Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 58:
Giữa lầu là cả một cảnh tượng hỗn loạn, Tả Triều Chi đưa Đường Miên đến cáo từ Trấn Nam Vương, ông ta cũng mất hứng thú, khua khua tay ra hiệu bảo bọn họ rời đi. Bọn họ cùng phu thê Tu Kỳ rời Kính Trung Nguyệt Lầu bằng một con thuyền nhỏ.
Tu Kỳ lấy áo choàng ra, bao lấy Ngu Kiều chặt vào trong đó, nàng ta chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hắn ta không thể kìm lòng nổi phải hôn lên trán trắng nõn của nàng ta một cái.
Đường Miên từng nhìn thấy những tướng quân ở biên cương phía Bắc này phóng khoáng đến mức nào, nhưng lại đề cao “phi lễ vật thị, phi lễ vật thính”. Đường Miên dời tầm mắt, thậm chí có chút cố ý quay đầu đi, muốn nhắm mắt đóng năm giác quan của mình lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên tai truyền đến tiếng cười không biết có ý gì của Tả Triều Chi, Đường Miên có chút bất lực, có chút tức giận, nghĩ đến trước kia từ chối nhận hắn quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, một khi hắn đã tức giận thì rất khó có thể chống đỡ!
“Không muốn nhìn thấy họ hôn nhau, hay chúng ta cũng hôn một cái đi?” Tả Triều Chi đưa tay lên vuốt nhẹ môi của nàng: “Nhân tiện, chúng ta thảo luận một chút, khi nào thì có con.” Tả Triều Chi nói với vẻ châm chọc. Nói đến đề tài con cái, lòng Đường Miên co rút lại.
Đúng, đúng là nàng nợ hắn, nợ rất nhiều, không biết phải trả như thế nào nên mới giả ngây giả ngốc, bây giờ đã bại lộ nên đương nhiên là phải bắt đầu trả nợ rồi.
May mắn thay, sự thân mật trong đó không bị quá trớn, một giọng nói cất lên đã cứu Đường Miên khỏi sự bối rối: “Hứa tiểu thư, lần này phải đa tạ ngươi, nếu không phải nhờ sự nhanh trí của ngươi, có lẽ bổn vương đã không biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Bổn vương hồ đồ, lại có thêm một Vương phi cũng hồ đồ.”
Đã hai đời rồi, đây là lần đầu tiên Tu Kỳ nói chuyện với Đường Miên mà có thái độ tốt như vậy, Đường Miên thấy có chút không thích ứng được nên dùng ngón tay cọ cọ vào má: “Thực ra, ta cũng không làm gì cả, Vương gia không cần đa tạ ta. “
“Lần này nhất định phải đa tạ, cũng trách ta… Cái gì cũng không nhận ra.” Ngu Kiều có chút thất vọng, cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ đến đáng thương, Đường Miên không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Đây không phải còn thiếu kinh nghiệm sao? Ta cũng đánh bừa mà trúng thôi!” Đường Miên nhanh chóng an ủi: “Không biết không có tội, hơn nữa không phải đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh sao? Ta còn không kịp chúc mừng tỷ tỷ. Nếu Ngu tỷ không chê, ta tự thấy rằng tay nghề thêu của mình cũng không tệ, về nhà sẽ thêu vài đôi giày nhỏ, chiếc mũ nhỏ cho sanh nhi hoặc sanh nữ chưa chào đời.”
“Ta và A Triều là huynh đệ. Đệ muội gọi là tỷ tỷ là không đúng rồi, gọi sanh nhi cũng sai rồi. Phải gọi một tiếng đại tẩu và chất nhi.” Tu Kỳ chính thức đưa nàng vào trong vòng phạm vi người một nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trên thuyền vẻ mặt của Tả Triều Chi lúc nào cũng nặng trĩu, nhưng may mắn là phu thê Cung Vương vẫn chìm đắm trong niềm vui cầu xin đứa con suốt nhiều năm nay đã được như ước nguyện, nên họ không để ý đến sóng gió âm thầm giữa hai người.
“Chất nhi quý báu này, hai người có lẽ không biết, tay nghề của A Cẩm rất tốt. Việc để nàng ấy làm đồ dùng cho tiểu chất nhi là hoàn toàn thích hợp.” Tả Triều Chi cũng rất coi trọng việc Ngu Kiều mang thai, cho nên ở trước mặt hai phu thê họ, hắn đã vô cùng kiềm chế.
“Vậy thì bọn ta thay mặt đứa nhỏ đa tạ đệ muội! Nói thật, Kiều Kiều nhà chúng ta cũng rất lợi hại, chỉ là tay nghề khiến người khác không dám khen ngợi.” Năm đó nàng ta thêu giá y cũng do người của Ngu gia xem xét, đôi uyên ương phía trên giống như mòng két, chỉ cũng chưa được gỡ sạch!
