Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 56: Sau Này Đổi Nơi Khóc Cũng Không Tệ


Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 56: Sau Này Đổi Nơi Khóc Cũng Không Tệ


Thẩm Tinh Tuế lúc này bắt đầu phát ngốc.
Phó Kim Tiêu ngắm bộ dáng ngu ngơ đang tròn xoe hai mắt nhìn mình.

Khuôn mặt phơn phớt hồng phủ thêm sắc vàng nhàn nhạt của ánh dương, cộng thêm tư thế không chút nào phòng bị khiến Thẩm Tinh Tuế lúc này chẳng khác nào một bé thỏ vừa ngốc nghếch vừa mềm mại.
Còn đang không hiểu anh nói cái gì đây mà.
Thấy vẻ khờ khạo này của cậu, chút khó chịu trong lòng Phó Kim Tiêu chậm rãi tiêu tán.

Anh cong cong môi: “Chốc nữa tới chợ, dù tôi nói gì thì cũng đừng lên tiếng nhé.”
Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu.
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên: “Không hỏi xem vì sao tôi lại nói thế sao?”
Cậu nhìn anh, đôi mắt ôn nhuận ẩn ẩn ý cười, đáp: “Không phải hỏi, vì em tin anh mà.”
Đôi mắt Phó Kim Tiêu khẽ nhúc nhích.
Cả đời này anh đã gặt hái được rất nhiều thành công: Trụ cột của công ty, người thừa kế của gia tộc hay trở thành thần tượng được yêu thích.

Có lẽ anh đã nhận được rất nhiều sự chú ý, cũng được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nhưng chưa bao giờ có ai đó như người cạnh anh lúc này đem tới rung động mãnh liệt tới vậy.
Phó Kim Tiêu câu môi, nửa đùa nửa thật: “Nhỡ đâu tôi đem cậu bán đi thì sao?”
“Dạ?!” Thẩm Tinh Tuế dường nhự bị dọa sợ rồi.

Cậu mê mang chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Em, em, em cũng đâu đổi được bao nhiêu tiền đâu nha?”
Phó Kim Tiêu không nhịn được, cười ra tiếng.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng cảm thán:
“Ở đâu chui ra cậu nhóc đáng yêu như này vậy chứ?”
“Cười ná thở, quá là ngây thơ.”
“Tuế Tuế của chị đáng yêu quáaaa”
“Cuối cùng tui cũng hiểu được cảm nhận của anh Phó rồi.”
“Trêu cậu thôi.” Phó Kim Tiêu thấy bộ dáng hoảng loạn của cậu liền mềm lòng.

Vừa vặn xe đã tới nơi, anh bước xuống, vừa đi vừa nói: “Bán đi thì tiếc lắm.”
Thẩm Tinh Tuế đang ngồi trên xe ngẩn người.
Nắng mùa thu phủ lên người như một lớp voan ấm áp, ấm như cõi lòng lúc này của cậu.
Phó Kim Tiêu đi được vài bước tự nhiên xoay người lại, nói với cậu: “Ngẩn người cái gì vậy, tới đây đi.”
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn.

Cậu gật đầu đáp lại nhanh chân đuổi theo anh, khóe miệng khó có thể giấu nổi ý cười.

Tuy quay chương trình rất vất vả, nhiệm vụ cũng thoạt nhìn thật sự khó làm, tuy phía trước còn nhiều chông gai phải vượt qua nhưng giây phút này khi cất bước, cậu vô thức nở một nụ cười thật tươi.
Có lẽ trong rất nhiều thời khắc phải đối mặt với số phận bi thảm của mình, cậu cảm tưởng bản thân muốn từ bỏ lại cùng lúc không muốn buông tay.

Khi ấy trong lòng chẳng còn chút ít hy vọng nào, nhưng lúc này đây bỗng dưng cậu lại cảm thấy tràn trề niềm tin mãnh liệt.
Bởi vì…
Có người đang đợi cậu ở phía trước.

