Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 5: Phát bệnh


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 5: Phát bệnh

Dứt lời, Chử Thiếu Phong lấy ra một tấm chi phiếu trống, ném lên mặt Lạc Phàm. Chi phiếu đánh vào trên mặt có loại nóng rát đau. Lạc Phàm run rẩy đưa tay nhặt lên tấm chi phiếu rơi trước mặt, nhàn nhạt nói: “Em không cần tiền.”

Chử Thiếu Phong hơi hơi sửng sốt, lời nói ra châm chọc cực kỳ. “Cậu không phải yêu tiền nhất sao? Hay là nói mấy năm không găp, đổi tính?”

Lạc Phàm ức chế thân mình muốn phát run, đem chi phiếu trong tay từng chút xé vụn. Hành động vừa rồi của Chử Thiếu Phong đã hoàn toàn đem vọng tưởng trong bảy năm này của y đánh nát. Cũng cho y thấy rõ, hết thảy tối hôm qua bất quá chỉ là cuộc giao dịch bình thường thôi.

Chỉ có y ngây ngốc cho rằng giữa y và Chử Thiếu Phong còn khả năng quay lại.

Lạc Phàm đứng dậy, không mặc gì cả tiến sát Chử Thiếu Phong, dựa vào bên tai người nọ: “Đường đường Chử gia đại thiếu gia đáng giá hơn một tấm chi phiếu nhiều.”

Nói hết, cảm nhận được cơ thể Chử Thiếu Phong hơi hơi chấn động, Lạc Phàm cười cười, tiếp tục đốt lửa trên khối cơ thể đêm qua đã phát tiết mấy lần. Nếu chỉ là một hồi giao dịch, vậy thì vì sao không làm nhiều một chút?

Rốt cuộc Chử Thiếu Phong nhẫn nại không được, đem người áp đảo trên giường lớn mềm mại, vùi đầu vào cổ Lạc Phàm, thở hổn hển nói: “Từ khi nào học được?”

Lạc Phàm sửng sốt.

Chử Thiếu Phong ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn y. “Cậu thiếu tiền đến mức phải chà đạp thân thể của mình sao?”

Nghe xong lời này, Lạc Phàm mới rốt cuộc ý thức được Chử Thiếu Phong hiểu lầm cái gì. Trong lòng một mảnh hoang vắng, tươi cười trên mặt lại không thay đổi. Nếu đã hiểu lầm, vậy cứ để hắn hiểu lầm đi. Dù sao hình tượng y trong lòng Chử Thiếu Phong đã hỏng đến không còn gì rồi.

“Tùy anh nghĩ như thế nào cũng được.” Lạc Phàm nhắm mắt, chủ động nâng chân lên quấn lấy eo Chử Thiếu Phong. Y có thể cảm giác trên thân mình nơi người nọ hôn xuống đang dao động, nhưng trong lòng y lại bình tĩnh không gợn sóng, lời nói ra cũng không chứa một tia tình dục. “Làm xong còn thỉnh Chử đại thiếu thực hiện lời hứa tối hôm qua.”

Động tác người phía trên cứng đờ, như là đột nhiên không có hứng thú, đứng dậy sửa sửa áo sơ mi có chút hỗn độn, quay đầu lạnh lùng: “Cậu muốn thực hiện thế nào?” 


Lạc Phàm cười cười, ý cười lại chưa tới đạt đáy mắt: “Cũng không phải đại sự gì, muội muội tôi gần đây đắc tội người khác, còn muốn nhờ anh ra mặt hỗ trợ giải quyết một chút.”

Lạc Phàm có một muội muội, Chử Thiếu Phong cũng biết. Hắn thắt xong cà vạt, hỏi: “Lạc Bội Bội đắc tội ai?”.

Hiện giờ Chử gia bắt đầu giành vị trí trong giới giải trí, đối với sự kiện Lạc Bội Bội nháo đến xôn xao dư luận, Chử Thiếu Phong cũng đã nghe qua.

“Diệp Lân.”

