Đọc truyện Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương – Chương 116
Leviathan khó thở, suýt thì phun ra một búng máu.
Cũng may thể chất của hắn còn tốt, nếu không còn chưa đợi tới lúc đánh nhau đã bị tức chết rồi.
Chẳng thể ngờ được, mấy thằng đệ mà hắn dốc hết sức mang tới Trung Quốc, cẩn thận bồi dưỡng lại có một đứa chẳng những cầm long châu đi chạy trốn, lại còn ở thời khắc quan trọng đi nhận đối thủ làm đại ca.
Ngay đến con cá voi mặt cú kia cũng không biết biết ơn! Trái lại còn dám trách cứ hắn!
Biển phương Bắc thật không đáng mà!
Nếu không phải hiện tại thời điểm không thích hợp, Leviathan chắc chắn sẽ tự mình đi giết mấy con quái vật nước này.
Sau khi phát tiết tức giận, Leviathan cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, lộ ra nụ cười hung ác, nham hiểm: “Đám vô dụng bọn mày có còn nhớ bản thân chúng mày là ác bá của biển không?”
Mấy con quái vật khổng lồ cả người run rẩy, quái vật xoáy nước lộ ra cái đuôi bị Tiết Trầm xiết đến mức lõm vào, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm còn độc ác hơn tôi nhiều, ngài xem ngài ấy ra tay nặng tới mức nào này.”
Mấy cái đầu của rắn chín đầu tụ lại bên nhau, cho nhau sự ấm áp: “Chúng tôi cũng không muốn biến thành súp lơ.”
Diều Diện Kình vẫn cứ không ngừng khóc: “Ác bá ở nơi này còn dữ hơn cả biển phương Bắc, vừa có cá sấu lại vừa có anh Thẩm, tôi muốn về nhà! Ô oa oa oa oa——”
Tiết Thẩm: “… Đừng gộp tao chung với con cá sấu tinh đó.”
Diều Diện Kình lập tức mếu máo, ngừng khóc: “Dạ vâng.”
Leviathan: “…”
“Nếu đã thế này vậy thì đừng trách tao không khách khí.” Leviathan phun ra một hơi, đợi tới khi ngẩng đầu lên lần nữa, toàn bộ tròng mắt hắn đã biến thành màu đỏ.
Ác long trời sinh đã có con mắt dẹt thẳng giống như mắt rắn, nghe nói bên trong đồng tử của nó luôn luôn bốc cháy ngọn lửa địa ngục.
Đậy là dấu hiệu cho thấy ác long đang tức giận.
Lệnh bài trong tay Leviathan chuyển động, uy áp của ác long cùng với sức mạnh đến từ vũ vương lệnh đồng thời xuất hiện.
Giữa không trung, ánh mắt của ba con quái vật khổng lồ cũng thay đổi, nhanh chóng mất đi ý thức, không chịu khống chế mà phát ra tiếng gào rống rung trời, sau đó đồng thời nhào về phía Tiết Thẩm và Giản Lan Tư.
“Bọn mày cho rằng tao sẽ chọ bọn mày cơ hội phản bội tao hay sao?” Leviathan cười lạnh.
Quan niệm đạo đức của tinh quái vốn dĩ đã kém hơn con người rất nhiều, mà mấy con ác bá đến từ biển phương Bắc này lại càng thêm không biết xấu hổ.
Từ khi Leviathan bắt đầu gọi chúng nó tới cũng đã không hề tín nhiệm chúng… Nhưng nó cũng không ngờ được mấy tên này còn nhận Tiết Thẩm làm đại ca.
Khi mấy con quái vật này còn ở biển phương Bắc, chúng nó đều bị phong ấn dưới biển sâu, là Leviathan cởi bỏ phong ấn lâu đời trên người chúng nó, cho chúng nó lại một lần nữa có được tự do.
Cái giá phải trả chính là khi bọn chúng thoát ra khỏi phong ấn cũng đồng nghĩa với việc thành lập khế ước ràng buộc với Leviathan.
Chẳng qua trước đây rắn chín đầu nuốt long châu cho nên mới không bị ảnh hưởng bởi Leviathan, nhưng hiện tại nó đã không còn long châu, căn bản là không thể chạy thoát khỏi khống chế của Leviathan.
