Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 27: Trò Chơi Bắt Đầu
Nhà văn hóa.
[Tinh Quang] trở lại, tiếp tục ghi hình.
Trong ký túc xá, phần lớn các thí sinh đã rời giường.
Mọi người đang xì xào bàn tán ngày ghi hình hôm nay, trước khi thời gian công bố thứ hạng lần thứ hai sắp tới.
Cả buổi sáng Ôn Sanh Ca vẫn luôn miệng: “Mình có bị loại hay không đây….”
Phần lớn mọi người đã được nhận lại điện thoại của mình.
Nhưng hai ngày trước, chương trình lại thông báo thu hồi.
Xếp hạng hằng ngày đều có khả năng thay đổi mà Ôn Sanh Ca lại là cậu chàng đa sầu đa cảm.
Vì thứ hạng không lý tưởng nên hắn lo lắng, luôn miệng lải nhải.
Bên ngoài, Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần đang đánh răng rửa mặt.
Thẩm Tinh Thần vừa đánh răng vừa nhìn cậu, tức giận: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trong mắt tôi có ghèn hả?”
Giản Tinh Tuế chậm rãi lắc đầu.
Cậu chần chờ một lúc, mãi mới lấy đủ can đảm nói: “Tinh Thần, việc lần này thật sự cảm ơn cậu!”
?
Thẩm Tinh Thần nói: “Việc gì cơ?”
Giản Tinh Tuế sửng sốt, giải thích: “Là cái vụ chỉnh sửa của tổ chương trình ấy.”
“À là vụ kia ấy hả.” Thẩm Tinh Thần cầm cốc nước súc súc miệng, sau mới mở miệng: “Cậu để ý làm gì cơ chứ.
Tôi còn chẳng nhớ nữa là.”
Giản Tinh Tuế biết mấy chuyện này đối với Thẩm Tinh Thần thì chẳng tốn chút sức gì, nhưng đối với cậu lại là giải quyết một vấn đề khó.
Một khoảng thời gian dài lúc trước cậu có thói quen chỉ dựa vào bản thân mình, đặc biệt là sau khi An Nhiễm xuất hiện, mặc kệ có gì tất khuất cũng chẳng có ai nghe cậu.
Lúc đầu cậu còn đi giải thích, sau này mới phát hiện việc làm của mình chẳng khác nào thêm gia vị vào câu chuyện cười của họ.
Bỗng nhiên được người khác giúp, phản ứng đầu tiên của Giản Tinh Tuế không phải vui vẻ mà là không biết nên báo đáp, cảm ơn như thế nào.
Trong nhất thời cậu luống cuống, không ứng xử kịp.
“Vẫn phải cảm ơn chứ.” Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: “Vì đã giúp tôi việc lớn.”
Thẩm Tinh Thần vừa múc nước rửa mặt, vừa nói: “Thế cậu cũng không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ gọi về nhà tố cáo mà thôi.
Nếu muốn thì phải cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn anh tôi.
À, tôi nghe nói anh Phó cũng giúp một tay đấy.”
Giản Tinh Tuế sửng sốt: “Anh Phó?”
Thẩm Tinh Thần gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh Phó cũng giúp?
Vì sao?
Là do thấy chương trình cũng chỉnh sửa bản thân sai nên mới ra mặt?
Cũng không thể là…!vì cậu đâu nhỉ?
Thẩm Tinh Thần lại nói: “Sau đó, tôi lại nghe anh trai nói lâu lắm rồi chưa thấy anh ta giận tới mức như vậy.
Không nghĩ tới chỉ vì vụ của cậu lại nổi nóng đến thế, tới mức anh tôi cũng bị dọa sợ.”
Giản Tinh Tuế không thể tin nổi: “Nổi nóng? Anh Phó tức giận hả? Vì tôi? Không có khả năng như vậy đâu.”
Thẩm Tinh Thần lau mặt, “Chậc” một tiếng: “Sao cậu lại không tự tin tới vậy chứ, cậu cũng đâu kém người khác cái gì đâu.”
Cậu cũng đâu kém người khác cái gì đâu.
