Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta

Chương 150


Đọc truyện Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta – Chương 150


Nghĩ đến Cảnh Nhất Thành vui mừng đầy cõi lòng, chuẩn bị kinh hỉ cho anh, ai ngờ anh lại trước tiên hôn mê một tuần, dọa hắn sợ chết khiếp, Hứa Thừa Hạo vừa muốn cười lại vừa đau lòng, cân nhắc vài giây, anh vẫn thả cái hộp lại chỗ cũ, chờ đối phương làm anh bất ngờ.
Mới vừa để nhẫn trở về, Cảnh Nhất Thành đang nói chuyện với bác sĩ, liếc mắt một cái không thấy anh đâu, hắn bèn vội vàng đi vào, sốt ruột hỏi: “Sao em lại ngồi dưới đây? Kiệt sức à?”
“Không, em tìm điện thoại.” Hứa Thừa Hạo làm bộ lật qua lật lại quần áo, nhân tiện che túi áo lại trước Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành bước đến, nâng anh dậy, giải thích: “Em đang mặc đồ bệnh nhân, không có cái gì đâu, muốn cái gì thì để Lý Niệm tìm cho.”
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, đi ra ngoài theo hắn.
Cảnh Nhất Thành bảo anh ngồi ngoan ngoãn một chỗ, đừng nhúc nhích, hắn nói chuyện với Lý Niệm xong lại tiếp tục bàn bạc cùng bác sĩ.

Hứa Thừa Hạo ngồi trên giường chán muốn chết, anh lật qua lật lại vạt áo của Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành xoa đầu dỗ dành anh, động tác trên tay thì dịu dàng, nhưng sắc mặt đối với bác sĩ thì trước sau cứ âm trầm, giọng nói không lên không xuống: “Cho nên mấy người vẫn không tìm ra được là vấn đề gì phải không?”
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh: “Báo cáo kiểm tra của Hứa tiên sinh ghi rõ thân thể vô cùng tốt, không có vấn đề gì……”
“Vậy tại sao em ấy hôn mê cả một tuần!”
“……”
Bác sĩ á khẩu không trả lời được.

Một tuần này, bọn họ đã thử biết bao nhiêu loại kiểm tra, còn lập đi lập lại, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra là bệnh gì, các bác sĩ bó tay trước bệnh nhân nằm hôn mê này, không có cách chữa trị cũng như không biết nên chữa trị thế nào.

Ngay cả bây giờ lúc bệnh nhân đã tỉnh lại, các bác sĩ vẫn cứ bó tay, không biết người bệnh tại sao lại tỉnh lại.
Bác sĩ muốn hỏi bệnh nhân, có phải cậu chỉ muốn ngủ cả một tuần phải không???
Đáng tiếc……!vị bệnh nhân này được Cảnh tiên sinh che chở kín mít sau người, nhìn cũng không được chứ đừng nói là bắt chuyện vài câu.
Mà bác sĩ ấp úng, nói không được mấy câu lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, mặt Cảnh Nhất Thành đen thui, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Hứa Thừa Hạo đột nhiên kéo hắn ra trước mặt anh, lái sang chuyện khác: “Thành ca, em hôn mê mấy ngày nay, trong nhà có biết không?”

Lửa giận ngùn ngụt của Cảnh Nhất Thành nháy mắt biến mất, sắc mặt tuy vẫn hầm hầm nhưng giọng lại dịu dàng gấp mấy lần, hắn giải thích: “Không biết, anh nói với bên ngoài là chúng ta đi du lịch, đợi lát nữa bảo trợ lý chuẩn bị một ít đặc sản, em cầm về là được rồi.”
“Còn công ty……”
“Có Lý Niệm lo, việc quan trọng thì tìm anh, tất cả đều không có gì thay đổi.”
Hứa Thừa Hạo lập tức ôm eo hắn: “Cám ơn Thành ca ~ Thành ca thật là tốt ~” Nói xong, anh lén vẫy vẫy tay với bác sĩ đứng sau lưng Cảnh Nhất Thành, ra hiệu cho ông nhanh nhanh rời đi.
Lý Niệm là người đầu tiên nhận ra, cậu đẩy vai bác sĩ, đưa người ra khỏi cửa.

