Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 71: Vị Hôn Phu Phó Kim Tiêu


Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 71: Vị Hôn Phu Phó Kim Tiêu


Nếu tách hai bài đăng này ra thì chúng không liên quan tới nhau hay có ẩn ý gì cả, nhưng nếu xếp cạnh như vậy thì sẽ thấy nhiều điều thú vị!
Mới đầu mọi người chỉ chìm đắm trong niềm vui thần tượng đăng Weibo, một số fans còn làm nũng với Thẩm Tinh Tuế:
“Ứ ừ sao anh iu không chịu đăng ảnh của mình vậy?”
“Sao bé cưng Tuế Tuế chỉ xuất hiện xíu xiu trong dạ hội vừa nãy nha, bé muốn chị thèm chết đúng hơm!”
“Rất muốn Tuế Tuế đăng ảnh tự sướng~”
“Pháo hoa ngoài cửa sổ đẹp lắm, chúc mừng năm mới nha Tuế Tuế!”
Bình luận ở Weibo Thẩm Tinh Tuế tương đối hài hòa.

Tuy mọi người có chút oán trách nhưng chung quy lại thì khá êm đềm.
Ngược lại, Weibo của Phó ảnh đế thì không hòa thuận như vậy.

Thẩm Tinh Tuế ít nhất còn đăng ảnh chụp pháo hoa không có gì khó hiểu, nhưng bài đăng của Phó ảnh đế lại là một chiếc vòng thủ công xấu xí kia kìa!?
“Anh đang tính làm cái gì đây hả?”
“Hình như mị đánh hơi được dự cảm xấu.”
“Trước có người cũng khoe mấy đồ linh tinh lên mạng này, sau đấy cưới nhau hết rồi đó!!”
“Không đâu không đâu! 눈_눈”
Khi mọi người bắt đầu cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều thì bỗng vô duyên vô cớ hai bài đăng này lại xuất hiện cạnh nhau.
Tuế Tuế bình an?
Kim Tiêu khó quên?
Có dân mạng nhanh trí thắc mắc: “Mẹ nó, chuyện này có phải trùng hợp thật không đấy!?”
Trước kia, hai người từng tương tác trên chương trình nên có một cộng đồng fans CP lớn.

Thêm việc “trùng hợp” như hôm nay lại chẳng khác nào OTP xác nhận khiến con dân nháo loạn!
“Mọi người phải biết là trên đời này không có gì là trùng hợp hết nhá!”
“Có phải hai người này đang ngầm công khai đúng không?”
“Mấy người đừng có nói bậy, bọn họ không tag nhau nhá! (╬▔皿▔)╯”
Dưới sự bàn tán sôi nổi của dân mạng, khoảnh khắc giao thừa đầm ấp bên gia đình bỗng chốc trở thành đêm hóng hớt, đặc biệt nhất là khi hot search cập nhật:
#Phó Kim Tiêu_Thẩm Tinh Tuế công khai
Hot search này khiến Weibo bùng nổ, chị em tứ phương hơn nửa đêm cầm điện thoại lướt không chớp mắt.
Nhiều người hóng hớt được nhân vật chính trong chuyện lần này là một ảnh đế nổi tiếng bậc nhất trong nước, người còn lại là nghệ sĩ đang nổi vừa vào giới giải trí.

Sự chênh lệch giữa hai người khiến dân mạng phải líu lưỡi.
Thẩm Tinh Tuế lúc này còn chưa biết bản thân vô duyên vô cớ bị bắt “công khai”.
Cậu dùng bữa xong liền đi ngủ luôn, không ngờ rằng chỉ chợp mắt một giấc mà chuyện này đã ồn ào huyên náo tới vậy.

Nếu không bởi thói quen tắt âm trong lúc ngủ, có lẽ điện thoại của Thẩm Tinh Tuế đã nổ tung vì thông báo.
Vương Mỹ Xán nhắn tới: “Hai người các cậu công khai à? Sao lại không nói trước cho chị một tiếng vậy hả?”
Ninh Trạch: “Chúc mừng.”
Ôn Sanh Ca: “Chúc mừng nha.”
….
Lướt xuống dưới cũng có không ít người gửi tới lời chúc mừng.
Trên đầu Thẩm Tinh Tuế hiện dấu hỏi chấm to đùng.

