Đọc truyện Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương – Chương 107: Kéo Tơ Lột Kén
Tất An nằm mơ cũng không ngờ Tiết Thẩm lại chính là cái tên Quảng Trạch Vương Thiên giới chuẩn bị sắc phong kia?!
Tất An: Con ngươi co rút.
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên nhất thời ông không thốt lên được chữ nào.
Hiện trường rơi vào một khoảng trầm mặc đầy vi diệu.
Cuối cùng vẫn là Tiết Thẩm phá vỡ cục diện bế tắc này trước.
Cậu giơ tay ra huơ huơ trước mặt Tất An: “Không phải chứ đội trưởng Tất? Loài rồng chúng tôi lấy họ mẹ không phải rất bình thường sao? Không cần kinh ngạc như vậy chứ?”
Tất An: “…”
Có lý chút được không! Ông đang khiếp sợ có được không hả?!
Tất An “hự hự” tìm về được giọng nói của bản thân rồi trừng mắt hổ khó tin nổi nói: “Cậu, cậu chính là Long Thái tử Bắc Hải…”
Nói được một nửa, đột nhiên ông nghĩ tới gì đó: “Khó trách ngày đó chân thân của cậu bị vệ tinh chụp được… là một con rồng thuần trắng.”
Huyết mạch Long tộc khổng lồ, lại có thói quen thông hôn nên màu vảy và hoa văn bị pha tạp nhiều.
Rồng thuần sắc trong thế hệ mới rất ít.
Cũng chỉ có hậu duệ trực hệ của Long Vương mới còn duy trì được vảy thuần sắc.
Chân thân của Quảng Trạch Vương Ngao Thuận đúng là một con Bạch Long.
Như thế thì tất cả đều hợp lý.
Tiết Thẩm thở dài: “Tôi cũng muốn có vảy cầu vồng lóa mắt đấy chứ.
Nhưng mà gen ba tôi đã vậy rồi, tôi cũng không còn cách nào.
May mà vảy trắng dễ tô màu.
Chờ tôi về tộc rồi sẽ tìm thầy vẽ áo giáp tốt nhất nhuộm màu cho tôi.”
Tất An: “…?”
Mẹ nó.
Có bao nhiêu con rồng muốn biến thành giống như Quảng Trạch Vương chứ?
Tiết Thẩm còn ghét bỏ?
Giản Lan Tư cũng một lời khó nói hết liếc mắt nhìn Tiết Thẩm một cái.
Thẩm mỹ của bạn trai anh vẫn rất… lòe loẹt.
Anh suy nghĩ một chút rồi nhéo nhéo tay Tiết Thẩm, nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy màu trắng rất đẹp.”
Đây là tình yêu!
Dù cho cậu có nhan sắc như nào thì đàn anh cũng đều cảm thấy đẹp nhờ!
Trong lòng Tiết Thẩm vô cùng hưởng thụ nhưng cậu vẫn ngọt ngào cười với Giản Lan Tư: “Anh thật tốt.
Chờ anh nhìn thấy rồng màu sắc rực rỡ rồi nhất định sẽ mở ra cánh cửa thế giới mới đấy!”
“…”
Giản Lan Tư rất muốn nói không cần đâu.
Anh tự nghĩ một chút cũng cảm thấy được thế giới mới vô cùng rung động lòng người rồi.
Tất An cũng bị lý tưởng của Tiết Thẩm đánh cho cạn lời rất lâu.
Chẳng qua bây giờ không phải thời gian nghiên cứu Long tộc.
Trước mắt còn chuyện càng quan trọng hơn đây này.
Ông bình tĩnh lại rồi kỳ quái hỏi: “Nhưng mà chúng tôi đã điều tra thân phận của cậu rồi.
Cậu quả thật là lớn lên ở nhân gian.
Là con nuôi của nhà họ Tiết.
Sao có thể là Quảng Trạch Vương được?… Từ từ, tôi nghe nói mấy ngày trước tính tình con trai nhà họ Tiết đột nhiên thay đổi rất lớn, gần như chặt đứt liên hệ với nhà họ Tiết.
Chẳng lẽ?”
Tất An cũng không phải người phàm.
Chuyện huyền huyễn ông gặp qua đếm không hết.
Dưới tình huống biết chân thân của Tiết Thẩm, vừa nghĩ một cái, không khó để phỏng đoán ra sự thật.
Tiết Thẩm không phản bác nhưng cũng không lập tức trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Nếu Thiên giới thật sự chuẩn bị sắc phong cho tôi lên làm Long Vương mới của sông Kháng Dương mà tôi lại chậm chạp không đến nhậm chức thì chẳng lẽ Long tộc không hề hoài nghi chút nào sao? Còn có…”
Cậu dừng một chút, cân nhắc một lát rồi mới đưa ra nghi vấn: “Cha tôi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi không thể liên lạc được với ông ấy?”
Từ sau khi Tiết Thẩm khôi phục tu vi thì vẫn luôn thử liên hệ với cha cậu, mà cũng chỉ liên hệ với cha cậu.
Thứ nhất là sau khi cậu tự thoát xác thì vẫn luôn tu luyện trong kết giới, gần như không gặp mặt các rồng cùng tộc khác.
