Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 44


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 44

Lần này trở về Chử gia, đối với Chử Thiếu Phong mà nói, sẽ là một trận chiến dữ dội cần phải chiến thắng. Nhưng trước mắt hắn không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện này đó, đem Lạc Phàm hung hăng ấn dưới thân, bên tai nghe tiếng y rên rỉ, hắn hơi híp mắt, trong đầu chỉ còn “trận chiến” này giữa hắn và Lạc Phàm.

Ngày mai phải đi rồi, tính ra phải đến nửa tháng không được nhìn thấy người này, Chử Thiếu Phong bây giờ đương nhiên không thể bỏ qua một phút một giây xâm lấn, tay nắm chặt eo Lạc Phàm, động tác càng thêm ra sức.

Nhìn Lạc Phàm mệt đến ngất xỉu nằm bên cạnh, mồ hôi ướt nhẹp thái dương, Chử Thiếu Phong ánh mắt thâm trầm. Hắn không phải không nghĩ tới đưa Lạc Phàm về Chử gia, chỉ là so sánh với thời niên thiếu đầy nhiệt huyết và nông nổi, hắn giờ đây đã có thêm rất nhiều băn khoăn lo lắng phải nghĩ đến.

Hắn trong quá khứ có thể không màng bất kể hậu quả mà come out, mặc dù khốn cùng thất vọng không xu dính túi, cũng tin tưởng vững chắc tình yêu so với bánh mì càng quan trọng. Nhưng hiện thực lại nói cho hắn biết, tình yêu không có tiền tài làm cơ sở rất khó chống đỡ trong sóng gió.

Lúc ấy Chử Thiếu Phong không có năng lực bảo hộ Lạc Phàm, càng không có năng lực dọn sạch những chướng ngại vật chắn ngang con đường của bọn họ, đổi lại chính là kết thúc trái ngang. Sống lại một đời, hắn đương nhiên sẽ không lại dẫm lên vết xe đổ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên gối, Lạc Phàm mở mắt, mơ màng hỏi: “Còn không ngủ?”

Chử Thiếu Phong cười cười, ôm người vào ngực càng chặt hơn.

Bóng đêm hạ xuống che lấp hết tất cả sóng ngầm mãnh liệt.

Cách ngày Chử Thiếu Phong lên máy bay trở lại kinh thành, vừa đáp đất, Chử phu nhân được đưa ngay vào viện, hắn cũng cùng theo vào. Sau đó người Chử gia cũng lục tục tới thăm, có cả Chử Vân và Chử Đường. Chử Đường lần trước bị Chử Thiếu Phong thu thập, bây giờ khí thế tiêu không ít, cũng chủ động nhận sai với hắn.

Chử Thiếu Phong lạnh lùng cười cười, trong mắt không có chút độ ấm nào.

Nếu không phải công ty gã sau lưng mọi người lén lập ra bị Chử Thiếu Phong chèn ép, Chử Đường gã sao có thể ở đây ăn nói khép nép lại chủ động thừa nhận sai lầm?

Một ánh mắt cũng không bố thí cho gã, Chử Thiếu Phong hờ hững đi qua Chử Đường, chỉ nói bâng quơ một câu: “Nhớ kỹ, ai mới là người thừa kế chân chính của Chử gia.”

Chử Đường cúi đầu, nắm tay căng chặt, trong con ngươi là một mạt tàn nhẫn.


Nửa tháng này, Chử Thiếu Phong ngoại trừ phải chăm sóc Chử phu nhân còn phải về tập đoàn Chử thị xử lý một ít chuyện. Từ khi lão gia tử ra đi, người trong hội đồng quản trị vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, Chử Thiếu Phong lần này trở về đương nhiên không thể nhàn rỗi. Dưới thủ đoạn sấm rền gió cuốn của hắn, một đám người rốt cuộc cũng chịu an tĩnh.

Ban ngày Chử Thiếu Phong tuy rằng rất bận nhưng luôn luôn giành ra một chút thời gian ban đêm, đúng giờ chat video với Lạc Phàm.

Lạc Phàm thấy hắn tỏ vẻ mệt mỏi, lo hắn nghỉ ngơi không tốt, giục hắn đi ngủ sớm một chút. Chử Thiếu Phong lại cố ý trêu đùa y, đòi hỏi một ít yêu cầu quá phận, chọc Lạc Phàm mặt đỏ tai hồng.

Nhìn người thương cách một cái màn hình sắc mặt phiếm hồng, lắc đầu cự tuyệt, Chử Thiếu Phong lại càng hứng thú. Lạc Phàm căng da đầu nói: “Anh muốn nhìn, chờ khi nào về sẽ cho anh nhìn.”