Những lời này giống như một chiếc búa, đập bang bang trong lòng Giản Tinh Tuế.
Lời của Giản Tinh Tuế tới bên miệng lại nghẹn vào.
Cậu nói không ra lời, cũng không biết phải tiếp diễn cuộc trò chuyện như nào.
Thẩm Tinh Thần bỗng vỗ vỗ vai cậu, vô cùng trẻ trâu cho cậu ánh mắt kiên định: “Cậu trước kia có thể kém chút chút, nhưng bây giờ cậu lại là em trai của anh đây.
Thế nên phải tự tin lên, đừng làm mất mặt đại ca của cậu.”
“….”
Mấy lời trẻ trâu này khiến cảm động trong lòng Giản Tinh Tuế bỗng nhiên không biết nên biểu lộ như nào.
Sau khi vệ sinh cá nhân, bọn họ nhanh chân tập hợp ở sân khấu.
Máy quay phim đã sẵn sàng dàn trận đón trước, từ lúc các thí sinh bước chân ra khỏi ký túc xá đã tí tách quay chụp.
Khán giả đã chờ đợi lâu ngày:
“Lâu lắm không gặp bé cưng của má mì.”
“Vì xem các anh iu mà tui còn đặt mấy cái báo thức.”
“Hắc hắc, tôi đi hẹn hò cũng chẳng tích cực như này.”
“Ngày đêm hong nhìn thấy các bé cưng, mama trằn trọc hong ngủ được.”
Khi các thí sinh tới sân khấu tập trung, nhóm đạo sư đã đang chờ từ sớm.
Hôm nay, bốn vị đạo sư cũng vô cùng năng động.
Thầy Lý vẫn mặc kiện áo khoác da dành riêng cho MC, mà cô Đồ Nhã lại diện một chiếc váy vô cùng thu hút.
Và Phó ảnh đế xuất hiện trong bộ đồ thể dục vô cùng năng động, nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý khó tả.
Khi bước vào sân khấu, còn nhiều thí sinh đang hi hi ha ha trò chuyện.
Đến khi có người thấy các đạo sư, thấy Phó ảnh đế đứng bên trên lạnh lùng nhìn, bỗng dưng tất cả trong nhát mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chờ tới sau khi mọi người ngoan ngoãn tự xếp thành hàng, thầy Lý mới mở miệng: “Chào mọi người nha!”
Các thí sinh đồng thanh đáp lại: “Chào thầy ạ!”
Thầy Lý tủm tỉm cười: “Tôi nghe nói tổ chương trình mấy ngày vừa qua đã mời tới không ít giảng viên thanh nhạc và vũ đạo tới dạy, chắc hẳn mọi người đã ăn không ít khổ đâu ha?”
Lời này bỗng chốc bùng lên không ít oán giận.
“Em mệt quá đi thầy ơi.”
“Tập cả ngày lẫn đêm luôn đó.
Chân em giờ còn đau nè.”
“Thôi thôi, đừng nói tới nữa.”
Những lời này giống như thứ mà thầy Lý muốn nghe, hắn hơi hơi mỉm cười: “Thế nên hôm nay chính là ngày mà chúng ta tập trung vui chơi đó.
Mọi người cùng nhau chơi chơi để thoải mái tinh thần, thắng sẽ có phần thưởng vô cùng hấp dẫn luôn!”
Nghe xong, ai ai cũng ngơ ngác.
Thầy Lý nhanh chóng thông báo quy tắc trò chơi lần này.
Theo lời của hắn, nhân viên chương trình bắt đầu bưng đồ tiến vào, trên đó có hai loại thẻ đỏ và xanh dương.
“Trong lần thi đấu này, chúng tôi sẽ đem hơn 100 thí sinh chia ngẫu nhiên thành hai đội đối địch.
Nhiệm vụ của mọi người là đoạt lấy thẻ của bên còn lại để thêm điểm cho đội mình.
Sau khi cuộc đấu kết thúc, hai bên sẽ so sánh tỉ số, bên nào có điểm cao hơn sẽ giành thắng lợi.
