Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 40:
Thời gian lặng lẽ trôi đến tháng mười, kéo ngắn ngày thành thân của hai người chỉ còn chưa tới một tháng. Đường Miên an phận, Tả Triều Chi cũng ổn định tâm tình, đi qua cơn sóng ngầm bên dưới mặt nước, tất cả đều đang hướng về một tương lai tốt đẹp.
Đường Miên vẫn luôn chờ ở lầu Như Ý, trong lòng vô cùng bình yên. Đời trước cân nhắc mười năm chỉ chờ đến ngày tháng yên bình này của cả hai, nàng cũng vô cùng thích thú. Nếu như có thể thì ngay cả ngày thành thân nàng cũng không muốn ngồi ở trong biệt trang chờ gả, trong lòng dự tính nếu xuất giá từ lầu Như Ý, vậy đi một vòng Trường An đánh trống thổi kèn rầm rộ rồi quay trở lại lầu Như Ý, chẳng phải là yên tĩnh nhất rồi sao?
Nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ trong lòng của nàng thôi, Tả Triều Chi cũng nghĩ tới thể diện của nàng, nếu như nàng chủ động nhắc tới cách làm như này thì chỉ e hắn sẽ nghĩ nàng là bị giam đến điên rồi. Có đôi khi, Đường Miên cũng cảm thấy mình thật sự có hơi điên cuồng, những tháng ngày bên trong lầu Như Ý này thật sự quá mức như ý, đến mức khiến nàng cũng dấy lên một suy nghĩ là cả đời này cũng không đi ra nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cuối cùng thì Tả Triều Chi cũng không thể nào nhốt nàng mãi được, ngày mà nàng nên rời khỏi lầu Như Ý này cũng vẫn phải đến rồi.
“Đường Đường thật ngoan, có muốn thưởng gì không?” Sau trận hoan ái, Tả Triều Chi luôn thích hỏi nàng một câu như thế, côn thịt đã mềm đi một nửa vẫn đang cắm vào trong cơ thể của nàng, hắn ôm nàng từ phía sau, duỗi tay xuống dưới vân vê âm đế mẫn cảm của nàng mà hỏi tới.
Đường Miên có hơi hốt hoảng, bị dày vò xong lại nghe hỏi một câu như thế ngược lai cũng có chút sững sờ. Phải tốn một lúc sau mới cắt nghĩa được ý tứ bên trong câu hỏi của hắn, nàng vẫn muốn suy xét cẩn thận hơn một chút nữa. Thế nhưng Tả Triều Chi hình như không muốn để nàng có cách suy nghĩ kỹ càng, tay hắn tăng lực xoa nắn, dưới sự kích thích sinh lý mãnh liệt ở dưới thân, lý trí của nàng cũng mất đi năng lực suy nghĩ.
“A… Ưm…” Đường Miên nhịn không được rên một tiếng quyến rũ, thịt nộm bên trong hoa huyệt bắt đầu co rụt lại, côn thịt đã mềm lại một nửa ở bên trong cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Hiện tại nàng đã không bị hạn chế nữa rồi, y phục và trang sức thay nhau đưa tới cho nàng từng rương rồi từng rương một. Ngoại trừ hành động bị hạn chế thì hình như đã không còn thiếu thứ gì để đòi hỏi nữa.
Quan hệ của hai người bây giờ có đôi chút giống như đang chơi đùa trên miếng băng mỏng, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, một khi làm vỡ miếng băng đó thì sẽ rơi xuống dòng nước lạnh.