Liếc lịch trên bàn, ngày trở về cũng không còn xa nữa, Chử Thiếu Phong cười cười ách giọng nói: “Chờ tôi.”

Rõ ràng là ngày mùa đông, nhưng Chử Thiếu Phong lại cảm thấy nóng không chịu nổi.

Càng gần cuối năm, sự vụ công ty càng thêm rườm rà, Chử Thiếu Phong vẫn luôn bận đến trước hôm trừ tịch. Trước khi ra sân bay, hắn tới bệnh viện thăm Chử phu nhân, nói với bà năm nay mình sẽ không ở lại ăn tết, khiến bà lại tức giận quát tháo, hắn vội đi qua vỗ vỗ lưng cho bà.

“Con muốn đi tìm Lạc Phàm?” Chử phu nhân lạnh giọng hỏi.

Chử Thiếu Phong gật gật đầu, cổ tay lại bị Chử phu nhân nắm chặt. Hắn chậm rãi tách tay bà ra, tuy không nói gì nhưng kiên định trong mắt đã nói rõ quyết tâm của hắn.

Nhìn Chử Thiếu Phong rời đi, Chử phu nhân thu tay lại, cả người nhìn qua như già thêm vài tuổi.

Ngồi trên xe tới sân bay, Chử Thiếu Phong gọi điện thoại cho Lạc Phàm, khóe miệng ngậm cười hỏi: “Còn đang bận sao?”

“Mới vừa kết thúc công việc, anh chừng nào thì về đến?”


Chử Thiếu Phong lại thấp giọng cười, “Sao hả, gấp không chờ nổi muốn gặp tôi vậy sao?”

Vốn tưởng rằng Lạc Phàm sẽ giống dĩ vãng khẩu thị tâm phi một phen, lại không nghĩ rằng y trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ừm, muốn gặp anh.”

Chử Thiếu Phong hơi hơi sửng sốt, trái tim trong nháy mắt này lạc nửa nhịp.

Xe chạy đến một giao lộ có đèn giao thông, chậm rãi dừng lại. Tết âm lịch gần đến khiến thủ đô vắng lặng rất nhiều, trên đường chỉ có năm ba cái xe, có vẻ cực kỳ trống trải. Chử Thiếu Phong tay nắm di động hơi hơi dùng sức, nỗ lực làm âm thanh của mình nghe qua tự nhiên một chút, nói: “Tôi cũng nhớ em.”

Muốn gặp em, chỉ nghĩ mau chóng đến bên cạnh em.

Bên tai truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ, Chử Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn qua cửa kính xe, bầu trời ban đêm đột nhiên được những bông hoa lửa đủ màu điểm xuyết, xua tan rét lạnh đêm đông, trái tim Chử Thiếu Phong chưa bao giờ cảm nhận được sự vội vã như vậy. Thúc giục tài xế mau tăng tốc, trước khi cúp máy hắn khẽ nói với Lạc Phàm: “Năm mới vui vẻ.”

Chỉ một câu như vậy, khi ngẩng đầu, một chiếc xe màu đen không biển số chạy ngược hướng lao thẳng về phía chiếc xe của hắn.

“Ầm.”

Quang mang chói mắt đánh úp, ngay sau đó là hắc ám vô tận thay thế.

Tiếng chuông năm mới chậm rãi điểm, Lạc Phàm làm một bàn cơm tất niên, từ chạng vạng chờ đến đêm khuya, thức ăn nóng hổi cũng từ từ nguội mất. Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình y, Ngô thẩm và mấy người khác đều đã về quê ăn tết, di động trên bàn đột nhiên reo, Lạc Phàm vội bắt máy.

Vốn cho rằng là Chử Thiếu Phong, nhưng người gọi lại là Lạc Bội Bội xa tận A quốc.

Lạc Phàm bình ổn tâm tình mất mát, nhấn trả lời, thanh âm tiểu muội muội đầu kia điện thoại nhanh chóng xóa tan quạnh quẽ trong phòng: “Ca, năm mới vui vẻ ~”


Chu Sâm bên cạnh cô cũng vui mừng hét to: “Phàm ca, năm mới vui vẻ!”

Lạc Phàm cười cười, thu hồi tầm mắt vẫn nhìn ra cửa, chậm rãi ăn đồ ăn đã lạnh. Có lẽ Chử Thiếu Phong không trở về kịp. Có lẽ giữa đường hắn bị chuyện gì trì hoãn.

**

Bóng tối không có điểm dừng.