Hình dáng thật sự của mấy con quái vật này vô cùng đáng sợ, chỉ mỗi tiếng gầm rú thôi cũng đã tạo nên tiếng vọng đáng sợ trong hang núi, kéo theo cả ngọn núi cũng hơi chút chấn động theo.
Tiết Thẩm lại không chút nào hoảng hốt, bình tĩnh móc ra mấy con thủy sản to bằng bàn tay từ trong túi ra, ném ra ngoài: “Đi đi, Pokemon.”
“Bùm ——”
“Bùm ——”
“Bùm ——”
Sau khi ba tiếng vang nhỏ vang lên, trên bầu trời xuất hiện một con trai, một con cá chép cùng với một con cá không rõ chủng loại rực rỡ sắc màu.
Cá chép liếc nhìn con cá lớn sặc sỡ kia một cái, giật mình hỏi: “Mi là ai thế?”
“Là ta đây mà, Hữu Hữu.” Cá lớn rực rỡ sắc màu kia lắc lắc cái đuôi: “Anh em tốt Dư Yên Sơn của cậu nè.”
Cá chép ngây người một lúc: “Cái vảy mới của anh ở đâu ra thế?”
Du Yên Sơn: “… Đây là hình dạng thật của loài Côn Bằng mà!”
Đang nói thì ba con quái vật khổng lồ của biển phương Bắc đã nhào tới, mắt Côn Bằng lồi ra: “Cẩn thận!”
Dứt lời liền xoay tròn thân, biến thành kích thước to lớn thời thượng cổ.
Côn Bằng bản thân vốn đã là linh thú thượng cổ vậy nên hình dáng thật của nó mới chân chính là che trời, hang núi đều đã lập tức tối sầm lại.
Tiểu Hồng kêu la “Oai oái”: “Dư Yên Sơn! Anh đè lên người tôi rồi!”
Côn Bằng thật sự là quá lớn, thân hình sặc sỡ của nó đã chen hết cả cái hang núi, ngay cả mấy con quái vật biển nước ngoài, Xa Bích Quân với Tiểu Hồng đều bị nó chen tới không còn khe hở.
Xa Bích Quân bởi vì có vỏ trai cứng rắn bảo vệ cho nên vẫn còn bình thường nhưng Tiểu Hồng là cá chép tinh nên suýt chút nữa bị nó đè dẹp lép, trợn trắng mắt mắng xối xả.
“A, chờ một lát, đợi tôi thu nhỏ lại đã.” Côn Bằng khó khăn dịch chuyển thân thể một chút: “Hự hự” rút cái đuôi ra khỏi khe núi: “Thôi chết, hình như tôi bị kẹt mất rồi.”
Leviathan: “…”
Đệt! Nếu như hắn không nhìn lầm, thì mấy tên tay sai vô dụng của mình hình như đã bị cái mông của con cá này đẩy vào sông Thoái Bích.
Hình dạng thật của mấy con yêu quái Trung Quốc sao lại béo thế này?
Lại còn cả con quái vật bắt nạt Diều Diện Kình nữa…
Leviathan bắt đầu thấy sầu lo, đợi khi hắn xử lí xong Phục Ba quân, lấy được long châu, quay trở lại làm Long Vương sông Kháng Dương, liệu có thể quản lý được thủy tộc nơi đó hay không?
Nhưng hiện tại không có thời gian để lo nghĩ tới chuyện đó.
“Leviathan, trước đây mẹ ta chưa thể tiêu diệt được ngươi, vậy thì để hôm nay, ta sẽ thay bà hoàn thành sứ mệnh này.”
Kỵ sĩ Giản Lan Tư yên lặng tích tụ sức mạnh, thân kiếm Tường Vi Thẩm Phán cũng phát ra ánh sáng chói mắt, hoa đằng trên chuôi kiếm nở tung để lộ ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa.
“Chỉ bằng ngươi ư?” Leviathan liếc nhìn hắn một cái, phát ra tiếng cười khinh miệt: “Tu vi của ngươi rất mạnh, không hề thua kém với Eleanor… Nhưng ta cũng không còn là ta của trước đây.”
