Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 17:
Mang theo vẻ vô cùng áy náy với trượng phu, Hứa Đường Miên rơi vào trong sự tối tăm mịt mù. Sau khi hơi thở dần mất đi, ý thức của nàng trái lại xuất hiện cảm giác thanh thản, có lẽ là do cơ thể chết đi, linh hồn đang muốn thoát khỏi thể xác, nàng biết rõ về tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng nàng lại không thể nào cử động được. Nàng lắng nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của hắn, nàng rất muốn bước đến ôm chầm lấy hắn, nàng muốn nói với hắn phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.
Nàng rất hối hận tại sao mình lại không thừa nhận bản thân đã động lòng từ lâu. Hai người bị lưu đày ba ngàn dặm, vốn đều là quý nhân ngay cả việc ăn mặc cũng phải đứng đầu trong kinh thành, nhưng bây giờ lại lưu lạc đến tình cảnh phải đi bộ mấy ngàn dặm. Nàng nhìn hắn suốt chặng đường đi đã ngày càng gầy đi, cơ thể rắn chắc cũng không thể chịu nổi sự giày vò này.
“A Triều, chàng trở về bên cạnh Hoàng đế đi!” Nàng mở miệng hét lên, nhưng chợt nhận ra ý thức của mình đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Trong dòng nước u ám đó, nàng trơ mắt nhìn cơ thể hai người đang dần chìm xuống, Tả Triều Chi không hề vùng vẫy, chỉ ôm nàng từ từ chìm xuống đáy hồ, nàng chỉ có thể nhìn, lại không thể làm được gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác bất lực, đau đớn dâng trào mãnh liệt, nàng đuổi theo, muốn lay bả vai của Tả Triều Chi, nhưng nhận ra tay mình lại xuyên qua bả vai của hắn. Tả Triều Chi nhắm chặt mắt, dung mạo tuấn tú hoàn mỹ đó đã trắng bệch, vào lúc ấy Hứa Đường Miên đã biết, nam nhân ấy đã đi theo nàng rồi, giống như hắn đã từng nói, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng hắn nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày với nàng.
Tình yêu của hắn vẫn luôn bá đạo như vậy, trước kia trông đáng ghét như vậy, nhưng bây giờ trong lòng nàng lại thấy rối rắm, vô cùng xúc động.
Cảm giác đau buồn ngập tràn, Hứa Đường Miên cuối cùng cũng dần mất đi ý thức, nàng rơi vào trong mớ hỗn độn, bước vào nơi hoang vu tối tăm không thấy lối đi. Nàng không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mình nên đi về nơi nào, nàng càng không biết phải đi bao lâu cảnh tượng kỳ lạ đó mới thay đổi.
Trước mắt nàng xuất hiện một chùm ánh sáng, trong bóng đêm vô tận, ánh sáng đó cực kỳ chói mắt. Đường Miên có thể hiểu được tại sao bươm bướm lại đuổi theo ánh sáng, nàng trong bóng tối cũng giống như những con bướm đi theo ánh sáng đó, đuổi theo, tiếng bước chân, tiếng tim đập, nàng không ngừng đuổi theo ánh sáng, cuối cùng cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
“A Cẩm, chỉ có con mới có thể cứu phụ thân của con thôi, đi cầu xin A Triều đi!” Giọng nói của mẫu thân vang lên, Đường Miên nghi ngờ không thôi.
Lúc mới bắt đầu, trước mắt nàng mờ ảo, sau đó cảnh tượng trước mắt ngày càng rõ ràng hơn. Nữ nhân đang không ngừng mấp máy môi chính là mẫu thân nàng, phu nhân của Hứa thượng thư – Hoa Thị. Ồ không, bây giờ nên nói là phu nhân của tội thần họ Hứa – Hoa Thị.