Và phần thưởng ở đây là hưởng thụ một bữa lẩu xa hoa, cộng với việc ưu tiên biết trước thứ hạng tiếp tới.”
Đây khác gì thảm sát đâu cơ chứ.
Luật chơi của trò này có thể tóm gọn lại thành: Hành xác.
Có người giơ tay hỏi: “Thầy ơi, phân chia như thế nào ạ?”
Phó Kim Tim đang lười biếng đứng trên sân khấu trả lời: “Dựa theo thứ tự lên bốc thăm.”
Nếu là rút ngẫu nhiên, vậy thì bạn tốt cũng có thể trở thành kẻ địch.
Không ít người bắt đầu nhìn nhìn bạn bè chí cốt của mình, lộ ra nụ cười ẩn ý.
Thẩm Tinh Thần nói với Giản Tinh Tuế: “Cậu xem đi, chốc nữa phải rút được cái thẻ có màu giống anh đây, nhớ chưa?”
Giản Tinh Tuế tàn nhẫn nói cho hắn sự thật: “Mọi thứ dựa vào may mắn mà thôi, nói như vậy cũng vô dụng.”
“Gì mà không rút được cơ chứ.” Thẩm Tinh Thần dỗi: “May mắn của hai đứa mình tệ như vậy sao?”
“….”
Mọi người bắt đầu xếp hàng bốc thăm.
Tới lượt Giản Tinh Tuế, cậu lục thùng một lượt, cuối cùng rút ra một quả bóng màu xanh, mà Thẩm Tinh Thần lại cầm một quả màu đỏ.
Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ cười: “Thấy chưa.”
“Tại sao lại như vậy.” Cậu thiếu gia không hài lòng lườm quả bóng đỏ.
Hắn uy hiếp nhìn Giản Tinh Tuế, véo eo: “Được rồi, bây giờ cậu là kẻ địch của tôi, là kẻ phản bội của nhóm mình.
Chờ xem, anh đây chốc nữa sẽ đem thẻ của cậu cướp trong nháy mắt!”
Giản Tinh Tuế nói: “Sao cậu lại nhắm vào tôi ơ.”
Thẩm Tinh Thần ra vẻ đúng lý hợp tình: “Ai bảo cậu không cùng đội tôi chứ.”
….
Người này ngạo mạn hết sức, không nói nổi.
Cho tới khi tất cả các thí sinh sắp xếp xong, thế cục dần dần rõ ràng.
Sự thật đã chứng minh rằng Giản Tinh Tuế là người xui xẻo nhất.
Bạn cùng phòng của cậu đều nhặt được bóng đỏ, chỉ có mình cậu cầm quả màu xanh.
Hơn nữa theo những gì cậu thấy, An Nhiễm cũng thuộc nhóm xanh.
Có thí sinh hỏi: “Đạo sư, mọi người có tham gia không ạ?”
Đồ Nhã khẽ cười:”Có tham gia đó nha.
Tuy rằng có một số việc không thể nói, nhưng thứ có thể bật mí lúc này là thẻ của chúng tôi cho điểm gấp đôi nha.”
Một lời nói ra, tất cả đều bất ngờ.
Các thí sinh nổ tung, là gấp đôi điểm đó, cái này không phải là tổ chương trình thâm độc thì là cái gì chứ?
Hấp dẫn tới nhường nào cơ chứ.
Thẻ của đạo sư ngon nghẻ như vậy, ai mà chẳng rung động bởi cái thẻ gấp đôi điểm cơ chứ? Nhưng ai lại có lá gan giật thẻ của đạo sư, phải có lá gan to tới mức nào.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp càng thêm hưng phấn:
“Hóng hóng!”
“Hề hề, muốn thấy anh iu Phó giật thẻ ghê.”
“Chiến nhau đê!”
Nhân viên dẫn mọi người ra ngoài nhà văn hóa, sau đó nói: “Dựa theo trình tự bốc thăm, từng người tạo thành nhóm tiến vào nhà văn hóa, các căn phòng và hành lang sẽ trở thành nơi trốn của mọi người.