“Đường Đường, không có yêu cầu gì sao?” Chiều cao của cả hai chênh lệch, lúc làm ra tư thế đi vào từ phía sau hắn đều phải lót mũi chân. Thời điểm cuộc mây mưa bị gián đoạn thì nàng đã không còn sức nữa rồi, Tả Triều Chi từ phía sau lưng nàng bày ra tư thế cong nửa người rối nhấc nàng lên, hiện tại hắn tóm lấy vòng eo của nàng, lùi về sau một chút rồi thúc thật sâu vào bên trong. Cả người của Đường Miên bị đẩy nghiên về phía trước, hai tay vịn vào bệ cửa sổ. Cửa sổ này đóng kín, song cửa làm bằng ngọc thạch được gài chặt, xuyên qua lớp hoa văn chi chít trên song cửa sổ có thể thấp thoáng nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài, nhưng lại rất khó duỗi tay ra tới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi thích đè nàng trên khung cửa sổ mà thao túng, khung cảnh ngập tràn hoa quế bên ngoài hiện tại đã tiêu điều trước một màn mưa hoa quế trắng xóa, rơi đầy con đường mòn chưa kịp quét dọn. Bầu không khí ngập tràn mùi của hoa quế, thỉnh thoảng Tả Triều Chi sẽ mang theo vài cánh hoa trắng nhỏ ấy dính trên đế giày vào trong nhà.
“Ha…a…” Tả Triều Chi đỡ lấy eo của nàng, bắt đầu co rút với biên độ nhỏ. Cả người Đường Miên nằm nhoài bên khung cửa sổ, mặt cũng sắp dán dính lên cửa sổ rồi. Tả Triều Chi là đang thăm dò, xem nàng có muốn ra ngoài đó hay không.
Cho dù là nói muốn hay không muốn thì hình như cũng đều không đúng.
Đường Miên ngẫm nghĩ trước sau, cuối cùng nói: “A Triều, ta muốn đi ra ngoài xem thử, chàng có thể dắt ta đi không?” Không ra ngoài thì không hợp lý, muốn ra ngoài thì hắn lại lo lắng, vậy thì bảo hắn cùng đi ra ngoài với nàng, đây là cách mà Đường Miên nghĩ ra sau một hồi suy nghĩ. Nàng hỏi thành lời, thật giống một đứa trẻ muốn được khen ngợi.
Nàng hiểu rõ Tả Triều Chi, hắn cũng hiểu rõ nàng. Hắn cúi đầu, vừa gặm lấy gò má của nàng vừa tăng nhanh tốc độ đâm rút.
“Đường Đường à.”
Hắn cảm thán gọi tên, trái tim của Đường Miên như bị treo lên, thế nhưng hắn không có nói tiếp, chỉ là tập trung mò mẫm.
Vân vê âm đế quyến rũ bên dưới, Tả Triều Chi cũng đồng thời dùng sức khiến không gian cùng vang lên tiếng thở phì phò cùng âm thanh va chạm bạch bạch. Đường Miên rên rỉ: “A… Ha… Sâu quá, thật thoải mái… Ưm.”
Mỗi một cú đỉnh đều chạm tới tầng thịt non nhạy cảm nhất, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn bị khống chế, cơn thống khoái cứ men theo từng cú nhấp của hắn mà dâng trào. Trong chớp mắt, hồn phách của nàng như thể bị làm đến muốn bay đi mất.
Tả Triều Chi thích thú tận hưởng cảm giác từng tầng thịt chen chúc bên trong huyệt động kia chuyên tâm mút lấy phần thân dưới của hắn, hắn thở dốc, gấp rút đẩy cây gậy của mình vào nơi sâu nhất, điên cuồng đỉnh vào chỗ thịt non mẫn cảm nhất cảm nhận cơn co giật không khống chế của người kia, liên tục thừa nhận bản thân là được nàng yêu cầu làm như thế.
“Ha… Ưm… Muốn nữa.” Cơ thể cảm nhận được sự sung sướng mãnh liệt khiến nàng sinh ra cảm giác thèm muốn, muốn có được nhiều hơn.
“Muốn như nào hả?” Tả Triều Chi bị thu hút bởi phản ứng của nàng.