Anh là Phó Kim Tiêu.
Là ánh sáng của cậu.
…..
Chợ nông sản.
Nơi đây lộn nhộn, loại người nào cũng có.

Muốn tìm một quầy hàng ổn để bán trái cây thì vị trí chính là yếu tố quan trọng nhất.

Khi hai người tới khu vực đông người qua lại, Phó Kim Tiêu quyết định chọn một quầy hàng đang trống ở đây.

Thế nhưng, bọn họ lại nghe được rằng khu này đang bị ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh chiếm mất rồi.
Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế liếc nhau, rảo bước vào tiệm nọ.
Sau khi bọn họ bày tỏ ý định, vì cả hai mang kính râm nên nhất thời chủ tiệm không nhận ra ai với ai, từ chối: “Không được, sao lại 200 một ngày? Tuyệt đối không được!”
Phó Kim Tiêu khó xử: “Không thể xem xét cho chúng tôi sao?”
“Ít nhất phải 1000.” Ông chủ ra giá: “Ít hơn thì không được.”
Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy thì khó rồi…”
Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh vô cùng khó hiểu.

Trừ đi số tiền bọn họ mua hoa quả thì còn hơn 1000 nữa, vậy mà Anh phó vẫn tàn nhẫn ép giá xuống còn 200.

Tuy nơi này đông đúc nhưng mấy quầy hàng như này cũng chỉ đáng tầm 700 mà thôi, chủ tiệm này cũng là lòng dạ nham hiểm.
Ông chủ ra vẻ “Mấy cậu là cái thá gì mà làm khó được tôi chứ”.
Trùng hợp lúc này có hai nữ du khách vào tiệm.

Bọn họ ngắm nghía một lúc, thích thú đứng cạnh bàn tán về một bộ ấm chén Đào Hoa tinh xảo.
Chủ tiệm vội nói: “Các cô đúng là có mắt nhìn đấy.

Bộ ấm chén của cửa hàng chúng tôi được gia công tỉ mỉ ở Tây Chu…”
Nghe lão ba hoa chích chòe, hai cô gái chuẩn bị mua hàng liền chú ý thấy Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế gần đó, tò mò hỏi: “Hai người cũng tới mua đồ sao?”

Có một số người dù đeo kính râm nhưng chẳng thể giấu nổi khí chất cao quý trời sinh của mình.
Thanh âm Phó Kim Tiêu trầm thấp: “Đang xem đồ.”
Hai cô gái gật đầu, cố nhìn anh thêm hai cái nữa: “Vậy hai anh cũng thích bộ ấm chén Tây Chu này sao?”
Phó Kim Tiêu từ tốn đáp: “Không thích lắm.”
“Hơn nữa…” Anh dừng lại một chút, vừa mỉm cười vừa ung dung nói tiếp: “Theo tôi thấy thì bộ ấm chén này không phải của Tây Chu mà là của Thương Chu.”
Trong tiệm bỗng không một tiếng động.
Ông chủ tức hộc máu: “Cậu không biết thì đừng có mà tầm bậy, đồ trong tiệm cái nào tôi chẳng rõ!”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Đúng không?”
Lão bỗng chột dạ.

Phó Kim Tiêu tùy tay chỉ vào một bình hoa cách đó không xa, mở miệng: “Bình sứ Thanh Hoa đời Minh Vĩnh Nhạc dáng tròn như vại, hoa văn tỉ mỉ chi tiết.

Nó nổi tiếng bởi chế tác cầu kỳ, công phu nhưng vẫn đẹp một cách hoàn mỹ.”
Chủ tiệm thấy anh nói vậy còn tưởng đang quảng cáo cho mình: “Cậu cũng biết vậy sao, bình sứ Thanh Hoa này chính là bảo vật trấn tiệm của tôi đấy.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày.

Anh tới gần chiếc bình, nhìn lướt qua nó rồi nói tiếp: “Đáng tiếc đây là hàng giả.