Trợ lý nhìn trái nhìn phải, thấy chỉ còn một mình mình làm bóng đèn cũng không hay lắm, nên đi ra ngoài theo, còn đóng chặt cửa lại.
Ầm ầm như vậy mà Cảnh Nhất Thành không nghe thấy mới là lạ, nhưng chủ mưu lại đang ở trong lòng hắn, còn nói được cái gì, chỉ đành ôm người ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu em không quan tâm thân thể mình, sau này lại hôn mê thì làm thế nào?”
Hứa Thừa Hạo vui vẻ nói: “Sẽ không đâu, em sau này không phải trồng ớt nữa, nên không cần lo!”
Lời này ngược lại lại nhắc nhở Cảnh Nhất Thành, hắn lập tức ngồi xuống bên giường, ánh mắt nghiêm túc, nhìn chăm chú Hứa Thừa Hạo: “Lúc trước em có nói chờ đến cuối tháng sẽ cho anh biết tất cả sự tình!”
“Sẽ nói.” Hứa Thừa Hạo thẳng thắn gật đầu: “Về nhà sẽ nói.”
Cảnh Nhất Thành vô cùng hài lòng với thái độ của anh, hắn lại kéo người về, hôn một cái: “Vậy bây giờ về nhà ngay……!Em có muốn ăn gì không? Để dì chuẩn bị trước cho em.”
Ánh mắt Hứa Thừa Hạo lập tức sáng lên, anh nói một hơi: “Em muốn ăn chân gà Coca thịt lợn xé sợi ướp ngư hương thịt chiên cay —“
Cảnh Nhất Thành bất đắc dĩ bóp miệng anh: “Phiền vị Hứa tiên sinh nhìn cho kỹ cơ thể hôn mê một tuần của mình, anh cho em chọn chính là chọn giữa canh gà hầm, canh cá, tổ yến chưng tuyết lê, chứ không phải cho em chọn mấy món không ăn được.”
Hứa Thừa Hạo cụt hứng, vuốt tay hắn: “Phiền vị Cảnh tiên sinh hãy nhìn kỹ nhu cầu của bạn trai mình, lúc người yêu làm nũng thì không được từ chối!”
Cảnh Nhất Thành bị lời ngụy biện chọc cười: “Hạo Hạo đừng quậy, không thì ăn canh gà đi.”
Hứa Thừa Hạo thấy đối phương không lùi bước, anh đành thở dài sâu kín, nói rầu rĩ: “Tùy vậy.”
Cảnh Nhất Thanh cảm thấy đôi mắt ai oán này dễ thương không chịu được, hắn gọi điện cho dì giúp việc xong thì nhào lại đây ôm người, cắn vài miếng, vừa xoa nắn vừa hận không thể mãi mãi hòa làm một với người đang ôm trong lòng……!Hạo Hạo của hắn quá đáng yêu hoạt bát, đang giận mà vẫn đáng yêu!
Cảnh Nhất Thành quả thật là yêu thích không buông tay, đi đâu cũng muốn cắp Hứa Thừa Hạo theo bên người, thường thường sẽ dắt tay, ôm eo, hoặc là xoa đầu, hôn trán, cứ lúc nào thân mật được thì thân mật.

Phàm những chỗ hai người đi qua, tất cả đều ngập mùi thơm của thức ăn chó.

Đến cuối cùng, Lý Niệm chịu không nổi, cậu mỉm cười, tỏ vẻ: “Hai người cứ về trước, bọn tôi sẽ lo thủ tục và đồ đạc còn lại!”
Cảnh Nhất Thành thấy được nên thoải mái dẫn Hứa Thừa Hạo về nhà trước.
Lúc này, dì giúp việc đang nấu cơm, vừa mở cửa ra, hương thơm của đồ ăn đã phả vào mặt, làm Hứa Thừa Hạo chưa kịp xuýt xoa thì cái bụng đã sôi ùng ục lên trước.
Tiếng sôi không lớn nhưng Cảnh Nhất Thành lại dễ dàng nghe được, hắn cười cười, sờ bụng Hứa Thừa Hạo, cúi đầu hỏi: “Đói à?”
“Ừ.” Hứa Thừa Hạo hít sâu, cảm khái: “Đói quá, thơm quá……”
Dì giúp việc nghe thấy tiếng, đi ra khỏi bếp, thấy hai người, dì chào hỏi: “Tiên sinh đã về, đồ ăn sắp xong rồi, chờ một chút.”
Hứa Thừa Hạo tò mò đi theo vào bếp: “Dì làm món gì mà thơm quá.”
“Canh gà……!Cảnh tiên sinh nói cậu đi du lịch không quen khí hậu, bao tử yếu hẳn, tôi cũng không chuẩn bị nhiều, cậu ăn nhẹ trước đi.”
Hứa Thừa Hạo yên lặng gật đầu, đứng ở cửa bếp hít hà mùi thơm.
Dì giúp việc làm không ít món, nào là cháo nấu với mộc nhĩ, khổ qua, khoai từ; nào canh gà nấu bong bóng cá, nào các món có thành phần là xương heo và chân gà trong đó, mùi thơm nức mũi.
Hứa Thừa Hạo càng đói bụng hơn, anh lén mở tủ lạnh, định ăn chút gì đó.

