Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 33


Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 33

Lạc Phàm còn nhớ rõ lần cuối cùng y nhìn thấy Chử Thiếu Phong khi ý thức còn thanh tỉnh là trên TV, y nhìn Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy thân mật đứng cùng một chỗ, trái tim giống như bị thứ gì hung hăng đạp xuống, hết thảy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ngay sau đó y nhận được điện thoại báo tin mẹ y qua đời.

Thật giống như người xui xẻo ngay cả uống nước cũng bị giắt răng, chuyện xấu cứ luôn kéo nhau mà đến.

Mấy ngày này không biết thế nào mà qua, y bận rộn xử lý hậu sự của mẹ, vài đêm thức trắng. Ngày đưa tang, y canh giữ trước linh đường một đêm, khóc đến cả người không còn sức lực. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu mất đi ý thức, từ đó về sau… y cũng chưa gặp lại Chử Thiếu Phong.

Bây giờ mở mắt ra, nhìn Chử Thiếu Phong trước mặt tỏ vẻ quan tâm, Lạc Phàm ngẩn người, thực sự không rõ vì sao Chử Thiếu Phong lại nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực như vậy.

Y hữu khí vô lực ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cơ thể rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn mở miệng nói vài câu cũng hao hết cả sinh lực.

Y há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, Chử Thiếu Phong đã khẩn trương nắm lấy tay y mà hỏi: “Em có thấy chỗ nào không khỏe không?”

Lạc Phàm ngẩn người, y lúc này chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: “Nước……”

Chử Thiếu Phong nghe được vội vàng đi rót một ly nước, đưa đến bên miệng Lạc Phàm.

Nước ấm khiến Lạc Phàm cảm thấy tốt lên nhiều lắm. Y nâng mắt nhìn về phía Chử Thiếu Phong, tinh thần còn có chút hoảng hốt. Y thực sự không hiểu vì sao mình vừa mở mắt ra lại thấy bản thân ở chỗ Chử Thiếu Phong, mà hắn lại có thái độ ân cần đến kỳ lạ như vậy.

Y có chút không quen với ôn nhu này của Chử Thiếu Phong, tay còn đang bị hắn gắt gao nắm chặt, y không được tự nhiên muốn rút tay ra, lại nghe thấy Chử Thiếu Phong khẽ khàng hít một ngụm khí lạnh.

Lạc Phàm nhìn kỹ, phát hiện bàn tay hắn còn đang quấn một lớp băng gạc, đã có vài tia máu thấm qua.

Là bị thương?

Trong lòng Lạc Phàm run lên một chút, vết thương này từ đâu mà có? Y lúc này vô cùng sốt ruột muốn hỏi Chử Thiếu Phong, nhưng lời đã đến bên môi lại không thể thoát ra được.

Y có tư cách gì hỏi hắn, có tư cách gì quan tâm hắn nữa đâu?

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy thân mật, tay y cứng đờ, trái tim cũng trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.

Lạc Phàm cười khổ, y hẳn là không nên tự làm bản thân mất mặt nữa, ít nhất cũng không nên tự mình đa tình.


Lúc này Chử Thiếu Phong còn chưa phát hiện Lạc Phàm có chỗ khác thường, thấy y đã tỉnh táo, cũng hạ sốt rồi, hắn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù Lạc Phàm lại cự tuyệt hắn tiếp cận, hắn cũng không cảm thấy có cái gì. Chậm rãi buông tay, Chử Thiếu Phong cười cười, không lại miễn cưỡng Lạc Phàm.

Lại đến buổi tối, Chử Thiếu Phong như thường ngày tự tay chăm Lạc Phàm ăn cơm. Hắn cầm bát, dùng thìa múc một ngụm cơm, cẩn thận thổi nguội mới đưa tới bên miệng Lạc Phàm, động tác tinh tế lại săn sóc.

Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong hành động tự nhiên thuần thục, vẻ mặt kinh ngạc.

Y thất thần mở miệng, chậm chạp nhai, ngay lúc đó lại nghe được Chử Thiếu Phong nói: “Em mấy ngày nay sinh bệnh không ăn được bao nhiêu, hôm nay cố gắng ăn nhiều một chút.”

Lời nói ra đi kèm một muỗng cơm được đưa tới.

Nhưng lần này Lạc Phàm như thế nào cũng không chịu ăn.

Chử Thiếu Phong liền nhẹ giọng dỗ dành, ngữ khí ôn nhu kiên nhẫn kia ngay cả đời trước Lạc Phàm cũng chưa gặp qua.

Lạc Phàm bị dọa, khó khăn nâng tay giữ lại tay hắn, run rẩy nói: “Chử…… Chử Thiếu Phong…… Anh không cần như vậy, tôi có thể tự làm……”

Dứt lời, giành lấy bát trong tay Chử Thiếu Phong, vội vàng xúc một miếng cơm, miệng căng phình, hạt cơm dính vào khóe miệng cũng không phát hiện. Y ăn ngấu nghiến, thật ra y lúc này cũng rất đói, vừa ăn còn vừa giương mắt nhìn Chử Thiếu Phong, sợ cái người trước mặt này lại giở chứng muốn bón cho mình nữa.