Kỵ sĩ xông lên trước, tinh thần lực mạnh mẽ được phóng thích ra, ánh sáng trên thánh kiếm chói mắt như sao trời, bao trùm về phía Leviathan.
Nhưng thanh kiếm vừa mới chạm đến Leviathan, trên bầu trời liền xuất hiện tiếng vang “Ù ù” rất lớn.
Đàn quái vật khổng lồ đang đánh nhau theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy không biết từ khi nào, trên bầu trời Tiểu Lan Vĩ đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen lớn.
Tầng mây đó dày vô cùng, nhìn không thấy điểm cuối, tầng mây nặng nề áp xuống gần như nối liền với dãy núi Tiểu Lan Vĩ, nơi tầm mắt có thể thấy được đều giống như bầu trời sắp sụp xuống.
Trong sơn động, gió thổi như kêu khóc, nước sông Thoái Bích dâng lên mạnh mẽ.
Càng đáng sợ chính là tiếng sấm nối liền không dứt, chỉ một tiếng “Ầm vang” lớn đánh vào trong núi cũng khiến mặt đất chấn động.
Tiếng sấm ấy vừa lúc đánh vào thân kiếm Tường Vi Thẩm Phán, làm cho hổ khẩu của Lance tê dại, đường kiếm cũng lệch sang một bên.
Thân ảnh Leviathan biến mất sau đó lập tức xuất hiện ở giữa không trung, hắn từ trên cao nhìn xuống Giản Lan Tư, trong giọng nói hàm chứa một chút khoe khoang: “Kỵ sĩ, ngươi đã từng thấy con rồng địa ngục nào triệu hồi được sầm sét chưa?”
“Chưa.” Lance trầm giọng nói: “Nhưng từng thấy rồng trắng gọi sấm sét rồi.”
Sấm sét nổ vang, mưa to tầm tã rơi xuống, trên sông Thoái Bích sóng lớn ngập trời.
Trong mưa to, Tiết Trầm biến trở lại hình dạng thật, rồng trắng toàn thân trắng như tuyết phát ra tiếng gầm lớn gọi sấm, bay về phía Leviathan.
“Vậy thì sao?” Leviathan phát ra tiếng cười lạnh, vũ vương lệnh trong tay chuyển động, sức mạnh của vũ vương chi lệnh thượng cổ xuất hiện.
Leviathan ngửa mặt lên trời phát ra tiếng ngâm nga, ngay sau đó, cũng hóa thành một con xích long toàn thân màu lửa đỏ.
Đây rõ ràng là hình dạng thật của Long Vương sông Kháng Dương.
“Mày dám đoạt hài cốt của Ngao Tục!” Trong mắt rồng trắng bốc lên tia lửa giận, vuốt sắc hiện ra, lao nhanh về phía xích long như một tia chớp.
Hai con rồng một trắng một đỏ quấn lấy nhau, tiếng rồng gầm lên rung chuyển trời đất, cả Tiểu Lan Vĩ rơi vào chấn động, dãy núi rung lắc như sắp sụp xuống.
Đám quái vật khổng lồ đang đánh nhau đều kêu lên “Oai oái” sợ hãi.
Tiểu Hồng: “Tôn, tôn giá là rồng!!!”
Xa Bích Quân: “Là một con rồng trắng xinh đẹp!!”
Dư Yên Sơn: “A a a a, Tiểu Lan Vĩ sắp sụp rồi, làm sao đây, làm sao đây, trong núi còn có rất nhiều sinh linh!”
Tiếng huýt gió của rồng cũng làm đám thủy quái nước ngoài hơi tỉnh táo lại một chút.
Ánh mắt của đám thủy quái nước ngoài dần dần tỉnh táo lại: “*&…….
%%¥##.
.
.
.
.
.
&.
.
.
.
.
.
&&! !”
Dư Yên Sơn: “Nói tiếng Trung!”
Diều Diện Kình, Qua Lưu Quái: “…”
Hai con quái vật này đều không biết tiếng Trung, cũng may tiếng Trung của rắn chín đầu giỏi bán hàng đa cấp này cũng không tồi, đầu cũng nhiều, thế là mỗi cái đầu lại thay nhau phiên dịch một câu: “Bọn họ nói thật đáng sợ!”