Nghe thấy cái tên này, Chử Thiếu Phong nhướn mày một cái. Đại danh ông chủ trẻ tuổi của Giải trí Thánh Hoàng hắn cũng nghe nói qua. Đối với chuyện Thánh Hoàng đang chiếm cứ nửa giang sơn giới giải trí, hắn tạm thời không có tính toán đối mặt. Hắn xoay người, đang muốn đem Lạc Phàm hảo hảo chế nhạo một phen, lại vừa vặn thoáng nhìn bộ dáng người kia đầy người chật vật, bước chân hắn ngừng một chút, ánh mắt sâu thẳm.

Lúc này Lạc Phàm toàn thân xích lõa, trên người trải rộng dấu vết xanh tím, cả người mềm nhũn bất kham mà nằm ở đàng kia, nhìn qua thập phần yếu ớt. Chử Thiếu Phong rũ mắt, trầm giọng: “Ba tháng.”

“Cái gì?” Lạc Phàm khó hiểu.

Chử Thiếu Phong lại không có giải thích, chỉ là từ túi quần tây lấy ra một tấm danh thiếp, dùng bút viết một chuỗi địa chỉ, sau đó đem danh thiếp cùng một chùm chìa khóa ném đến trên người Lạc Phàm, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ ở lại Hải Thành ba tháng, ba tháng này phải xem biểu hiện của cậu.”

Lạc Phàm nằm ở trên giường, cầm trong tay danh thiếp cùng chìa khóa, nhìn bóng dáng Chử Thiếu Phong rời đi, suy nghĩ xuất thần. Lời Chử Thiếu Phong nói không khó để biết là có ý tứ gì. Chỉ là không nghĩ tới, lần giao dịch này một đêm còn chưa đủ, lại là muốn suốt ba tháng.

Cười khẽ một tiếng, Lạc Phàm nói không nên lời trong lòng là tư vị gì.

Địa chỉ Chử Thiếu Phong để lại là khu biệt thự cao cấp nào đó ở Hải Thành. Lạc Phàm mang theo hành lý đứng trước một căn biệt thự, ấn chuông thật lâu cũng không có người tới mở. Nghĩ nghĩ, y lấy ra chìa khóa Chử Thiếu Phong để lại cho y, mở cửa.

Tiến vào, trong phòng tản mát ra một cỗ hương vị lạnh lẽo, có thể thấy được là thật lâu chưa có người ở. Bất quá nhà ở thực sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người đến quét tước. Trang hoàng chủ đạo là màu đen và trắng, bài trí cũng thực đơn điệu, nhìn qua rất là không có sinh khí.


Lạc Phàm còn nhớ rõ, lúc mới vừa cùng Chử Thiếu Phong sống chung, trên người không có tiền, nơi ở cũng thực cũ nát, nhưng phòng ở mấy chục mét vuông kia bọn họ bố trí thật sự ấm áp, Chử Thiếu Phong nói như vậy sẽ có cảm giác gia đình.

Mà hiện giờ đứng ở nơi quạnh quẽ này, hết thảy sớm đã xưa đâu bằng nay. Lạc Phàm lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại những chuyện xưa nữa. Đem hành lý lên lầu hai dọn dẹp lại phòng khách, chờ thu thập thỏa đáng hết thảy, y xoa xoa eo lưng có chút nhức mỏi, bụng cũng đi theo gõ trống ầm ầm. Bận việc lâu như vậy mới phát hiện chính mình ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, lúc này đã là 3, 4 giờ chiều, Lạc Phàm dứt khoát xuống lầu đi đến phòng bếp, không ôm hy vọng gì mở ra tủ lạnh, kết quả thế nhưng phát hiện bên trong đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, y có chút kinh ngạc.

Nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới, xem ra mới được bỏ vào không lâu.

Trải qua sự việc ngày hôm qua, Lạc Phàm không dám lại tự mình đa tình mà nghĩ quá nhiều. Chọn một ít đồ cả mình và Chử Thiếu Phong cùng thích ăn, y bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi y và Chử Thiếu Phong gặp lại, cho nên Lạc Phàm làm thực dụng tâm.