Mới ngủ dậy đã nghe nói mình công khai, trong khi bản thân cậu còn chưa biết đối tượng công khai cùng là ai nữa chứ!
Sau khi vội vàng lên Weibo cập nhật tin tức, Thẩm Tinh Tuế càng thêm khiếp sợ.

Một phần là do cậu không nghĩ Phó ảnh đế lại đăng như vậy, phần còn lại thì cảm thấy vừa thẹn thùng vừa vui vẻ.

Tuy Thẩm Tinh Tuế biết chỉ là trùng hợp thôi nhưng khi thấy tên hai người được đặt cạnh nhau, cậu lại không kìm nổi sự ngọt ngào trong lòng.
Lướt xuống dưới phần bình luận, nụ cười Thẩm Tinh Tuế nhạt dần.
“Thẩm Tinh Tuế chẳng xứng với anh Phó nhà tui chút nào hết!”
“Cái thằng oắt này chân còn dính phèn, thi tạch [Tinh Quang] mà đòi trèo cao á hả?!”

“Cho hỏi cậu ta có tác phẩm ấn tượng nào chưa vậy?”
“Tôi thấy anh Phó đăng trước rồi cậu ta mới đăng, xem ra hàng này muốn dựa hơi để nổi đây mà.”
Những lời bàn tán của dân mạng như xô nước đá xối thẳng từ đầu đến chân, chút vui sướng của Thẩm Tinh Tuế vì vậy mà ngay lập tức bị dập tắt.

Cậu cứng người đứng tại chỗ, thật lâu không nói lời nào.
Thật ra bản thân cậu vẫn biết sự chênh lệch giữa mình với Phó Kim Tiêu nên mới không dám vọng tưởng điều gì.

Bây giờ dân mạng “vạch lá tìm sâu”, tâm tư không đáng có vừa xuất hiện của Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức bị tiêu diệt.

Lúc này đầu óc cậu thanh tỉnh lên không ít.
Cốc cốc cốc…
Bên ngoài có người gõ cửa.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng ngồi dậy: “Ai đấy?”
“Tuế Tuế à.” Giọng Từ Ân Chân vọng vào: “Hôm nay trời đẹp lắm, cả nhà muốn đi thăm ông bà.

Con có muốn đi cùng không?”
Sự khủng hoảng trên mạng ngay lập tức bị nỗi khiếp sợ trước mắt phá tan.

Cậu bật người dậy, lắp bắp hỏi: “Dạ, đ-đi thăm ông bà ấy ạ?!”
Từ Ân Chân đáp: “Đúng vậy, con chuẩn bị xong thì chúng ta đi nhé.”
Thẩm Tinh Tuế rất khẩn trương nhưng vẫn cố hắng giọng đáp lại: “Vâng ạ, con chuẩn bị ngay đây.”
Cậu nhanh chóng rời giường đi vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.

Vừa mở cửa tủ, Thẩm Tinh Tuế lập tức ngây người bởi đống quần áo mới toanh.

Hơn nữa, hình như vì sợ cậu không nhận mà trên từng bộ đồ còn treo mấy tấm thiệp viết tay.
Từ Ân Chân chuẩn bị cho cậu một chiếc áo lông màu vàng, trên thiệp để lại lời nhắn: “Mẹ dựa theo kích cỡ mua cho con chiếc áo này, vừa vặn thành một bộ với khăn quàng và găng tay luôn.”
Cha cậu, Thẩm Ung, thì tặng một bộ tây trang đậm màu.
Bộ tây trang được may thủ công vô cùng tỉ mỉ, ngay cả chất vải cũng rất thích tay.

Vừa nhìn là biết bộ quần áo này có giá trên trời.
Trên tấm thiệp có viết: “Đường đường chính chính, thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Tinh Tuế có thể tưởng tượng được biểu cảm nghiêm túc của ông khi viết, đồng thời cậu cũng cảm nhận được tình thương của cha mẹ dành cho mình.
Tiếp tới là trang phục do Thẩm Minh Lãng chuẩn bị.
Bộ quần áo này thoạt nhìn mang phong cách thường ngày, nhưng chất vải lại được thêu sợi vàng đính kim cương vô cùng sang quý.

