Đọc truyện Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương – Chương 72: Cá Mặn
[ Tôi cũng là một con cá hố đầy triển vọng ở Biển Đông.
]
(*) Cá mặn là cá được đem đi ướp muối phơi khô để bảo quản không ươn thối.
Ngoài ra còn ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống, lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ, mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Trình Nghê chậm rãi nhìn lên theo hướng ngón tay của Tiết Trầm, thấy con cá hố bị anh ta treo trên giá phơi quần áo chừng mấy ngày sắp biến thành cá khô đến nơi, vậy mà lại mấp máy môi ngoan cường phát ra âm thanh tức giận thảm thiết: “Khát —— khát khát —— ”
Trình Nghê hoảng hốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng: “Cốt truyện này hình như không giống tưởng tượng của tôi.”
Nếu vừa nãy anh ta còn run lẩy bẩy vì trong phòng xuất hiện yêu quái, hiện giờ chỉ dư lại cảm giác nực cười khó có thể diễn tả.
Dù là ai khi nhìn thấy yêu quái sắp bị phơi khô thì cũng rất khó tiếp tục sợ sệt.
Không biết trong những ngày qua, giữa anh ta và con cá hố thành tinh này thì ai chịu nhiều tra tấn hơn nữa.
Dưới sự chỉ huy của Tiết Trầm, Trình Nghê quay vào phòng tắm xách một xô nước lại, sau đó dùng xiên phơi quần áo ngoắc con cá hố từ trên giá xuống, đứng từ xa ném cả móc treo lẫn cá vào trong xô nước như ném pháo bông—— tuy rằng thoạt nhìn nó rất vô hại, nhưng Trình Nghê vẫn không dám dùng tay bắt trực tiếp.
Cá hố dẹp lép trượt từng đoạn từng đoạn vào trong nước, miệng cá lập tức bốc lên bọt khí “Ùng ục ùng ục”, sau khi điên cuồng uống mấy ngụm, con mắt tròn xoe màu vàng của cá hố rốt cuộc đã có sức lực chuyển động, chuyện đầu tiên nó làm chính là trợn trừng mắt yếu ớt mắng chửi: “Tôi hận cậu —— ”
“Tao mới hận mày đây này!” Trình Nghê ỷ có cao nhân làm chỗ dựa nên can đảm lên không ít, hung hăng chống nạnh đáp, “Yêu quái, tao hỏi mày, mày giấu bạn cùng phòng của tao đi đâu rồi, mau giao ra đây, nếu không tao sẽ rán mày lên!”
“Giấu cái đầu cậu ấy.” Cá hố ngẩng đầu bày ra tư thế ngắm sao kinh điển, đón gió mắng to, “Ông đây mẹ nó chính là bạn cùng phòng của cậu!”
“??” Trình Nghê nghi ngờ bản thân nghe lầm, từ từ quay đầu hỏi Tiết Trầm, “Đại sư, nó đang nói cái gì vậy?”
Tiết Trầm cạn lời, lười trả lời loại vấn đề kém thông minh này, trực tiếp bấm quyết đưa long khí vào trong xô nước.
Một lát sau, cá hố hóa thành một thanh niên vóc dáng cao gầy, mặc áo sơ mi kẻ sọc, chính là bạn cùng phòng Lăng Đạt mất tích mấy ngày nay của Trình Nghê.
“Đa tạ tôn giá cứu giúp.” Lăng Đạt cúi mình vái chào Tiết Trầm, rồi tiếp tục trừng mắt nhìn Trình Nghê, căm giận vuốt mặt, “Ngài mà đến chậm một bước nữa, tôi sẽ bị bạn cùng phòng hại chết.”
Trình Nghê: “…”
Trình Nghê cảm thấy mình rất oan uổng, tủi thân “Huhu” một tiếng: “Làm sao tôi biết bạn cùng phòng của mình là một con cá mặn chứ…!Tôi mới cần phải sợ hãi đây này!”
Giản Lan Tư bình tĩnh bảo bọn họ: “Ngồi xuống rồi nói chuyện đi.”
Mấy người ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Lăng Đạt thấy Trình Nghê cầm cốc vào nhà bếp rót nước thì nhanh chóng chạy theo, lấy một túi muối ăn xúc vài thìa lớn đổ vào ly của mình, vừa khuấy vừa oán giận: “Cái xô nước lúc nãy suýt chút nữa nhạt chết tôi rồi.”
Cá hố sinh sống ở vùng biển nhiệt đới, kể cả khi thành tinh cũng cần thường xuyên bổ sung muối cho cơ thể.