Do kỹ thuật hạn chế nên tất cả bình sứ thời Minh đều có chung một đặc điểm, đó là khi nung sứ…”
Một loạt từ ngữ chuyên môn chẳng ai nghe hiểu toát ra từ miệng của Phó ảnh đế khiến người nghe sửng sốt.
Hai nữ du khách cũng nhận ra tiệm này có vấn đề nên ngay lập tức không mua nữa.
Ông chủ choáng váng.

Lão tính cãi lại, nhưng lờ mờ cảm thấy bản thân đã gặp phải chuyên gia rồi nên chỉ có thể tức hộc máu: “Hai người các cậu sao phải phá đám thế nhỉ? Muốn thuê chỗ chứ gì, 200 quá thấp.

Thôi thôi, 600 một ngày được chưa? Đừng có mà phá chuyện làm ăn buôn bán tiệm tôi nữa!”
Phó Kim Tiêu mỉm cười: “300.”
Ông chủ tức điên: “300?! Cậu đi ăn cướp đấy à?”
Phó Kim Tiêu đi ra người, chậm chạp nói: “Nếu không được thì…!Bên kia có phải cũng là tiệm nhà ông không, tôi qua đó xem vậy.”
“…..Coi như cậu giỏi, 500.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “250 (đồ ngốc).”
Ông chủ sửng sốt, kinh ngạc: “Sao giảm còn một nửa nữa vậy? Không được không được, ít nhất 500.”
Phó Kim Tiêu kiên định: “200.”
Ông chủ tức ọc máu, cắn răng: “Được rồi được rồi, 300 thì 300.”
Phó Kim Tiêu cong môi: “Thành giao.”
Một phen đàm phán này khiến Thẩm Tinh Tuế trợn mắt há mồm.

Đã có lúc cậu định mở miệng nói, may sao kịp thời nhịn xuống nên không gây cản trở gì cho anh.

Vốn một quầy hàng ở vị trí đắc địa cần 600 để thuê thế mà lại bị anh dùng 300 thuê đứt!
Ra tới cửa, Thẩm Tinh Tuế cuói cùng cũng có thể nói ra khỏi miệng: “Thầy Phó, anh lợi hại thật đấy! Sao anh có thể liếc mắt một cái liền biết chiếc bình kia là giả, lại còn nói như thật luôn.”
Phó Kim Tiêu cong cong môi: “Lúc ấy cách xa như thế, sao tôi có thể nhìn một cái mà biết được chứ.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “Ơ, vậy anh…”
“Là dọa ông ta thôi.” Phó Kim Tiêu vừa đi vừa giải thích: “Còn mấy chuyện phân biệt thật giả kia cũng là tôi bịa đấy.

Là do chủ tiệm có tật giật mình nên sao có thể cãi lại được chứ.”
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.
Khán giả thì lại cười điên:
“Đỉnh, anh đúng là đỉnh đấy.”
“Anh sống vậy thì ai độ nổi anh đây?”
“Anh trai này xấu tính quá trời, nhưng mà em vẫn yêu nhắm!”
Sau khi Thẩm Tinh Tuế suy ngẫm lại cuộc đời mình, cậu phun ra được một câu: “Dù nói gì thì chúng ta vẫn chiếm hời nha!”
Phó Kim Tiêu vừa gọi điện hỏi thăm bên Thẩm Tinh Thần vừa hỏi: “Cậu thấy ông ta bị thiệt sao?”
Thẩm Tinh Tuế nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Anh có chút ngoài ý muốn, đem sự chú ý từ điện thoại đặt trên người cậu, hỏi: “Tại sao lại nghĩ vậy?”
“Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên ông ta làm như vậy.

Tuy nói bây giờ tiệm đồ cổ thường trộn đồ thật đồ giả lẫn lộn, nhưng tiền ông ta kiếm được cũng không sạch sẽ.” Thẩm Tinh Tuế lại nói: “Hơn nữa hôm nay chúng ta tới đây để buôn bán mà, phải tiết kiệm một chút.”
Phó Kim Tiêu cười cười: “Đồng chí Tiểu Thẩm nay thông minh ghê!”
Thẩm Tinh Tuế nghẹn lời.

