Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 76:
Sau khi đại sảnh yên tĩnh trở lại, Tu Kỳ mới đứng dậy, bởi vì còn hiếu đạo nên hắn không thể tùy tiện chửi mắng cung nữ do thái hậu đưa đến, thấy hai người làm khó Ngu Kiều như vậy, trời mới biết hắn muốn đuổi họ ra khỏi cửa đến nhường nào, trông hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế cái tay cầm của chiếc ghế mà hắn ta đang nắm chặt đã bị nghiền nát.
Hắn đứng dậy chắp tay với Đường Miên: “Sau này sẽ còn có nhiều điều bất kính, mong đệ muội rộng lòng tha thứ, ân đức ngày hôm nay, ta sẽ nhớ mãi trong lòng.” Không xưng bổn vương nữa, Tu Kỳ cúi thấp đầu tôn quý của mình để thể hiện sự cảm kích đối với Đường Miên.
Đường Miên đột nhiên cảm thấy có chút cảm động, chỉ nói: “Ngài đừng khách khí như vậy, ca ca của A Triều cũng là ca ca của ta, muội muội giúp đỡ ca ca là chuyện đương nhiên. Đường Miên nhân lúc này biểu hiện rõ tâm ý đối với Tả Triều Chi. Nàng biết Tả Triều Chi không tin được nàng, cho nên sau này ngoại trừ việc nói tuyệt vời ra, nàng sẽ làm cho hắn xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta không phải đã nói từ trước rồi sao, A Miên nàng vô cùng lương thiện, đối xử với ai cũng tốt, chỉ là không thích ta nên mới không đối xử tốt với ta.” Tả Triều Chi nói như giả như thật, nếu đổi lại là thường ngày thì Tu Kỳ chắc chắn sẽ đứng về phía hắn, nhưng giờ đây Tu Kỳ lại lộ vẻ không phục, lời phản bác sắp thốt ra khỏi miệng.
Tu Kỳ chưa kịp nói ra một câu một chữ nào thì Ngu Kiều đã nhìn Tả Triều Chi một cách ôn nhu, đôi mắt long lanh chứa đựng ý cười: “A Triều à, hãy ít nói lại những lời cay đắng, phải nói lời ngon ngọt với cô nương mà mình yêu, bằng không cô nương chạy mất thì sẽ khó theo đuổi lại lắm nha!”
Tu Kỳ cảm thấy đắng lòng, luôn cảm thấy bản thân đã bị họ âm thầm đánh và sỉ nhục một trận, nghĩ lại thê tử vẫn chưa hết căm hận những lần nói lời mặn nhạt của mình, thì lại có thêm hai nô tỳ xinh đẹp được đưa đến, trong lòng nàng có oán hận cũng là điều dễ hiểu.
“Nói rất đúng, nói rất đúng, Kiều Kiều nói vô cùng đúng, trong lòng cảm thấy thích thì phải biết trân trọng, đều là lỗi của ta, Kiều Kiều đừng giận nữa.”
Những năm qua Ngu Kiều đi theo hắn, thật sự đã chịu khổ không ít, dù đã đến Trường An, cũng khó mà thật sự sống yên ổn, chuyện hậu trạch nam nhân không thể cứ nhúng tay vào, Ngu Kiều đã cực khổ rất nhiều, đã mang thai mà cảm xúc còn lên xuống thất thường, hắn thật sự quá vụng về, chỉ có thể dỗ dành, hận không thể thay thế chỗ nàng.
Tả Triều Chi dường như đã quen với bộ dạng khúm núm của Tu Kỳ khi ở trước mặt vương phi, không chút phản ứng khi nhìn bộ dạng không ra gì của Tu Kỳ, Đường Miên trái lại chưa từng thấy qua bộ mặt này của cung vương, trong lòng có chút kinh ngạc.
Cả Đại Tu này, Tu Kỳ cũng xem như là một trượng phu tốt, nhưng oan nghiệt của gia tộc ban đầu không thể giải quyết bằng tình yêu ý chí, nhất định phải thật sự nắm giữ quyền thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tu Kỳ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vì Ngu Kiều hắn phải ra sức tranh giành chiếc ghế đó, phải giống như những gì Tả Triều Chi nói, ngồi ở vị trí cao nhất.
“Tẩu nói đúng, đệ sẽ ghi nhớ.” Tả Triều Chi ở trước mặt Ngu Kiều vô cùng ngoan, là một đệ đệ rất tốt, ai cũng không thể ngờ rằng hắn là một hung thần giết người không chớp mắt nơi chiến trường.
“A Triều nói vài câu như vậy thôi, đây là tình thú phu thê.” Đường Miên đích thân ra xoa dịu, biểu hiện nàng một chút cũng không để trong lòng.
Hơn nữa mà nói, những gì Tả Triều Chi nói cũng là lời thật lòng, Đường Miên lén nhìn Tả Triều Chi, thấy mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc, thầm thở phào trong lòng, xém chút nữa là phải dỗ nữa rồi, nhưng chỉ có ngàn ngày làm giặc, làm gì có ngàn ngày phòng giặc? Nàng không thể mỗi lần đều trợ giúp, dù cho ở luôn trong cung vương phủ, nếu không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề cho hai người, chẳng lẽ nàng phải ở đây cả đời sao?
Đường Miên dùng ánh mắt giao tiếp với Tả Triều Chi, Tả Triều Chi lập tức mượn lý do đưa Tu Kỳ đi, còn Đường Miên thì cùng Ngu Kiều chậm rãi tản bộ quay về viện Thiên Cơ, viện Thiên Cơ vốn là sân nhỏ của vương phi, chẳng qua viện Thiên Quyền của cung vương trên cơ bản đã bị hoang phế, cung vương ở lại lâu dài tại viện Thiên Cơ, còn về chuyện hôm nay vương gia có được ngủ ở trên chiếc giường trong phòng không thì không biết nữa.
“A Miên, cứ ngồi thoải mái.” Ngu Kiều vừa vào phòng sinh hoạt của mình lập tức thả lỏng tinh thần: “Xuân Yết, đi pha trà cho Hứa cô nương, lấy loại tốt nhất!” Ngu Kiều đặc biệt dặn dò một tiếng, Ngu Kiều thật sự nghèo đến sợ rồi, nên có chút khó để sửa lại thói quen tiết kiệm, thường ngày có gì tốt bản thân nàng đều không nỡ xài, chiếc nỡ dùng cho Tu Kỳ và Tả Triều Chi, giờ đây thì có thêm Đường Miên.
Xuân Yết là nô tỳ của hồi môn của Ngu Kiều, khi xưa đi theo Ngu Kiều đến biên cương chịu khổ, cũng là người mà Ngu Kiều tin tưởng nhất.
Tu Kỳ: Bổn vương bị nói móc rồi đúng không?
A Triều: Phải, ngài đã bị nói móc.
Đường Miên: Có phải ta cũng đã bị nói móc rồi đúng không?