Đồ ăn đã sẵn sàng, trời cũng đã tối, Chử Thiếu Phong vẫn chưa trở về.

Lạc Phàm nhìn đồ ăn sắp nguội trên bàn, trong lòng có loại mất mát nói không nên lời. Y đứng dậy đang chuẩn bị đem đồ cất vào tủ lạnh lại đúng lúc nghe được tiếng mở khóa. Lạc Phàm hơi hơi sửng sốt, buông chén đĩa trong tay, xoay người hướng huyền quan nhìn lại, lại thấy cửa phòng từ từ bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước mặt y, đèn đường hắt vào đem bóng người đàn ông kéo thật dài, Lạc Phàm nhìn nét mặt lạnh lùng của người nọ, thất thần trong nháy mắt.

Y đột nhiên cảm thấy, thời gian giống như về tới bảy năm trước. Khi đó Chử Thiếu Phong cũng luôn trở về thật khuya, y mỗi đêm đều sẽ giữ ấm đồ ăn, chờ người trở về.

Những lúc đó Chử Thiếu Phong sẽ nói với y: “Quá muộn, về sau đừng chờ anh.”

Lạc Phàm biểu tình hoảng hốt mà tiến về phía trước, cười nói: “Anh đã trở lại.”

“Ừ.”

Một âm tự đơn giản.


Không có ôm, không có hôn môi, chỉ có lãnh đạm đáp lời, đem Lạc Phàm lôi trở lại hiện thực.

Chử Thiếu Phong đi qua Lạc Phàm, ánh mắt không dừng lại trên người y. Chỉ đến khi đi ngang qua một bàn đồ ăn kia, hắn ngừng bước, Lạc Phàm thấy thế, vội vàng hỏi: “Còn chưa ăn cơm đi?”

Lại không nghĩ Chử Thiếu Phong nhàn nhạt mà đáp một câu, “Ăn rồi.”

Sau đó xoay người lên lầu.

Lạc Phàm sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Chử Thiếu Phong, trong lòng càng thêm vắng vẻ. Trên bàn đồ ăn đã lạnh, vì chờ Chử Thiếu Phong trở về cùng nhau ăn, Lạc Phàm đói bụng mấy giờ liền, nhưng hiện tại một chút muốn ăn cũng không có. Cảm giác được dạ dày có chút không thoải mái, y nhíu nhíu mày, lại không thực để ý.

Trở về phòng mình, Lạc Phàm lấy ra quần áo chuẩn bị tắm rửa. Trong phòng có buồng vệ sinh cùng phòng tắm, y đi vào liền thấy bên trong có một bồn tắm lớn đến mức có thể chứa hai người, tràn ngập tính ám chỉ. Lạc Phàm bước chân chậm lại, dịch chuyển tầm mắt.

Y mở ra vòi sen chỉnh sang nước ấm, lại bởi vì thất thần duyên cớ, nước bắn đầy người cũng không phát hiện. Áo sơ mi trắng trên người ướt nhẹp, bám sát vào cơ thể, Lạc Phàm run rẩy tay đang muốn cởi quần áo, cửa phòng tắm lại đột ngột bị đẩy ra.

Lạc Phàm sửng sốt, tay nắm vòi phun không chắc, nước bắn khắp nơi, đem cả y cả người vừa tiến vào xối ướt đẫm.

Chử Thiếu Phong đi ra phía trước, đóng van nước. Quay đầu lại nhìn bộ dáng Lạc Phàm bị xối nước, hắn cổ họng vừa động, duỗi tay đem người ấn vào tường, bàn tay xoa xoa vùng eo y, thuần thục mà cởi bỏ cúc áo sơ mi của y.

Xúc cảm lạnh lẽo tới bất ngờ làm thân mình Lạc Phàm run lên, y thở gấp hỏi lại: “Một lần tính như thế nào?”