Hứa thượng thư có mơ ước làm quốc trượng, đích trưởng tỷ của Hứa Đường Miên là Thành vương phi. Thành Vương và Thành vương phi tình cảm mặn nồng, nàng ta cũng sinh cho Tam hoàng tử hai người con, trên triều ông ta tất nhiên là chỗ dựa vững chắc cho con rể đồng thời cũng ỷ lại vào thừa tướng.
Đương kim thừa tướng ban đầu là thái phó của thái tử. Năm đó lúc thánh thượng đăng cơ còn nhỏ tuổi, tiên đế đã lập ba vị đại thần phụ quốc, ba đại thần phụ quốc chính là đương kim thừa tướng Lục thừa tướng, hoàng thúc của hoàng đế là Trấn Nam Vương và Vương Nguyên Thục. Vương Nguyên Thục phụ tá ba đời hoàng đế, cũng chính là thái giám đã hầu hạ bên cạnh tiên đế từ nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trấn Nam Vương là quan võ, chỉ trung thành với hoàng đế, là trung thần hoàng đế coi trọng nhất, còn tổng thể triều đình của Đại Tu chia thành Ninh Đảng là phe cánh của thừa tướng, cùng với Liêu Đảng là phe của Vương Nguyên Thục, Ninh Đảng và Liêu Đảng tranh chấp kéo dài mười mấy năm, cuối cùng cũng phân rõ thắng thua vào lúc thừa tướng đã ngoài sáu mươi.
Tan đàn xẻ nghé là định luật ngàn năm không đổi, từ sau khi phản chiến ở Ngự Sử Đài, những lời vạch tội nhằm vào Ninh Đảng nhiều không đếm xuể, mà những lời vạch tội này lại hoàn toàn đúng với ý của đương kim thánh thượng, đương nhiên là dưới tình hình này, phụ thân của Hứa Đường Miên đã bị gán tội không tuân thủ làm tròn trách nhiệm và bị giáng vào ngục.
Đương kim thánh thượng trẻ trung khỏe mạnh, đương nhiên không vừa mắt những đại thần phụ quốc chia bè kéo cánh này, chỉ là ông ta vẫn chưa đủ lông đủ cánh nên mới nhẫn nhịn một phen. Hoàng đế sau khi trưởng thành thì có sáu hoàng tử, hiện nay vẫn chưa lập thái tử. Thành Vương thân cận với phe cánh của thừa tướng, tất nhiên sẽ làm trái ý của đương kim thánh thượng. Thành Vương vốn là người được sủng ái nhất trong sáu hoàng tử, bây giờ lại bị phái đến đất phong, đất phong nằm ở vùng Phiền Thành của Bắc Cương, ở đó chiến tranh triền miên, con đường phía trước của Thành Vương cơ bản là đã bị chặn đứng rồi, thậm chí có thể nói là rơi vào tình cảnh hết sức khó khăn.
Lần tắm máu quan trường này các đại quan vào ngục có hơn trăm người. Ai nấy cũng nói sau khi vào ngục thì đừng hòng ra ngoài, định tội chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhận tội sớm còn có thể đỡ phải chịu đựng nỗi đau xác thịt.
“Đường Đường, bình thường ca ca muội yêu thương muội biết bao nhiêu? Viên Ca Nhi thích cô cô đến nhường nào chứ! Cầu xin muội đó, chỉ có Tả đại tướng quân mới có thể cứu ca ca muội thôi.”
Bây giờ người đang khóc lóc không ngừng cầu xin chính là đại tẩu của Hứa Đường Miên, đó chính là tôn nữ của Lục Tướng Thân do bệnh nặng mà phải cáo quan. Bình thường nàng ta điêu ngoa hống hách, bất kính với mẹ chồng, cũng thường nói năng châm chọc tiểu cô tử. Bây giờ nàng ta lại khóc lóc cầu xin tiểu cô tử là Hứa Đường Miên nàng, muốn tiểu cô tử nàng dùng thân thể của mình để đổi lấy bình an cho trượng phu nàng ta.