“Hay là chạy trốn đi? Nếu chẳng may nơi này bị sụp, liệu chúng ta có bị chôn sống hay không?”
Đám thủy tộc địa phương: “……”
Tiểu Hồng khinh bỉ: “Một đám rác rưởi!”
Dư Yên Sơn phát huy tinh thần chủ nghĩa của loài cá với quốc tế: “Leo lên lưng tôi đi, nếu trời sập thì tôi cũng đỡ được.”
Mười mấy cái đầu của rắn chín đầu lộ ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng: “Cậu thật tốt quá, tôi không muốn đánh cậu đâu nhưng trên người bọn tôi bị Leviathan kiểm soát, không kiểm soát được bản thân được QAQ.”
Quái vật xoáy nước dùng sức gật đầu: “%**&#……&……& (Nếu bọn tôi dừng lại, Leviathan thể nào cũng trút giận lên người chúng tôi).
“Thực phiền toái.” Dư Yên Sơn thở gấp: “Tôi cũng không muốn đánh nhau, mệt mỏi quá.”
Tiểu Hồng liếc nó một cái: “Anh giảm béo đi, nhìn mệt thế nào kìa.”
Xa Bích Quân nghĩ ngợi một lát: “Có lẽ chúng ta có thể trộm làm biếng đấy.”
Thủy tộc nước ngoài đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Làm biếng?”
Tiểu Hồng khiếp sợ: “Trai tinh cũng biết làm biếng á?”
Xa Bích Quân: “… Câm miệng! Đừng có vạch mặt tôi!”
Một phút sâu, lỗ khí trên đỉnh đầu quái vật xoáy nước hút một đống nước từ sông Thoái Bích, tạo ra một cái lốc xoáy thật lớn bao vây lấy Tiểu Hồng bên trong.
Tiểu Hồng chậm rãi di chuyển theo dòng xoáy nước, nhắc nhở nói: “Cậu chế tạo cái lốc xoáy lớn hơn nữa để giấu tôi đi đi, đừng để cho Leviathan nhìn thấy.”
Rắn chín đầu ngồi trên lưng Côn Bằng, cái đuôi dài quấn một vòng quanh người cá lớn, mười mấy cái đầu rắn liên tục đấm “Bang bang” lên người Côn Bằng.
Côn Bằng bị đánh tới mức kêu lên “Ngao ngao”, lại còn thường xuyên chỉ đạo: “Đấm sang phía trái một chút, trái nữa đi, đúng rồi, chính là chỗ này, ngao ngao ngao——!”
Nó vừa kêu vừa thoải mái thở dài: “Già rồi, xương cốt cũng kém đi nhiều, quả nhiên rảnh rỗi vẫn phải đi massage mới được.”
Rắn chín đầu vừa đấm vừa nói: “Nói trước, mỗi người đấm hai phút, tí nữa tôi muốn massage phần đầu.”
Côn Bằng: “… Cậu có còn là người không thế? Cậu có đến mười mấy cái đầu đó!”
Rắn chín đầu: “Xương sống của anh cũng rất lớn mà! Một cái xương sống đó thôi cũng lớn hơn mười mấy cái đầu của tôi ròi!”
Côn Bằng ngẫm nghĩ một lát: “Cậu nói đúng!”
“Các cậu nói nhỏ thôi, đừng để cho Leviathan nghe được.” Xa Bích Quân ở bên cạnh nhắc nhở.
Hắn đang mở ra cái vỏ trai lớn kẹp lấy Diều Diện Kình, cái đuôi của Diều Diện Kình bị kẹp trong vỏ trai, phần đầu lại lộ ra ngoài, phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Help!! Help!!”
“Giọng chưa đủ lớn.” Xa Bích Quân vừa kẹp nó vừa chỉ đạo: “Kêu thảm thiết hơn chút nữa đi, như vậy mới có thể lừa được Leviathan.”
Rắn chín đầu phiên dịch: “#¥%&&&*(&*(.
.
.
.
.
.
%?”