Trình Nghê nhìn bao muối giảm bớt một phần ba, bất chợt hiểu ra vấn đề: “Khó trách muối trong nhà chúng ta hết nhanh như vậy.”
Tiết Trầm còn vội đi xem phim, không có thời gian kiên nhẫn nghe bọn họ chuyện phiếm việc nhà cửa, thấy Lăng Đạt gần khôi phục rồi liền nói: “Tình huống cụ thể như thế nào, thành thật khai báo đi.”
“Dạ vâng.” Lăng Đạt không dám làm màu trước mặt ân nhân cứu mạng, cúi thấp đầu một năm một mười khai báo lai lịch của mình.
Lăng Đạt tự thuật, cậu ta vốn sinh ra ở khu vực biển cạn của Bờ Đông, trời sinh có trí tuệ nên được người lớn trong nhà đưa đi tu hành từ rất sớm.
Cậu ta không chịu thua kém ai, nỗ lực trăm năm rốt cuộc bộc lộ tài năng xuất sắc trong đám bạn cùng lứa, thành công biến hóa hình dạng con người
Lăng Đạt là một con cá hố có chí tiến thủ, không chấp nhận thỏa mãn với việc hóa hình, kiếp cá của cậu ta còn có mục tiêu theo đuổi càng lớn hơn —— thâm nhập vào xã hội loài người, bước chân lên giai cấp tư sản.
Trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Lăng Đạt cũng lấy được thân phận con người, học lên bậc đại học dưới sự hỗ trợ của chính sách quốc gia, lựa chọn chuyên ngành công nghệ thông tin nổi nhất thời hiện đại.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ta nhận được lời mời từ công ty Internet lớn ở Phù Thành, trở thành một nhân viên viết code (*) lương cao.
(*) từ gốc (码农) chỉ các chuyên gia trong một lĩnh vực thiết kế chương trình chuyên nghiệp nhất định hoặc các chuyên gia tham gia viết phần mềm, phát triển chương trình và bảo trì.
Nhưng nói chung Coder đề cập cụ thể đến người viết mã.
Kiếp cá của Lăng Đạt đến thời điểm này đều thuận buồm xuôi gió, câu chuyện thành tích của cậu ta được lưu truyền rộng rãi trong dòng tộc cá hố, là “cá nhà người ta” có tiếng tại vùng Biển Đông.
Nghe đến đây Trình Nghê không nhịn được vỗ tay cổ vũ: “Ngầu thật đó cá hố.”
Lăng Đạt nghe vậy cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào, trái lại chép chép miệng, ngửa đầu khóc huhu.
Cậu ta khóc lóc quá đột ngột khiến Trình Nghê nhìn mà bối rối, động tác cổ vũ cũng phải dừng lại giữa chừng, mờ mịt hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi hận bọn tư bản! Tôi hận 996!” Lăng Đạt vừa thương tâm vừa tức tối, nước mắt giống như mở vòi mà phun mạnh ra ngoài, khua tay múa chân gào thét, “Tôi chỉ biết làm cá sẽ bị con người ăn thịt, nào biết làm người cũng bị tư bản ăn sạch sẽ.
Tôi nhọc nhằn khổ sở tu luyện! Đi học! Đi thi! Cứ nghĩ rằng chăm chỉ làm việc thì có thể trải qua cuộc sống thoải mái, kết quả lại phải ngày ngày tăng ca, suýt nữa đã lấy luôn mạng của tôi rồi, hu hu hu hu hu —— ”
Cậu ta khóc lóc thở không ra hơi, mất một lúc mới nói rõ những chuyện mình gặp phải.
Hóa ra sau khi Lăng Đạt được nhận vào công ty thì không thể đặt chân lên tầng lớp thượng lưu như mình mong muốn, trái lại còn sa vào vòng xoáy tăng ca chẳng thấy điểm dừng.
Hiện tại hoàn cảnh việc làm quá khắc nghiệt, công ty Internet tuân thủ theo quy tắc 996 tồn tại khắp nơi, lúc đầu Lăng Đạt còn tràn đầy đam mê và nhiệt huyết, thế nhưng rất nhanh cường độ tăng ca chóng mặt khiến cậu ta trở nên uể oải không gắng gượng nổi.
Yêu quái hóa thành hình người vẫn cần tiếp tục tu luyện, như vậy mới có thể nâng cao tu vi trở nên mạnh mẽ nhất.
Khi còn đi học Lăng Đạt có thể dành thời gian rèn luyện, sau này quay cuồng trong đủ thứ công việc khiến mỗi khi tan sở đều mệt đến mức mê man ngủ, đừng nói tu luyện, ngay cả sức lực dịch người qua cửa sổ mà phơi nắng tắm trăng hấp thụ tinh hoa đều không bới đâu ra.
