Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 25: Ảnh Đế Tới Tìm Tổ Chương Trình


Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 25: Ảnh Đế Tới Tìm Tổ Chương Trình


Không khí trong phòng như đóng băng lại.
Trợ lý cảm thấy xung quanh Phó ảnh đế trầm lại tới mức có thể đè chết người khác.

Thường ngày anh luôn cười cười nhưng phong thái “không giận tự uy” đã làm nhiều người phải dè chừng, không nghĩ tới là khi giận lại càng khiến người khác sợ hãi.
Khi trợ lý đang cân nhắc nên nói chen vào lúc nào, Phó Kim Tiêu mở miệng: “Gọi cho Mỹ Xãn.”
Người đại diện.
Những nghệ sĩ có tuổi đời ở giới giải trí như Phó ảnh đế căn bản không cần người đại diện luôn kè kè đi theo.

Trong giới nhiều năm như vậy, năng lực của ảnh đế đại nhân rất tốt, bình thường cũng có thể cùng trợ lý hoàn thành công việc mà không xảy ra ngoài ý muốn gì.

Vì thế, Phó ảnh đế rất ít gọi cho người đại diện của anh.

Nếu có liên hệ, nghĩa là chuẩn bị có việc lớn.
Vương Mỹ Xán vừa nhận cuộc gọi đã trực tiếp đánh đòn phủ đầu: “Alo, là Kim Tiêu hả, tôi thấy Weibo rồi.”
Nghiệp vụ của người đại diện là phải có sự quan sát nhạy bén, trước khi mọi chuyện đổ bể sẽ ra tay giúp nghệ sĩ xử lý.
“Cái chương trình [Tinh Quang] này cũng thật là…!người trong nghề vừa thấy liền biết là họ đang cố ý nâng đỡ thí sinh rồi.” Vương Mỹ Xán không nhìn nổi: “Hơn nữa, lần này bọn họ cố ý chỉnh sửa để tạo ra mâu thuẫn, nâng một dìm một, cũng rất thông minh khi lấy thí sinh khá hot để ra tay.

Xem tình hình hiện tại, rất rõ ràng là cái cậu Giản An Nhiễm kia được đối xử theo tiêu chuẩn VIP, chắc chắn sau lưng có người muốn nâng đỡ.

Hơn nữa, nói không chừng bọn họ còn có thế lực rất lớn.”
Phó Kim Tiêu câu môi, cười lạnh: “Rất lớn?”
Cuối cùng Vương Mỹ Xán cũng nghe thấy lạnh lẽo trong lời nói của Phó Kim Tiêu.
“Lớn đến mức bành trướng, dám lấy tôi ra làm ván qua cầu?” Lời nói của Phó Kim Tiêu tràn đầy châm chọc: “Tôi đây thật là mở rộng tầm mắt.”
Vương Mỹ Xán tưởng rằng anh phản cảm với hành vi này, vội vàng khuyên can: “Anh đừng nóng giận.

Lần này chương trình tuy có biên tập ác ý, nhưng có cho họ một trăm lá gan cũng không dám đem thủ đoạn như vậy dùng với anh, cũng không dám để lộ mặt tối của anh.”
Phó Kim Tiêu: “Vô nghĩa, đương nhiên là tôi biết rồi.”
Vương Mỹ Xán sửng sốt: “Thế anh, thế anh tức giận cái gì hả?”
“Hot search.” Phó Kim Tiêu nói ít hiểu nhiều: “Cái đoạn thi đấu kia, người tôi khen là Giản Tinh Tuế.”
Vương Mỹ Xán vội vàng lướt một vòng Weibo, cuối cùng cũng hiểu rõ nghệ sĩ nhà mình nói cái gì, cùng lúc sự chán ghét với [Tinh Quang] lại tăng thêm một tầng: “Bọn họ và Giản Tinh Tuế có thù oán gì sao, thậm chí còn chẳng muốn người xem ưa thích cậu bé này? Hay là đã đắc tội người nào nên họ muốn chèn ép?”
Tay Phó Kim Tiêu gác trên ghế, nhè nhẹ gõ gõ, nghiêm túc nói: “Cậu ấy đắc tội ai, tôi cũng không biết, cũng lười tìm hiểu.”
“Nhưng là…”
Âm cuối kéo dài, suýt chút nữa kéo người đại diện đi luôn.
Cô nghe Phó Kim Tiêu lạnh giọng: “Bên kia mấy năm nay càng ngày càng kém: khống phiếu, áp bức,…!Những việc này dù thấy nhưng tôi có nói gì không, cũng chẳng thèm quản tới.