Diều Diện Kình yên lặng mất ba giây, sau đó phát ra một tiếng chim kêu đầy thê lương, giả trân vô cùng: “Help——————! ! !”
Xa Bích Quân: “Cảm ơn, tôi điếc rồi!”
……
Vào lúc mấy con quái vật trộm làm biếng, rồng trắng và rồng đỏ đã quấn lấy nhau bay tới tận trên trời, chui vào trong đám mây.
Kỵ sĩ cũng cưỡi kiếm bay đuổi theo.
Mưa to như trút nước che lấp cả trời đất, chỉ trong nháy mắt, sông Thối Bích đã không thể chứa đựng được hết lượng nước mưa dư thừa này nữa, nước sông tràn cả ra ngoài.
Bầu trời tối sầm lại, giữa tầng mây liên tục có tia chớp màu bạc lóe lên, xé rách bầu trời đen tối ấy thành từng mảnh nhỏ.
Tiếng sầm đánh không ngừng, đất bằng ù ù, giống như núi sông đang rung chuyển.
Trong tầng mây sét, thân ảnh một đỏ một trắng lại dây dưa bên nhau, mỗi lần chúng nó va chạm đều sẽ tạo ra gió lớn thét gào cùng với trận mưa lớn hơn ở trần gian.
Ở mấy thành phố xung quanh Tiểu Lan Vĩ, người đi đường đều lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
“Sao tự dưng lại có mưa lớn thế này??”
“Không phải nói hôm nay trời nắng sao? Dự báo thời tiết thật là vô dụng!!”
“Goao! Gió lớn quá, ô của tôi bay rồi!”
“A a a a, mọi người mau xem tòa cao ốc đằng trước kia có phải đang rung chuyển không thế!!”
“Rung thật kia! Cao ốc liệu có bị sập không? Chạy mau thôi!!!”
Ký túc xá nam sinh đại học Phù Thành.
Trình Hàm: “Đệt! Trời sắp sụp rồi sao?”
Lão tứ: “Theo kinh nghiệm sống chung với yêu quái phong phú của tôi, rất có thể là anh Thẩm lại đang đánh yêu quái.”
Lại Hiển Thanh: “Không thể nào, đây là yêu quái gì vậy chứ, theo tình hình này trời cũng sắp bị đánh sập.”
Trâu Duy Duy: “Tôi cảm thấy Long Vương chín đầu kia không lợi hại như vậy.”
Cô vừa nói chuyện, mấy người khác đều quay đầu nhìn lại, sau đó: “……”
Theo thời gian trôi qua, Trâu Duy Duy cũng đã sắp biến thành một con rắn đen lớn, khi nói còn sẽ lộ ra lưỡi rắn.
Trình Hàm ấn nhẹ ngực, nghiêm túc nói: “Duy Duy, thật ra là thế này, trong ký túc xá bọn tôi có quy định.”
Lại Hiển Thanh nói tiếp: “Nếu không phải là người thì không được nói tiếng người trong ký túc xá.”
Lão tứ: “Lúc tôi nói đã quen với việc sống chung với yêu quái thì là chỉ trai với cá, không phải là rắn.”
Rắn đen lớn ngoe nguẩy cái đuôi: “… Lúc sáng các cậu không hề nói như vậy.”
……
Trên tầng mây, rồng đỏ ra lệnh cho vũ vương lệnh điều khiển biến mây liên tục cuốn lấy rồng trắng.
Kỵ sĩ cùng với rồng trắng ở phía trên, một người dùng sừng sồng, một người cầm thánh kiếm, xua tan tầng mây dày.
Rồng trắng rít gào, ánh chớp kinh người đánh úp về phía rồng đỏ, nhưng lại bị vũ vương lệnh hấp thụ.
“Phục Ba Quân, mày thật sự rất lợi hại, khó trách năm đó Ngao Tục lại nói rằng mày sẽ trở thành Long Vương mới.” Giọng nói của rồng đỏ oang oang như tiếng sấm vang: “Chỉ tiếc rằng mày còn quá trẻ, chỉ bằng một mình mày là không thể đối phó được với sức mạnh của ta và Ngao Tục.”