Đúng là món quà mà một người làm kinh doanh như anh cả sẽ tặng.
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười: “Anh cả thật là…”
Cuối cùng là quà tặng của Thẩm Tinh Thần.
Đó là một chiếc áo khoác vô cùng trẻ trâu, không cần hỏi cũng biết là ai mua cho.
Thẩm Tinh Tuế nhìn tủ đồ mà trong lòng ấm áp.

Sau một hồi phân vân, cậu chọn chiếc áo khoác lông màu vàng để cản bớt gió lạnh hôm nay.

Xuống tầng, Thẩm Tinh Tuế liền thấy mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Từ Ân Chân nói: “Cả nhà tới ăn sáng đã nào, có khả năng phải ngồi xe mấy giờ mới tới nhà ông bà đấy.”
Mọi người đều ngồi xuống dùng cơm.
Thẩm Tinh Tuế mặc một thân quần áo mới, mở lời nói: “Ba mẹ, cảm ơn ba mẹ đã mua quần áo cho con, anh…!em cũng cảm ơn các anh ạ.”
Mọi người nhìn đứa nhỏ chỉ với vài ba bộ đồ mới đã híp mắt cười thỏa mãn mà thầm than thở.

Đôi mắt lấp la lấp lánh của Thẩm Tinh Tuế nhìn tới khiến không người nào trong số họ chịu nổi.
Càng khiến mọi người ngoài ý muốn là Thẩm Tinh Tuế lại nói: “Thật ra con cũng chuẩn bị quà cho cả nhà ạ!”

Ai cũng ngạc nhiên.
Thẩm Tinh Tuế hí hoáy lấy quà ra.

Trước tiên, cậu cầm một món quà thật cẩn thận mang tới trước mặt Từ Ân Chân.

Đó là một chiếc vòng cổ đính đá quý xanh dương rất tinh tế.
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Con biết mẹ không thích trang sức quá mức lòe loẹt.

Lần trước khi nhìn thấy chiếc vòng cổ này, con đã nghĩ nếu mẹ mà đeo thì sẽ rất đẹp.”
Từ Ân Chân cảm động không biết nên nói gì: “Tuế Tuế, món quà này là do tự con mua sao?”
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu lại cầm lấy một chiếc hộp khác đựng một ít kim chỉ bình thường, nói: “Con biết mẹ thích làm đồ thủ công nên lúc ở trấn Đào Hoa đã mua chúng.

Nhân viên trong tiệm nói rằng nếu mang cái này thì lúc dùng kim sẽ không sợ bị chích tay nữa.

Con nghĩ rằng không biết chừng mẹ cần dùng tới…”
Lời nói chân thành dội thẳng vào tâm trí người nghe.
Từ Ân Chân cảm thấy trái tim của mình run theo từng nhịp.

Bà nhìn con mình, nhẹ giọng nói: “Tuế Tuế, cảm ơn con nhiều lắm.

Mẹ sẽ dùng chiếc vòng cổ này.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy, thẹn thùng cười đáp lại.
Từ Ân Chân nâng vòng cổ nhìn nhìn, yêu thích không buông tay: “Chiếc vòng cổ này là món quà đẹp nhất mà mẹ được tặng đấy.

Mẹ có thể mang nó ngay bây giờ được không?”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu, vô cùng vui vẻ đáp: “Đương, đương nhiên rồi ạ.

Mẹ thích là được.”
Từ Ân Chân tủm tỉm cười: “Tuế Tuế có thể giúp mẹ đeo được không?”
Thẩm Tinh Tuế: “Được ạ.”
Cậu cầm lấy vòng cổ đi tới phía bà.

Đây là lần đầu tiên cậu giúp phái nữ đeo trang sức nên có chút khẩn trương, thậm chí còn run tay.