Sao cậu có cảm giác anh cứ như đang khen ngợi đứa nhóc là sao? Cậu rõ ràng không còn nhỏ đâu nhé!
Dân mạng xem tới đây cũng bình luận:
“Chủ tiệm không thiệt đâu.”
“Về sau chắc hẳn sẽ có người tới gây chuyện cho lão biết mặt.”
“Hắc hắc, về sau có mọi người giám sát như này thì ông ta cũng không dám làm gì đâu.”
Sau khi hái xong, nhóm người Thẩm Tinh Thần rất nhanh đã trở lại.

Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế lúc này cũng đã chuẩn bị quầy hàng ổn thỏa.

Tới lúc này đã tới giữa trưa, nhưng mọi người vẫn đang làm việc không biết mệt mỏi.

Vừa dọn xong quầy thì đã có người tới hỏi mua.
Sau khi Thẩm Tinh Thần báo giá, định giúp khách cân đồ mới phát hiện bản thân không biết dùng cân điện tử.

Hắn há hốc mồm, nhìn về phía Lý Nhứ An: “Cậu biết không?”
Gã lắc đầu: “Tôi cũng chịu.”
Bọn họ đều là thiếu gia nhà giàu, thường ngày chẳng bao giờ phải dùng tới cân điện tử nói chi là đi buôn bán như này.

Khi cả hai đang ngơ ngác chẳng biết làm sao thì Thẩm Tinh Tuế đứng dậy: “Để em.”
Cậu cầm lấy túi, thành thạo đóng gói rồi cân đo cẩn thận.

Thẩm Tinh Tuế cười nói với khách: “Của cô hết 15,3 đồng.

Cô đưa cháu 15 đồng là được, lần sau lại tới ủng hộ nhé.”
Thấy bản thân được hời dù chỉ là mấy xu lẻ, khách cũng cảm thoải mái trong lòng, tươi cười: “Được được, cảm ơn cậu.”
Bọn họ sử dụng mã quét làm phương thức thanh toán.
Khi nhận được tiếng thông báo của Alipay, tuy chỉ có 15 đồng nhưng vẫn khiến ai ai cũng hừng hực khí thế.
Thẩm Tinh Thần cười toe toét: “Bán được rồi!”
“Chúng ta cuối cùng cũng bán thành công.” Hắn lau lau mồ hôi trên trán: “Bạn nhỏ Tuế Tuế, em còn biết dùng cân nữa chứ.

Đỉnh quá luôn!”
Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng: “Trước kia em cũng từng làm qua mấy việc này rồi.”
Thẩm Tinh Thần khen cậu: “Quá là lợi hại!”
Người quay phim cầm máy tới gần hắn.

Lúc này, mọi người mới thấy rõ khuôn mặt lấm lem bẩn của Thẩm Tinh Thần.

Bởi vì hái trái cây nên quần áo hắn bây giờ đã nhem nhuốc, cộng thêm thời tiết nơi này nóng nực nên cả người Thẩm Tinh Thần lúc này đỏ như cà chua.

Thế nhưng con nhím này vẫn hồn nhiên không thèm để ý, trái lại còn nhảy nhót khắp nơi mời chào khách mua: “Bán trái cây đây! Rất rất ngon luôn.

Anh có muốn mua không? Không mua cũng không sao, qua xem thử một chút đi!”
Thẩm Tinh Tuế đằng sau cũng bận rộn.

Có không ít người tới hỏi:
“Đào này có mềm không thế? Không mềm tôi không mua đâu.”
“Giá này có rẻ hơn không?”
“Cháu trai nhanh nhanh cái tay lên, bác đang gấp lắm rồi!”
Thẩm Tinh Tuế trả lời từng khách hàng một.

Khi có người hỏi, cậu đáp: “Không sao không sao, cháu có thể cho cô thử một chút.

Được, cái kia cô cũng ăn thử đi ạ.”
…..
Vào trưa, trấn Đào Hoa dần nóng hầm hập.
Cậu không ngơi chân ngơi tay chút nào, sau lưng đã thẫm một lớp mồ hôi.