Nhưng dám đem chủ ý đẩy lên người của tôi, lợi dụng fans của tôi chèn ép thí sinh.

Là sao nhỉ, là mấy năm nay tính tôi tốt quá nên bọn họ có dũng khí để ra tay?”
Chỉ qua mấy lời nói, gương mặt giả tạo thường ngày của Phó ảnh đế rốt cuộc bị xé xuống, lộ ra bộ dáng chân thật của người đàn ông vô cùng ngang ngược.
Cõ lẽ từ trước tới nay, anh luôn đối đãi mọi người vô cùng nho nhã khéo léo nên nhân duyên vô cùng tốt, nhưng tất cả là vì vỏ ngoài hoàn hảo nên mới ra vẻ mà thôi.

Tính tình tốt cũng không thể hiện rằng Phó Kim Tiêu dễ bị chèn ép.

Nếu người nào để ý sẽ thấy rằng những ai từng đắc tội anh thời trẻ đều không có kết cục tốt.

Dù đã quen nhau nhiều năm, đầu tim Vương Mỹ Xán giây phút này vẫn run lên.
“Anh khoan hẵng tức giận.

Vì một thí sinh, lại còn là nghệ sĩ vô danh chưa ra mắt mà bực tức, họ xứng sao?” Cô biết việc này chỉ sợ khó mà xử lý êm đẹp, vì thế lập tức nói: “Anh tắt máy đi.

Bây giờ tôi lập tức liên hệ cho tổ chương trình xử lý.”
Lúc này, lệ khí xung quanh Phó Kim Tiêu mới đỡ hơn, anh nói: “Ừ, cũng được.

Chị cứ xử lí đi, chốc nữa gọi lại cho tôi.”
Vương Mỹ Xán vội càng: “Được được được, cậu đưa điện thoại cho trợ lý đi, tôi nói với cô ấy một chút.”
Cô cần nhắc nhở trợ lý cần cẩn thận trông coi vị tổ tông này.

Mấy năm nay, Phó Kim Tiêu đúng kiểu phận lên thì thuyền lên, ai trong giới giải trí cũng tranh nhau nịnh bợ, cũng rất ít người dám đắc tội nên chưa xảy ra chuyện gì.

Đừng nói tổ chương trình, cô cũng suýt quên tính tình của vị này.

Đây chính là người mà tiểu thiếu gia Thẩm Tinh Thần không biết trời cao đất dày cũng phải run lẩy bẩy.

Thế nên Vương Mỹ Xán sợ rằng Phó Kim Tiêu đã nghẹn nhiều năm bỗng nhiên nhất thời tự mình tìm nhóm đạo diễn bùng nổ.
Trợ lý vội vàng đáp lời.

Nhưng sau khi trở về, cô lại thấy Phó Kim Tiêu vừa dịu lại đang cau có xem điện thoại.
Phó Kim Tiêu đang xem mấy hot search gần đây.

Lần này chắc chắn là có một nhóm điều phối dư luận có tổ chức đứng đằng sau.

Mà lướt xuống, ở dưới Weibo chính phủ thậm chí còn có dân mạng bình luận:
“Anh Phó cũng rất thích Nhiễm Nhiễm, có thể thấy là phẩm hạnh của bé con vô cùng tuyệt vời.”
“Mị cũng là fan của anh iu Phó.

