Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 94:
Đường Miên thong thả tỉnh lại trong một tẩm điện hoa lệ. Vì vở kịch lớn lần này, nàng thật sự đã xuống tay nặng với chính mình. Tả Triều Chi châm một cây kim ở sau eo nàng, rót vào thứ thuốc mê có thể khiến người ta hôn mê trong nháy mắt mà lại không thể điều tra ra là gì.
“Hứa cô nương tỉnh rồi.” Đỉnh đầu Đường Miên truyền đến một giọng nói ôn hòa và dịu dàng.
“Nô tỳ Phỉ Thúy, phụng mệnh đến chăm sóc Hứa cô nương.” Phỉ Thúy là kiểu cung nữ rất điển hình, mặt mày đoan chính, quy củ nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm phiền Phỉ Thúy cô nương rồi.” Thấy Đường Miên ngọ nguậy định ngồi dậy, Phỉ Thúy đang đứng ở đầu giường lập tức giơ tay đỡ nàng.
“Không biết hiện tại là giờ nào rồi?” Đường Miên cân nhắc một lát, hỏi thăm thời gian hiện tại, Đường Miên cảm thấy bản thân hẳn là đã ngủ một giấc sâu, nhưng trong điện đèn đóm sáng trưng, khiến nàng không thể phán đoán được sắc trời.
Phỉ Thúy rất chu đáo, nói: “Bây giờ là giờ Tuất, thánh thượng vẫn còn một số việc muốn mời Hứa cô nương làm rõ giúp cho, đêm nay xin mời cô nương ngủ lại trong cung Quan Sư này.”
“Ra vậy.” Đêm nay Đường Miên ở lại điện phụ phía đông của cung Quan Sư.
Quan Thư Cung đã niêm phong từ lâu, nàng hẳn là người lạ đầu tiên trong hai mươi năm qua ở lại Quan Thư Cung này.
Trong lòng Đường Miên thấy hơi thấp thỏm, nhưng lại cho rằng mưu kế của Tả Triều Chi phân nửa là có hiệu quả rồi.
“Hứa cô nương yên tâm ở lại là được, Đại tướng quân đã trở về phủ Tướng quân rồi, sau buổi chầu sáng sớm ngày mai, ngài ấy sẽ đến đón Hứa cô nương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì cảm ơn Phỉ Thúy cô nương.”
“Cô nương vẫn chưa dùng bữa tối, có muốn dùng bữa trước không?” Phỉ Thúy cung kính hỏi.
“Được, vậy làm phiền cô.” Nàng thật sự thấy hơi đói.
Phỉ Thúy gọi một nô tì trong cung vào, chẳng mấy chốc, cửa tẩm điện mở ra, một hàng người nối đuôi nhau tiến vào, bàn tròn của tẩm điện lập tức được bày đầy ắp, đủ mười hai món, đều là những thứ Đường Miên thích ăn, sắc hương vị đầy đủ, khiến người ta rất muốn ăn.
Tuy là thế, nhưng Đường Miên dùng bữa không ngon lắm, trong lòng nàng đang có tâm sự, chỉ động vài đũa đã không tiếp tục nữa.
Phỉ Thúy tận chức tận trách, đứng một bên khuyên nàng dùng thêm, bấy giờ mới khiến nàng ăn no khoảng bảy phần, sau đó bèn dọn hết thức ăn xuống.
Chẳng bao lâu sau, Đào Ân Uyên dẫn một quan viên mặc trang phục của Hàn Lâm viện tiến vào trong điện, nói với Đường Miên: “Nghe nói Hứa cô nương mơ thấy một nữ tử, Thánh thượng mời cô miêu tả dáng vẻ của nữ tử ấy cho Lương đại nhân, để Lương đại nhân vẽ lại. Chuyện này cực kỳ quan trọng, mong Hứa cô nương phối hợp.”