Giá của chiếc vòng này rất cao, hồi còn ở nhà Giản cậu cũng không dám vung tiền để mua những vật đắt đỏ như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng cổ, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy nó sẽ rất hợp với phong thái của mẹ mình nên dù phải trả một cái giá ngất ngưởng, cậu cũng phải mua bằng được.
Vòng cổ đính đá kết hợp với làn da trắng trẻo trông thật lung linh.
Lông mi Từ Ân Chân khẽ run, hỏi chồng với mấy đứa con mình: “Đẹp không?”
Thẩm Ung gật đầu: “Đẹp.”
Những người khác cũng thất thần đáp lại.
Mọi người không hẹn mà trong lòng có chút chua chát.

Bọn họ cũng muốn được tặng quà nha!
Cũng may Thẩm Tinh Tuế chu đáo, rất nhanh đã mang ra một hộp quà khác rồi nói với Thẩm Ung: “Ba, con cũng tặng ba một món quà.”
Vốn dĩ Thẩm Ung đang làm bộ làm tịch không thèm để ý, vậy mà vừa nghe thấy cậu nói, ông lập tức buông đũa: “Quà ấy hả? Tuế Tuế chu đáo quá, thật ra ba cũng không thiếu gì cả, con không cần tiêu tiền…”
Thẩm Tinh Thần nhanh mồm nhanh miệng chen vào: “Nếu ba không cần thì Tuế Tuế đưa anh nhé?”

Thẩm Ung liếc mắt lườm hắn.
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ cười cười.

Cậu đưa món quà tới trước mặt ông, cẩn thận nói: “Con tính tặng ba đồng hồ, nhưng nó cũng không phải hãng cao cấp nào…”
Bên trong hộp quà là một chiếc đồng hồ màu đen.
Chiếc đồng hồ này trên thị trường hiện tại đã lên tới tiền triệu, nhưng so với bộ sưu tập có giá trên trời mà Thẩm Ung đeo hàng ngày thì như muối bỏ biển.
Thẩm Ung lại không nề hà gì, lập tức nhận lấy từ tay cậu: “Con chu đáo quá, ba thích lắm!”
Thẩm Tinh Tuế thấy ông nói vậy liền vui vẻ: “Ba thích là được ạ.”
Thẩm Ung định thử đeo luôn nên lập tức tháo xuống chiếc đồng hồ đã dùng mấy năm trên tay mình xuống.

Ông muốn sử dụng ngay món quả của con mình, mà Thẩm Tinh Tuế bên cạnh lại sợ ông vướng tay liền chủ động nói: “Để con giúp.”
Thẩm Ung chẳng lạnh lùng như bên ngoài đồn đại, ông ôn hòa đáp: “Được.”
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười giúp ông.
Sau khi chiếc đồng hồ được đeo xong, Thẩm Ung nở nụ cười, thậm chí còn vén tay áo: “Ba thích lắm, cảm ơn con nhiều.”
Thẩm Tinh Tuế: “Không phải cảm ơn đâu ạ, ba thích là con vui rồi.”
Thẩm Minh Lãng đang âm thầm quan sát.
Cuối cùng cũng tới phiên hắn, Thẩm Tinh Tuế cầm một chiếc hộp nhỏ tới cạnh Thẩm Minh Lãng.

Thoạt nhìn cái hộp này tuy nhỏ nhưng lại rất tinh xảo, bên trong đựng một cặp kính mắt.
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: “Lúc trước, em đã nói chuyện riêng với mẹ để biết độ cận của anh cả.

Em biết anh không thiếu cái gì hết, ngay cả kính mắt cũng được đổi mới định kỳ.

Vậy nên em muốn tặng anh một cặp kính mắt ở hãng mà thầy Phó đề cử cho em.

Anh ấy nói rằng anh là khách quen ở đó.”
Thẩm Minh Lãng vừa nghe liền biết Phó Kim Tiêu đang hố mình.
Kính mắt của hắn đều là hàng thiết kế riêng, ở đâu xuất hiện một hãng mà hắn quen dùng cơ chứ?!
Nhưng mà gọng kính tơ vàng trong tay Thẩm Tinh Tuế cũng rất đẹp, đường nét gọn gàng tinh xảo.

Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chiếc kính này không hề rẻ.
Một người luôn luôn phải dùng thứ tốt nhất, ăn món ngon nhất như Thẩm Minh Lãng lại nói: “Đúng là như vậy, anh là khách quen của hãng này đó.