Bây giờ chúng tôi mở hệ thống tinh đậu, những ai có tinh đậu có thể tới đổi vũ khí phòng thân.”
Trên bàn bày ra đủ loại rực rỡ muôn màu.
Nào là súng nước, bom khói, kính viễn vọng, dây thừng, lục lạc,…!cái gì cần có đều có với giá cả khác nhau, người nào giàu thì có thể mua nhiều hơn.
Thẩm Tinh Thần có thể gọi là đại gia, hầu như các vũ khí đều mua một lượt.
Hắn nhanh tay tụ họp các bạn cùng phòng và các thí sinh từng tập luyện cùng nhau tạo thành nhóm nhỏ bắt đầu phân chia vật phẩm.
Mà Giản Tinh Tuế thì khá là nghèo, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ mua một quả bom khói.
Thầy Lý nói: “Đếm ngược 10 giây, thi đấu chuẩn bị bắt đầu…!
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên khẩn trương.
Giản Tinh Tuế là nhóm thứ hai tiến vào.
Trong đại sảnh trống rỗng không có một ai, nhưng tầng ba không xa loáng thoáng truyền đến tiếng kêu của ai đó.
Một lúc sau, một giọng nữ vang vọng khắp nơi: “Thí sinh số 57 Trương Tiệm Thâm OUT, đội đỏ thêm một điểm.”
Thế mà đã có người bị giật mất thẻ rồi.
Giản Tinh Tuế nhìn lại tấm thẻ màu xanh treo trên eo mình thở dài một hơi.
Xét theo hiện tại, hai nhóm người tiến vào đều đã có nhóm riêng của mình, chỉ có cậu là hoạt động riêng lẻ, thế nên không thể đuổi bừa ai đó, chỉ có thể chạy mà thôi.
“Tìm chỗ nào trốn trước đã.” Cậu nghĩ như vậy.
Nơi xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ chính là nhà ăn.
Ở đó có rất nhiều ghế, chắc chắn sẽ có tác dụng nếu có ai tiến vào.
Hơn nữa, cửa nhà ăn khá nhiều, không sợ bị phát hiện, khả năng tẩu thoát cũng lớn.
Cùng với đó là từ phòng bếp có thể nhìn được nhiều phương hướng, qua đó chứng minh được đây là nơi có thể vừa công vừa thủ.
Sau khi quyết định, Giản Tinh Tuế không do dự, lập tức lao tới nhà ăn.
Bây giờ nhóm thứ ba chưa tiến vào, người còn ít, chỉ cần cậu cẩn thận không gặp phải người đội đỏ là được.
Không thể sử dụng thang máy, có khả năng có người canh sẵn.
Giản Tinh Tuế cũng không chạy tới cầu thang thoát hiểm, cậu vòng sang một cái cầu thang ít người dùng.
Bước chân của cậu vô cùng nhẹ nhàng, không dám thở mạnh.
Mãi mới an toàn chạy tới phòng ăn, khi Giản Tinh Tuế đang nghĩ nên trốn ở đâu, bỗng nhiên “Kẹtt..”
Tiếng cửa mở vang lên.
Giản Tinh Tuế xoay người, đối mặt với An Nhiễm vừa tiến vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ.
An Nhiễm cười cười, chỉ chỉ tấm thẻ trên eo hắn: “Không cần sợ, mình cũng là đội xanh.”
Giản Tinh Tuế vẫn vô cùng cảnh giác nhìn hắn.
An Nhiễm thấy vậy lại an ủi: “Chúng mình bây giờ cũng là đồng đội rồi mà.
Tinh Tuế, cậu không tin mình ư?”
Giản Tinh Tuế đứng tại chỗ: “Cậu cũng muốn trốn ở đây à?”
“Lúc đầu mình cũng định như vậy.” Bộ dáng An Nhiễm vô cùng tuấn tú.
Hắn có làn da trắng nõn, lúc nói chuyện còn khiến người khác cảm thấy hắn cần bảo hộ.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nhưng bây giờ chắc mình phải tìm chỗ khác thôi.”
Trên đầu hai người bọn họ đều có camera.