Trên chương trình, Thẩm Tinh Tuế thường được nhớ tới với hình ảnh một chàng trai nhút nhát, nhưng lúc này vì nhiệm vụ của nhóm cũng như giúp đỡ thôn dân nơi đây mà cậu đang hăng hái chăm chỉ làm việc.

Thậm chí làn da trắng trẻo bị nắng phơi đỏ bừng cũng không kêu khổ tiếng nào.
Trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng nhưng cậu không tỉ mỉ sửa sang lại mà chỉ tùy ý lấy khăn lau qua loa rồi tiếp tục làm.

Khi trò chuyện với khách, đôi mắt của cậu thanh niên vẫn luôn chứa ý cười, động tác vừa kiên nhẫn vừa tinh tế.
Người xem bị chấn động bởi dáng vẻ của cậu lúc này:
“Anh iu năng nổ quá vậy.”
“Tuế Tuế vất vả quá đi hu hu.”
“Trước kia tôi không thích cậu ta, cứ thấy nhạt nhẽo sao ấy.

Nhưng bỗng nhiên bây giờ tôi lại ngấm được vẻ đẹp này rồi!!”
“Nhóc con nhà tui đáng yêu quá nha ~”
Người xem dần dần nhận ra sự thay đổi nho nhỏ của Thẩm Tinh Tuế.
Không chìm nghỉm như những gì họ từng nghĩ, từ [Tinh Quang] tới nay, cậu như một bông hoa dần tách khỏi đám người, chậm rãi nở bung rực rỡ.

Mọi người chìm đắm trong vẻ đẹp mỹ lệ ấy rồi vô thức mê muội.
Thẩm Tinh Thần nói: “Bọn anh còn mang tới một ít dứa và mía của một thôn khác nhờ bán giúp.

Hình như cũng có người muốn mua đấy, nhưng họ cần chúng phải được làm gọt sạch vỏ.”
Thẩm Tinh Tuế khó xử: “Dao của em không chặt nổi.”
Lý Nhứ An cũng biết chút ít, chần chờ: “Để tôi thử xem sao, nhưng tôi chưa làm bao giờ cả đâu.”

Phó Kim Tiêu đang phụ trách thu ngân và sửa sang quầy hàng nghe thấy vậy liền nói: “Để tôi làm cho.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Ảnh đế cũng biết làm việc này sao? Nhưng trên thực tế, đúng là chẳng có việc gì làm khó được anh cả.

Phó Kim Tiêu xắn tay áo, cầm dứa bắt đầu gọt vỏ.

Động tác của anh vô cùng thành thục: Đầu tiên tước bỏ lá cây, rồi bắt đầu gọt từ đỉnh xuống.

Sau khi khía bớt mắt dứa thì cắt nhỏ rồi để vào hộp.
Ai dõi theo cũng há hốc mồm miệng, gật gù vỗ tay.
Thẩm Tinh Thần cảm thán: “Sao mấy người các cậu ai cũng có tài năng vậy chứ!”
Phó Kim Tiêu vừa đưa đồ cho khách vừa liếc hắn: “Cậu cũng đâu kém gì.”
“Thật sao ạ?” Thẩm Tinh Thần tò mò: “Em có tài năng gì vậy?”
Anh cong cong môi: “Vô cùng ngu ngốc có tính không?”
Thẩm Tinh Thần tức bay màu.

Nhưng thiếu gia không sợ trời không sợ đất như hắn nay lại chỉ dám chạy tới ôm tay em trai mình, nức nở: “Tuế Tuế, em xem anh ta mắng anh nè.

Em tới trả thù cho anh trai em đi!!”
Thẩm Tinh Tuế: “….”
Đúng là dở khóc dở cười.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp thấy bọn họ nhắng nhít như vậy thì không nhịn nổi cười:
“Tuế Tuế: Đừng tìm em, em cũng không dám động tới anh ta đâu.”
“Há há, lại còn mách em trai chớ.