Ánh mắt của anh iu không bao giờ sai, mị cũng ủng hộ An Nhiễm.”
“Hai người bọn họ cũng hợp đôi lắm nha.”
Sau đó, có người còn đăng một số video chỉnh sửa, có một cái là cảnh An Nhiễm ôm bình giữ nhiệt, hỏi anh có muốn ăn thử không.

Trời sinh cho Phó ảnh đế một đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng mang theo cảm tình, mà video này lại bị người chèn thêm bộ lọc hồng phấn lấp lánh khiến không trở nên khí mờ ám vô cùng.
Không ít người ngốc nghếch bắt đầu:
“Má ơi tình yêu đây chứ đâu~”
“Phó ảnh đế hình như là ứ ừ An Nhiễm rồi nha.”
“Quả nhiên Giản Tinh Tuế thật ghê tởm, cũng không biết định lấy cái gì ra so với Nhiễm Nhiễm.”
Càng quá quắt hơn là video ghép CP này còn có nhân viên của Weibo chính phủ hưởng ứng, dẫn tới càng nhiều người nhìn đến.

Thậm chí sau đó đoạn video này còn trở nên hot khiến càng nhiều người sa lầy.
Thích?
Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên nụ cười lạnh.

Tổ chương trình à, ông đây thích cả mả nhà mấy người luôn ấy chứ.
……..
Trợ lý vừa trở về sau khi trò chuyện điện thoại với người đại diện xong, định nói chuyện thì thấy Phó Kim Tiêu đang ngồi sô pha đứng dậy, ném điện thoại sang một bên.

Cả người đàn ông to lớn tràn đầy giận giữ khiến người khác khó thở.
Trợ lý run như cầy sấy dò hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu vậy?”
Phó Kim Tiêu lấy áo khoác trên sô pha, nâng mí mắt nhìn cô.

Đôi mắt láy đen thâm trầm, không quay đầu lại mà xoay người, để lại một câu: “Nhà văn hóa.”
Là nơi quay chụp của [Tinh Quang].
Vương Mỹ Xán khuyên can mãi, thiếu chút nữa nói đến hộc máu để trợ lý trông giữ không cho tổ tông này đi.

Nhưng không nghĩ tới là vừa rồi còn ổn lắm, anh trai này bây giờ không hiểu sao dù trễ lắm rồi bỗng quyết định muốn đi?
Đây là thấy cái gì mà kích thích vậy, aiss!
….
Ban tối, có người mang theo hơi lạnh sương đêm từ của chính nhà văn hóa đi vào.
Phó Kim Tiêu đi vào.

Trước tiên, anh đi tới tầng hai, vừa lúc đi qua nhà ăn, đúng lúc các thí sinh đang ăn cơm.

Nhóm người ăn xong đang túm năm tụm ba ra ngoài, Phó ảnh đế vốn định rẽ hướng bỗng thấy Giản Tinh Tuế vừa cơm nước xong đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tĩnh lặng.
Vốn cảm xúc của Phó Kim Tiêu còn hơi hơi cục súc, nhưng khi thấy khuôn mặt cộc lốc của nhóc đầu tấc, không biết vì sao mà khóe miệng anh gợi lên nụ cười nhạt.

Tâm tình bỗng dưng nhẹ nhàng hơn nhiều, anh vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Lúc đầu, Giản Tinh Tuế còn sững sờ, không rõ có phải là đang gọi cậu hay không.
Phó Kim Tiêu rất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay như gọi cún con, mà Giản Tinh Tuế cũng tung ta tung tăng chạy tới.
“Anh Phó.” Giản Tinh Tuế thở phì phò, đôi mắt lóng lánh nhìn Phó Kim Tiêu giống như đựng ánh sáng: “Sao anh lại tới đây ạ?”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Tôi không thể tới?”
Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Nhưng đây không phải phí phạm thời gian của anh sao.

Mọi người đều nói anh có việc, phải đi chạy show.”
Phó Kim Tiêu “Hửm?” một tiếng, nửa đùa nửa thật: “Nắm bắt thông tin nhanh vậy, tìm hiểu tôi sao?”
“Không!” Giản Tinh Tuế định phản bác theo bản năng, nhưng hình như ảnh đế đại nhân nói vậy cũng chẳng sai.