Tuy rằng không có máy quay đi theo, nhưng toàn bộ nhà văn hóa đều lắp camera giám sát giúp khán giả xem trực tiếp có thể quan sát rõ ràng.
An Nhiễm nói những lời như vậy chắc chắn trong bụng có ý đồ đen tối.
Giản Tinh Tuế mở miệng: “Cậu muốn trốn ở đây cũng được, tôi cũng đâu nói là không cho cậu đâu.”
An Nhiễm lại bày ra bộ dáng mình biết cậu nghĩ như nào, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ là cậu đuổi mình đi: “Thôi mình đi đây, ở đây nhiều người cũng không trốn được.”
Giản Tinh Tuế không trả lời, cậu thấy An Nhiễm chuẩn bị đi liền xoay người tiến vào sâu bên trong tìm vị trí trốn.
Bây giờ cả hai đều cùng một đội, đúng là cũng không cần phải quá hoài nghi người kia.
Cậu cũng chẳng quản được nhiều như vậy, chẳng thể dựa vào ai khác ngoài chính mình.
An Nhiễm đứng ở bên ngoài.
Hắn định đóng cửa nhà ăn rời đi, nhưng hình như nhớ tới cái gì, cuối cùng lại để cửa lộ một khe hở vô cùng tinh tế mà người xem trực tiếp không thể thấy.
…..
Không lâu sau, nhóm thí sinh thứ ba tiến vào.
Thẩm Tinh Thần cùng nhóm Ninh Trạch và Ôn Sanh ca vọt lên tầng hai.
Tay hắn vung lên không khác gì đại ca đường phố: “Lục soát, lục hết tất cả cho anh đây!”
Mọi người chủ yếu đều tìm ở thư viện hay phòng tập.
Lúc này không ngừng có tiếng báo vang lên:
“Thí sinh số 32 OUT, đội xanh thêm một điểm.”
“Thí sinh số 5 Gia Trì Đào OUT, đội xanh thêm một điểm.”
“Thí sinh số 6…”
Thẩm Tinh Thần nghe xong rủa thầm: “Một đám ăn hại, lại phải dựa vào anh đây hả.
Anh cũng không tin đám người đội xanh này lại có năng lực như vậy, tốt nhất là đừng để anh đây gặp được.”
Ôn Sanh Ca tiến tới: “Không tìm nữa à.”
Đúng lúc đi qua nhà ăn.
Thẩm Tinh Thần nói: “Giản Tinh Tuế ở đâu?”
Ôn Sanh Ca: “Trốn rồi.”
“Thằng nhóc này đúng là có thể trốn thật.” Thẩm Tinh Thần khẽ hừ một tiếng.
Đang lúc định đi qua nhà ăn, bỗng hắn dừng lại: “Hôm nay nhà ăn mở cửa à? Sao cửa này lại mở?”
Ninh Trạch nói: “Không chừng lại có người ở bên trong.”
Thẩm Tinh Thần vừa nghe có việc để làm lập tức hưng phấn: “Vào xem đi!”
Cửa lớn bị đẩy ra.
Thẩm Tinh Thần nghênh ngang đi vào, còn đá đá cái ghế vướng chân hắn gây tiếng động lớn.
Đằng sau đó là một nhóm ba bốn người, ai ai cũng nghiêm túc.
Khi chuẩn bị tìm được nơi Giản Tinh Tuế đang trốn thì bỗng họ thấy một bóng người linh hoạt từ trong tủ chạy vụt qua phía cửa.
Ôn Sanh Ca lớn tiếng: “Chạy kìa!”
Thẩm Tinh Thần cầm lấy súng nước của mình: “Cậu chạy làm cái gì!?”
Giản Tinh Tuế nghĩ thầm Tôi không chạy chắc để chờ các cậu vây bắt à.
Cũng may ngay cạnh cửa sau có một cầu thang hẻo lánh, chạy lên cũng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian tập nhảy, thể lực của cậu cải thiện không ít nên giờ bước chân như có gió, một hơi nhảy cóc hai ba bậc thang chạy lên trên.