Kết quả vừa mới lấy một hộp dâu ra đã bị Cảnh Nhất Thành phát hiện, xách người ra khỏi bếp, hắn nói: “Đồ trong tủ lạnh rất lạnh, em không được ăn.”
Dì giúp việc cũng nói theo: “Đồ ăn xong ngay đây, hai cậu vào phòng ăn trước đi, để tôi bê đồ lên.”
Cảnh Nhất Thành đồng ý, rồi đỡ vai Hứa Thừa Hạo, đẩy người vào phòng ăn, ấn xuống ghế: “Sắp ăn cơm rồi.”
Hứa Thừa Hạo bị hai người nói nên chỉ còn biết im lặng, anh đành ngồi trong phòng ăn, trông ngóng đồ ăn tới.
Cũng may là dì giúp việc nhanh nhẹn, không để anh đợi bao lâu đã bưng đồ ăn lên.

Hứa Thừa Hạo ăn liền tù tì hai chén cháo mới chậm lại, miễn cưỡng ăn thêm chút thịt gà rồi buông đũa: “Em no rồi.”

Cảnh Nhất Thành ngồi bên cạnh, đang giúp anh hớt bớt mỡ trong canh gà, nghe thế thì ngạc nhiên: “Vừa nãy còn đói không chịu được, giờ chỉ ăn có một chút như vậy?”
Hứa Thừa Hạo quơ tay trước cổ: “No đến tận cổ rồi, còn ăn nữa là em ói mất.”
Cảnh Nhất Thành lập tức nghiêm túc: “Khó chịu à?”
“Không phải, chắc là do lâu quá không ăn uống gì.” Hứa Thừa Hạo xoa bụng, vì để cho Cảnh Nhất Thành yên tâm, anh vẫn cầm bát canh gà lên húp mấy ngụm: “Ngon quá……!Mà anh chưa ăn gì thì ăn nhanh đi!”
Cảnh Nhất Thành không yên tâm lắm: “Thật sự không khó chịu? Đừng cố gắng quá.”
“Thật sự.” Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo đứng đắn: “Nếu khó chịu thì em đã nói cho anh biết từ lâu rồi, em không sao đâu, anh mau ăn đi.”
Cảnh Nhất Thành quan sát sắc mặt anh vài giây, xác định thấy không có việc gì, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.
Hứa Thừa Hạo chậm rãi húp canh gà, ngồi ăn cùng hắn, đang chuẩn bị nói chuyện phiếm thì chợt nghe thấy nhạc chuông điện thoại vang lên, điện thoại đặt trên bàn bật sáng màn hình, là Lý Niệm gọi tới.
Hứa Thừa Hạo bắt máy: “Alô?”
Giọng của Lý Niệm nghiêm túc đến bất thường, cậu nói: “Hứa tổng, tôi đang có một tin xấu cần nói cho ông, ông ngàn vạn lần phải cố gắng chống đỡ!”
Hứa Thừa Hạo không hiểu gì: “Ông nói đi.”
Lý Niệm: “Vừa mới nãy, thợ điện ở nông trại ớt gọi tới, nói cả nông trại mất điện, cúp gần ba giây, lúc có điện lại thì tất cả ớt để trong kho đã biến mất!”
“???”
Hứa Thừa Hạo nghe tin đấy, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó anh sực tỉnh, lập tức gọi hệ thống: có phải là mày làm không? Có phải mày không!
[Đinh – thu hoạch thành công, không có phần thưởng.]
Hứa Thừa Hạo: mày lại qua loa với tao à?
Hệ thống im lặng.
Hứa Thừa Hạo: hệ thống, mày thay đổi rồi! Mày không còn là hệ thống nói dai nói dài nữa!
Hệ thống mặc kệ anh.
Hứa Thừa Hạo thử nói: tại sao đến giờ mày mới đi thu ớt, mà……!tao vẫn muốn hỏi, mày thu ớt thì có lợi ích gì?
[Đinh – bây giờ mới đi thu là vì số 2333 vẫn đi theo bên cạnh ngài suốt mấy ngày trước, về phần lợi ích khi thu ớt……] Hệ thống nói đến đây thì tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục: [Ở thời không mà số 2333 tồn tại, cây nông nghiệp là thứ cực kỳ quý báu của nền văn minh tiền sử, có thể đổi được một lượng lớn **, để số 2333 có tiền trả tiền phạt.]
Có lẽ do tin tức không thông dụng, khi đề cập đến thời không gì đó, có tiếng rè tự động che đi âm thanh, cho nên Hứa Thừa Hạo không nghe được rõ, ngược lại, thứ anh chú ý lại ở phía sau: tại sao mày phải trả tiền phạt?
Hệ thống nghe vậy liền trở giọng, nó hừ lạnh: ngài đoán xem?
Lời này vang lên trong đầu, làm Hứa Thừa Hạo tự dưng nhớ tới cậu thiếu niên có đôi mắt màu bạc, anh thử hỏi: có phải đánh cược là chuyện vi phạm quy định của hệ thống quản lý xuyên sách?