Chính vì vậy mà mấy năm qua, Lăng Đạt tiết kiệm được số tiền lớn nhưng tu vi lại càng ngày càng xuống dốc, thân thể cũng yếu dần đi.
Gần đây cậu ta phát hiện trên người mình thỉnh thoảng sẽ tiết ra một lượng muối, nhưng ban đầu cho rằng vì uống nước quá ít nên không hề bận tâm, cơ thể khô thì muối vung vãi ra là đúng rồi.
Dù sao cũng là cá biển.
Trình Nghê bừng tỉnh: “Vậy muối trong phòng cậu không phải để trừ tà, mà trực tiếp tiết ra từ cơ thể cậu?”
“Đúng thế.” Lăng Đạt thở dài, “Tôi quá bận rộn, khoảng thời gian này không có thời gian quét dọn nên trong chăn có tích chút muối.”
Chân tướng sự việc quá buồn cười, Trình Nghê che mặt: “…!Cậu nói tiếp đi.”
Lăng Đạt tiếp tục kể, dưới tình huống cơ thể không ngừng tản ra muối, cậu ta vẫn kiên trì tăng ca hơn nửa năm, mãi đến mấy ngày trước cậu ta mới ý thức được nguyên nhân không phải uống quá ít nước, mà là dấu hiệu thân thể chuyển biến xấu.
Kết quả là do không chú tâm chăm sóc, ngay cả vảy bạc trên da cá cũng bắt đầu bong.
Vảy bạc của cá hố giống với vảy của các loài cá khác, đối với yêu quái mà nói, vảy bị bong tróc khi không chịu tác động ngoại lực là cảnh báo rất nghiêm trọng, điều này cho thấy tu vi của cậu ta đã sắp không chống đỡ nổi thân thể này, rất có thể sẽ đột ngột biến về nguyên hình.
Lúc này Lăng Đạt mới cảm thấy nôn nóng, ông chủ có nấu canh gà (*) cho cậu ta thì cũng không chờ đợi mà uống được, vội vã đề đơn xin từ chức, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian dài.
(*) “súp gà cho tâm hồn”, giúp tâm trạng mình tốt đẹp và tích cực hơn
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chậm một bước, cùng ngày đề đơn xin từ chức, cậu ta vốn định tắm rồi ngủ một giấc thật ngon, không ngờ vì quá mệt mỏi mà mơ mơ màng màng té lộn mèo trong phòng tắm, trực tiếp hiện nguyên hình.
Tưởng thế này đã đủ thảm rồi, không ngờ lúc Trình Nghê đi vệ sinh lại nhìn thấy nguyên hình của Lăng Đạt, tưởng là cá hố Lăng Đạt mua về không có thời gian xử lý nên trực tiếp treo trên ban công, chuẩn bị phơi nắng thành cá mặn.
May mà Trình Nghê không quá chuyên nghiệp về lĩnh vực sơ chế cá mặn, chưa biết cần phải mổ bụng lấy máu lấy nội tạng, trực tiếp treo cả con ra ngoài, nếu không hiện giờ Lăng Đạt đã trở thành cá khô hàng thật giá thật.
Vả lại Lăng Đạt là yêu quái, dù có suy yếu thì vẫn cố giữ được chút hơi tàn, phơi mấy ngày cũng chẳng chết khô.
Nghe vậy Trình Nghê chảy mồ hôi ròng ròng, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ cậu lại đáng thương như vậy, suýt nữa đã hại chết cậu rồi…”
“Yêu quái nào có chết dễ như vậy.” Tiết Trầm giương mắt liếc Lăng Đạt, khẽ xì một tiếng, “Tôi thấy anh ta căn bản là không muốn tự thân vận động.”
Tốt xấu gì cũng là cá hố trăm năm, dù có suy yếu thì vẫn còn chút sức lực mớ đúng.
Lăng Đạt chấp nhận bị treo trên ban công lâu như vậy mà không động đậy dù một phân, chỉ có thể do cậu ta lười biếng không muốn vận động.
Hơn nữa sau khi bọn Tiết Trầm vào cửa, luồng yêu khí cam chịu số phận mà không hề che giấu kia đã thể hiện quá rõ ràng rồi.
Lăng Đạt quả nhiên không phủ nhận, giơ tay lau nước mắt, thở dài: “Làm cá mặn rất thoải mái, tuy mấy ngày nay đủ thảm nhưng cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi tôi trở thành xã súc đến nay.”