Thẩm Tinh Thần đằng sau hô to: “Cậu tuổi ngựa à, chạy nhanh thế?”
Rất nhanh, Giản Tinh Tuế đã bỏ xa bọn họ một tầng.
Vừa lúc cậu định thở một hơi, rẽ vào một bên lại thấy một nhóm người đội đỏ.
Bọn họ thấy Giản Tinh Tuế cũng vô cùng kinh ngạc, hai bên nhìn nhau vài giây, mãi tới khi Lý Nhứ An hô to: “Bắt lấy cậu ta!”
Giản Tinh Tuế lại nhanh chân chạy.
Bởi vì hoảng loạn không chọn nổi đường đi, cậu chỉ có thể chạy lên tầng trên.
Mắt thấy sắp chạy tới sân thượng, Giản Tinh Tuế không còn cách nào ngoài nhảy lên cầu thang treo trên tường, nhanh chóng leo lên, sau đó còn vội vàng lấy nắp đậy kín cửa vào.
“Ha….”
Mồ hôi tí tách như mưa rơi xuống nắp đậy.
Cuối cùng cậu cũng có thể dừng lại, nằm liệt dưới đất, há miệng thở dốc.
Khi vừa ngẩng đầu, cậu lại thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng trên mái nhà sân thượng, nghiêng nghiêng dựa vào tường hút thuốc.
Giản Tinh Tuế hóa đá.
Phó Kim Tiêu dựa vào lan can, đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, trên ngón tay đang kẹp một cây thuốc lá, sương khói chậm rãi từ môi tỏa ra.
Anh ngẩng đầu để ánh nắng mơn trớn khuôn mặt vừa điển trai vừa gợi cảm của mình.
Hầu kết Giản Tinh Tuế chuyển động, nuốt nuốt nước miếng.
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Cậu…”
Giản Tinh Tuế còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên tấm nắp truyền tới tiếng đập uỳnh uỳnh.
Thằng nhóc Thẩm Tinh Thần bắt đầu gào lên: “Giản Tinh Tuế, mau mở ra nhanh lên.
Cậu đừng có mà trốn, anh đây biết cậu ở đó đấy.
Cậu ở đó làm cái gì hả, nuôi thằng nào đúng không? Cậu có bản lĩnh lén lút gặp thằng kia thì có bản lĩnh mở cửa đi chứ!”
“….”
Miệng Giản Tinh Tuế giật giật.
Phó Kim Tiêu ở đó không xa nghe thấy cũng nhìn về phía cái nắp, nguy hiểm híp híp mắt, khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười nhìn là biết vô cùng không ổn.
Thẩm Tinh Thần còn không biết bên trong có ai, cũng chẳng biết mình gây họa mà la hét gọi người.
Mắt thấy cái nắp sắp bị mở, Giản Tinh Tuế cuống quít nhìn về phía Phó Kim Tiêu: “Thầy Phó, chúng ta phải chạy nhanh thôi!”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Chạy?”
Khác với mọi người, thí sinh hot như Thẩm Tinh Thần còn có một người quay phim đi cùng.
Giản Tinh Tuế cuống quít nói: “Chốc nữa bọn họ lên đây, nếu quay phải cảnh anh đang hút thuốc thì sẽ không ổn.
Lúc đó trên mạng sẽ có người đem chuyện này nói này nói nọ, ảnh hưởng tới danh tiếng của anh mất.
Thừa dịp cái nắp chưa bị mở ra, chúng ta phải nhanh chân chạy thôi.”
Phó Kim Tiêu mở miệng, vừa định nói thì cái nắp xuất hiện dấu hiệu bị mở.
“Hoàng đế” ảnh đế định nói bản thân anh không sợ bị quay phải, kết quả “thái giám” Giản Tinh Tuế đã sốt ruột chạy tới, hoảng loạn cầm tay Phó Kim Tiêu chạy đi: “Em nhớ chỗ này còn có một lối ra khẩn cấp.
Chúng ta phải mau chạy thôi, Tinh Thần còn có súng nước đấy!”
Cái nắp rung lên đùng đùng mãi, cuối cùng chịu không nổi bị mở ra.
