Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 29


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 29:

Tả Triều Chi mềm lòng thở hắt ra, ấn vào gáy Đường Miên, dịu dàng nói: “Đi tắm rồi hẵng ngủ.”
 
Trong phòng có một cánh cửa nhỏ, sau khi đi qua đó sẽ là nhĩ phòng, trong nhĩ phòng có bày một thùng nước tắm màu đỏ rất lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút, nhân lúc Đường Miên không biết đã cho đổ đầy nước vào, trên mặt nước còn rải ít cánh hoa khô, mùi hoa thơm hòa quyện với mùi thảo mộc phảng phất quanh phòng.
 
Đường Miên sớm đã không còn chút sức lực nào, nàng buông xuôi bỏ mặc mọi thứ của mình cho Tả Triều Chi, còn hắn lại rất hài lòng với tình trạng hiện tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tả Triều Chi thầm nghĩ hay là cứ để cho nàng mất sức nhiều như vậy cũng tốt, để nàng khỏi suy nghĩ tới chuyện đối nghịch với hắn nữa, chỉ muốn trói nàng lại ôm vào ngực, giấu nàng trong lầu Như Ý, để nàng không còn cơ hội trở mình!
 
Nếu kiếp trước hắn đủ độc ác thì tốt rồi, lần này hắn sẽ không mềm lòng nữa!
 
Vừa bước xuống thùng nước tắm, nước đã ngập đến ngực Đường Miên, nàng khẽ thở ra một hơi, làn nước ấm lượn quanh khắp tay chân, nàng chậm rãi dang hai đùi và phần eo nãy giờ vẫn còn đang tê dại của mình ra, giữa đôi lông mày đang nhíu lại xuất hiện một chút khoan khoái, chợt nàng nhìn thấy Tả Triều Chi, nhất thời nhịp tim giảm đi còn một nửa.

 
Tả Triều Chi không nhớ nổi nữa, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, hình như từ sau khi hắn nhập ngũ ở kiếp trước tới giờ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt thư thái, vui sướng này của nàng, ít nhất là… khi ở bên cạnh hắn, nàng chưa từng thoải mái như vậy, nàng chỉ cười với Tư Mã Thanh Ly, thậm chí còn muốn trốn đi gặp hắn ta, nếu như không phải có một ngày hắn đuổi tới kịp thì nàng cũng không hoàn toàn thuộc về hắn rồi!
 
Tả Triều Chi rầu rĩ nghĩ ngợi, khó khăn lắm mới có được niềm vui nho nhỏ, bỗng nhiên hắn cảm thấy ngực hơi đau đau, một tay hắn ôm chặt lấy nàng, tay còn lại dịu dàng vẽ lên đôi lông mày của nàng: “A Cẩm, nàng cười rồi, thật đẹp, nàng cười nhiều một chút được không? Cười cho ta xem!”
 
Đầu óc Đường Miên còn chưa có thật sự tỉnh táo, đột nhiên lại bị Tả Triều Chi ôm chặt như vậy, nụ cười hiếm thấy trên gương mặt lập tức biến mất.
 
Thấy nàng không cười nữa, Tả Triều Chi không nhịn được bắt đầu phát điên, tại sao nhìn thấy hắn nàng lại không cười nữa?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Cẩm, nàng không muốn sao? Cười một cái!” Những ngày qua tâm trạng của Tả Triều Chi cứ thay đổi thất thường, lúc thì rất vui, lúc lại sầu thảm, tâm tư bất ổn, chỉ cần một kích động nhỏ cũng giống như giẫm lên cái đuôi hổ của hắn, hắn sẽ lập tức giương nanh múa vuốt, tức giận không nhịn được mà lắc lắc cái người đang ở trong ngực mình.
 
Đường Miên tỉnh táo lại rồi, bộ dạng sầu thảm hiện giờ của Tả Triều Chi nhắc nhở nàng kiếp trước mình đã gây ra đau khổ nhường nào cho hắn.
 
Quả nhiên không dễ dàng gì để bù lại những tổn thương đó, Đường Miên trông thấy nửa mặt Tả Triều Chi, cho dù hắn đã cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất gượng ép và đau thương.
 
“Ở cùng ta đau khổ vậy sao?” Đường Miên lập tức mị quấn chặt vào lồng ngực hắn, hắn ôm nàng chặt cứng, đối diện với cảm xúc có phần mãnh liệt của Tả Triều Chi, Đường Miên quả thực là đau tim muốn chết, nhưng cũng không dám thể hiện ra quá rõ ràng.
 
