Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 86


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 86:

Tinh Trà và Vũ Trà thuận lợi đến được mái hiên của thư phòng, nhưng tiếp theo đó lại không hề thuận lợi như trong tưởng tượng, bọn họ bị chặn lại ở cửa không cho vào.
 
“Các ngươi có biết bọn ta là ai không? Bọn ta đến từ trong cung của Thái hậu nương nương đó!” Tinh Trà có chút kiêu ngạo hỏi Mặc Thư đang canh ở cửa, có thể được đưa đến Vương phủ làm thiếp, tướng mạo của Tinh Trà đương nhiên xuất chúng, khuôn mặt trắng trẻo thon gọn lại thêm đôi mắt phượng rất có thần, đôi môi đỏ tự nhiên không cần đánh son, nhưng nhìn lại phảng phất có chút bần tiện.
 
Mặc Thư rất bình thản nhìn Tinh Trà, không tức giận chút nào: “Vương phủ có quy củ của Vương phủ, thư phòng của Vương gia chỉ có Vương phi được vào, hai vị cô nương xin đừng làm khó ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vị đại ca này, huynh cũng biết đấy, cái thứ quy củ này là thứ chết, con người mới là thứ sống, hơn nữa quy củ cũng không phải không thể thay đổi, huống hồ canh giải rượu này là do Hứa tiểu thư sai bọn ta mang đến, huynh châm chước chút đi!” Vũ Trà tròn trịa hơn Tinh Trà một chút, mặt nàng ta tròn tròn, khóe miệng luôn nhếch lên ý cười, nàng ta nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng nghe thì cũng coi như có sức thuyết phục.
 
Nghe thấy canh giải rượu này là Đường Miên cho người mang đến, biểu cảm của Mặc Thư dần thả lỏng, Vũ Trà bèn dùng gậy đánh rắn: “Hay là hai bọn ta ở đây đợi, bọn mang canh giải rượu dâng vào trong giúp bọn ta, bọn ta cũng dễ báo cáo lại hơn, huynh cũng biết Hứa cô nương rồi đấy, nếu bọn ta không làm xong việc, e rằng sẽ phải chịu phạt mất.” Mặt Vũ Trà buồn rầu, giống như giây tiếp theo sẽ rơi lệ.

 
“Vậy được, canh giải rượu ta mang vào cho các người, nhưng uống hay không, ta không phải chủ tử, không có cách nào quyết định.” Mặc Thư mang canh giải rượu hai người dâng đến đem vào trong thư phòng.
 
Hai người muốn đánh nhanh thắng nhanh, nên đã thêm vào bên trong canh tỉnh rượu một vị thuốc, hai người họ chứ như thế tràn đầy hy vọng mà chờ đợi, đợi sau khi Tu Kỳ uống thuốc, dược tính phát huy tác dụng, hắn ta nhất định sẽ tìm nữ nhân đến để giải quyết, đến lúc đó chính là cơ hội của hai người rồi.
 
Trong người có xuân dược mạnh nhất của cung đình, trước mắt lại có sẵn mỹ nhân, bọn họ không tin Tu Kỳ có thể thực sự thủ thân như ngọc, xuân dược đó là do Thái hậu ban cho, nếu như trúng thuốc, thì không thể không giao hoan với người khác, nếu chỉ tắm nước lạnh, thì thậm chí có vùi mình vào trong tuyết cũng không thể giải được dục vọng trong cơ thể, thuốc này có thể khiến một nữ tử tam trinh cửu liệt trở thành một con điếm, nam nhân vốn đã trọng dục thì làm sao có thể chống đỡ?
 
Cho dù Tu Kỳ có nhớ nhung Vương phi, thì lúc này cũng không thể làm gì được, Vương phi mang thai còn chưa đầy ba tháng, căn bản không có cách nào hầu hạ hắn ta, dù cho hai phu thê thực sự khăng khăng muốn ở bên nhau, vậy thì đứa trẻ sợ rằng cũng không chống chịu được, nếu như hai người không giữ được con nối dõi, vậy thì Thái hậu sẽ có lý do để trực tiếp nhét người vào trong phòng của Tu Kỳ rồi.
Hai người có thể nói là ngước đầu mong chờ, chỉ cần giành được Cung Vương, Thái hậu hứa cho người nhà của hai người hai trăm lượng vàng, nếu như bọn họ thực sự thu phục được Tu Kỳ, vậy cho dù không được sủng ái thì đó vẫn là một Vương gia, còn nếu cái bụng của bọn họ lớn lên rồi, không chừng còn có thể sinh ra một tiểu thế tử cũng nên.
 
Hy vọng đẹp đẽ thì rất động lòng người, nhưng sự thay đổi tiếp theo đó lại khiến hai người họ trở tay không kịp, người đi từ thư phòng ra không phải là Cung Vương gia, mà là phiêu kỵ đại tướng quân Tả Triều Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vị chiến tướng dũng mãnh có thể ngăn trẻ con khóc trong đêm ấy có một gương mặt nghiêm túc sát phạt, sắc mặt đen như đít nồi, ánh mắt hung tàn, khiến người khác không dám đối diện với hắn: “Là ai hạ độc muốn mưu hại bổn tướng?” Xoẹt! Kiếm dài rút ra khỏi vỏ, trực tiếp kề lên cổ Tinh Trà, sát khí mạnh mẽ khiến Tinh Trà ngã ngồi trên mặt đất, nhưng thanh kiếm dài kia từ đầu đến cuối vẫn kề trên cổ nàng ta.
 
Động tĩnh phát ra sau đó đã thu hút Đường Miên và Phương Phi, đúng lúc Đường Miên đi qua chiếc cửa tròn, tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi lại biến mất.

 
Chỉ có một tiếng duy nhất, Tinh Trà không kịp phản ứng, kiếm giương lên rồi hạ xuống, một kiếm xuyên ngực, sau một tiếng kêu thảm thiết của Vũ Trà, tất cả đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí. 
 
Lúc Đường Miên đi đến gần Tả Triều Chi, trên mặt Tả Triều Chi vẫn mang sự nghiêm túc sát phạt, khi nhìn thấy nàng nhàn nhã đi đến mới thu hồi lại một chút.
 
Ánh mắt của Đường Miên nhìn về hướng hai cung tỳ đã nằm trên mặt đất, trên ngực của hai người đều có một khe hở không chảy ra quá nhiều máu, Tả Triều Chi ra tay không hề do dự, hai người đều bị một kiếm xuyên tim, không có chút khả năng được cứu sống nào.
 
Đường Miên theo bản năng đứng chắn trước mặt của Phương Thảo: “Nô tỳ không sợ.” Giọng nói của Phương Thảo có chút run rẩy, rõ ràng là lời nói không khớp với suy nghĩ.
 
“Sợ rồi?” Tả Triều Chi nhìn Đường Miên, khẽ thì thầm.
 

“Ta không sợ.” Đường Miên vô cùng bình tĩnh.
 
Nàng không sợ, phu quân của nàng là người rất quả quyết, có một số người không thể giữ lại, vốn nên giết chết một cách quyết đoán, nàng không xuống tay được, nhưng cũng sẽ không đi trách móc người xuống tay.
 
Tả Triều Chi xoay người, Đường Miên nhìn ra được hắn không thoải mái: “Phương Thảo, còn nhớ chuyện ta dặn dò muội không? Đi tìm Chiếu Nguyệt và Chiếu Ảnh đến buồng phụ chờ ở đó, bảo Thư Luyện đến canh ở ngoài hiên.”
 
“Vâng.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.