Lập tức, cậu co ro cúi đầu, vành tai nhiễm đỏ, nhỏ giọng giải thích: “Là em tình cờ nghe được mọi người nói chuyện.”
Phó Kim Tiêu thấy bộ dáng lắp bắp giải thích của cậu, tâm tình càng ngày càng tốt.
Trợ lý chạy cuống quít đằng sau định tới khuyên can, nhưng không nghĩ tới khi tới nơi lại thấy ảnh đế cúi đầu nói chuyện với một cậu thí sinh.

Khóe môi cong cong cười, ánh mắt nhìn đối phương ôn ôn nhu nhu, khác hẳn sự giả dối khách sáo bình thường.

Cái nhìn này chan chứa sự cưng chiều, là thứ mà người lâu năm theo ảnh đế đại nhân như cô cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng, trợ lý lại nghe thấy Phó Kim Tiêu mở miệng: “Cậu ở đây tập luyện có biết chuyện video biên tập không?”
Giản Tinh Tuế đang trò chuyện cùng anh dừng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu: “Bọn em không có di động, nhưng có người có, bọn họ cũng nói cho em một chút.”
Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn, nhướn mày: “Không buồn sao?”
Cậu nhóc Giản Tinh Tuế ngày thường nhìn khờ khờ, nhưng làm Phó Kim Tiêu không ngờ là trước chuyện tủi nhục như vậy, đứa bé này lại rất bình tĩnh, thậm chí còn đối lập với buổi tối tại của hàng bánh gạo ngày trước.

Giống như so với bây giờ, anh bị vu oan lần đó còn lớn chuyện hơn.

Cũng vì nguyên nhân như vậy, Phó Kim Tiêu bỗng nhiên tò mò.
Giản Tinh Tuế nói: “Còn ổn ạ.”
Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn cậu: “Về phần thi đấu kia, đánh giá của tôi về cậu…”
Giản Tinh Tuế hiển nhiên cũng biết chuyện này.

Vốn là lời khen của bản thân lại đổi thành người khác, hẳn là phải bùng nổ mới đúng.

Nhưng cậu lại trầm tư, ngẩng đầu cười cười: “Vâng, em biết, thật ra cũng là may mắn.”
Phó Kim Tiêu nhíu nhíu mày, không vui: “May mắn?”
“Vâng.” Thanh giọng Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng: “Lúc trước tổ chương trình cắt nối một số đoạn cũng đủ khiến nhiều người chán ghét em.

Nếu bây giờ anh Phó lại khen ngợi thì không chừng cũng sẽ có người giận lây anh đấy ạ.”
Giản Tinh Tuế nhìn đôi mắt trong trẻo của anh.

Ngay lúc này, cậu cố nuốt hết buồn khổ vào trong, cảm thấy may mắn mở miệng: “Cũng may là không liên lụy gì tới anh.”
“….”
Không khí nháy mắt tĩnh lại.
Đôi mắt đen nhánh của Phó Kim Tiêu nhìn Giản Tinh Tuế, trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn không thể tưởng nổi.
Sau đó, anh cười lạnh một tiếng.
Cho tới nay, khi anh đứng trước mặt Giản Tinh Tuế đều tủm tỉm cười.

Giờ phút này, Phó Kim Tiêu giống như bộc lộ một góc âm u của mình.

Anh duỗi tay, hơi dùng lực nhéo nhéo khuôn mặt cậu.
Giản Tinh Tuế lập tức “Ưm” một tiếng, lui về sau thoát khỏi.

Cậu xuýt xoa: “Đau.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Còn biết đau cơ đấy.

Tôi còn cho rằng cậu vô tâm ấy chứ.”
Nhóc vô tư vô lo.
Tôi tức giận nửa ngày, cậu lại đứng đây nói không sao.
Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngân ngấn nước.

