Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc – Chương 22
Thế đạo này, hài tử biết khóc có đường ăn.
Yến Ninh luôn có thể làm bà vướng bận quan tâm, bởi vậy Lý Quốc Công phu nhân càng hay dừng ánh mắt ở trên người Yến Ninh.
“Con nói con xem, đã bị bệnh thành như vậy còn tới đây làm cái gì? Đại cữu cữu của con phát rồ, sao con lại để ông ấy làm khổ con như thế?” Lý Quốc Công phu nhân kiên định cho rằng Yến Ninh chắc chắn là bị Lý Quốc Công làm cho kinh động, tuy rằng vừa mới nãy Lý Quốc Công đã gọi người đi mời Yến Ninh tới đây cầu tình cho Khương Hoàn, nhưng người đi truyền lời đã bị Lý Quốc Công phu nhân ngăn lại.
Bà trăm triệu lần không nghĩ tới Lý Quốc Công sẽ vì Khương Hoàn mà không màng chết sống của Yến Ninh, tuy lúc nãy đã mắng Lý Quốc Công, mắng đến mức Lý Quốc Công máu chó phun đầu, giờ phút này thấy Yến Ninh ốm yếu, hơi thở mong manh mà co vào trong lòng ngực chính mình, bà lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía Lý Quốc Công ở một bên.
“Khương Trường Chu, chính ông lại đây nhìn A Ninh! Ông rốt cuộc còn có trái tim hay không? Chẳng lẽ chỉ vì ngoại thất nữ của ông cần mạng, người khác đều không phải là người?!”“Ta cũng không biết A Ninh thật sự bị bệnh nghiêm trọng đến như vậy.
” Nam tử trung niên mặc hoa phục đứng ở một bên nhíu nhíu mày, trấn an vỗ vỗ mỹ nhân bên người như hoa dung nguyệt mạo một lát, lại không dấu vết mà nhìn về phía thiếu nữ mỹ mạo yên lặng rơi lệ lại không rên một tiếng đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi đi tới bên trường kỷ, thấy Yến Ninh đã bệnh đến mức cực kỳ vô lực, rốt cuộc có chút chột dạ, đối mặt với Lý Quốc Công phu nhân nói, “Ta vốn nghĩ A Ninh đã nằm trên giường nhiều ngày, chắc cũng đã khỏe lên một chút.
Nếu A Ninh đã khỏe hơn, mà A Hoàn lại còn chịu khổ, các nàng là biểu tỷ muội, chỉ sợ A Ninh cũng không muốn thấy A Hoàn bởi vì nàng mà chịu tra tấn như vậy, nên mới……”Lý Quốc Công thật sự không nghĩ tới Yến Ninh bệnh nặng tới như vậy.
Ông ta vốn tưởng rằng Yến Ninh chỉ giả bệnh, vì học theo Lý Quốc Công phu nhân cùng nhau bắt lấy nhược điểm của Khương Hoàn mà khó xử nữ nhi Khương Hoàn của ông ta, bởi vậy mới gọi Yến Ninh lại đây nói rõ ràng.
Rốt cuộc, Khương Hoàn đã quỳ gối trong phủ vài ngày rồi.
Nàng ta cũng là nữ hài tử đơn bạc nhu nhược, trời lạnh như vậy, Lý Quốc Công phu nhân đã bắt nàng ta quỳ gối ở dưới hành lang, không chỉ có hạ nhân lui tới nhìn làm cho Khương Hoàn mất mặt, mà ngay cả thời tiết trời đông giá rét, dù cho Khương Hoàn ăn mặc dày dặn cũng không chịu nổi.
Bởi vì Khương Hoàn xuất thân ngoại thất, cho tới hôm nay đều không được phủ Quốc công nhận về, bởi vậy Lý Quốc Công đối với nữ nhi này luôn có thêm vài phần áy náy và thiên vị, tất nhiên không muốn để Lý Quốc Công phu nhân tra tấn nàng ta.
Chỉ là hiện giờ lại……Ông ta nhìn Yến Ninh hiện tại đã bị bệnh thành ra như vậy, nhất thời cũng không thể lại cầu tình cho Khương Hoàn.
Rốt cuộc bởi vì Yến Ninh rơi xuống nước nên bị bệnh thành ra như vậy, tuy rằng thường ngày ông ta chỉ thiên vị Khương Hoàn, nhưng Yến Ninh cũng là đứa nhỏ từ nhỏ đã nuôi ở trong phủ Quốc công, cũng là bảo bối trong lòng lão thái thái.
Khương Hoàn hại Yến Ninh bị bệnh nặng như thế, lão thái thái tức giận, không trực tiếp đánh chết Khương Hoàn cũng đã xem như cho ông ta mặt mũi.
“Vậy hiện tại ông thấy chưa?” Lý Quốc Công phu nhân lạnh lùng hỏi, “Ông còn muốn nói cái gì? Luôn mồm bảo A Ninh chỉ là rơi xuống nước, cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Đây là chuyện không hề nghiêm trọng mà ông nói? Mạng của A Ninh suýt thì cũng mất! Nàng là huyết mạch duy nhất của Yến gia, nếu nàng không còn, ông đối mặt với phụ thân mẫu thân đã chết của nàng như thế nào? Chỉ bởi vì nàng không phải nữ nhi cuả ông, thì ông sẽ chỉ che chở con của ông, bắt nạt A Ninh thế sao? Ta nói cho ông, ông đang nằm mơ! Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng! Khương Hoàn hại A Ninh thành ra như vậy, ta không tha cho nó!”“Ta không có!” Nghe Lý Quốc Công phu nhân quát lớn, còn Lý quốc công trầm mặc mà chống đỡ, thiếu nữ mỹ mạo yên lặng rơi lệ không tiếng động quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên.
Nàng ta có một khuôn mặt minh diễm chiêu nhân, đáy mắt chớp động lệ quang trong suốt, nghẹn ngào xoay người, quỳ trên mặt đất rơi lệ mà nói với Lý Quốc Công, “Phụ thân, con thật sự không phải cố ý.
Khi đó bên hồ đều băng sương, con chỉ là trượt chân, không cẩn thận đụng phải biểu muội A Ninh.
” Khuôn mặt nàng ta minh diễm, chỉ là một đôi mắt đẹp lại tràn ngập thương tâm, nhìn Lý Quốc Công khóc lóc nói, “Phụ thân, con cũng là lần đầu tiên thấy biểu muội A Ninh, có thể có lý do gì mà hại muội ấy chứ?”.