Y không biết Chử Thiếu Phong đang phát điên cái gì, làm gì đột nhiên dịu dàng với y như vậy?

Ôn nhu cả đời này của hắn, không phải đều dành cả cho Hứa Úy hay sao?

Nghĩ, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại, y rũ mắt, lại không có phát hiện Chử Thiếu Phong nâng tay giúp y lấy đi hạt cơm dính trên mép. Đột nhiên cảm giác được bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, Lạc Phàm giật bắn mình, lâu lắm rồi không thân thiết, cơ thể y trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Y nhìn thấy Chử Thiếu Phong cúi xuống gần, hôn hôn khóe miệng y, sau đó cười nói: “Lạc Phàm, em có phải đã khỏe lên rồi không?”

Tươi cười có chút như trút được gánh nặng.

Lạc Phàm ngơ ngác, không hiểu Chử Thiếu Phong nói vậy là có ý tứ gì. Cái gì khỏe? Y là sinh bệnh gì sao? Còn chưa chờ y mở miệng nói gì, Chử Thiếu Phong đã dựa đầu lên vai y, hơi thở ấm nóng phả vào tai y, mặt y đỏ lên, đưa tay muốn đẩy Chử Thiếu Phong ra, lại bị hắn giữ chặt, nói: “Một lát thôi, để tôi dựa vào em một lát thôi.”

Thanh âm mỏi mệt, lại mang theo khẩn cầu.


Lạc Phàm cự tuyệt không được.

Trong lòng có một chút chua xót, Lạc Phàm mím môi giữ lại nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

Y không biết, Chửa Thiếu Phong luôn bình tĩnh trước mặt y kia, đôi tay ôm lấy y đang run rẩy đến thế nào.

Bữa cơm kết thúc, Lạc Bội Bội đi cùng Hà Thịnh Dương tiến vào.

Giây phút hai người đồng loạt xuất hiện trong phòng, Lạc Phàm đầu óc có chút phát ngốc. Y nhìn nhìn Lạc Bội Bội, nhìn nhìn Hà Thịnh Dương, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Chử Thiếu Phong.

Quan tâm trong mắt Chử Thiếu Phong khiến y triệt để hiểu rõ vì cái gì sau khi mình tỉnh lại hắn lại ôn nhu với mình như vậy.

Bởi vì Chử Thiếu Phong đã biết…… Đã biết y có bệnh.

Lạc Phàm suy nghĩ có chút hỗn loạn, mãi đến lúc này, y mới biết được hóa ra chính mình không phải hôn mê một ngày hai ngày, mà là mười ngày nửa tháng.

Y lẳng lặng ngồi trên giường, nỗ lực hồi tưởng đoạn ký ức trống rỗng. Trong nửa tháng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghe được tiếng cửa đóng lại, y ngẩng đầu nhìn Hà Thịnh Dương, hỗn loạn trong mắt dần  được thanh minh thay thế.

Hà Thịnh Dương ngồi bên cạnh y, nói: “Nghĩ không ra cũng không cần miễn cưỡng chính mình.”

Lạc Phàm lại không cách nào đồng ý với lời này của anh.

Chỉ cần nghĩ đến trong nửa tháng bị thiếu hụt ký ức này rất có thể bản thân đã làm ra hành động điên rồ gì đó trước mặt Chử Thiếu Phong, y liền cả người khó chịu.

Y không thể chịu đựng được việc bị Chử Thiếu Phong thấy được một mặt kém cỏi nhất của bản thân.

Y đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì chỉ là tỉnh dậy sau giấc ngủ, Chử Thiếu Phong lại dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn mình. Hóa ra trong ánh mắt đó không chỉ đơn thuần là dịu dàng, mà còn cả đồng tình và thương hại.


Tựa như khi còn nhỏ, ánh mắt của hàng xóm láng giềng nhìn vào mẹ y.

Lạc Phàm cúi đầu, không dám nhìn Hà Thịnh Dương: “Dáng vẻ tôi phát điên…. Rất xấu phải không?”

Hà Thịnh Dương hơi hơi ngẩn người, bàn tay ấm áp xoa xoa vai y, thanh âm ôn nhu mà kiên định. “Lạc Phàm, người thực lòng yêu thương cậu sẽ không để ý mấy chuyện đó.”

Lạc Phàm lắc lắc đầu, y nhìn nhìn bàn tay của chính mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Chử Thiếu Phong không yêu tôi, anh ấy nhất định ghê tởm dáng vẻ xấu xí của tôi.”

Bí mật y cực cực khổ khổ che dấu, rốt cuộc bị phát hiện.

Bị người y để ý nhất phát hiện.

Ra khỏi phòng Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong là người đầu tiên xông lên hỏi: “Lạc Phàm em ấy thế nào?”