Tay đang hướng lên trên khó khăn dừng lại, Chử Thiếu Phong thần sắc biến đổi, khóe miệng tươi cười tràn ngập châm chọc. “Yên tâm, tiền sẽ không thiếu.”

“Chuyện của muội muội tôi……”

Còn chưa có nói xong, Chử Thiếu Phong liền dùng nụ hôn chặn miệng y. Hai thân hình nóng bỏng nhanh chóng dây dưa, quần áo ướt đẫm trên người cũng bị từng cái lột xuống dưới. Chử Thiếu Phong ôm Lạc Phàm, đem y ấn lên thành bồn tắm, thân hình tinh tráng theo đó bao phủ lên.


Khi da thịt chạm vào bồn tắm lạnh băng, Lạc Phàm cả người run lên. Nội tâm sợ hãi như thủy triều hướng y đánh, thực nhanh liền đem y bao phủ. Y cảm giác chính mình giống bị đẩy vào biển sâu, bị xoáy nước nặng nề cuốn trôi…… Trước mắt vốn là nước biển xanh thẳm, lại trong chốc lát bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt……

Máu, rất nhiều máu.

Trong biển ý thức mơ hồ y mở choàng mắt, lại thấy Chử Thiếu Phong đang cúi đầu hôn cổ mình, y hơi hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời lại có chút phân không rõ chính mình đang ở kiếp nào. Mãi cho đến khi y thấy nước trong bồn tắm bị máu chảy ra từ cổ tay trái chậm rãi nhiễm hồng, Chử Thiếu Phong ngã xuống ngực y, không còn hô hấp, y mới cảm giác được cơ thể chính mình từng chút biến lạnh.

Màu đỏ chói mắt làm y phân không rõ là máu của ai. Là của Chử Thiếu Phong, hay là của y? Lạc Phàm thở phì phò, hô hấp dồn dập mà duỗi tay đẩy ra người đang đè trên thân, ánh mắt hoảng loạn.

Chử Thiếu Phong không dự đoán được Lạc Phàm sẽ phản kháng, bị đẩy đến trở tay không kịp. Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Phàm không ngừng thở dốc, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Một tay đè lại Lạc Phàm đang muốn chạy trốn, đem người giam vào lòng ngực mình, nâng cằm y lên lại là một trận hôn sâu.

Lạc Phàm lúc này đã không ý thức được chính mình đang làm cái gì. Kiếp trước tử vong cùng kiếp này tự sát không thành khiến y đối với bồn tắm tràn ngập sợ hãi. Y lung tung đánh lên lưng Chử Thiếu Phong, chỉ nghĩ chạy trốn khỏi nơi làm y hít thở không thông.

Chử Thiếu Phong kêu rên một tiếng, không chỉ không mảy may buông ra, ngược lại đem người trong lòng ngực giam cầm càng chặt. Thẳng đến cảm giác được trên môi truyền đến hương vị tanh ngọt, hắn mới nặng nề đem người buông ra.

Lạc Phàm trước mặt cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, môi bị hôn đến sưng đỏ, trên mặt còn lưu một vết máu.

Là máu của Chử Thiếu Phong.

Chử Thiếu Phong cười, tiếng cười làm người ta có loại cảm xúc vừa lo lắng vừa đau đớn. Hắn dùng tay lau lau môi có chút đau, nói với Lạc Phàm: “Cậu chán ghét tôi như vậy?”

Lạc Phàm ánh mắt dại ra mà nhìn về phía hắn.

Không có đáp lại.

Chử Thiếu Phong đứng dậy, không nói cái gì nữa, đôi chân thon dài rời đi phòng tắm.

Cửa phòng bị đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề, như là tiếng trống đánh mạnh vào tim. Nhưng Lạc Phàm lại như cũ cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy. Y chỉ là đứng dậy muốn trốn đi, hai cái đùi lại giống như mới đánh nhau, hoàn toàn không có sức lực. Dạ dày cũng theo đó ẩn ẩn nhức nhối, làm y đau đến đứng thẳng không nổi, giây tiếp theo người liền té xỉu ở trong phòng tắm……  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.