Chử Thiếu Phong lòng có chút hoảng. Hắn đứng ở trong bóng đêm, ý thức mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi trước mắt có chút ánh sáng, hắn theo bản năng đi về phía ánh sáng kia……

Càng chạy đến gần, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Bên tai truyền đến tiếng nước ào ào, là người nào ở nơi đó? Chử Thiếu Phong bước qua cánh cửa sáng rực, hết thảy trước mắt lập tức trở nên rõ ràng.

Hắn phát hiện chính mình đứng trong một gian phòng tắm. Gian phòng thực xa lạ, hắn có chút nghi hoặc xoay người tìm kiếm, không rõ mình vì sao lại xuất hiện ở chỗ này. Đến khi trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, hắn mới bình tĩnh lại, vui mừng tiến đến muốn nắm lấy tay người kia, lại thấy tay mình xuyên qua người y, không chạm vào được bất cứ thứ gì. 

Hắn gọi tên người kia, Lạc Phàm, Lạc Phàm…… Người kia không phản ứng, như thể không nghe thấy gì.

Chử Thiếu Phong ngây ngẩn cả người. Cúi đầu nhìn bàn tay trong suốt của mình, đại não trong nháy mắt trống rỗng. Hắn đứng ở trong phòng tắm, dưới ánh đèn, cái bóng của hắn không xuất hiện.

Hắn lúc này mới nhớ tới, trước khi hôn mê có một chiếc xe lao về phía hắn.

Hắn bị tai nạn xe cộ.

Hắn đã chết.

Chử Thiếu Phong lùi về sau, không tin được hết thảy. Nhưng thân thể trong suốt lại nói cho hắn, hắn hiện tại chỉ là một linh hồn không có thực thể.


Không ai thấy được hắn, cũng không ai nghe được hắn.

Ngay cả Lạc Phàm đứng trước mắt cũng không biết về sự tồn tại của hắn. Hắn nhìn Lạc Phàm trước mắt chậm rãi cởi quần áo, còn chưa kịp phản ứng đã bị cơ thể đầy những vết thương chồng chất lộ ra dọa ngây ngẩn cả người.

Đây là Lạc Phàm sao? Là Lạc Phàm hàng đêm hắn ôm cùng đi vào giấc ngủ sao?

Vì sao trên cơ thể lại có nhiều vết thương như vậy? Ai đã làm em bị thương? Đau lòng cùng phẫn nộ cào cấu đáy lòng Chử Thiếu Phong, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Lạc Phàm, hỏi bên tai y: “Sao lại bị thương thế này?”

Nhưng Lạc Phàm không đáp lại hắn. Hắn nhìn Lạc Phàm nằm trong bồn tắm, một đôi mắt vô thần nhưng rõ ràng tràn ngập bi thương. Chử Thiếu Phong ngồi xuống, vươn đôi tay trong suốt xoa xoa gò má y, nhẹ giọng hỏi: “Vì tôi chết nên em khổ sở như vậy sao?”

Dường như nghe được lời hắn, Lạc Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại hờ hững quay đầu đi.

Trên thành bồn tắm có một con dao nhỏ sắc bén. Mới đầu Chử Thiếu Phong không hề để ý đến nó, mãi đến khi Lạc Phàm cầm nó lên, hắn mới giật mình nhảy dựng, vội vươn tay ngăn cản. Nhưng hắn đã quên mình chỉ còn là một linh hồn, không thể cầm nắm bất kỳ cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn Lạc Phàm tự cắt lên cổ tay chính mình! Nhìn máu chảy ra từ cổ tay y, vô thanh vô tức nhiễm hồng cả bồn nước…. Nhìn Lạc Phàm hơi thở thoi thóp ngã xuống bồn tắm…..

Nhìn y chết đi.

Chử Thiếu Phong không ngừng gào thét gọi tên Lạc Phàm, khủng hoảng to lớn bao phủ hắn, hắn muốn khóc nhưng không có nước mắt để chảy ra, chỉ có thể tùy ý để linh hồn của mình bị lôi kéo, xé rách.

Tiếng chuông ngân vang, đây chính là ngày mà kiếp trước Lạc Phàm tự sát.

Cũng là bí mật Chử Thiếu Phong vĩnh viễn không biết.

***

Lại lần nữa tỉnh táo, Chử Thiếu Phong nằm trên giường không thể nhúc nhích, nhưng khuôn mặt lại bị nước mắt làm cho ướt nhẹp. Bên tai có người đang gấp gáp gọi: “Bác sĩ! Ngài ấy tỉnh!”

Chử Thiếu Phong gắng gượng mở mắt, muốn nhìn xem người đang nói, đáng tiếc xuất hiện trước mắt hắn lúc này lại là hắc ám vô tận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.