Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 7: Mối tình đầu


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 7: Mối tình đầu

Khi Lạc Phàm ra khỏi văn phòng Chử Thiếu Phong, quần áo có chút hỗn độn. Tuy rằng không làm đến bước cuối nhưng ngón tay thon dài của Chử Thiếu Phong đốt lửa trên cơ thể vẫn làm hai cái đùi y run lên.

Nếu không phải có người tới tìm Chử Thiếu Phong bàn việc, chỉ sợ y sẽ không thể dễ dàng rời đi như vậy.

Trước lúc đi, Chử Thiếu Phong còn ở bên tai y nói câu “Buổi tối tiếp tục”, chọc đến Lạc Phàm một trận mặt đỏ tai hồng. Người đi vào nhìn đến bộ dáng y hoảng loạn, huýt sáo đầy ái muội.

Lạc Phàm trừng mắt nhìn người kia một cái, chạy như bay.

Người tới đặt mông ngồi trên bàn làm việc của Chử Thiếu Phong, cười nói: “Quấy rầy chuyện tốt của Chử đại thiếu?”

Chử Thiếu Phong đầu cũng không nâng, chỉ hỏi: “Chuyện bảo cậu điều tra thế nào rồi?”

“Thật lãnh đạm.” Triệu Duệ bĩu môi, từ túi quần móc ra một tá ảnh chụp ném cho Chử Thiếu Phong, lại nói: “Video cũng lấy đến tay, đêm nay các trang web lớn liền sẽ bắt đầu phát tán.”

Trên ảnh chụp rõ ràng là Nghê Gia Nhi cùng Diệp Lân tay trong tay cùng vào cùng ra khỏi khách sạn.

Chử Thiếu Phong vừa lòng gật gật đầu. Triệu Duệ nhịn không được nói: “Như vậy chính là đắc tội Thánh Hoàng giải trí, cậu xác định muốn làm thế?”

Chử Thiếu Phong lạnh lùng trả lời: “Làm chuyện của cậu là được, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

“Lão bằng hữu quan tâm một chút cũng không được?” Triệu Duệ nói, nhìn về phía Lạc Phàm rời đi, vẻ mặt chưa đã thèm: “Thằng nhóc vừa rồi lớn lên không chịu thua kém a, mông cũng đủ kiều, nghệ nhân mới của công ty mấy người sao? Tên gọi là gì, cũng cho tôi……”

Lời nói còn chưa xong, Chử Thiếu Phong liền đem văn kiện trong tầm tay dùng sức ném đến trên bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm gầm lên: “Đi ra ngoài.”

Triệu Duệ hoảng sợ, không biết hắn vì sao đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Được được được, lập tức đi. Buổi tối đừng quên tới, anh em đã nhiều năm không gặp……”

“Cút.”


Triệu Duệ không dám nói thêm cái gì, chỉ đành ngoan ngoãn rời đi.

Lạc Phàm ra khỏi văn phòng Chử Thiếu Phong liền nhận được điện thoại từ Lạc Bội Bội, y thất thần trả lời vài câu, sau đó đi đến phòng nghỉ của cô.

Lạc Bội Bội thấy y tiến vào vội kéo qua, đem cửa phòng đóng lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thành thật nói, lúc em không ở nhà anh đã làm gì?”

Lạc Phàm nhìn cô một cái, “Còn chưa nói chuyện em cùng Nghê Gia Nhi, em đã chỉ trích anh trước à?”

“Em……” Nhắc lại chuyện này Lạc Bội Bội không có gì để nói. Nhưng nghĩ đến khi về công ty, nghe được mọi người thảo luận chuyện Boss đổi thành Chử Thiếu Phong, trong lòng cô liền có điểm bất an.

Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, chuyện năm đó cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Khi đó Chử Thiếu Phong là nhân vật nổi tiếng được tất cả mọi người ở Đại học A nịnh bợ. Lạc Bội Bội chỉ biết ca ca nhà mình cùng người này là nhân vật phong vân ở ban đó, lại không biết quan hệ giữa bọn họ là như thế nào.

