề có một tí vị tanh, không giống như những loại hải sản khác, luôn có một vị tanh không cách nào loại bỏ, thảo nào Hữu Lê thích đến vậy.
Lục Áo cũng vô cùng thích canh cá ngần này, canh trong nồi còn rất nhiều, cậu một hơi uống 5 chén.
Uống canh cá này vào làm toàn thân cậu rất ấm áp, tới sau cùng, trên trán cậu còn ra chút mồ hôi.
Lục Áo thở ra hơi lạnh, vừa uống vừa nhìn ra biển rộng phương xa, cảm giác vô cùng khoan khoái.
Hữu Lê hiếm khi trông thấy có người cổ vũ tài nấu nướng của mình đến vậy, lại múc cho cậu một chén lớn nói: ” Uống nhiều một chút, uống xong sẽ không còn lạnh nữa.”
Lục Áo:”Tôi còn tưởng rằng là ảo giác của bản thân.”
“Không phải ảo giác, mà là càng gần biển Cách Sơn, thời tiết sẽ càng lạnh.” Tống Châu nói, “Khi lên đảo phải mặt trang phục mùa đông.”
Trên thực tế, còn chưa lên đảo, Lục Áo đã phải mặc áo khoác.
Cái lạnh trên biển và cái lạnh trên đất liền không giống nhau, cái lạnh trên biển khoan sâu vào trong xương, làm cho toàn thân chết lặng.
Lục Áo thực sự không chịu nổi, từ sớm đã mặc áo khoác phao vào.
Hữu Lê nhìn cậu bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, trong lòng có chút lo lắng, “Trong nồi còn nhiều canh cá ngần, cậu có phải lạnh đến sắp chịu hết nổi rồi không? Tôi đi múc cho cậu một chén nhé, uống xong qua một lát sẽ ấm lại ngay.”
Lục Áo gật đầu, lạnh đến chịu hết nổi rồi, hai người họ như thể không cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ vậy, quần áo trên người vẫn là bộ lúc vừa lên thuyền.
Hữu Lê đi nấu canh cho Lục Áo.
Tống Châu thấy cậu lạnh như vậy, liền kéo cánh tay của cậu lại truyền hơi ấm qua.
Có hai người giúp đỡ, Lục Áo cuối cùng cũng không quá mức chật vật.
Thuyền của họ vẫn luôn chạy về phía trước, mặt trời trên cao vẫn giữ nguyên phương hướng đó không hề di chuyển.
Lục Áo cảm giác quái dị cực kỳ.
Khi con thuyền càng lúc càng đi sâu vào trong vùng biển, mặt trời trên cao càng lúc càng lạnh, cảm giác như thể đó không phải mặt trời, mà là một quả cầu băng được treo trên không trung.
Loại hiện tượng này có chút giống ban ngày vùng cực, nếu như là vậy thật, việc này lại có thể giải thích rõ.
Lục Áo cảm thấy thuyền của bọn họ đang di chuyển nhanh hơn trong tưởng tượng của cậu, có thể hiện tại bọn họ đã đến vòng cực Bắc rồi.
Cậu hỏi Tống Châu, Tống Châu lại nói không phải như vậy.

“Nơi này sắp gần cột móc biên giới, hoàn cảnh càng lúc càng không thích hợp cho loài người, đồng thời linh khí cũng càng sung túc.

Những thứ nơi này so sánh với những nơi khác trên địa cầu, một vài phương diện bị phóng đại lên.”
Lục Áo không hiểu lắm.
Tống Châu sờ đầu cậu, nói: “Cái lạnh bị phóng đại, linh khí bị phóng đại, đủ loại đặc điểm kỳ quái của sinh vật kỳ quái cũng bị phóng đại lên.”
Lục Áo cái hiểu cái không gật đầu.
Thuyền của họ càng chạy về phía trước, hoàn cảnh xung quanh càng lạnh.
Thuyền của bọn họ không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần xâm nhập vào một vùng sương mù, xung quanh trắng xóa mênh mông, tầm nhìn xa không đến 5 mét, quả cầu băng treo trên bầu trời cũng biến mất.
Lục Áo có thể khống chế sương mù, nhưng đối mặt với một đám băng sương này, cậu lại không có cách nào.

Cậu thử liên kết, phát hiện đám sương mù này vừa lạnh vừa nặng, cậu chỉ có thể tác động đến một bộ phận rất nhỏ, mà bộ phận nhỏ này lại không đủ để có thể chống lại hoàn cảnh xung quanh.
Cậu tranh chấp với băng sương rất lâu, mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Ngay tại hoàn cảnh này, bọn họ chậm rãi tới gần bờ.
Lục Áo cảm giác thuyền chấn động, phát hiện họ đã cập bờ.
Chạy đến boong tàu nhìn ra bốn phía, phía trước chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một hòn đảo.
Phóng tầm mắt ra nhìn, phần lớn các nơi trên đảo đều là nham thạch và khối băng nằm trơ trọi, chính giữa có một ngọn hải đăng.
Hải đăng là công trình kiến trúc kiểu tây phương, nhìn rất cao, trầm tĩnh mà sừng sững, Lục Áo rõ ràng biết nó là một khối kiến trúc không sinh mệnh, nhưng lại cảm thấy nó giống như một người khổng lồ đang đứng canh gác.
Lục Áo nhịn không được nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng kia thật lâu.
Hữu Lê đi ra nói: ” Được rồi, cuối cùng cũng đến nơi, chúng ta chuẩn bị xuống thuyền thôi.”
“Cứ vậy xuống thuyền sao?”
“Đúng, cứ thế xuống thuyền là được, trên bờ hẳn sẽ có người đến đón chúng ta.”
Trong lòng Lục Áo nói không thấy ai cả, cậu thò đầu ra nhìn, đã thấy trên bờ không biết từ lúc nào có một đám người lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Chú thích:
Cá đông: món này là thùng xương cá (dạng hơi to) bỏ thêm nước vào nấu 2 tiếng cho ra chất, sau đó vớt xác lên và cho nước dùng vào trong một cái khuông, đặt vào ngăn đông khi nào ăn thì lấy ra cắt khối, cho thêm xì dầu và nước tương là có thể ăn được ngay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.