Đọc truyện Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 26: Không phải quá muộn
Chử Thiếu Phong đứng trước giường, đau lòng nhìn Lạc Phàm đang ngủ mê man. Hắn cúi người vén sợi tóc xòa xuống trán y, nghĩ đến lời Hà Thịnh Dương đã nói với hắn kia, tay có chút ngập ngừng, trái tim thật giống như bị ai bóp, đau đến vô pháp hô hấp.
Lạc Phàm ngủ không thật an ổn, chau mày, biểu tình thống khổ. Không biết là làm cái gì mộng, tay lộ ra ngoài dùng sức nắm chặt khăn trải giường dưới thân, nắm đến mức bàn tay gầy gò cũng lộ ra khớp xương trắng bệch.
Chử Thiếu Phong thấy, vội vàng cầm tay y, nhẹ nhẹ vỗ về mu bàn tay, muốn y thả lỏng. Nhưng Lạc Phàm lại dùng sức bấm vào da thịt Chử Thiếu Phong, hắn khẽ kêu một tiếng, lại đem tay Lạc Phàm nắm đến càng chặt.
“Tôi sẽ không lại buông em ra.” Chử Thiếu Phong nói, cúi đầu hôn hôn bàn tay Lạc Phàm.
Sẽ không buông em ra, cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng. Đủ loại hỗn loạn kiếp trước đã qua đi, là hắn quá ngốc, vẫn luôn dây dưa với quá khứ, lại quên quý trọng hết thảy của hiện tại.
Chỉ hy vọng lúc này hắn tỉnh ngộ chưa phải là quá muộn.
Khoảng thời gian sau giờ ngọ mùa đông luôn làm người ta tràn ngập ủ rũ, Chử Thiếu Phong trông chừng Lạc Phàm, dần dần cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy tháo giày, leo lên giường nằm bên cạnh Lạc Phàm, cũng thuận tay đem tay chân lạnh lẽo của y ủ vào trong lòng ngực, cẩn thận đắp lại chăn.
Hôn hôn khóe môi Lạc Phàm, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt ngủ.
Trời tối Chử Thiếu Phong mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Lạc Phàm đang nhìn chằm chằm mình. Hắn ngẩn người, xích lại gần đòi hỏi một cái hôn sâu. Đầu lưỡi cạy ra hàm răng Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong hôn đến vội vàng, nhưng nụ hôn này lại không có giống như trước được Lạc Phàm đáp lại.
Chử Thiếu Phong tự chơi một chút liền buông Lạc Phàm.
Lạc Phàm trước mặt hắn ánh mắt trống rỗng, sắc mặt bình tĩnh, không bởi vì Chử Thiếu Phong hôn mà có chút phản ứng. Chử Thiếu Phong đầu tựa trước ngực Lạc Phàm, cảm thấy nhân sinh có chút thất bại.
Bởi vì ngủ không yên ổn, Lạc Phàm tỉnh lại ra một thân mồ hôi. Chử Thiếu Phong sợ y khó chịu liền ôm y xuống giường, đi phòng tắm tắm rửa. Mấy ngày qua, vấn đề rửa mặt chải đầu của Lạc Phàm tất cả đều do Chử Thiếu Phong phụ trách. Mỗi lần giúp Lạc Phàm tắm rửa đối với Chử Thiếu Phong mà nói đều là một đại khảo nghiệm.
Phòng tắm trong viện điều dưỡng tương đối đơn sơ, chỉ có một vòi sen. Lạc Phàm tiến vào, an an tĩnh tĩnh mà đứng một chỗ, tùy ý Chử Thiếu Phong bài bố. Chử Thiếu Phong đầu tiên chỉnh nước nóng vừa đủ, sau đó xoay người sang giúp Lạc Phàm cởi bỏ quần áo trên người.
Áo trên, quần, còn có quần lót. Chử Thiếu Phong tuy rằng đã qua giai đoạn mao đầu tiểu tử (trẻ trâu:))), đối với thân thể Lạc Phàm lại luôn cảm thấy không đủ. Đặc biệt lúc này Lạc Phàm thập phần ngoan ngoãn, đứng chỗ đó không nói lời nào, chỉ dại ra mà nhìn Chử Thiếu Phong. Một Lạc Phàm như vậy khiến người khác có loại dục vọng muốn làm gì thì làm.
Chử Thiếu Phong hô hấp cứng lại, tay cởi quần áo Lạc Phàm có chút run rẩy. Rõ ràng biết Lạc Phàm bị bệnh, không nên thừa dịp y bị bệnh khi dễ y, nhưng hắn vẫn là khống chế không được đem người áp đảo trên tường, hôn lên, cũng thuận tay mở vòi sen trong tầm với, nước ấm đổ xuống đem hắn cùng Lạc Phàm xối ướt đẫm.