Trong lòng Hứa Đường Miên thầm lườm nàng ta một cái, cho dù có sống lại một kiếp, tẩu tử của nàng vẫn là người đáng ghét như vậy, nàng ta dám nói nhưng nàng không dám nghe đâu.
Nhưng lần này đi, nàng bắt buộc phải đi, sự xúc động trong lòng nàng có ai biết chứ? Ông trời có mắt, có thể cho nàng nhìn thấy người đó một lần nữa, lại có thể nhìn thấy trượng phu yêu thương nàng mười năm lần nữa.
“Được, ta đi.” Hoa Thị và Lục Thị vốn tưởng vẫn còn phải tốn công khuyên bảo một phen, không ngờ Hứa Đường Miên trước nay vẫn luôn rất có chủ kiến lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Hứa phu nhân đã chuẩn bị trước những lời sẽ nói từ lâu, định vừa đấm vừa xoa để nữ nhi ngoan ngoãn nghe theo, nào ngờ nữ nhi lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Nữ oa nhi này chui từ trong bụng bà ta ra, bà ta tự mình nuôi lớn nên hiểu rất rõ, bà ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cách thuyết phục, bây giờ nữ nhi lại đồng ý nhanh như vậy, trái lại bà ta cảm thấy giống như nàng đang giở trò. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở trang reup rồi thì cũng nhớ qua trang chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha.
Nữ nhi trang điểm thay y phục xong bèn rời đi. Đường Miên thật muốn có thể mọc thêm cánh để bay đến bên cạnh Tả Triều Chi, sống hết một đời, cuộc đời này chỉ có A Triều của nàng thích nàng nhất, người nhà của nàng cũng chỉ lợi dụng nàng thôi.
“Nghĩ thông suốt rồi sao?” Giọng điệu của Hoa Thị tràn đầy nghi ngờ, bà ta không tin nữ nhi lại biết điều như vậy.
“Đương nhiên là suy nghĩ thông suốt rồi, nếu Hứa gia sắp sụp đổ, chỉ cần mang con đi trao đổi, mẫu thân và phụ thân đương nhiên sẽ không đau lòng.” Nàng tự cười chế giễu mình. Nếu như bây giờ nàng biết điều một chút, có lẽ sẽ đỡ phải chịu thêm chút đau khổ chẳng phải hay sao? Hoa Thị lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, tuy Hứa thượng thư trông rất bình thường nhưng Hứa Đường Miên lại dung hòa tất cả ưu điểm của hai người lại.
Nhìn dung mạo xinh đẹp của nữ nhi, trong lòng Hoa Thị cũng thấy bối rối. Dường như bà ta sắp mềm lòng rồi, nhưng nghĩ đến dáng vẻ sa sút thê thảm của trượng phu và nhi tử ở trong ngục, bà ta không thể nào bỏ qua cho Hứa Đường Miên được.
Nhìn thấy vẻ mặt của mẫu thân, trong lòng Đường Miên quả thật đã quá quen thuộc rồi.
Kiếp trước Hứa Đường Miên thế nào cũng không chịu nghe theo, sau cùng Hứa phu nhân quyết định mời ma ma của Giáo Phường Ti đến dạy dỗ nàng, sau đó lại tìm một phụ nhân khỏe mạnh áp giải nàng lên xe ngựa.
Đường Miên cũng trăn trở rất lâu, nàng buồn bã, nàng không nghĩ ra tại sao phụ thân và mẫu thân trước nay vẫn luôn yêu thương nàng lại đối xử với nàng như vậy. Nhưng sau đó nàng đã hiểu ra, thật ra phụ thân vẫn không thay đổi, bọn họ quả thật vẫn yêu thương nàng, nhưng vào lúc gặp biến cố lớn, nàng chính là con thằn lằn có thể cắt đứt đuôi, ở trong ngôi nhà này, nàng có thể bị vứt bỏ.
Nhưng trong ngôi nhà của nàng và A Triều, nàng lại là duy nhất.