Thẩm Tinh Thần là người thứ nhất bò lên.
Vì hắn luôn đuổi theo Giản Tinh Tuế nên dù chẳng ai chú ý nhưng cậu vẫn được xuất hiện trên màn ảnh.
Đứng trên sân thượng mà chẳng thấy người, hắn vung tay: “Chắc chắn cậu ta lẻn đi một cửa khác chạy, mau đuổi theo nhanh!”
Một đám người lại nhao nhao chạy trên hành lang.
Giản Tinh Tuế cầm tay Phó Kim Tiêu từ trên chạy xuống, còn chưa kịp đứng yên đã thấy đám người ở hành lang chạy tới.
Thẩm Tinh Thần từ xa đã lấy súng nước bắn chiu chiu: “Xem cậu còn chạy đi đâu hả.
Sao lại tìm được ai giúp đỡ thế kia, không sao không sao, hai người cùng nhau bay màu luôn đi!”
Giản Tinh Tuế vội vàng lôi Phó Kim Tiêu chạy tiếp.
May là lúc rẽ có một phòng bị mở, cậu nhanh chóng chạy vào, xoay người đóng cửa.
Không lâu sau bên ngoài truyền tới tiếng chân vội vã, đoàn người Thẩm Tinh Thần cuối cùng cũng đi.
Lúc này Giản Tinh Tuế mới thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đi.”
Bên cạnh xuất hiện tiếng nói chậm rãi: “Kết thúc rồi?”
Giản Tinh Tuế vừa thở dốc vừa gật đầu: “Xong rồi.”
“Thế có thể buông tay chưa?” Giọng nói Phó Kim Tiêu mang theo ý trêu chọc.
Cả người Giản Tinh Tuế cứng đờ, cúi đầu mới thấy bản thân đang nắm chặt tay của ảnh đế đại nhân.
Vừa nãy hoảng quá không để ý, bây giờ cậu mới cảm nhận được độ ấm từ bàn tay người kia.
Giản Tinh Tuế giật mình buông tay, vội vàng ậm ừ xin lỗi: “Rất xin lỗi anh!”
Phó Kim Tiêu thu bàn tay bị nắm đến ửng đỏ, thong thả nói: “Không có gì phải xin lỗi.
Những lần sau cậu phải nhẹ một chút, tôi cũng đâu có chạy mất, nắm chặt như vậy để làm gì chứ?”
Lần sau….
Không biết vì cái gì, Giản Tinh Tuế lại thẹn thùng tới mức tim đập bùm bùm, ấp úng không biết nói gì.
Phó Kim Tiêu lại rất thoải mái, anh hỏi: “Sao sau lưng cậu lại ướt thành như vậy?”
“Hả?” Bây giờ Giản Tinh Tuế mới phát hiện, cậu nói: “Hình như bị dính nước rồi.”
Đang nói, bên ngoài lại vang lên tiếng chân Thẩm Tinh Thần quay lại.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm tự hỏi khiến Giản Tinh Tuế vô cùng khẩn trương.
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn về phía cửa, con ngươi đen láy híp lại để lộ ra toan tính.
Anh cong cong môi, quay sang nói với Giản Tinh Tuế bên cạnh: “Có muốn phản kích không?”
Giản Tinh Tuế sửng sốt: “A?”
Phó Kim Tiêu: “Đang hỏi cậu đó.”
“Cũng muốn ạ.” Giản Tinh Tuế chần chờ nói: “Nhưng em có một mình, còn bọn họ lại có rất nhiều người.”
Phó Kim Tiêu cười cậu: “Tôi không phải người sao?”
Bây giờ Giản Tinh Tuế mới nhận ra lời của anh có ý gì.
Cậu kinh ngạc trừng lớn mắt, không nghĩ tới cậu không lập đội thì thôi, đã lập thì có cơ hội chung nhóm với đạo sư luôn.
Nhưng nghĩ tới gì đó, Giản Tinh Tuế vẫn lo lắng: “Thẻ của anh là gấp đôi điểm.
