Đọc truyện Sau khi trọng sinh ta gả cho nịnh thần – Chương 9:
Chương 9
Trăng sáng treo đầu ngọn liễu.
Sau khi Tần Nam Tinh tắm xong, sợi tóc ẩm ướt tản ra, dùng huân lung* để hong khô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Huân lung: một thiết bị cổ xưa dùng để hong khô và sưởi ấm. (Theo baidu. com)
Nàng mặc một bộ y phục mềm mại làm từ sa mỏng, vạt áo lỏng lẻo, làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo thanh nhã. Da thịt trắng sáng trơn bóng tựa ngọc Dương chi thượng hạng. Trên thành giường treo lụa mỏng, những viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng, óng ánh phản quang.
Dải lụa mỏng trên cổ nàng tựa như những nét mực được vẩy trên mái tóc, như ẩn như hiện, khiến cho tâm hồn người ta không tự chủ được mà rạo rực.
Thanh Tước lúc này đang quỳ trên đệm mềm bên cạnh, nhẹ nhàng đấm chân cho Tần Nam Tinh: “Quận chúa, nghe nói hôm nay sau khi Bình phu nhân trở về viện của mình thì nổi giận ghê lắm. Người nói xem, liệu bà ta có tìm tới đây gây phiền phức cho chúng ta không?”
Tần Nam Tinh khẽ cong khóe môi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khép hờ, dáng vẻ lười biếng thảnh thơi, tay ngọc nhỏ nhắn đùa bỡn tua rua rũ xuống bên giường, thong thả nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”
“Một Bình phu nhân nho nhỏ thì có thể gây ra được sóng gió gì chứ.”
Khi đang nói chuyện, tay của Tần Nam Tinh đột nhiên bóp chặt một cái: “Dù cho có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không thoát khỏi bàn tay của bản Quận chúa đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Tước cười theo, đồng ý nói: “Bây giờ Quận chúa càng ngày càng thông minh, nô tỳ cảm thấy, mười Bình phu nhân cũng không phải là đối thủ của Quận chúa.”
Trước kia Quận chúa không ra tay, bị Bình phu nhân lừa gạt mà chẳng hay biết gì, bây giờ khi đã nhìn rõ bộ mặt thật sự của bà ta, Quận chúa ra tay hai lần, mỗi lần đều khiến Bình phu nhân thất bại mà lui.
Nàng rốt cuộc cũng hoàn toàn tin Quận chúa sẽ không bị thua thiệt.
Cho nên bất kể sau này Quận chúa làm gì, nàng cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện!
Ánh mắt Tần Nam Tinh có chút ngẩn ngơ, chuyện nàng muốn làm không phải chỉ đơn thuần như vậy, kiếp trước hai kẻ kia hại tính mạng nàng, đời này, sao có thể tùy tiện bỏ qua, nàng chỉ là đang đợi một cái thời cơ mà thôi.
Hơn nữa hiện tại bọn họ vẫn chưa làm ra chuyện gì, chưa lộ sơ hở, nàng sao có thể làm ra việc bứt dây động rừng khiến bọn họ đề phòng chứ.
Đây không phải tác phong của nàng.
“Thời gian không còn sớm, Quận chúa nên nghỉ ngơi thôi.” Vừa nói, Thanh Tước vừa dọn huân lung ấm áp đi.
Tần Nam Tinh không cảm thấy buồn ngủ chút nào nên tùy ý khoát khoát tay, “Đi xuống đi, lát nữa bản Quận chúa sẽ ngủ.”
Nói xong, nàng thuận tay cầm quyển thoại bản lên, nghiêng người trên giường nhỏ, dựa sát vào viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng ấm áp.
“Người cẩn thận mắt, nô tỳ cáo lui.” Ngay sau đó Thanh Tước một mình lui ra phòng ngoài.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Tần Nam Tinh bất tri bất giác cầm sách ngủ mất, thoại bản trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Vừa vặn bị Vân Đình vừa nhảy qua cửa sổ vào trong nhìn thấy, hai ba bước tiến tới, chụp được quyển sách sắp rơi xuống đất.