Nhưng tất cả cũng chỉ là vở diễn của một mình Chử Thiếu Phong, nhìn Lạc Phàm bộ dáng bất vi sở động, hắn cười khổ, buông ra y. Dục.hỏa trong lòng cũng dần dần bình ổn lại, đại chưởng mơn trớn mỗi một tấc da thịt trên người Lạc Phàm, không mang theo chút tình sắc nào, nghiêm túc giúp Lạc Phàm tắm rửa sạch sạch sẽ sẽ.
Có lẽ là động tác của Chử Thiếu Phong quá mức ôn nhu, vẻ mặt Lạc Phàm thoáng có chút xúc động, ánh mắt y tuy rằng như cũ tan rã, lại chủ động kéo tay Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong cơ thể cứng đờ, trên mặt lại nhịn không được lộ ra một cái tươi cười. Hắn dùng một loại kiên nhẫn chính mình cũng không thể nhận thấy được hỏi Lạc Phàm: “Làm sao vậy? Có phải nước nóng quá không?”
Lạc Phàm không trả lời hắn, ngược lại chậm chạp nói: “Anh thật tốt.”
Chử Thiếu Phong nghe vậy, vui vẻ khẽ hôn một cái lên khóe miệng Lạc Phàm. Ai ngờ câu nói tiếp theo của y lại làm cái cười trở nên cứng đờ trên mặt hắn, khó coi cực kỳ.
Lạc Phàm dùng ngữ khí hoài niệm nói: “Trước kia Chử Thiếu Phong cũng đối với tôi tốt như vậy.”
Nói, mắt y lướt qua Chử Thiếu Phong, nhìn vào mặt gương lớn trong phòng tắm, sau đó duỗi tay đẩy Chử Thiếu Phong, đi đến trước gương, dùng tay vuốt ve bóng dáng Chử Thiếu Phong xuất hiện bên trong, y ghé sát mặt, giống như đang hôn Chử Thiếu Phong trong trí nhớ.
Mãi đến khi Chử Thiếu Phong trong gương chậm rãi xoay người, y mới buông tay, từng bước một lùi lại, lùi đến không thể tiếp tục được nữa. Phía sau y là Chử Thiếu Phong, sắc mặt xanh mét Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong mạnh bạo kéo y vào trong lòng ngực, chế trụ cằm buộc y phải nhìn mình, gằn từng chữ: “Nhìn cho kỹ, tôi chính là Chử Thiếu Phong.”
Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong trong gương, lại nhìn Chử Thiếu Phong đứng phía sau, trong đầu đột nhiên một mảnh hỗn loạn. Hai Chử Thiếu Phong, kiếp trước kiếp này, Chử Thiếu Phong đối tốt với y, Chử Thiếu Phong lạnh nhạt với y, Chử Thiếu Phong đã chết, Chử Thiếu Phong còn sống…… Rốt cuộc người nào mới là Chử Thiếu Phong y muốn tìm?
Lạc Phàm đột nhiên ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, run bần bật.
Chử Thiếu Phong không biết Lạc Phàm làm sao vậy, rõ ràng vừa rồi còn hảo hảo, hiện tại như thế nào đột nhiên liền…… Hắn vội vã ngồi xuống, đưa tay muốn chạm vào Lạc Phàm, lại bị người trước mặt hung hăng gạt ra. Lạc Phàm lõa thể tránh trong một góc phòng tắm, vùi đầu ở giữa hai chân, như là bị cái gì kinh hách, một cử động cũng không dám.
Chử Thiếu Phong sợ y cảm lạnh, muốn tới gần, chính là hắn vừa cử động, Lạc Phàm liền như chim sợ cành cong, đôi mắt sợ hãi nhìn Chử Thiếu Phong khiến hắn trong lòng tê rần. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày Lạc Phàm sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, làm hắn tê tâm liệt phế.
Lạc Phàm ôm chân ngồi xổm chỗ đó, không cho Chử Thiếu Phong tiếp cận. Tinh thần hoảng hốt, y nhớ không nổi chính mình đang sống ở kiếp nào. Có đôi khi tỉnh lại, y cảm thấy mình đang sống ở kiếp trước, kiếp trước Chử Thiếu Phong đã chết. Chính là luôn có người ở bên tai y nói với y, Chử Thiếu Phong không có chết.
Y nhìn không rõ mặt người nọ, rất mơ hồ. Giọng nói người nọ thực quen tai, nhưng y lại nhớ không nổi là ở nơi nào nghe được. Hương vị trên người người nọ rất dễ chịu, y không hề bài xích. Người nọ hôn y, y cảm nhận được. Chính là không phải Chử Thiếu Phong hôn, những người khác hôn thì có ý nghĩa gì.
Y ôm chặt cơ thể, không ngừng run lên. Chử Thiếu Phong rõ ràng đã chết, bọn họ đều lừa y, vì cái gì muốn gạt y?
Y tự mình lẩm bẩm: “Chử Thiếu Phong nhất định rất hận tôi, tôi hại chết anh ấy, chính mình lại còn sống.”