Con khỉ này tuyệt vọng lắm rồi.”
“Cậu ta cuối cùng cũng phát hiện địa vị của mình trong lòng Phó Kim Tiêu còn không cao bằng Tuế Tuế rồi kìa.”
“Hắc hắc, cười nhiều đau bụng quá.”
Bọn họ ầm ĩ tới tận chiều khi bụng bắt đầu òng ọc kêu rồi nhưng vẫn có khách tới hỏi mua.

Phó Kim Tiêu thân là quản lý của đám nhóc này liền bảo bọn họ đi ăn trước để anh ở lại trông hàng.
Thẩm Tinh Tuế đi cùng anh trai tới con phố cách đó không xa.

Vừa tới nơi, Thẩm Tinh Thần vội vàng uống nước: “Chết khát tới nơi rồi, chết khát tới nơi rồi.”
Lý Nhứ An đứng cạnh khuyên hắn: “Cậu uống từ từ thôi kẻo sặc bây giờ.”
“Liên quan mẹ gì tới cậu.” Thẩm Tinh Thần chưa bao giờ nhẹ nhàng với gã: “Anh đây sao có thể sặc…!Khụ…!Khụ khụ khụ…”
Vừa mở miệng mắng người ta, giây tiếp theo đã bị sặc.
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn: “Anh uống từ từ thôi.”
Thẩm Tinh Thần vừa mới đỡ một xíu liền trừng mắt nhìn Lý Nhứ An: “Đều tại cái mồm xui của cậu.”
Lý Nhứ An: “…”
Bọn họ đi tới tiệm ăn, trong quán có món cơm rong biển được yêu thích nhất.

Thẩm Tinh Thần nói thẳng: “Không lấy rong biển, em trai tôi dị ứng với thứ này.”
Đang dùng bữa, thấy trước tủ của tiệm có bán đồ ăn vặt, Thẩm Tinh Thần liền mua mấy gói, chia cho Thẩm Tinh Tuế một phần: “Lâu lắm rồi mấy thấy mấy thứ này.

Không nghĩ ở đây lại bán, em ăn đi này.”
Cầm lấy gói đồ ăn vặt, cậu sững sờ.
Thẩm Tinh Thần lúc này đã nhét vào miệng được mấy miếng, khó hiểu nhìn cậu: “Sao lại không ăn vậy? Em chưa bao giờ ăn hả, mấy món này ngày xưa trường nào cũng có bán mà.”
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuế khác lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Em ăn rồi.”
Thẩm Tinh Thần cười nói: “Để anh kể cho mà nghe nhá.

Hồi còn nhỏ, bọn anh thường gom tiền cùng nhau đi mua, cho dù không đủ thì cũng cố gom mua cho bằng được một gói.

Anh ấy á, khi ấy anh trai em là đại ca đó.

Chỉ cần anh đây mở miệng là có một đống người dâng đồ ăn vặt lên cho tha hồ chọn.

Em có tưởng tượng nổi sự ngầu lòi của anh trai em không hả?”
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu.
Hắn không thèm để ý, vẫy vẫy tay: “Em cứ tưởng tượng một đứa bạn rủ rồi nhân lên thành rất nhiều người rủ em đi ăn vặt là được.”
Cậu vẫn ngẩn người.
Thẩm Tinh Thần ỉu xìu, thuận miệng hỏi: “Vẫn không tưởng tượng ra hả, không phải chưa có ai rủ em đấy chứ?”
Một lời trúng đích.
Thẩm Tinh Tuế cầm đồ ăn trong tay, chần chờ một lúc mới mở miệng: “Cũng có.”
Thẩm Tinh Thần vừa buột miệng còn đang lo sốt vó, nghe cậu nói vậy liền yên tâm.