Xuyên qua ánh sáng vàng nhạt ấm áp, Vân Đình liếc nhìn tiểu mỹ nhân đang nằm trên giường, hô hấp cứng lại.
Hô hấp càng không xong, bởi vì lúc này trong cánh mũi hắn tràn đầy hương vị ngọt ngào mê hoặc lòng người.
Hắn muốn… ôm.
Muốn chạm!
Vân Đình chật vật dời tầm mắt đến gò má xinh đẹp hoạt sắc sinh hương của nàng, mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng muốn đến gặp nàng để hỏi thư tình kia rốt cuộc là ý gì?
Nhưng hoàng thượng ngày nào cũng triệu hắn đến thương lượng về chuyến săn thú mùa xuân, hại hắn ngày nào cũng nửa đêm canh ba mới có thể về phủ. Hôm nay cuối cùng hắn cũng không nhẫn nại được nữa, vừa nghĩ đến nàng, lòng lại ngứa ngáy, nên lập tức lén đi gặp nàng.
Không nghĩ tới sẽ thấy được cảnh đẹp như vậy.
“Ưm…”
Âm thanh ngọt ngào vang lên cắt đứt suy nghĩ của Vân Đình.
Trước giờ Tần Nam Tinh ngủ đều không sâu, vừa cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, lập tức theo bản năng mở mắt ra.
Ai ngờ, đập vào mắt nàng nàng lại là khuôn mặt tuấn tú mà an tĩnh, tinh tế lại xinh đẹp của Vân Đình.
“Chàng…”
“Xuỵt, đừng nói chuyện.”
Vân Đình sợ bị người khác phát hiện liền giơ tay che đôi môi đỏ mọng của Tần Nam Tinh lại, xúc cảm mềm mại, khiến hắn thiếu chút cả người mềm nhũn ở trên giường nàng.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh mở thật to, không thể tin nhìn hắn.
Là Vân Đình, hắn thật sự tới đây!
“Ta buông tay ra nhưng nàng đừng kêu, có được không?” Vân Đình cho rằng nàng đang sợ mình, thận trọng nói nhỏ bên tai nàng, “Ta sẽ không làm tổn thương nàng, chỉ là ta sợ bị người khác nhìn thấy sẽ tổn hại đến khuê dự của nàng mất.”
Tần Nam Tinh bình ổn lại tâm trạng kích động của mình, gật đầu một cái, tỏ ý hắn có thể buông tay ra.
Thấy nàng đồng ý, Vân Đình liền buông tay ra, ngay sau đó áy náy nhìn nàng.
Tần Nam Tinh ngược lại rất bình tĩnh, còn lười biếng mà dựa vào phía sau một chút, làm lộ ra cái cổ trơn bóng trắng nõn, môi đỏ mềm mại ướt át khẽ nhếch, “Bây giờ thì sợ tổn hại khuê dự của ta, vậy đêm hôm chàng vào khuê phòng của ta làm gì?”
Đáp lại ánh mắt trong suốt như có thể nhìn thấu tâm tư mình của Tần Nam Tinh, Vân Đình ho nhẹ một tiếng, cầm phong thư tình kia, “Bản Tướng tới tìm Quận chúa để xin một lời giải thích.”
Tần Nam Tinh đưa bàn tay trắng nõn ra.
Vân Đình theo bản năng cho rằng nàng muốn lấy lại bức thư, vội vàng muốn thu tay lại.
Không nghĩ tới, Tần Nam Tinh lại trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn, thuận thế đẩy ngã hắn xuống giường nhỏ, một loạt động tác này khiến cho Vân Đình đờ đẫn nhìn nàng, trong tay còn nắm chặt bức thư.