Cảm ơn em nhiều nhé Tuế Tuế, em dụng tâm quá.”
Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười cười.
Món quà tiếp theo là của Thẩm Tinh Thần, một bộ máy chơi game phiên bản giới hạn rất được cậu thiếu gia yêu thích.
Lúc ăn cơm, Từ Ân Chân hỏi một câu: “Tuế Tuế, mấy món quà này tốn của con không ít đúng chứ? Trong người con còn đủ tiền dùng không?”
“Đủ ạ.” Thẩm Tinh Tuế hạ bát xuống: “Con có tiền tiêu vặt mà.

Thường ngày con cũng tích góp một ít, may mắn dạo này không phải chi tiêu gì nên đủ ạ.”
Thẩm Tinh Thần bừng tỉnh: “Bảo sao, anh còn thắc mắc tại sao em lại ăn tiêu tiết kiệm như vậy, hóa ra là tiếc tiền.”
Thẩm Tinh Tuế cười nói: “Thường ngày em cũng có cái ăn cái mặc, không thiếu thứ gì cả mà.”
Tuy cậu không nói rõ nhưng mọi người cũng đã đoán được.

Hẳn là Thẩm Tinh Tuế đã gom tất cả tiền tiết kiệm mà mình có để mua quà cho cả nhà.

Sao lại có đứa nhỏ ngốc sẵn sàng đem hết vốn liếng ra như vậy chứ?
Từ Ân Chân đau lòng, nói với cậu: “Tuế Tuế à, thực ra chỉ cần là con mua thì cái gì ba mẹ cũng thích hết.

Lần sau không được làm như vậy, con nhé?”
“Không phải…” Thanh âm Thẩm Tinh Tuế nhỏ lại.

Cậu nhẹ giọng đáp: “Con đã tính rõ khả năng tài chính của mình để tặng mọi người món quà tốt nhất rồi.”
Mấy thứ này đối với người nhà Thẩm thì có thể không phải sang quý nhất, nhưng đối với Thẩm Tinh Tuế thì lại là món quà tốt nhất mà cậu có thể tặng.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều thấy được ý tứ trong mắt đối phương.
Cả nhà bọn họ cũng từng nghĩ tới chuyện đứa nhỏ thất lạc được đón về có thể không dung nhập được với gia đinh.

Nhưng tới giây phút này, ai cũng đau lòng cho đứa nhỏ này, hận không thể mang tới tất cả mọi thứ để cậu vui vẻ.
Mọi người lại lập tức dời đi ánh mắt, âm thầm lạch tạch tính toán trong lòng.


Dù sao kế hoạch tranh sủng không thể bị con cáo già khác nào biết, nếu không bản thân bị đoạt công thì chết dở.

Sau chiều, cả nhà Thẩm Tinh Tuế tới khu nhà của ông bà nội.
Khi thấy ông nội, cả người Thẩm Tinh Tuế đều choáng váng.
Thẩm Tùng Sinh cảm khái: “Tuế Tuế, đã lâu không gặp rồi nhỉ?”
“Ông…! Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?” Thẩm Tinh Tuế lắp bắp: “Hình, hình như là lúc đang quay chương trình đúng không ạ?”
Thẩm Tùng Sinh đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng.

Ông tới gần, càng ngắm cháu mình càng thấy thích: “Khi ấy, cả ông và bà đều muốn gặp con nhưng không muốn gây trở ngại tới việc ghi hình nên mới tự ý làm như vậy.

Con sẽ không trách chúng ta chứ?”
Thẩm Tinh Tuế vội lắc đầu: “Không trách đâu ạ! Con chỉ, chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn một chút thôi.

Cũng may là lúc ấy con không làm ra trò cười gì để ông mất mặt…”
Thẩm Tùng Sinh lôi kéo cậu đi vào trong, vừa cười vừa nói: “Đứa nhỏ này, con ưu tú như vậy cơ mà.

Mấy năm nay đã phải vất vả bên ngoài rồi, bây giờ về nhà thì không phải lo thứ gì nữa.

Từ bây giờ, nơi đây là nhà của con, chúng ta cũng là người nhà của con nên đừng lo lắng gì cả nhé.”
Trước đó, Thẩm Tinh Tuế còn rất khẩn trương, sợ bản thân sẽ làm gì đó khiến ông bà ghét bỏ.