Hệ thống trầm mặc.
Theo Hứa Thừa Hạo nhìn thì đây là ngầm thừa nhận, anh tự dưng áy náy, nói: hệ thống, thật xin lỗi, sau này, tao sẽ không bao giờ……!gọi mày là Chu Bái Bì (*) nữa!
(*) Chu Bái Bì: nhân vật ác bá trong tác phẩm “Gà gáy lúc nửa đêm” của nhà văn Cao Ngọc Bảo.

Do thời đó chưa có đồng hồ để tính thời gian, người làm ở nhà Chu Bái Bì phải dậy lúc gà gáy để đi làm việc, do muốn bóc lột sức lao động nhiều hơn, Chu Bái Bì giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để bắt người làm dậy đi làm việc.
[……]
Hứa Thừa Hạo nói: nếu biết sớm mày làm thế vì tao, tao nhất định sẽ cố gắng trồng ớt.
Hệ thống cười lạnh, không nói gì, nếu nó đứng trước mặt Hứa Thừa Hạo, vẻ mặt của nó nhất định là đang khinh thường.
Hứa Thừa Hạo tiếp tục nói: đúng rồi, có phải bây giờ mày giải trừ kết nối với tao không?
[Đinh – Không có, chờ số 2333 thăng cấp xong mới có thể giải trừ kết nối, rời đi.]
Hứa Thừa Hạo: tối đa là bao lâu?
[Đinh – tối đa hai tháng.]
Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng, lại nói: vậy lúc mày đi, nhớ nói cho tao biết một tiếng, đừng có im im rồi đi mất nhé.
Hệ thống im lặng một hồi, rồi đồng ý.
Hứa Thừa Hạo không hiểu sao lại thấy luyến tiếc hệ thống, nhưng anh lại ngượng ngùng không nói ra, trong lúc chần chờ thì bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh xa xôi của Lý Niệm, anh lập tức hoàn hồn, lờ mờ hỏi: “Ông vừa mới nói cái gì?”
Lý Niệm nghe thế thì lập tức cảm thấy thôi xong, Hứa Thừa Hạo chắc bị tin tức dọa cho choáng váng rồi, cậu bèn nghiêm túc, nói: “Chắc tôi nên gọi cho Cảnh tổng thì hơn, ông trước cứ bình tĩnh lại đã……”
“Tôi không sao.” Hứa Thừa Hạo sợ cậu cúp điện thoại thật, vội vàng nói: “Việc này thì tôi đã biết ngọn nguồn, ông không cần phải xen vào.”
Lý Niệm cực kỳ hoài nghi: “Hứa tổng, tinh thần ông bây giờ vẫn ổn chứ? Sờ trán xem có nóng không?”
Hứa Thừa Hạo: “……”
“Biến!”
“Rồi rồi.” Lý Niệm nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cậu nhắn tin cho Cảnh Nhất Thành, để hắn khuyên bảo Hứa Thừa Hạo đang trong tình trạng tinh thần không ổn định.
Cảnh Nhất Thành đọc xong tin nhắn, hắn lặng lẽ buông đũa: “Hạo Hạo, có phải chúng ta nên tâm sự không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.