Vũ vương lệnh chém ra, ánh chớp bị hấp thụ vào trong lệnh bài cũng xuất hiện, lại đánh về phía rồng trắng.
Ánh mắt rồng trắng chợt lóe, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Leviathan không những đoạt hài cốt mà còn kết hợp với sức mạnh của Ngao Tục.
Nếu chỉ là ác long địa ngục, mặc dù có vũ vương lệnh trong tay nhưng cũng không phải là khó đối phó.
Nhưng nếu nó còn kết hợp với sức mạnh của Ngao Tục, vậy thì lại là một chuyện khác.
Ngao Tục vốn đã là chủ nhân của vũ vương lệnh, có thể đem sức mạnh của nó phát huy tới mức tận cùng.
Khó trách lúc trước Leviathan có thể thành công đánh lén Tiết Thẩm, không chỉ hủy diệt đạo thể còn suýt chút nữa đánh tan tinh phách của cậu.
Chân trước rồng trắng vươn ra, dùng chính móng vuốt của mình bắt lấy ánh chớp, tia chớp đánh vào người khiến thân rồng run lên.
Cậu ngửa đầu phát ra tiếng gầm giận dữ, thân thể trực tiếp lao về phía trước, đuôi rồng cuộn lại ném về hướng rồng đỏ.
“Đùng——”
Rồng đỏ ăn đau, móng vuốt giương lên, vũ vương lệnh phát ra sức mạnh thượng cổ đáng sợ.
Trong thời tiết mua to gió lớn, lớp mây dày hóa thành biển mây đen dày rộng, tia chớp đan xen đánh ở trong biển mây, sóng mây ngập trời giống như sóng thần.
Mua to đi kèm với sấm sét lấy khí thế dời non lấp biển đánh về phía rồng trắng.
Giọng nói rồng đỏ to đến mức làm rung chuyển biển mây: “Chỉ là một con rồng con tầm thường mà cũng dám đối đầu với Long Vương địa ngục hay sao?”
“Ai nói với mày tao chỉ là một con rồng?”
Tiếng huýt gió trong trẻo của rồng phá tan bầu trời.
Biển mây đen từ từ biến mất, rồng trắng cả người giống như tuyết rẽ mây mà ra.
Trên đầu rồng chính là kỵ sĩ Giản Lan Tư anh tuấn.
“Leviathan, ân oán giữa ngươi và gia tộc Lan Tư hãy chấm dứt ở đây đi.” Anh nói.
Năm đó nếu nữ công tước Eleanor có thể dùng chính sức mình để giết chết Leviathan thì người kế thừa sứ mạng đó là Giản Lan Tư cũng có thể làm như vậy.
Nếu Leviathan kết hợp sức mạnh của mình với Ngao Tục, thì Giản Lan Tư… bạn trai của anh chính là rồng trắng.
Tường Vi Thẩm Phán phát ra ánh sáng lóa mắt, mang theo tinh thần lực không gì sánh kịp của kỵ sĩ chém về phía rồng đỏ.
Tiếng sấm rền vang, tia chớp chiếu sáng khắp không trung.
Nhưng Tường Vi Thẩm Phán lại ngừng lại giữa đường.
“Ha ha ha ha ha ——”
Rồng đỏ phát ra tiếng cười điên cuồng, “Kỵ sĩ, ngươi có thể khống chế được máu của ta sao?”
Trên Tường Vi Thẩm Phán còn dính máu tươi của Leviathan, nếu là trước đây thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại Leviathan đang sở hữu sức mạnh của Ngao Tục, ý chí của nó cũng trở nên mạnh mẽ hơn hơn bao giờ hết, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến thánh kiếm.
“Lúc Eleanor giết ta vào năm xưa, chắc cũng không thể ngờ được có một ngày máu của ta sẽ ảnh hưởng đến thanh kiếm này đi.”
Rồng đỏ nhìn Giản Lan Tư giơ thánh kiếm lại không có cách nào tiến về phía trước, càng thêm đắc ý: “Kỵ sĩ Lan Tư, ngươi muốn dùng cái gì để giết ta đây?”
“Tất nhiên là dùng máu của rồng ta đây rồi.” Giọng nói Tiết Thẩm đột ngột vang lên.