Có người kéo kéo y, ôm y vào trong lòng ngực, lặp đi lặp lại mà nói với y, Chử Thiếu Phong không có chết, Chử Thiếu Phong không hận y.
Lạc Phàm giãy dụa tránh khỏi ôm ấp kia, thống khổ nói: “Nếu anh ấy còn sống, vì cái gì không chịu tới gặp tôi?”
Phòng tắm trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy rối tinh rối mù.
Chử Thiếu Phong hít sâu một hơi, trái tim như co rút lại.
Rõ ràng hắn đang đứng trước mặt Lạc Phàm, nhưng trong mắt y, hắn lại không phải hắn.
Hai người ở trong phòng tắm giằng co hồi lâu, cuối cùng Chử Thiếu Phong sợ Lạc Phàm cảm lạnh, không còn cách nào khac chỉ có thể gọi Hà Thịnh Dương tới. Hà Thịnh Dương đi vào phòng tắm, thấy dáng vẻ Lạc Phàm bất lực ngồi xổm trong một góc, bước chân anh chậm lại, hướng tới chỗ Lạc Phàm đi đến.
Chử Thiếu Phong lại đưa qua cho anh một cái khăn tắm, kèm theo ánh mắt cảnh cáo đừng có loạn nhìn.
Hà Thịnh Dương bất đắc dĩ cười cười, anh đến gần Lạc Phàm, ngồi xổm xuống, hỏi: “Lạc Phàm, chỗ này không lạnh sao?”
Nghe được lời nói, Lạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy là Hà Thịnh Dương, y đột nhiên vươn tay nắm lấy ống tay áo anh, cầu xin nói: “Bác sĩ Hà, cứu tôi, tôi thật là khó chịu……”
Hà Thịnh Dương bị y dọa đến, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, bàn tay ôn nhu cẩn thận từng tí vuốt ve phần lưng trần của Lạc Phàm.
Ở phía sau bọn họ Chử Thiếu Phong kiềm chế bước chân muốn vọt tới, ngón tay dùng sức nắm chặt, gân xanh toàn bộ nổi lên. Hắn nỗ lực khắc chế không cho chính mình xông lên tặng Hà Thịnh Dương một quyền, xoay đầu đi không nhìn hình ảnh chướng mắt này. Trong lòng lên men, tận mắt nhìn thấy Lạc Phàm tình nguyện trốn tránh trong ngực nam nhân khác cũng không để hắn tới gần, Chử Thiếu Phong liền khó chịu đến thở không nổi.
Chờ cho Lạc Phàm cảm xúc ổn định lại, Hà Thịnh Dương lấy khăn tắm đưa cho y, bảo y tự lau khô cơ thể. Lạc Phàm chần chờ tiếp nhận khăn tắm, động tác chậm chạp chà lau thân mình. Chử Thiếu Phong muốn tiến lên hỗ trợ, Hà Thịnh Dương lại ngăn hắn: “Cậu ấy hiện tại đang ở trạng thái cự tuyệt cùng ngoại giới liên hệ, thường ngày cậu chăm sóc cậu ấy, đừng chuyện gì cũng tự tay làm lấy, phải bồi dưỡng cho cậu ấy khả năng cảm giác về thế giới bên ngoài, khiến cậu ấy hứng thú với thế giới bên ngoài, bằng không cậu ấy sẽ mãi mãi đắm chìm trong thế giới của chính mình, vĩnh viễn sẽ không ra.”
Chử Thiếu Phong ngẩn người, thu hồi bàn tay cương giữa không trung.
Lạc Phàm động tác thực chậm rãi, không có ai nói với y phải dừng lại, vì vậy y vẫn luôn duy trì động tác lặp đi lặp lại. Ngực bị chà sát đến đỏ một mảnh, hai viên nhỏ trước ngực cũng bị tra tấn đến rách da, Chử Thiếu Phong nhìn thấy đôi mắt đỏ lên, rốt cuộc bất chấp những cái khác, xông đến đoạt lấy khăn tắm trong tay Lạc Phàm, quấn kín mít cơ thể y, sau đó không màng phản kháng, một tay đem người bế ngang lên, ôm trở về giường.
Vừa đến trên giường, Lạc Phàm lập tức đem chính mình vùi vào trong chăn, cuộn tròn không nhúc nhích.
Chử Thiếu Phong không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, trong mắt hắn là thần sắc thống khổ, nhịn không được nói với Hà Thịnh Dương: “Em ấy cự tuyệt tôi tới gần, tôi có phải hay không…… Hẳn là cách em ấy xa một chút?”
Câu này nói ra, Chử Thiếu Phong run không ngừng, trong miệng đắng ngắt.
Hà Thịnh Dương nói: “Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Chử Thiếu Phong không có cách nào, chỉ đành gật đầu đáp ứng. Bước ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn cửa phòng chậm rãi đóng lại, trong phòng chỉ còn Hà Thịnh Dương cùng Lạc Phàm, tâm tình trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Nhưng dù cỡ nào không muốn, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.