“Tu Kỳ, chàng đang nói nhảm nhí gì vậy! Hả?” Ngu Kiều xấu hổ đến mức tức giận, đưa tay ra kéo lỗ tai hắn ta.
“Ôi, ai da Kiều Kiều! Ai da! Con sẽ học, con sẽ học theo đó!” Tu Kỳ là một nam nhân, thực sự không hề tự cao trước mặt thê tử của mình. Bị nhéo tai chẳng những không tức giận mà còn bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ với Ngu Kiều.
“Hì hì.” Đường Miên không nhịn được cười, nhìn hai người bọn họ ân ái, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều. Cho dù sau này mọi chuyện có phát triển như thế nào đi chăng nữa thì vẫn vô cùng xứng đáng.
“Đáng ngưỡng mộ vậy sao?” Giọng nói của Tả Triều Chi khẽ truyền đến, lòng Đường Miên như bị thiêu đốt vậy!
“Ngưỡng mộ chứ.” Đường Miên siết chặt váy, chủ đề về con cái luôn là điều cấm kỵ giữa hai người bọn họ.
“Vậy cũng tốt, chúng ta cũng hãy cố gắng thêm một chút. Nếu chúng ta có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu giống A Cẩm thì tốt biết bao.” Câu nói của của hắn khiến nỗi bất an trong lòng nàng nhiều thêm một chút.
“Thật sự nếu như thừa hưởng vẻ đẹp của A Cẩm sẽ vô cùng đáng yêu.” Ngu Kiều không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, gật đầu đồng tình. Trên thuyền có Ngu Kiều nên có vẻ bình thản một chút.
“Nếu là con trai thì cũng tốt, A Triều và A Kỳ có thể dắt chúng đi cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì con trai của chúng ta có thể chơi cùng nhau!” Ngu Kiều cười nói.
Đường Miên vừa mỉm cười gật đầu, vừa lặng lẽ kéo tay Tả Triều Chi, hắn thản nhiên né tránh.
Vì đời trước sau khi bọn họ phát sinh quan hệ trên xe ngựa, Đường Miên đã phái Phương Phi âm thầm pha chế thuốc tránh thai, vốn là một đại cô nương, làm sao có thể hiểu y thuật?
Để giữ bí mật mọi chuyện, Phương Phi đã tìm đến một thầy thuốc, loại thuốc được thầy thuốc bí mật kê rất tàn bạo, có thể đảm bảo rằng Đường Miên sẽ không mang thai vì lần đó. Nhưng loại thuốc đó lại khiến nền tảng cơ thể của nàng tổn thương vô cùng nghiêm trọng, ngay cả khi sau đó đã cứu vãn, khắc phục, suốt hai năm thành hôn của hai người, vẫn không hề có thai.
Về mặt chính trị không có kẻ thù vĩnh viễn, Tư Mã gia và Hứa gia vì lợi ích mà thống nhất, không biết từ bao giờ mà quan hệ lại tốt hơn. Trên đường về quê hương, Đường Miên tình cờ gặp Tư Mã Thanh Ly. Nàng và Tư Mã Thanh Ly chơi cờ, nhâm nhi trà trong lương đình, tán gẫu nửa canh giờ thì chuyện này bị Lý Thời Vũ biết được, lập tức bất chấp đến phủ Đại tướng quân gây rối. Hôn sự giữa Lý Thời Vũ và Tư Mã Thanh Ly cũng tranh chấp liên miên không ngừng, nàng ta vừa vào đến cửa đã không có lời nào tốt đẹp, nói Đường Miên là hồ ly tinh câu dẫn phu quân người khác.
Có bao nhiêu nam nhân có thể ngậm ngùi chịu đựng được loại chuyện như thế? Tả Triều Chi thật sự không chịu nổi mà chất vấn Đường Miên, nhưng nàng cũng cây ngay không sợ chết đứng. Đường Miên tự mình đưa tay đẩy Tả Triều Chi ra, nhưng không tính được trọng lượng cơ thể nên loạng choạng ngã về phía sau khiến sảy thai đứa con duy nhất mà trong mười năm hôn nhân bọn họ mới có thể có được. Từ đó về sau cho dù có thuốc thang bao nhiêu cũng không thể biến ước mơ làm phụ thân của Tả Triều Chi trở thành hiện thực.
Năm đó, Đường Miên thật sự rất hối hận, nhưng miệng nàng vĩnh viễn không bao giờ chịu thua.
Nàng cũng từng nghĩ, nếu như giữa hai người họ có một sợi dây ràng buộc là con cái, có phải kết cục cuối cùng sẽ không trở nên như vậy không?