Ngay sau đó rồng trắng bất ngờ lao nhanh về phía trước, chân trước cọ mạnh qua đường kiếm Tường Vi Thẩm Phán.
Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua vảy rồng, máu của rồng trắng dính lên thanh kiếm, sau đó nhanh chóng bị thánh kiếm hấp thu.
Từ đó, máu tươi mà Leviathan lưu lại trên Tường Vi Thẩm Phán đã bị máu của rồng trắng bao trùm, vì vậy mà ý chí ác long để lại cũng bị ý chí của Tiết Thẩm thay thế.
Trong khoảnh khắc đó, trường kiếm bộc phát ra sức mạnh còn đáng sợ gấp nhiều lần so với sấm sét.
Kỵ sĩ Giản Lan Tư phá tan tầng mây lao về phía trước, thánh kiếm bổ ra mây điện cùng ánh chớp, mạnh mẽ chém về phía rồng đỏ.
Rồng đỏ ngỡ ngàng mở to hai mắt, cũng may vào thời khắc mấu chốt đó, vũ vương lệnh bay ra, khó khăn lắm mới chặn được một kiếm chấn động trời đất của kỵ sĩ.
Thánh kiếm giằng co với lệnh bài ngay giữa không trung.
Rồng đỏ điều khiển ánh chớp cùng biển mây, vẫn còn càn rớ kêu gào: “Vô dụng thôi, dù có lấy máu rồng để tế kiếm cũng không thể thắng được sức mạnh của vũ vương lệnh, ta mới là Long Vương sông Kháng Dương…”
Lời nó nói bất ngờ làm Tiết Thẩm bừng tỉnh.
“Đúng vậy, Long Vương sông Kháng Dương mới là chủ nhân của vũ vương lệnh.”
Rồng trắng bay lượn về phía xa, phía sau cậu là mây sét cuồn cuộn, làm xuất hiện ngọn sóng thần gần như có thể hủy diệt trời đất.
Mà rồng trắng lại lơ lửng ở giữa tầng mây, sừng rồng như ngọc, móng vuốt giận giữ vương ra, vảy rồng ở trong ánh chớp lóe ra ánh sáng chói mắt.
Đôi mắt của cậu giống như chứa đựng cả sông ngòi, biển rộng, có thể nhìn thấu được sự phức tạp của thế gian.
“Tao mới là Long Vương sông Kháng Dương được Thiên Đình sắc phong, vũ vương lệnh đáng lý phải do bổn vương quản lý.”
Lúc trước ở sông Đại Hoang, quái vật xoáy nước vì được Leviathan sắc phong mà có được quyền quản lý nơi này, nhưng Leviathan chỉ là Long Vương giả mạo, quái vật xoáy nước cũng không bắt được lệnh ấn của thủy quan, vì thế sắc phong này danh không chính ngôn không thuận, nó mãi mãi chỉ là một tên “Tà thần” soán vị.
Cuối cùng sức mạnh của lệnh ấn thủy quan được Tiết Thẩm hấp thu, còn thuận tiện bắt được quái vật xoáy nước.
Hiện tại, tuy rằng Leviathan đã đoạt được hài cốt của Ngao Tục, cũng kết hợp hợp với sức mạnh của ông mà có được tu vi vô cùng đáng sợ, đến cả Giản Lan Tư cũng không thể đối phó được.
Nhưng trên thực tế sông Kháng Dương đã đổi chủ.
Thiên Đình đã sớm thay đổi người quản lý, hiện tại Tiết Thẩm mới là Long Vương sông Kháng Dương.
Leviathan tuy rằng vẫn còn cái mác “Long Vương”, nhưng sông Kháng Dương sớm đã không còn là của nó.
Nói cách khác, quan hệ giữa nó và sông Kháng Dương cũng chẳng khác gì quan hệ giữa quái vật xoáy nước và sông Đại Hoang.
Leviathan chỉ là một tên “Tà thần” không hơn không kém mà thôi.
Mà vũ vương lệnh là pháp lệnh của long vương sông Kháng Dương.
Giọng nói Tiết Thẩm vừa ra, vũ vương lệnh đã phát ra sức mạnh thượng cổ, lệnh bài màu đen bay về phía rồng trắng.