Định nói tiếp, hắn lại thấy Thẩm Tinh Tuế cười hiền với mình: “Là anh vừa mời em ăn đó.”
“….”
Thẩm Tinh Thần nghẹn lời.
Cho dù hắn chậm hiểu tới mức nào thì bây giờ khi nhìn thấy đứa em nhỏ trước mắt, Thẩm Tinh Thần bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng: “Mấy đứa trường cũ của em keo kiệt như vậy à?”
Thẩm Tinh Tuế vừa mở túi đồ ăn vừa nói: “Khi em có chút tiền tiêu cũng mời các bạn món này món kia.

Nhưng khi hết tiền rồi thì mọi người không đi cùng mua đồ ăn vặt nữa.

Chắc bọn họ cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của em nên không muốn làm phiền thêm.”
“…”
Rõ là đám người đó coi em trai hắn thành cái người hầu sai vặt!
Thẩm Tinh Thần phát khùng: “Cái này mà là bạn bè hả?! Đám người này không tốt như em nghĩ đâu.”
Tuy chỉ là một bữa cơm trưa nhưng cũng khiến số lượng bình luận trong phòng phát trực tiếp tăng cao:
“Ơ hình như hồi tôi còn nhỏ cũng chưa từng được mời ăn cái gì.”
“Tội nghiệp Tuế Tuế quá!”
“Không phải trước đấy trên Weibo có một đống người chỉ trích cậu ta bắt nạt bạn học sao?”

“Phía trên vừa được rã đông à? Mấy thứ An Nhiễm nói đều là giả hết.”
Chuyện này vốn đã dần bị quên lãng, nhưng vì một số người bình luận như vậy khiến dân mạng lại bàn tán:
“Cái cậu An Nhiễm cũng thật là…!cuối cùng cũng chẳng có một lời xin lỗi tử tế.”
“Hồi còn quay [Tinh Quang], An Nhiễm còn bắt Tuế Tuế ăn bánh rong biển trong khi biết rõ người ta bị dị ứng!”
“Người gì đâu mà ác thế không biết.”
“Mấy người các cậu độc mồm độc miệng nó vừa thôi.

Khi ấy An Nhiễm đã làm sáng tỏ trên Weibo của mình rồi, cũng xin lỗi rồi.

Thẩm Tinh Tuế không chịu tha thứ thì là vấn đề của cậu ta chứ?”
Vốn dĩ dân mạng chỉ xỉa xói một hai câu, nào ngờ fans An Nhiễm lại cãi cùn như vậy khiến một số người bị chọc giận:
“Cứ mở miệng xin lỗi thì phải tha thứ chắc?”
“Chúng mày victim-blaming đấy à?”
“Nếu An Nhiễm nhà mấy cô tốt thì nhìn đi, xem có ai trong cái chương trình này chơi với hắn không?”
Khu bình luận lúc này đã loạn thành gà bay chó sủa, nhưng các thành viên lại không biết chuyện này.
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng dùng bữa rồi gói ghém một phần trở lại quầy hàng.

Quá trưa, khách tới chợ đã vãn đi nhiều.

Cậu chạy tới bên quầy, thấy Phó Kim Tiêu đang ghi chép liền cười nói: “Thầy Phó, em về rồi ạ!”
Anh ngoái đầu lại liền thấy người cậu đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ mở miệng: “Sao lại chạy vội như vậy, đâu có ai cướp ăn của cậu đâu?”
Thẩm Tinh Tuế ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: “Em sợ anh đói bụng.”
Phó Kim Tiêu vừa nhận phần ăn cậu đưa vừa đáp: “Mấy chuyện này to tát gì đâu.

Bình thường tôi quay phim, chụp ảnh cả ngày cũng không có hạt cơm nào vào bụng.

Nếu cảnh quay ở ngoài còn mệt hơn cơ.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy liền biết anh vất vả nhường nào.
Đang suy nghĩ, cậu tình cờ thấy lòng bàn tay đỏ ửng của Phó Kim Tiêu, thậm chí có chỗ đã nổi mụn nước.
Cậu không nhịn được hỏi: “Tay anh làm sao thế ạ?”
Phó Kim Tiêu kinh ngạc.

