Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 43:
Cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề, Tả Triều Chi chìa tay ra trước mặt Đường Miên, không biết tại sao, Đường Miên không dám nhìn vào mắt hắn, cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nàng cứ cảm thấy chỗ kín và trước ngực có cảm giác lạnh lẽo khó nói thành lời, rõ ràng đang ăn mặc đoan trang, nhưng nàng lại sợ bị người khác nhìn ra dưới lớp trang phục ngay ngắn này là hành vi phóng đãng cỡ nào.
Đường Miên đặt tay lên bàn tay Tả Triều Chi, bàn tay của người quen tập võ rất thô, nhưng cũng vì máu tuần hoàn tốt, vô cùng ấm áp. Tả Triều Chi nắm chặt tay nàng, Đường Miên đi theo sau hắn, bước xuống từng bậc thềm.
Lúc đi đến trước cửa lầu Như Ý, nàng phát hiện mình hơi khó bước chân. Sau khi sống lại, tất thảy hệt như hoa trong gương, trăng đáy nước, lúc ẩn lúc hiện, không thể nào nắm chặt trong tay. Lầu Như Ý giống như bến cảng để trái tim sợ hãi và phiêu bạt của nàng lẩn trốn, bây giờ phải rời khỏi nơi này, nàng bỗng thấy sợ hãi không gì sánh được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi ra khỏi lầu Như Ý, nàng nhất định phải đối mặt với tất cả những chuyện từng xảy ra, đối mặt với nỗi bất kham trong quá khứ của mình. Nàng nhấc chân, trên đôi giày thêu xinh đẹp đính đầy trân châu, nàng từng rất thích đôi giày này, đi vào sẽ rất hợp với chiếc váy lộng lẫy có thể lộ giày, tham gia yến hội ở các phủ. Nhưng hiện tại nàng đi đôi giày mình thích nhất, làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi ngưỡng cửa của lầu Như Ý.
“Ta ở đây.”
Cảm nhận được sự chùn chân của Đường Miên, trong lòng Tả Triều Chi có phần không nỡ, nắm chặt tay nàng.
Đường Miên ngước nhìn Tả Triều Chi, hít sâu một hơi rồi bước qua ngưỡng cửa. Một khi đi được bước đầu tiên, tất cả dường như đều dễ dàng hơn nhiều.
Tiết tháng mười, cái lạnh trong không khí xâm nhập vào gan phổi, đồng thời cuốn theo hương hoa quế thoang thoảng, da mặt Đường Miên bị lạnh tê tái, ở trong phòng sưởi than ấm lâu, ra ngoài phòng thực sự hơi khó chịu.
Tả Triều Chi không nhịn được than một tiếng: “Yếu ớt quá.”
“Không phải ta yếu ớt mà là chàng thô kệch thì có!” Đường Miên hơi bực, đôi mắt xinh đẹp di chuyển, liếc Tả Triều Chi một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi buồn cười, duỗi tay xoa đầu nàng, lại bị nàng tránh ra: “Đừng xoa, tóc sẽ rối mất, chàng lại không cho người đi theo ta, chẳng lẽ chàng định sửa tóc cho ta sao?”
“Ta không cho người đi theo nàng bao giờ? Chiếu Nguyệt không phải người à?” Tả Triều Chi giễu cợt.
Chiếu Nguyệt và Chiếu Ảnh là người che mắt chăm sóc Đường Miên thường ngày, từ khi Đường Miên ở trong phòng có quần áo mặc, họ cũng không cần phải che mắt nữa.
“Không quen dùng.” Đây là lời thật lòng, hai người này không biết đã được huấn luyện thế nào, miệng như cái vỏ trai cạy không ra, Đường Miên từng thử rất nhiều lần, muốn trò chuyện với họ đôi câu, nhưng họ vĩnh viễn chỉ nói “vâng” hoặc “không”, thậm chí có khi họ còn không hé răng một tiếng, khiến người ta sợ hãi.
Sau mấy hồi mắt to trừng mắt nhỏ, Đường Miên đã từ bỏ việc trao đổi với hai thị nữ đó.
“Vậy thì tập quen dần đi, Phương Phi nói quá nhiều, phủ Đại tướng quân không chứa nổi người như vậy.” Tả Triều Chi nghĩ đến Phương Phi đã phát cáu.
Đường Miên đương nhiên biết hắn không thích Phương Phi, thế nên nàng bảo: “Lúc chàng không ở đây ta buồn lắm, hay là chàng để Phương Thảo đến hầu hạ ta có được không?” Kiếp trước nàng có lỗi với Phương Thảo rất nhiều, nếu kiếp này có thể giữ Phương Thảo ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt.
Tả Triều Chi không đồng ý ngay, đương lúc Đường Miên tưởng là hắn không nghe thấy lời nàng nói, Tả Triều Chi bỗng bảo: “Thế thì Đường Đường phải có biểu hiện tốt đã. Nếu Đường Đường biểu hiện tốt, ta có thể xem xét.”
Đáng ra Đường Miên nên tức giận, nhưng nàng lại không thể nổi giận với gương mặt của Tả Triều Chi. Thật ra tất cả những hành vi của Tả Triều Chi hiện tại cũng giống như khi xưa nàng đã đối xử với hắn, chuyện không xảy ra với mình, trong lòng sẽ không thấy đau.
Thì ra trong một mối tình, tình cảm bỏ ra vốn nên xuất phát từ nội tâm, không nên là kiểu trao đổi lợi ích, Tả Triều Chi chỉ bắt chước theo cách thức nàng đối xử với hắn khi xưa, trả lại cho nàng mà thôi.
Có lẽ Tả Triều Chi yêu quá sâu đậm, vẫn có mấy phần thương xót nàng, yêu cầu cũng không quá đáng quá.
“Ta sẽ nghe lời, không rời khỏi chàng, chàng thấy có được không?” Tả Triều Chi thiếu cảm giác an toàn, hắn thích nghe câu này, Đường Miên bèn nói cho hắn nghe.
Đường Miên không biết nên chung sống với hắn thế nào, hai người dây dưa hai đời, nhưng lại không tiến triển được là bao. Trong chuyện tình cảm, hai người đều không nắm được điểm mấu chốt, thành ra đi sai đường rất nhiều.
Nghe lời, không rời đi, là vì sợ đi vào con đường cũ ở đời trước rồi bị lưu đày mà chết? Hay là vẫn thèm muốn thứ gì đó từ chỗ hắn?
Ký ức giữa hai người đã bị tẩm độc, hắn thật sự vẫn yêu nàng, nhưng mỗi khi gần gũi với nàng lại vừa vui vẻ vừa đau đớn.
Bình thường nghe câu này như uống rượu làm tê liệt bản thân, nhưng hôm nay nghe vào, câu này rõ ràng đã thay đổi hương vị.