Nếu bọn họ mà điên lên thì hai người chúng ta cũng không đỡ nổi, hơn nữa mọi người còn có vũ khí…”
Khi cậu đang than thở, Phó Kim Tiêu yên tĩnh nhìn cậu.
Bọn họ…
Anh nghe thấy Giản Tinh Tuế nói như vậy, là cậu theo bản năng cho rằng anh thuộc về phía cậu rồi sao?
Cậu đã quên thẻ của anh cũng có thể nâng điểm của mình hay sao?
Phó Kim Tiêu nhìn bộ dáng vội vàng của cậu, khóe môi chậm rãi gợi lên ý cười.
Khi Giản Tinh Tuế lại chuẩn bị mở miệng nói, có một bàn tay xuất hiện, xoa xoa đầu cậu, ngăn lại lời cậu định nói.
So với cậu, Phó Kim Tiêu cao hơn một cái đầu, sau khi xoa xoa tóc trấn an, anh mới mở miệng: “Cậu cảm thấy tôi sẽ thua à?”
Giản Tinh Tuế đột nhiên im bặt.
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là khuôn mặt anh tuấn của Phó ảnh đế.
Trên mặt anh còn đọng lại ý cười, nhìn qua vô cùng hiền lành nhưng lại cho cảm giác của một thợ săn nguy hiểm đang tấm tắc khi con mồi sa bẫy.
“Rất nhiều lúc không phải cứ nhiều người là thắng được.” Phó ảnh đế xoa xoa đầu nhỏ của Giản Tinh Tuế: “Phải dựa vào đây này.”
Xoay người, hóa ra đây là phòng đạo cụ của chương trình.
Thế nhưng trong phòng không có đồ gì quan trọng, chỉ là mấy đạo cụ sân khấu như váy, quạt,…!cũng chẳng dùng được.
Nhưng Phó Kim Tiêu lại tới bên trong, từ trên tường gỡ xuống một cái mặt nạ rồi đeo lên.
Một chiếc mặt nạ hồ ly trắng, vô cùng thần bí lại cool ngầu, quay qua hỏi: “Thế nào?”
Giản Tinh Tuế điên cuồng gật đầu: “Đẹp ạ.”
Phó Kim Tiêu nói tiếp: “Trong tay cậu có thẻ của người khác không?”
Thế mà trong tay Giản Tinh Tuế thật sự có một tấm.
Đây là lúc cậu điên cuồng chạy trốn giật của người nào đó, sau vẫn giấu trong túi.
Phó Kim Tiêu duỗi tay: “Lấy ra đây.”
Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn đưa cho anh.
Sau khi nhận, Phó Kim Tiêu cười: “Cậu cứ tin tưởng tôi như vậy, nhỡ đâu tôi cầm xong chạy đi thì tính sao?”
Giản Tinh Tuế chắc nịch: “Anh sẽ không như vậy.”
….
Trong phòng bỗng chốc trầm mặc.
Phó Kim Tiêu nhìn Giản Tinh Tuế thật sâu, không đáp lại.
Sau đó, anh cúi người đem tấm thẻ của người khác treo bên người Giản Tinh Tuế, mở miệng: “Bây giờ phải nghĩ cách đưa tôi tới ký túc xá, tìm cho tôi một bộ quần áo tập của các cậu.”
Giản Tinh Tuế mang máng hiểu Phó ảnh đế định làm gì, cậu kinh ngạc nói: “Anh, anh định…”
“Ừm.” Phó Kim Tiêu đem mặt nạ trong tay lau một vòng.
Rõ ràng chỉ là một cái mặt nạ, anh lại giống như thợ săn trước khi săn mồi chà lau vũ khí.
Anh liếc mắt nhìn cậu, giây phút ấy, đôi mắt luôn đựng ý cười giống như ẩn chứa sát khí, anh ung dung nói: “Đi thôi, bắt gọn bọn họ.”
Không biết vì sao, Giản Tinh Tuế khi nghe câu nói đó bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Hơn nữa, khi biết rõ tâm trạng của người đối diện, cậu rất muốn thắp một cây nến tưởng nhớ cho Thẩm Tinh Thần…..