Thẳng đến ngày đó ở bệnh viện, cô nhìn thấy Lạc Phàm dựa vào vai một nam sinh nặng nề ngủ, hình ảnh này khiến cô dừng lại bước chân, cảm thấy trong lòng có chút quái quái.

Sau đó, khi Lạc Phàm đưa nam sinh này tới gặp cô, chính thức giới thiệu, đây là bạn trai y Chử Thiếu Phong, Lạc Bội Bội chấn kinh cực độ, đến nỗi cô phải tốn rất nhiều rất nhiều thời gian mới có thể tiếp thu chuyện ca ca là người đồng tính.

Tốt nghiệp trung học xong Lạc Bội Bội liền rời khỏi nhà. Chuyện xảy ra sau đó giữa Lạc Phàm và Chử Thiếu Phong cô không thể hiểu hết. Nhưng nhớ đến ngày trở về nhà, nhìn thấy bộ dáng ca ca nằm trong bồn tắm nhuộm máu, cô liền nhịn không được run lên.

Lạc Bội Bội không biết chuyện Lạc Phàm tự sát cùng Chử Thiếu Phong có bao nhiêu quan hệ, nhưng trực giác nói với cô, Chử Thiếu Phong xuất hiện, đối với Lạc Phàm thực sự không phải một chuyện tốt.

Lạc Phàm biết Lạc Bội Bội đang lo lắng cái gì, y trấn an nói: “Yên tâm, anh có chừng mực.”

Lạc Bội Bội nghe vậy, cũng không biết nên nói thêm cái gì nữa, liền hỏi sang chuyện khác: “Tháng này đi tái khám, bác sĩ Hà nói như thế nào, có nói tốt hơn chút nào không?”

Lạc Phàm cười cười, “Đây là tâm bệnh, làm gì có chuyện nói tốt là sẽ tốt?”

Lạc Bội Bội sửng sốt, nghĩ đến mẹ mình, ca ca mình, hốc mắt liền đỏ. Anh em hai người sau cũng không nhắc lại mấy chuyện không thoải mái, hàn huyên một ít chuyện lặt vặt vui vẻ, Chu Sâm lại đây gõ cửa. “Bội Bội, Phàm ca, Boss kêu chúng ta đến phòng họp.”


Lạc Phàm lên tiếng, liền cùng Lạc Bội Bội còn có Chu Sâm cùng đi.

Trong phòng họp đã có một vài người ở bộ phận cao tầng và nghệ nhân chủ chốt. Đối với việc AS đổi chủ, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi. Nhưng mà thấy Lạc Bội Bội tiến vào vẫn có người vui sướng khi người gặp họa châm chọc vài câu.

Lạc Bội Bội lúc này đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không nghĩ lại gây thêm chuyện, chỉ phải nhẫn nại.

Mọi người ngồi ở trong phòng hội nghị đợi mười mấy phút, chủ trì hội nghị mới thong thả xuất hiện, Chử Thiếu Phong vừa đến liền bắt được tầm mắt mọi người. Ba mươi tuổi, độc thân, sự nghiệp thành công, phía sau lưng có Chử thị tập đoàn, trọng điểm là còn soái đến như vậy, có thể không khiến người ta trong lòng nai con nhảy loạn sao?

Vì thế, đến lúc lần lượt tự báo cáo công tác, một đám nữ nghệ sĩ đều thực tích cực, vô ý cố ý giao lưu ánh mắt với Chử Thiếu Phong. Đáng tiếc hắn từ đầu đến cuối đều luôn tỏ vẻ đạm mạc, thờ ơ với mọi thứ, chỉ ngồi đó nghe.

Thẳng đến khi Lạc Phàm lên tiếng, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt một cái, nói: “Thân là người đại diện, nghệ sĩ dưới tay gây ra chuyện lớn như vậy, cậu không nghĩ là phương thức quản lý của mình có vấn đề sao?”

Lạc Phàm bị hắn móc mỉa như vậy, lời muốn nói cũng nuốt hết xuống bụng.