Không biết là do bị nhéo mặt, hay là chuyện của chương trình nên tủi thân không nói lời nào.
Phó Kim Tiêu cúi người, thanh âm vô thức nhu hòa hơn nhiều: “Đau đến vậy sao? Rõ ràng tôi không dùng nhiều sức.”
Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Không phải, không đau.”
Nếu cậu nhân cơ hội làm loạn một chút cũng được, nhưng cố tình lại ngoan ngoãn như vậy.

Phó Kim Tiêu nhìn người trước mắt, trong lòng thở dài, anh nói: “Bạn nhỏ, lời vừa rồi của cậu rất tùy hứng.

Đó là tôi khen ngợi cậu, cậu lại tùy tay nhường người khác.

Như thế là không đem tôi để vào mắt, đúng chứ?”
Giản Tinh Tuế khiếp sợ, không nghĩ sẽ hiểu lầm thành như vậy.

Cậu vội vàng nói: “Không phải đâu anh Phó, em không có ý này.”
Phó Kim Tiêu lại vẫy vẫy tay, anh nói: “Ừm, tôi đã biết, cậu cũng đâu có gan làm vậy.

Ký túc xá của cậu không phải đã đến giờ tập trung đi tập nhảy sao, mau trở về thôi.”
Giản Tinh Tuế nhớ đến chuyện này, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn vẫy tay: “Vậy, em đi đây ạ.”
Phó Kim Tiêu: “Ừ.”
Anh đứng tại chỗ, nhìn theo bước chân rời đi của Giản Tinh Tuế.

Mấy năm nay theo chỗ đứng ngày càng cao, hầu như là người khác nhìn theo chứ ít khi anh phải nhìn bóng dáng người ta.


Nhưng lần này, trên hành lang nhìn Giản Tinh Tuế rời đi, rõ ràng chỉ mới là thanh niên 20 tuổi đầu, không biết vì sao mà bóng dáng cậu lại cô đơn tới vậy.
Trợ lý nhẹ giọng gọi: “Anh…”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Cô thấy cậu ấy như nào?”
“Em hả.” Trợ lý nhìn nhìn, nhẹ nhàng cười cười: “Khi mới nhìn cậu bé này, em thấy hình như không dễ ở chung lắm.

Nhưng thực tế tâm địa khá tốt, rất ngoan ngoãn, không trách anh lại khen cậu ấy.”
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Trận đấu khi đó, không phải anh nhất thời hứng lên khen cậu, ngược lại, là do anh cố ý.
Không biết vì sao mà đứa nhỏ này luôn tự ti.

Dù cậu có tận lực che giấu, Phó Kim Tiêu vẫn mẫn cảm nhận thấy.

Anh không rõ Giản Tinh Tuế đã trải qua những gì, nhưng chẳng biết từ lúc nào anh đã chú ý cậu nhóc này, cổ vũ cậu mỗi khi có cơ hội.
Có thể là anh muốn giúp Giản Tinh Tuế một chút.
Không sai, anh có tư tâm.

Phó ảnh đế tung hoành giới giải trí nhiều năm, có lượng fans khổng lồ, từ lâu đã trở thành người đứng trên đỉnh.

Anh đương nhiên rõ ràng, thiện ý của mình đối với thí sinh trong chương trình sẽ trở thành ám thị tâm lý cho fans, gián tiếp ảnh hưởng tới xếp hạng của họ.
Tổ chương trình đương nhiên nhận thức được việc này, thế nên mới đem phân cảnh mấu chốt sửa cho An Nhiễm.

Nhìn như chỉ là ác ý biên tập, thật ra lại đem tất cả cơ hội Giản Tinh Tuế vốn được nhận chặn đứt.

Lẽ ra là con đường mà anh trải sẵn cho cậu, cuối cùng lại trở thành đá kê chân của người khác.
…..
“Ngài Phó, muộn như này sao anh còn tới đây.”
Bỗng nhiễn đằng sau vang lên tiếng nói thanh thúy, Phó Kim Tiêu hoàn hồn xoay người, nhìn thấy An Nhiễm.
Hình như An Nhiễm cũng mới từ nhà ăn đi về.