Anh không ngờ cậu nhóc này lại để ý như vậy.

Sợ cậu lo lắng, Phó Kim Tiêu bâng quơ: “Là hôm qua lúc nấu cơm bị bỏng, không đáng lo đâu.

Hôm qua đạo diễn đã cho người đưa thuốc mỡ tới cho tôi, đỡ hơn nhiều rồi.”
Sau đó là một mảnh yên lặng.
Anh đang dỗ dành, cậu biết.
Thẩm Tinh Tuế im lặng ngẫm lại.

Trưa nay, Phó Kim Tiêu luôn tay giúp khách gọt dứa gọt mía mà vỏ chúng lại rất thô sần.

Nếu anh làm không ngơi tay thì khi lỡ đụng phải vết thương sẽ đau tới chừng nào? Người xưa có câu “Tay đứt ruột xót”, vết thương ở tay lúc nào cũng là đau nhất.

Trước kia cậu cũng từng nổi mụn nước, không chọc vỡ thì ngứa ngáy khó chịu, còn chọc rồi lại đau không chịu nổi.
Còn anh thì sao? Ngày hôm qua bị thương không nói, nếu hôm nay cậu không tình cờ phát hiện thì chắc nửa chữ cũng không lộ đâu.
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên không hiểu sao cậu nhóc này lại không nói gì.

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Tinh Tuế, Phó ảnh đế dở khóc dở cười: “Làm sao vậy hả, ai trêu cậu rồi?”
“Anh…” Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng, lại không ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống: “Sao anh bị thương cũng không nói gì vậy chứ?”
Cậu nức nở khiến Phó Kim Tiêu trở nên luống cuống.
Phó ảnh đế vào nam ra bắc nhiều năm như vậy rất hiếm khi gặp khó, cũng chẳng bao giờ phải sợ ai hết.

Nhưng anh lại không nghĩ tới cậu nhóc kém tuổi khóc lóc trước mặt lại khiến bản thân anh hoảng hốt tới vậy.
Phó Kim Tiêu vội vàng lấy giấy lau nước mắt cho cậu: “Làm sao vậy hả?”
Thẩm Tinh Tuế cũng nhận thấy mình đang khóc.

Cậu thấy mất mặt quá, rõ ràng chẳng muốn khóc gì hết.

Thẩm Tinh Tuế nhận lấy giấy, vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào: “Không sao ạ.”
Phó Kim Tiêu nhìn cậu, dở khóc dở cười: “Tôi còn chưa khóc đâu, cậu đã thay tôi khóc trước là sao?”
Thẩm Tinh Tuế đang sụt sịt buồn bã, kết quả bị anh chọc cười.

Cậu cố mãi mới nín khóc nhịn cười được, rồi lại cảm thấy xấu hổ không tả nổi.

Dù sao bọn họ đang quay phát sóng trực tiếp, cậu làm như vậy chẳng khác nào để khán giả chê cười.
Phó Kim Tiêu tới sát cậu, vỗ vỗ đôi vai, ôn nhu: “Không có việc gì thật mà.

Thầy của cậu vào nam ra bắc mấy năm nay chuyện gì cũng trải qua rồi, mấy chuyện này chỉ là cỏn con thôi.

Thôi nào, đừng khóc nhé, khóc tiếp thì tôi…”
Thẩm Tinh Tuế ngừng lau mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu lúc này vẫn còn hồng hồng, khóe mắt vì khóc mà phiếm đỏ.

Chóp mũi ửng lên cùng ánh mắt ngập nước đáng yêu tới mức làm người khác muốn chọc cậu khóc tiếp.

Thẩm Tinh Tuế chăm chú nhìn Phó Kim Tiêu như con thỏ nhỏ, khàn khàn hỏi: “Làm sao ạ?”
….
Phó ảnh đế than nhẹ trong lòng, bỗng dưng cảm thấy đôi mắt này khi khóc đẹp thật đấy.
Nếu cậu nhóc này thích khóc như vậy thì sau này đổi nơi khóc cũng không phải không được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.