Johnny ngồi một bên còn thêm dầu vào lửa: “Dù sao cũng là muội muội của mình, như thế nào lại nỡ nặng lời cho được.”

Lạc Phàm năm đó bởi vì quan hệ “bám váy” mới tiến vào AS, chuyện này cho tới bây giờ còn có nhiều kẻ vin vào chọc ngoáy. Johnny vì bản thân lên tiếng tố giác trước Chử Thiếu Phong, tỏ ra đắc chí vô cùng.

Lại nghe được Chử Thiếu Phong nói “Lạc Phàm xử trí theo cảm tính, không thích hợp làm người đại diện”

Johnny vui muốn chết, nghĩ thầm Lạc Phàm lúc này gặp xui xẻo rồi, nhưng không nghĩ tới Chử Thiếu Phong ngay sau đó còn nói thêm: “Trong khoảng thời gian này cậu tạm dừng công tác trong tay, điều sang làm trợ lý của tôi.”

Johnny há hốc mồm.

Những người đang ngồi cũng há hốc mồm.


Này…… Sao lại thế này? Tất cả mọi người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lạc Phàm, đã sớm nghe nói sáng nay  Chử Thiếu Phong gặp riêng Lạc Phàm, lúc này lại đem người điều qua làm trợ lý, ở giữa là có nguyên do gì đây?

Thấy mọi người nghị luận sôi nổi, Chử Thiếu Phong đưa ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn một vòng, trầm giọng: “Có ý kiến?”

“Không…… Không có.”

Đại Boss lên tiếng, ai dám có ý kiến?

Tan họp, Lạc Phàm cố ý nán lại, đi đến trước mặt Chử Thiếu Phong hỏi: “Làm trợ lý của anh, tôi cần làm cái gì?”

Chử Thiếu Phong lạnh lùng đáp lại: “Buổi tối có xã giao, đi cùng tôi.”

Nói là xã giao, kỳ thật cũng không thể xem như xã giao. Đây là Triệu Duệ tổ chức, người tới đều là bạn chơi cùng Chử Thiếu Phong khi còn nhỏ. Chử Thiếu Phong hồi bé từng sống ở Hải Thành mấy năm, cùng hắn lui tới đều là xã hội thượng lưu công tử ca. Vừa nghe nói Chử Thiếu Phong tới Hải Thành, mỗi người ồn ào la hét đòi tụ hội.

Buổi tối, Lạc Phàm đi theo Chử Thiếu Phong tới hội sở giải trí cao cấp nhất Hải Thành. Hội sở này cực kỳ đề cao tính bảo mật, là địa phương ưa thích của nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Theo người phục vụ đi vào ghế lô, vừa nhìn liền thấy người bên trong đang vui vẻ vung quyền uống rượu ca hát, bên cạnh còn có mấy tuấn nam mỹ nữ tiếp khách.

Mọi người thấy Chử Thiếu Phong tiến vào đều ngừng việc trong tay: “Nhìn xem ai tới!”

“Chử Thiếu Phong!”

Triệu Duệ dẫn đầu chạy đến, nhìn thấy Lạc Phàm phía sau Chử Thiếu Phong, gã “Ồ” một tiếng. Chử Thiếu Phong mày nhăn lại, đi đến trước mặt gã, không dấu vết chặn ngang tầm mắt, Triệu Duệ lúc này mới thu liễm một chút.

Có lẽ là bởi vì cùng lão bằng hữu tụ hội, Lạc Phàm cảm giác Chử Thiếu Phong thả lỏng không ít, tuy rằng hành vi cử chỉ vẫn thực lạnh nhạt nhưng trên mặt ngẫu nhiên sẽ hiện lên ý cười. Lạc Phàm một bên uống rượu, một bên tiếc nuối, Chử Thiếu Phong không phải cười với y.

Có người chú ý tới Lạc Phàm, liền hỏi: “Không giới thiệu vị bên cạnh cậu một chút sao?”

Chử Thiếu Phong nhạt nhẽo trả lời: “Trợ lý.”

Tất cả mọi người lộ ra biểu tình hiểu mà không nói. “Hiểu, có việc trợ lý làm, Không có việc gì “làm” trợ lý.”