Hắn mặc một bộ quần áo tập màu trắng, nhìn qua vô cùng dạt dào tuổi trẻ trong trẻo, quả nhiên trở thành thí sinh hot nhất cũng là có nguyên nhân.

Không thể không nói, vẻ ngoài của An Nhiễm chiếm rất nhiều ưu thế, giống như lời trợ lý nói, có người ấn tượng đầu cảm thấy khó gần, có người thì lại dễ dàng quý mến.
Phó Kim Tiêu đạm nhiên: “Tới tìm tổ chương trình có việc.”
“Chuyện gì ạ?” An Nhiễm theo bản năng thốt lên, sau đó mới che môi, xin lỗi: “Rất xin lỗi, em không có ý định tọc mạch.”
“Anh tới…!có phải vì vụ Weibo hôm nay không?” Rất rõ ràng, An Nhiễm thuộc nhóm thí sinh có điện thoại, cũng là người vô cùng thông minh.

Đứng trước Phó ảnh đế, hắn tỏ ra nhu nhược, nôn nóng nói: “Em cũng xem qua rồi.

Em không biết vì sao mà tổ chương trình lại chỉnh sửa như vậy, đối với những người khác hình như không công bằng lắm.”
Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cười châm chọc.
An Nhiễm lại cho rằng mình được khen ngợi, cắn cắn môi, nhẹ giọng mở miệng: “Em thật sự không nghĩ sẽ thành ra như vậy.

Kỳ thật, em muốn tìm đạo diễn nói chuyện, nhưng chương trình đã đăng lên, cũng chẳng phải thứ mà em có thể quyết định.

Hôm nay hình như tâm trạng Giản Tinh Tuế không ổn lắm, em lo cho cậu ấy gần chết.

Chờ tới khi phát sóng trực tiếp trở lại, em nhất định sẽ tìm cơ hội thay cậu ấy làm sáng tỏ với người xem.”
Nói đến mỹ miều xuôi tai.
Vừa thể hiện bản thân vô cùng thiện lương, vừa bộc lộ sự vô tội.
Mặc dù đã ở nhiều năm trong giới giải trí, Phó Kim Tiêu không thể không tán thưởng hắn.

An Nhiễm rất có bản lĩnh, nếu là người khác thì còn có khả năng hỏi han săn sóc hắn, đáng tiếc lại gặp phải anh.
Phó ảnh đế câu môi, thong thả mở miệng: “Thì ra là như vậy sao?”
An Nhiễm vội vàng gật đầu.
“Tôi cho cậu một cơ hội.” Phó Kim Tiêu chậm rì: “Chốc nữa cậu đi tìm đạo diễn, đem mấy lời này lặp lại lần nữa, sao nào?”
Sắc mặt An Nhiễm nháy mắt thay đổi.

Hắn không nghĩ tới Phó Kim Tiêu sẽ nói như vậy, ấp úng: “Cái này, chủ yếu là chương trình đã đăng rồi.

Giờ em có nói cũng không có cách chữa cháy ngay được, huống chi em chỉ là một thí sinh….”
Phó Kim Tiêu cười lạnh.
An Nhiễm ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt phượng đa tình của anh.

Ngày thường vốn luôn là ánh mắt không chút để ý, thế mà giờ phút này lại ngập tràn ý lạnh khiến lòng An Nhiễm hẫng một nhịp.

Thật giống như lòng dạ hẹp hòi của hắn không thể che giấu chút gì trước mặt anh.
Phó Kim Tiêu tiến lên một bước, đạm thanh: “Tiếu Tiếu, đi thôi.”
Trợ lý vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, cửa phòng của tổ chương trình bị người đá văng.

Đạo diễn đang ở bên trong gọi điện thoại khiếp sợ quay lại xem, thấy người đan ông đứng dựa ở cánh cửa, trên mặt treo nụ cười nhạt nhẽo thường ngày nhìn nhìn ông.