Thân thể Tả Triều Chi hơi phát run, lộ ra vẻ yếu đuối trái ngược hoàn toàn với biểu cảm mạnh mẽ bên ngoài của hắn. Cho dù hắn đã giam hãm nàng lại, tỏ ý chiếm đoạt nhưng sâu trong lòng hắn vẫn luôn hy vọng sẽ có được tình yêu của nàng, đồng thời cũng sợ hãi sự ghét bỏ của nàng.

 
“Triều Chi ca ca, vậy chàng có thể… thả lỏng ta ra chút được không? Chàng trói ta chặt như vậy, ta thực khó chịu!” Nghĩ một lúc rồi nàng đưa tay tay ra, ôm lấy eo Tả Triều Chi, chủ động nằm úp vào bờ ngực hắn, bịch bịch, nhịp tim của hắn đập loạn lên, sau đó mới từ từ ổn định lại rồi trở về bình thường.
 
Cảm giác sợ hãi từ từ tan biến, lúc này Tả Triều Chi mới chậm rãi thả lỏng hai cánh tay của mình ra: “Thôi bỏ đi… không tình nguyện thì có làm sao, dù gì sau này ta cũng không thả nàng ra nữa… không bao giờ để nàng vuột khỏi tầm tay ta…” Tả Triều Chi lẩm bẩm, cũng không biết hắn đang nói cho Như Ý hai bản thân nghe nữa.
 
Sự thất bại trong lòng hắn biến thành hành động, bên trong tiếng nước chảy có tiếng lạch cạch, cả người Đường Miên bị hắn nhấc lên, hắn dán chặt hai mắt và người nàng, Đường Miên cảm thấy hắn có gì đó nguy hiểm, nàng giống như đang bị một con cầm thú nào đó nhìn chằm chằm, thiên tính thuận theo đó mà hơi hơi run rẩy.
 
“Sợ sao? Biết sợ là tốt.” Hắn thở dài một tiếng, sau khi tức giận xong hắn cảm thấy căm hận, chán ghét bản thân ấy vậy mà còn đòi hỏi những thứ không bao giờ có được kia.
 
Đờ người ra một lúc, hắn đã từ lâu tự kiểm điểm xem rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu? Nhưng sau đó hắn nghĩ thông rồi, hắn chính là một thứ khiếm khuyết, từ lúc sinh ra trên cõi đời này đã là sai, hắn cầu không được sự hoàn hảo từ nàng, nhưng không sao, không có được trái tim của Đường Miên thì hắn vẫn sẽ bắt nàng ở lại bên cạnh mình, không cần biết nàng có thích hay không, nàng cũng chỉ có thể thuộc về riêng một mình hắn.
 
“Ư aaa…” Đúng lúc không đề phòng, lỗ hoa nhỏ lại bị cự côn hung hăng đâm thẳng vào, không hề có sự phòng bị nào, Đường Miên thét ra một tiếng chói tai, hắn tiến vào quá sâu, hung hăng chạm tới tận hoa tâm, hắn khỏe quá, dường như rất muốn đâm cung khẩu vào trong cái lỗ nhỏ này.
 
“Đau…” Đường Miên đau đớn rên một tiếng, nhưng tiếng nỉ non này hoàn toàn không làm Tả Triều Chi động lòng chút nào, hắn bỗng chợt trở nên thật lạnh lùng trong tâm trí nàng.

 
Tả Triều Chi không hề vì hành động của nàng mà dừng lại, hắn cắn một cái vào cần cổ nàng, sự tiếc thương, tàn nhẫn lẫn mong đợi đều xen lẫn nhau, trong lòng yêu hận cũng đan xen phức tạp, chỉ khi đứng trước cơ thể nàng mới khiến hắn an yên.
 
Chiếm đoạt điên cuồng, vui sướng tận cùng, sau khi niềm vui qua đi chính là cơn đói khát dữ dội, lòng dạ Tả Triều Chi giống như một cái động không đáy, tham lam đòi hỏi nàng, nhưng lại không biết rốt cuộc chính mình muốn gì, rốt cuộc có thể đạt được cái gì?
 
“Biết đau là tốt, đau mới nhớ lâu được!” Tả Triều Chi nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ Đường Miên đang cưỡi trên côn thịt của hắn, côn thịt tím đỏ dường như đang điên cuồng luận động dưới làn nước, mỗi lần đâm vào lại khiến nước ấm trong thùng chảy vào hoa kính, rồi dòng nước đó lại chảy ra ngoài, tạo thành một kiểu chèn ép khác, tăng thêm cảm giác được lấp đầy bên trong mị huyệt.
 
Đường Miên: Muốn dỗ lão công cần phải có cơ thể khỏe mạnh!
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.