Hà Thịnh Dương trầm mặc nói: “Đã có điều chuyển biến tốt đẹp, ý thức của cậu ấy hiện tại đã bắt đầu thức tỉnh, có thể giao lưu với thế giới bên ngoài, đã không còn phong bế chính mình, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?”

“…… Những cái khác có chút tiêu cực.”

Hà Thịnh Dương đem những lời Lạc Phàm nói nhất nhất thuật lại cho Chử Thiếu Phong, sau đó vỗ vỗ vai hắn, nói: “Tinh thần Lạc Phàm vẫn rất yếu ớt, cậu chú ý đừng quá mức kích thích cậu ấy.”

“Ừ.” Chử Thiếu Phong trầm mặt, không nói gì nữa, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Nhìn thấy Chử Thiếu Phong tiến vào, Lạc Phàm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn. 

Chử Thiếu Phong đi đến bên giường sau đó dừng lại, cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm y, qua hồi lâu mới nói: “Có điều gì cần nói, chúng ta liền một lần nói cho hết đi.”

Lạc Phàm nghe vậy, tay có chút run rẩy. “Nói cái gì?”

Đệm giường đột nhiên lún xuống, Chử Thiêu Phong ngồi vào bên người y, đưa tay nắm cằm y, bức bách y phải nhìn thẳng vào mình.

Hắn nói: “Bệnh tình của em, tôi đã biết.”

Lạc Phàm nhắm mắt lại, che đi hết thảy thống khổ. Vừa rồi Hà Thịnh Dương nói với y mọi chuyện lúc y phát bệnh, nói Chử Thiếu Phong là như thế nào lo lắng cho y, như thế nào không ngủ không nghỉ mà chiếu cố y, như thế nào ngóng trông y có thể mau khỏe lại.

Đáng tiếc, một Chử Thiếu Phong như vậy y lại không thể biết được.


Y nói: “Tôi đã nghe bác sĩ Hà nói lại, những ngày qua, cảm ơn anh đã chiếu cố.”

Ngữ khí lãnh đạm mà xa lạ.

Nghĩ đến một mặt chật vật nhất của mình cứ như vậy bại lộ trước Chử Thiếu Phong, nếu có thể, y tình nguyện hi vọng một Chử Thiếu Phong ôn nhu săn sóc như vậy chưa từng xuất hiện.

Y không hy vọng Chử Thiếu Phong biết y là người điên, cũng không nghĩ đến muốn Chử Thiếu Phong cùng kẻ điên là mình dây dưa bên nhau.

Chuyện mẹ mất làm y sợ hãi. Y sợ biết đâu đó có một ngày chính mình cũng sẽ từ trên lầu nhảy xuống.

Y sợ nhìn thấy nước mắtcủa Bội Bội, sợ nhìn đến ánh mắt thất vọng của Chử Thiếu Phong.

Chấp niệm của y với Chử Thiếu Phong từ khi sống lại đến nay cuối cùng cũng triệt để biến mất. Giờ khắc này y mới nhận ra, nếu muốn tốt cho hắn, thì phải rời xa hắn.

Y là kẻ điên, sẽ làm những chuyện khiến người khác thương tâm.

Cùng y ở bên nhau, sẽ rất mệt.

Y ngượng ngùng nói: “Kỳ thật anh không cần thương hại tôi, cũng không cần vì bệnh tình của tôi mà tự trách, lại càng không cần cùng kẻ điên này cột chung cuộc đời lại với nhau.”

Dứt lời, tay nhéo ở cằm y có chút siết chặt.

Trong mắt Chử Thiếu Phong dường như có một ngọn lửa, đem Lạc Phàm thiêu đốt đến cháy rụi. Hắn giận dữ nói: “Kẻ điên lại như thế nào, một đời này, tôi chỉ cần mình em.”

Lạc Phàm cười khổ, không có nghe được trong lời nói của hắn giống như có điều lạ. “Đừng quên, anh còn có Hứa Úy.”

Rõ ràng có lựa chọn càng tốt hơn, sao phải khổ như vậy chứ.

Chỉ là nói vừa xong, Chử Thiếu Phong liền hôn lên môi y. Giống như kìm nén đã lâu, nụ hôn này cực nóng mà nùng liệt, hắn cạy mở môi Lạc Phàm, đầu lưỡi hấp tấp lại bá đạo xông vào dây dưa. Không còn như trước đây chỉ mình hắn đơn phương hôn, lần này, Lạc Phàm đáp lại hắn.

Hai con người khô cạn đã lâu lắm, rất nhanh thổi bùng lên ngọn lửa trong đêm tối.

Chử Thiếu Phong đi vào bên trong Lạc Phàm, nghe người dưới thân phát ra âm thanh rên rỉ, hắn cười cười, hôn hôn khóe môiLạc Phàm, nói: “Lạc Phàm, tôi đã biết bí mật của em”

Lạc Phàm toàn thân cứng đờ, sau đó nghe thấy Chử Thiếu Phong nói với y: “Bí mật em sống lại.” 

Trời ơi bận ngắc ngư luôn, với lại dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, vui buồn lẫn lộn nên tàu lặn hơi sâu… 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.