Mặc dù Phó Kim Tiêu cười, nhưng đạo diễn bỗng dưng cảm thấy sau lưng chợt lạnh như có Diêm Vương tới lấy mạng.
“Đạo diễn.” Phó Kim Tiêu thong thả ung dung mở miệng: “Chào buổi tối nha.”
Đạo diễn vội vàng buông điện thoại, đứng lên tha thiết: “Thầy Phó, sao lại tới đây.


Cũng không báo trước để tôi còn đứng cửa tiếp anh.”
“Không dám.” Phó Kim Tiêu kéo cái ghế dựa ngồi xuống, cặp chân thon dài vắt chéo, khí thế áp đảo: “Thấp cổ bé họng mà thôi, sao có thể làm phiền đạo diễn ngài đi tiếp đón?”
Giọng điệu châm chọc, chọc đến mức đạo diện đổ mồ hôi lạnh.

Ông vội vàng cười làm lành: “Thầy Phó sao lại nói vậy chứ.

Anh tới đây là cho chúng tôi mặt mũi ấy chứ, sao có thể là thấp cổ bé họng được.”
“Vậy à?” Phó Kim Tiêu nâng mí mắt nhìn ông: “Vậy [Tinh Quang] kỳ này xem ra không phải chủ ý của đạo diễn.”
Đạo diễn biết vị này tới thì không có ý gì tốt, căng da đầu nói: “Kỳ này bên biên tập có chút vấn đề, chúng tôi đang suy xét sẽ cải thiện ở lần sau…”
“Khỏi phải lần sau, lần này luôn đi.” Phó Kim Tiêu cười, tỏ ra rộng lượng: “Tôi cũng không phải khó tính mà làm khó người khác, chỉ cần gỡ tập kỳ này xuống, thay một phần biên tập khác đăng lên.”
….
Thế mà còn không phải khó tính?!
Người trong phòng ngây ngốc, anh đây khác gì đại ca giang hồ đâu cơ chứ?
Đạo diễn vô cùng khổ sở, chần chờ nói: “Ngài Phó, không phải tôi không muốn đâu.

Thật ra đứa nhỏ Giản Tinh Tuế này không tệ lắm, chúng tôi cũng biết cậu ta nỗ lực không ít, nhưng lần này, lần này…!Ngài biết không, nhà đầu tư lớn nhất của chương trình là nhà Giản ấy.

Trước đấy, bọn họ đã sớm tới đây ký hợp đồng, còn hỏi thăm muốn nâng An Nhiễm, cho cậu ta một vị trí ra mắt.

Thậm chí hôm trước chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất.”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Yêu cầu gì?”
“Muốn loại bỏ Giản Tinh Tuế.” Hiện giờ đạo diễn biết rằng bằng bất cứ giá nào, so với đắc tội nhà Giản, đắc tội Phó Kim Tiêu thì chương trình này có thể toang luôn.

Năng lực và độ điên của ảnh đế đại nhân ông đã sớm nghe qua, bây giờ chỉ có thể nói thật: “Chúng tôi cũng tiến thoái lưỡng nan mà.

Vốn dĩ nghĩ rằng một thí sinh không có chỗ dựa thì chỉ cần ngầm ép vote hay ít xuất hiện là được.

Vô cùng đơn giản, nhưng không nghĩ tới là…”
Phó đạo diễn cũng tới nói: “Không nghĩ tới là tiểu thiếu gia nhà Thẩm không hiểu sao lại dính với Giản Tinh Tuế.”
Đạo diễn sầu khổ: “Ngài cũng biết nhà Thẩm đấy.

Phòng tài chính tập đoàn nhà Thẩm đã ký kết hợp đồng với chúng tôi từ sớm, nào có gan đắc tội chứ.

Thẩm Tinh Thần chắc chắn sẽ ra mắt, vì được nâng đỡ nên cậu ấy sẽ có nhiều cảnh hơn.