Đường Miên đáp: “Công công khách sáo rồi, Thánh thượng có lệnh, tiểu nữ đương nhiên gắng hết sức phối hợp. Chỉ có điều miêu tả bằng lời, nói qua nói lại cũng chưa rõ ràng được. Tiểu nữ tự thấy trình độ hội họa của mình cũng gọi là có chút thành tựu, chi bằng hãy cho tiểu nữ một cơ hội để vẽ tiên nữ được thấy trong mộng trình lên thánh thượng.”
“Như vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu như có chỗ nào chưa tới, cô cứ nói với chúng ta, cũng có thể để Lương đại nhân san sẻ giúp cô.”
Lương Hành là tiến sĩ tam giáp vào năm năm trước, nhờ tài năng hội họa nổi bật mà được thánh thượng tán thưởng, đặc cách cho một chức quan nhỏ ở viện Hàn Lâm. Bình thường hắn cũng giảng kinh cho các tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, nhưng công việc chính kinh không nhiều, gần như được coi là họa sỹ ngự dụng, thường có thể thấy hắn phụng lệnh vẽ tranh ở các yến tiệc và lễ tễ lớn. Hắn nhờ một bức tranh Săn bắn mà vang danh thiên hạ, mỗi một vị quý tộc cưỡi trên lưng ngựa đều mang tư thế anh hùng phấn chấn, biểu cảm sinh động, cái đáng tán dương là mỗi một con ngựa đều có thần thái và động tác riêng, cực kỳ chân thực.
Đường Miên thân là quý nữ Trường An, vẽ chim hoa sông núi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng rất ít người biết là nàng cũng khá giỏi vẽ người. Chưa đến một canh giờ, một thiếu phụ mặc cung trang, nụ cười dịu dàng, mặt mày mang nét phong tình rất riêng, đã sống lại dưới bàn tay của nàng. Kỹ năng hội họa của Đường Miên thuộc dạng thượng thừa, bừng bừng trên giấy, chỉ là nhìn bức chân dung ấy thôi mà cũng cảm nhận được thiếu phụ kia như đang chớp mắt ngay trong khoảnh khắc.
Đường Miên vẽ những nét cuối cùng xong, sau đó cẩn thận gác bút lên giá bút bằng sừng hươu, thờ phào một hơi.
Phỉ Thúy cung kính thu bức tranh lại, lúc này Lương Hành không nhịn được tán tụng một tiếng: “Hứa cô nương vẽ đẹp quá! Lương mỗ thật sự tự thẹn không bằng!” Lương Hành thật sự có lòng muốn được chỉ bảo, tiếc thay Đường Miên là nữ tử, lại còn là nữ tử đã có hôn ước, nói thế nào thì cũng không tiện giao lưu với nàng sâu thêm.
Đường Miên hiểu nỗi băn khoăn của Lương Hành, nàng hơi mỉm cười: “Nếu muốn nói đến họa sĩ vẽ chân dung, Tả Đại tướng quân mới là tài năng xuất chúng. Nếu đại nhân muốn tìm người trao đổi, có thể gửi bái thiếp (*) cho ngài ấy.”
(*) bái thiếp: thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Bấy giờ Lương Hành mới hớn hở ra mặt: “Vậy phải nhờ Hứa cô nương nói mấy câu tốt trước mặt Đại tướng quân rồi.” Đại tướng quân đương triều không phải ai gửi bái thiếp là cũng có thể gặp được, nhưng nếu như được người sắp là Tướng quân phu nhân giới thiệu, thì lại là chuyện khác.
“Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Vất vả cho Hứa cô nương đang ốm mà còn phải vẽ tranh. Hứa cô nương cứ an tâm nghỉ ngơi, có yêu cầu gì cứ sai sử Phỉ Thúy, chúng ta không làm phiền nữa. Chúc cô nương ngủ ngon.”
“Đa tạ sự quan tâm của Đào công công.”
Đường Miên và Đào Ân Uyên khách khí một phen, sau đó Đào Ân Uyên mới đích thân cầm bức chân dung do Đường Miên vẽ rời đi.