“Không!!!!” Khóe mắt rồng đỏ nứt ra, tiếng rống giận to đến mức xua tan gió mây, khiến đất rung nước cuộn trào trên Tiểu Lan Vĩ.
Nhưng hết thảy đều đã không còn nằm trong sự khống chế của nó.
Rồng trắng hóa thành hình dáng con người, vung lên vũ vương lệnh vừa mới tiếp nhận, gia tăng pháp lực lên Tường Vi Thẩm Phán.
Thánh kiếm rơi xuống đúng lúc đâm vào trái tim của rồng đỏ.
……
Mây đen từ từ tan đen, mưa to ngừng lại, ánh nắng lại một lần nữa chiếu vào mặt đất.
Trong thành phố, mọi người từ hoảng sợ, hoang mang dần dần bình tĩnh lại, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bầu trời xanh biếc, mênh mông vô bờ như vừa mới được tẩy rửa, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải khắp nơi đều là nước cùng với quang cảnh thành phố vừa mới bị mưa gió làm cho rối loạn, mọi người suýt chữa nữa đều tin rằng trận mưa to lúc nãy chỉ là ảo giác.
Thật là kì lạ mà!
Trong hang động ở Tiểu Lan Vĩ, thảm thực vật rơi rớt tan tác, đất đá rơi xuống tạo thành một đống hỗn độn.
Sông Thoái Bích đã trở nên bình lặng như trước, nhưng bởi vì nước trong sông quá đầy cho nên vẫn còn tràn ra ngoài.
Đám quái vật khổng lồ lúc nãy trộm lười biếng đã trở lại mặt đất, quái vật xoáy nước ngẫm nghĩ một lát liền hít sâu một hơi, đem một lượng lớn nước sông Thoái Bích hút vào lỗ khí của nó.
Cứ như vậy, mặt sông cuối cùng cũng hạ xuống một ít, khôi phục lại mực nước bình thường.
Dư Yên Sơn thấy thế liền duỗi nhẹ cái đuôi về phía nó, khen ngợi: “Very good! thank you!”
Quái vật xoáy nước: “You’re welcome.”
Đám thủy tộc khác: “…”
Một tiếng “Phanh ——” lớn vang lên, rồng đỏ ngã mạnh xuống giữa đám ngọn núi, vài ngọn núi nhỏ không quá vững chắc bị nó đụng vào liền trực tiếp bị san thành đất bằng.
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư ngự kiếm bay xuống.
Đám Thủy tộc thấy thế cũng nhanh chóng hóa thành hình người, cùng nhau bay về chỗ rồng đỏ ngã xuống.
Dưới dãy núi, chỗ giữa đám cỏ cây, rồng đỏ lại một lần nữa hóa thành hình người.
Nhưng lúc này hắn không hề giả mạo hình dáng của Ngao Tục, mà xuất hiện dưới hình dáng thật của Leviathan.
Hình người của Leviathan là một thanh niên phương Tây khoảng 20 tuổi với mái tóc đỏ, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt cũng rất sáng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử của hắn giống như đang có ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn kiệt sức nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, trước ngực còn cắm Tường Vi Thẩm Phán, đang nhìn chằm chằm vào Tiết Thẩm và Giản Lan Tư với vẻ oán hận.
Tiết Thẩm hờ hững nhìn hắn từ trên cao, lạnh lùng nói: “Nói đi, mày dùng cách gì giết chết Ngao Tục?”
Ngao Tục vốn dĩ đã là thiên tài trong tộc rồng, lại còn là Long Vương sông Kháng Dương, trong tình huống bình thường, ông tuyệt đối không có khả năng bị Leviathan giết hại.
Chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Chuyện tới hiện giờ, Leviathan đã không cần phải giấu giếm nữa, hắn ngửa đầu phát ra tiếng cười vang dội yếu ớt, đầy mặt châm chọc nói: “Còn có thể giết như thế nào nữa, tất nhiên là dùng tình yêu rồi.”
Tiết Trầm: “……”
Đệt!
Quá hợp lý!
Bởi vì rồng rất là đa tình!