Ai biết, cậu thiếu gia kia lại có quan hệ vô cùng tốt với Giản Tinh Tuế, lôi kéo cho cậu ta lên hình.”
Cuối cùng mọi thứ không thể khống chế nổi, độ phổ biến của Giản Tinh Tuế như tên lửa, thậm chí đỉnh điểm còn trở thành thí sinh hot!
Như này thì sao mà loại được, sao mà bàn giao công việc đây?
Nhóm đạo diễn bất dĩ chỉ có thể ra tay từ việc biên tập, xem việc này có thể dùng được không.
Không nghĩ tới khi vấn đề của nhà Giản nháy mắt được giải quyết thì lại chọc phải một tổ tông khác.

Bây giờ trong lòng đạo diễn khổ không tả nổi, chân ông mềm như bún rồi còn đâu.
Phó Kim Tiêu im lặng nghe, bàn tay thon dài dựa trên tay vịn, câu môi: “Không đắc tội nổi họ Giản?”
Đạo diễn nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy đắc tội tôi thì được?” Phó Kim Tiêu nhướn mày, sắc mặt ôn hòa nhưng lời anh nói ra khiến tim mọi người đập thình thịch: “Phải không?”
Đạo diễn vội vàng nói: “Rất xin lỗi thầy Phó.

Việc này tôi xin bồi tội, anh xem có ổn không.

Chúng tôi sẽ đăng một bản mới, đưa đoạn thi đấu hoàn chỉnh kia lên, thế nào?”
Đây là việc nhượng bộ lớn nhất tổ chương trình có thể làm.
Khi trước, Phó Kim Tiêu có khả năng sẽ đáp ứng.

Nhưng bây giờ anh bỗng nghĩ đến khổ sở mà cậu nhóc đứng trên hành lang kia phải cố chịu đựng mà nói “May là không liên lụy gì đến anh.”
Hình như anh cũng dần dần hiểu ra, có lẽ Giản Tinh Tuế từ lúc bắt đầu không phải không có ý chí thi đấu, mà có lẽ cậu sớm đã đoán được bản thân không thể tiến xa sao? Thế nên ngay cả việc bị chỉnh sửa một cách ác ý cũng có thể bình thản đối mặt, giống như đã sớm biết kết cục của mình.
….
Không biết vì sao, nghĩ tới đây, trong lòng Phó ảnh đế không hề dễ chịu.
Anh không vui, người khác cũng đừng hòng dễ chịu.
Vì thế dưới ánh mắt tha thiết của nhóm đạo diễn, Phó Kim Tiêu nhàn nhạt mở miệng: “Không được.”
Đạo diễn từ lâu đã bị vị tổ tông tra tấn đến thoi thóp, nghe mấy lời này xong giống như bị sét đánh, khóc không ra nước mắt.
Khi Phó Kim Tiêu lại chuẩn bị mở miệng, điện thoại của phó đạo diễn lại vang lên.

Sau khi nghe vài câu, ông vội vàng đưa điện thoại cho đạo diễn: “Đạo diễn, là Thẩm tổng gọi này.”
Đạo diễn ngạc nhiên: “Thẩm tổng gọi tới làm gì?”
Phó đạo diễn lén lút liếc Phó ảnh đế, trong lòng hoảng hốt, nhưng chỉ có thể căng da đầu nói: “Thẩm tổng nói rằng với tư cách là nhà đầu tư của chương trình, anh ấy vô cùng không hài lòng với cách biên tập của [Tinh Quang] lần này.

Anh ấy cảm thấy sự xuất hiện của em trai mình rất ít, cho rằng số tiền đầu tư không xứng đáng.”
Tâm tình đạo diễn hỏng bét, run run mở miệng với đầu kia điện thoại: “Thẩm tổng, ý của ngài là?”
“Ừ.” Thẩm Minh Lãng như không ngại đổ dầu vào lửa.

Thẩm tổng luôn luôn khôn khéo mở miệng: “Ý tôi cũng là lập tức đăng tải một bản khác.

Nếu không thì kỳ đầu tư tài chính tiếp theo có khả năng tôi phải xem xét lại một lần nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.