Mấy năm qua Lăng Đạt sống quá căng thẳng, ngày đó sau khi trở về nguyên hình, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.
Không cần phí tâm tư duy trì hình người, không cần tăng ca, không cần cân nhắc KPI(*), thực sự là thư giãn hơn bao giờ hết.
(*) Key Performance Indicator, là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty.
Cho nên dù bị Trình Nghê treo trên ban công, sáng tắm nắng tối ngắm trăng, bị gió thổi đến khô khốc cả người thì cậu ta cũng không muốn động đậy.
Điểm trừ duy nhất chính là không có nước uống, vì vậy Lăng Đạt thỉnh thoảng sẽ gào vài tiếng “Khát”, hi vọng Trình Nghê có thể lanh lợi một chút thả cậu ta về nước.
Chẳng qua đương nhiên tuvi tan biến thì trí thông minh cũng bị ảnh hưởng, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ một con cá mặn biết nói chuyện.
Như vậy, Lăng Đạt chỉ còn cách duy trì hình dạng cá hố sinh hoạt cùng Trình Nghê mấy ngày, mãi cho đến khi đồng nghiệp gọi tới bị Trình Nghê bắt máy thì anh ta mới bắt đầu hoài nghi.
Nghe đến đó, Trình Nghê đột nhiên hoảng sợ nhìn Lăng Đạt: “Chờ đã, cậu vẫn luôn treo trên ban công, vậy những chuyện tôi làm trong phòng khách mấy ngày nay chẳng phải là cậu đều thấy hết sao?”
“Đúng vậy.” Lăng Đạt liếc anh ta một cái, nghiêm túc đề nghị, “Nói thật, là bạn cùng phòng, tôi hi vọng cậu nên kiềm chế bản thân ở khu vực công cộng một chút.”
“Cậu biến thái nhìn trộm còn không biết xấu hổ trách móc tôi à.” Trình Nghê suýt nữa thì phun máu, mấy ngày nay anh ta cho rằng Lăng Đạt không ở nhà nên chẳng hề câu nệ phép lịch sự, nhiều lần để thân thể trần truồng ra phòng khách lấy đồ.
Đừng nói đến những động tác khiếm nhã như khều chân ngoáy mũi.
Trình Nghê càng nghĩ càng nhục, cuối cùng vỗ mặt mình một cái, ngửa ra sau ngã vào đệm ghế sô pha: “Tôi không muốn làm người nữa.”
“Tôi mới không muốn làm người đây này.” Lăng Đạt uống hai ngụm nước muối lớn, trên mặt lộ vẻ bình thản, “Hiện giờ tôi cảm thấy làm cá mặn rất tốt, không muốn tiếp tục cố gắng nữa.”
Làm cá mặn mấy ngày nay đã giúp cậu ta có giác ngộ mới.
Một con cá hố khổ sở tu luyện thành người, tuyệt đối không nên hao tổn kiếp cá tốt đẹp vào việc tăng ca không chừng mực, càng không nên tiêu hao hết tu vi cùng tinh khí của mình.
“Làm người thật vô nghĩa.” Lăng Đạt nói, “Tôi cũng là một con cá hố đầy triển vọng ở Biển Đông, không đáng phải chịu cảnh tăng ca ở thế giới con người rồi mất dần tu vi, tôi quyết định về quê nhà thi công chức, thế nào cũng tìm được việc nhẹ lương cao ở Thủy phủ Biển Đông.”
“Khó nói lắm.” Trong vô thức đôi mắt của Tiết Trầm ươn ướt đượm buồn, “Theo tôi biết, hiện nay vấn đề cạnh tranh nội bộ tại Thủy phủ khắp nơi vô cùng khắc nghiệt, công chức Thủy tộc ghi danh hàng năm không dưới trăm nghìn, mỗi người đều học lớp bổ túc từ khi còn nhỏ, cậu chỉ có học lực, không đủ tu vi, chắc gì đã tranh được với các loài cá khác.”
Lăng Đạt ưỡn ngực tỏ vẻ không phục: “Tôi có thể viết ra mã code không bug.”
“Vậy thì tính là gì.” Tiết Trầm lại xì một tiếng, “Tôi đã thấy con cá thành tinh thông thạo cả python, C++ và java(*) nữa kìa.”
(*) lần lượt là các ngôn ngữ lập trình bậc nhập môn, bậc trung, bậc cao.
Tuy rằng tu vi không bằng nhưng vẫn đủ khiến rồng cảm thấy khẩn trương.
“Không phải chứ?” Sắc mặt Lăng Đạt tái nhợt, cả thân cá co quắp trên ghế sofa, “Phải làm sao đây trời ơi—— “.