Nhưng cậu lại không ngờ rằng hai người hiền lành như vậy, điều này khiến Thẩm Tinh Tuế thả lỏng hơn nhiều.
Tuy tóc bà nội đã bạc trắng nhưng vẫn giữ được phong thái sang quý của mình, có thể thấy rằng hồi còn trẻ bà cũng là một người đẹp nức tiếng: “Tuế Tuế mau vào đây, bà đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ với trà chiều cho cả nhà rồi.

À, phải rồi, bà nội còn chuẩn bị một món quà nhỏ tặng cho con đó.”
Thẩm Tinh Tuế do dự một chút.
Từ Ân Chân mỉm cười: “Đi đi con.”
Thẩm Tinh Tuế liền đi cùng bà lão lên tầng.

Bà lôi kéo cậu, trò chuyện mãi cho tới phòng làm việc trên tầng mới thôi.

Bà lấy một hộp trang sức trong ngăn tủ ra, từ tốn nói: “Ngày trước khi mẹ con đang mang thai, bà vì muốn chúc mừng mà đặt làm riêng hai chiếc vòng tay đồng tâm, thậm chí còn tìm thầy nổi danh khai quang cho chúng để trừ tà.

Bà đã nghĩ, đợi tới khi mẹ con sinh xong sẽ đem tặng…!cuối cùng lại xảy ra chuyện nên món quà này vẫn ở đây.”
Bà lão thở dài một tiếng, rồi lại nhìn Thẩm Tinh Tuế cười: “Bây giờ thì ổn rồi, con đã trở lại.

Bà nội gửi lại chiếc vòng tay này xem như vật quy nguyên chủ.”
Thẩm Tinh Tuế cảm kích nhận lấy, cậu phát hiện bà đưa cho mình một cặp vòng tay.
Thẩm Tinh Tuế tò mò nói: “Bà nội, vòng tay này…!là mỗi tay đeo một chiếc sao ạ?”
Một đôi vòng tay mạ vàng mạ bạc, bên trên còn có một cái khóa đồng tâm vô cùng tinh xảo.
Bà lão vừa nghe liền đáp: “Không phải, một chiếc của con, một chiếc còn lại tất nhiên là dành cho vị hôn phu của con chứ?”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Bản thân cậu không biết mình có vị hôn phu nào cả: “Bà đang nói gì thế ạ? Con còn chưa đính hôn mà.”
“Sao lại như thế được?” Bà vừa tủm tỉm cười vừa nói: “Khi ấy bà nghe được ở chỗ mẹ con, nhà mình đã đính ước cho con từ thuở lọt lòng với cậu cả nhà Phó bên kia rồi.

Bà đã nghĩ nếu đính hôn với nhà người ta thì dù sao cũng phải gửi quà cho họ, vậy nên mới đặt thêm một chiếc vòng tay cho vị hôn phu của con.”
Thẩm Tinh Tuế trợn mắt há mệng, cứ như bản thân vừa nghe chuyện lạ có thật vậy.
“Bà, bà nói gì thế ạ?” Thẩm Tinh Tuế lắp bắp: “Con đính, đính hôn từ nhỏ với nhà Phó ấy ạ? Sao con lại không biết gì hết?!”
Bà lão hơi kinh ngạc: “Có thể Ân Chân chưa nói cho con chăng? Dù sao chuyện đính hôn này có từ rất lâu rồi.

Nếu bà không nhớ lầm thì cậu cả nhà Phó tốt lắm, con không phải lo gì hết.”
Thẩm Tinh Tuế ậm ừ: “Không phải con lo chuyện này mà bà nội…”
Tất nhiên anh rất ưu tú rồi, nhưng chuyện mà bà cậu vừa kể không nhầm lẫn gì chứ?!
Bà nội cười, gật đầu nói: “Vậy là được rồi.

Bà nhớ hình như cậu ta tên là gì nhỉ? Hình như là Phó…!Phó Kim Tiêu.

Hai người các con đã lớn, tuổi cũng đủ rồi, bao giờ con mới dẫn người ta về ra mắt gia đình đây?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.