Lạc Phàm nghe xong, đột nhiên ho khan một tiếng. Một bên Chử Thiếu Phong nhướng mày, không có tỏ vẻ gì. Lạc Phàm trong lòng lại rất không thoải mái.


Ánh mắt đáng giá những người này nhìn y làm y khó chịu. Thật sự không biết Chử Thiếu Phong cố ý dẫn y tới đây là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ là vì nhục nhã y sao?

Rượu xuống bụng, thiêu đến tâm y đều phát đau. Triệu Duệ ngồi vào bên cạnh, rót cho y một ly rượu. “Tửu lượng không tồi, lại thêm một ly chứ?”

“Không được.” Lạc Phàm nhận ra đây chính là người sáng nay huýt sáo trêu cợt y trong văn phòng Chử Thiếu Phong. Trong lòng không có hảo cảm, y lắc lắc đầu, nhích về phía Chử Thiếu Phong một chút.

Triệu Duệ sờ sờ cái mũi, chẳng biết nói gì, gã lớn lên dọa người như vậy sao? “Tôi cũng không ăn thịt cậu, trốn cái gì mà trốn nha.”

Lạc Phàm không đáp lại gã ta, biểu tình lãnh đạm.

Triệu Duệ cảm thấy mất mặt, ngồi một bên rầm rì rầm rì: “Thật là, nhiều năm như vậy, khẩu vị Chử Thiếu Phong một chút cũng không thay đổi.”

Lạc Phàm nghe được lời này mới có phản ứng: “Lời này của anh…… Có ý tứ gì?”

“Nói ra sợ cậu thương tâm.”

Triệu Duệ lại bán cái cái nút (úp mở, làm người ta tò mò), ra hiệu Lạc Phàm đưa tai qua mới chịu nói. Lạc Phàm do dự một chút, cũng ghé người qua. Triệu Duệ ở bên tai y thì thầm mấy câu, hai người ngồi thật rất gần, đã vậy tay Triệu Duệ còn khoác trên vai Lạc Phàm, nhìn qua có chút ái muội.

Chử Thiếu Phong ánh mắt lơ đãng hướng bên này nhìn, rượu trong ly bị hắn uống một hơi cạn sạch.

Lạc Phàm nghe được Triệu Duệ nói với y: “Trước kia à, Chử Thiếu Phong theo đuổi một cậu nhóc, lấy hết cả tim gan ra mà theo đuổi. Một lần này chính là từ Hải Thành theo tới Phong Thành. Nam sinh kia lớn lên trắng nõn sạch sẽ thanh thanh tú tú, tính cách cũng lãnh lãnh đạm đạm, điểm này cùng cậu không sai biệt lắm. Còn tưởng rằng đều đã qua mười mấy năm, cậu ta cũng nên đổi khẩu vị, không nghĩ tới qua lâu như vậy, loại hình ưa thích vẫn là một chút không thay đổi.”

Lạc Phàm nghe xong hơi hơi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Người kia…… Có phải hay không tên là Hứa Úy?”

Triệu Duệ kinh ngạc nói: “Cậu biết nhóc kia?”

Lạc Phàm gật gật đầu.

Nếu nói trong đoạn tình cảm với Chử Thiếu Phong, điều làm y không tự tin nhất chính là địa vị một người trong lòng Chử Thiếu Phong, Hứa Úy. Những năm Trung học ấy, Chử Thiếu Phong theo đuổi Hứa Úy gắt gao không bỏ, Lạc Phàm khi đó chỉ là tiểu tuỳ tùng của Chử Thiếu Phong, căn bản vào không lọt được mắt Chử đại thiếu.

Nghe Triệu Duệ kể chuyện quá khứ của Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm thế mới biết hóa ra Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy đã sớm quen nhau. Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nghĩ một chút, Lạc Phàm trong lòng liền nghẹn muốn chết. Rượu trong ly bất tri bất giác bị y uống cạn, vị đạo cay độc kích thích dạ dày, y lại một chút cảm giác cũng không có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.