Đường Miên hơi ngửa người ra sau, dính vài sợi tóc lên ngực và bụng của Tả Triều Chi. Người bên đây lại phối hợp ghé sát vào một chút, khoảng cách gần đến mức như có thể truyền cỗ thân nhiệt nóng bức này sang người kia, nhưng vẫn còn cách một khoảng.
Côn thịt lần lượt ra ra vào vào ở giữa hai đùi trắng như tuyết, dưới hông cũng liên tục va vào hai cánh mông căng mọng mềm mại đến mức có hơi đỏ lên, phía trên thân của côn thịt có lấp lóe chút tinh dịch, liên tục được đưa vào trong cơ thể của Đường Miên.
“Muốn, muốn A Triều dùng lực đâm vào… Ưm.” Đường Miên đê mê đáp lại, từng cơ khoái cảm nhanh chóng dồn dập vào trong cơ thể cùng với sự trêu chọc của ngón tay dài ở bên ngoài, rất nhanh sau đó lại cảm nhận một cảm giác tê dại thỏa mãn vọt thẳng tới não. Mười ngón tay của nàng dốc sức nắm chặt song cửa sổ, nắm chặt đến mức ngón tay cũng đều trắng bệch cả rồi.
“A.. Ưm… Muốn. Cho ta…” Nàng đê mê rên rỉ, cổ họng kiều diễm cũng có chút khàn.
“Muốn vậy sẽ cho nàng!” Tả Triều Chi rụt ngón tay đang an ủi trên bề mặt của âm đế lại, chỗ đó đã đạt tới cao trào khiến một lượng dâm thủy từ nơi sâu xa trong huyệt động cũng theo đó mà chảy xuống. Sau lại bị thân côn thịt đẩy vào trong nơi sâu xa nhất, thậm chí còn tràn vào trong lỗ chuông nơi đỉnh đầu của côn thịt, cảm giác sung sướng khi dị vật thoáng co giật trước tần suất gặm mút của từng tầng thịt nộm quyến rũ bên trong.
Tả Triều Chi ghì chặt eo của nàng, hì hục cày cấy giữa dòng thủy triều bên trong huyệt động, dường như muốn khuấy đảo nơi sâu nhất trong huyệt thịt kia đến hư, đến nát. Âm thanh thở dốc của Đường Miên mỗi lúc một lớn, chỉ có cảm giác giác bên trong cơ thể mình dường như bị thao đến quen rồi.
Gần như là trong cùng một mốc thời gian, cả hai đồng loạt đạt tới cao trào, cùng nhau tận hưởng cảm giác khoái lạc lúc lên đỉnh.
Tả Triều Chi kề sát lên lưng của Đường Miên, từ từ rút côn thịt ra khỏi người của nàng. Dâm thủy ở bên trong chớp mắt men theo đôi chân dài mà nhỏ xuống mặt thảm trên sàn nhà, làm màu sắc trên tấm thảm cũng đậm hơn mấy phần.
“Sinh thần của Trấn Nam Vương vào ngày 17 tháng 10, vừa hay Đường Đường muốn ra ngoài vậy thì theo ta đi một chuyến tới chúc thọ Trấn Nam Vương.” Tả Triều Chi hôn một cái lên gò má của nàng.
Đường Miên vẫn còn chưa kịp hồi phục lại sau cơn tê dại sinh lý kia, nhưng vừa nghe tới sinh thần của Trấn Nam Vương thì cả người đã lập tức cứng đờ.
Nàng còn nhớ trong buổi yến tiệc sinh thần lần này của Trấn Nam Vương xảy ra không ít giông tố, chuyện gì đến cũng đến, vẫn là không thể trốn khỏi được sao?
Nhưng cẩn thận suy xét lại thì nếu như trở thành phu nhân của đại tướng quân, làm sao có thể mãi mãi trốn trong lầu Như Ý được chứ?
Chung quy là trong lòng nàng đã tích trữ được may mắn.