Lòng bàn tay của Tần Nam Tinh chống lên ngực hắn, môi đỏ hé mở: “Ta đem chính mình bồi thường cho chàng, lời giải thích này thì sao? Chàng muốn không?”
Mùi hương thơm ngọt thấm vào tận lục phủ ngũ tạng của Vân Đình, muốn cái gì? Muốn mạng hắn hả?
Vân Đình cố gắng khắc chế mình.
Môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt phượng tràn ra sự nhẫn nhịn nồng đậm.
Bởi vì phải kiềm chế bản thân, Vân Đình cũng không trả lời, sợ mình vừa há miệng, hết thảy ẩn nhẫn nãy giờ sẽ tan thành mây khói.
Ai ngờ, Tần Nam Tinh đối với phản ứng này của hắn rất bất mãn.
Bàn tay nhỏ bé trơn bóng như ngọc thuận thế kéo lấy bàn tay hắn, cưỡng ép vòng tay hắn qua eo nhỏ của nàng.
Sau khi làm xong, ánh mắt mới lần nữa hiện lên sự hài lòng, từ trên cao nhìn hắn.
Cái cằm thanh nhã kiêu căng khẽ hất lên.
Nhìn vào mắt nàng, Vân Đình không ngừng cảnh cáo mình, phải quân tử, quân tử, quân tử thì phải kính cẩn hiểu lễ nghĩa.
Nếu không nhiệt tình của hắn nhất định sẽ dọa tiểu Tinh nhi, thật vất vả mới cùng tiểu Tinh nhi có tiến triển, đời này, hắn nhất định phải lấy nàng về nhà!
Tần Nam Tinh thấy hắn không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng còn chưa đủ chủ động sao?
Hay tên ngốc này còn chưa hiểu ý của nàng?
Hừ, nửa đêm hắn tự mình đưa tới cửa thì đừng trách nàng ra tay quá nhanh nha.
Nghĩ như vậy, tay Tần Nam Tinh liền đè lên ngực hắn, hơi cúi người, giọng nói trong veo: “Nói cho ta, chàng có muốn lời giải thích này không?”
Thân thể Vân Đình vừa động, trong nháy mắt, hai người đã đổi vị trí.
Hắn nhìn nàng, đuôi mắt mơ hồ đỏ lên, trút ra hết thâm tình cùng cuồng si: “Muốn, muốn đến sắp phát điên rồi!”
Hắn nhớ cả một đời, nửa đêm tỉnh mộng, tất cả đều là nàng!
Sao có thể không muốn!
Bị nàng bức bách như vậy, hắn cũng không nhịn được nữa, môi mỏng hướng về phía đôi môi đỏ của nàng hôn xuống.
Tần Nam Tinh chưa từng nếm trải cảm giác này, hai gò má không nhịn được đỏ bừng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới âm thanh Thanh Tước vén màn lên: “Quận chúa, người sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Vân Đình theo bản năng đứng dậy, lại bị Tần Nam Tinh kéo cánh tay, đẩy hắn về lại giường.
Bịch một tiếng.
Tần Nam Tinh cũng nhanh chóng ngã vào trong màn giường.
“Quận chúa, Quận chúa…” Thanh Tước nghe được âm thanh vang lên vội vàng chạy tới.
Nàng vừa muốn vén màn trướng trước giường lên thì đã nghe thấy tiếng Tần Nam Tinh trách mắng truyền ra: “Không cho phép vào đây, bản Quận chúa chỉ không cẩn thận đập trúng tay, không có việc gì.”
Bên trong trướng, Tần Nam Tinh dùng tay che trên ót Vân Đình, nhẹ nhàng xoa chỗ lúc nãy vô tình đập trúng cho hắn, giọng nói mềm nhũn mang theo vẻ mơ màng buồn ngủ: “Thật sự không có chuyện gì, ngươi đậy dạ minh châu lại rồi tự đi nghỉ ngơi đi.”