Trừ cha ra thì căn bản không biết còn con rồng nào đáng tin cậy nữa.
Thứ hai là cậu không biết kẻ đứng sau màn đâm sau lưng cậu là ai, sợ không cẩn thận sẽ để lộ tiếng gió, sau đó lại bị đuổi giết.
Như vậy rất không ổn.
Nhưng Tiết Thẩm thử nhiều lần mà lại không nhận được hồi âm từ cha.
Loại tình huống này chỉ có hai trường hợp xảy ra.
Một là cha cậu đang ở ngoài phạm vi thuật pháp Thông Thần.
Cái còn lại chính là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Điều này khiến Tiết Thẩm không thể không cảm thấy lo lắng.
Phải biết rằng Quảng Trạch Vương chính là một trong những con rồng vinh quang lừng lẫy nhất cả Long tộc đấy, còn quản lý thủy vực Bắc Hải lớn như thế.
Có thể có chuyện gì mà lại khiến ông ấy bỏ hải vực sang một bên mà đi đến ngoài phạm vi mà ngay cả thuật pháp Thông Thần cũng không liên lạc được như vậy?
Nếu là xảy ra chuyện thì lại càng thêm không ổn.
Đường đường là Long Vương Bắc Hải cũng lọt vào bẫy thì nhất định là chuyện lớn long trời lở đất.
Cũng là vì điều này mà trước đây Tiết Thẩm mới có thể đoán rằng trong Long tộc có phải có chuyện lớn gì xảy ra rồi không?
Thế mà ngay cả Quảng Trạch Vương cũng mất tin tức?
Lúc Giản Lan Tư biết được thân thế của Tiết Thẩm, lại chợt nghe cậu nhắc đến chuyện này nên lúc này Tiết Thẩm hỏi, anh cũng nhìn về phía Tất An.
Tất An vừa là rồng vừa là hổ nên vẫn duy trì liên lạc với Long tộc, lại đang ở ngành đặc thù nên có lẽ sẽ biết một ít chuyện nội bộ.
Quả thật là Tất An biết.
Ánh mắt quái dị của ông liếc nhìn Tiết Thẩm một cái, giọng điệu cực kỳ phức tạp: “Quảng Trạch vương không xảy ra chuyện gì cả.
Ông ấy nhận được cắt cử của Thiên đình nên đi nước ngoài khảo sát mà thôi…”
Tiết Thẩm: “…?”
Trán Giản Lan Tư cũng nổi lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
Tất An nói tiếp: “Nói là vì thuận theo xu thế toàn cầu hóa, tăng mạnh trao đổi giữa Thủy tộc Đông Tây nên phải khảo sát định kỳ.
Nhưng mà hẳn là sẽ nhanh chóng trở lại.”
Tiết Thẩm: “…”
Khoảng thời gian im ắng suy ngẫm dài dòng qua đi, cuối cùng Tiết Thẩm cũng chậm rãi phun ra một hơi: “Đậu má!”
Đây là chuyện cậu không ngờ tới!!!!
Sự kiện ngoại giao toàn cầu của Thủy tộc thì Long Vương tự mình ra trận cũng là đúng lý hợp tình.
Trước mắt thì kết giới Thiên giới cùng Thủy tộc Đông Tây còn chưa liên thông.
Trong lúc Quảng Trạch Vương ở nước ngoài thì sẽ không nhận được lời nhắn của thuật Thông Thần của Tiết Thẩm nên không nhận được tin tức của Tiết Thẩm cũng là chuyện bình thường.
Cho nên Tiết Thẩm vẫn không thể liên lạc được với cha mình không phải là do chuyện lớn của Long tộc mà là vì Quảng Trạch Vương chạy ra ngoài quá xa mà thôi.
Tuy là vậy nhưng Tiết Thẩm vẫn rất là muốn chửi người.
Nực cười quá đi mà!
Tiết Thẩm hùng hùng hổ hổ.
Giản Lan Tư vừa vuốt lưng cho cậu vừa nghi ngờ hỏi Tất An: “Khéo như vậy sao? Vừa lúc ở thời điểm Tiểu Thẩm gặp chuyện không may mà Quảng Trạch Vương lại bị phái ra nước ngoài?”
“Cũng không thể nói là khéo.” Tất An nói: “Việc này là do Long Vương Kháng Dương nói ra…”
Giản Lan Tư cắt ngang lời ông: “Từ từ, ông nói là do Long Vương Kháng Dương đề cập tới?”
“Đúng vậy.” Tất An gật đầu: “Hơn hai mươi năm trước Long Vương Kháng Dương đã từng đi qua Châu Âu.
Lúc ấy ông ta chưa buông thả như bây giờ, chiến tích rất xuất sắc.
Nghe nói ông ta đã đi nước ngoài để khảo sát, muốn học tập một ít kinh nghiệm vĩ đại của Thủy tộc tư bản chủ nghĩa.
Vì thế còn học xong nhiều ngôn ngữ… A, tôi biết rồi!”
Tất An đột nhiên hiểu được cái gì nên vỗ đùi nói: “Nhất định là lúc ở phương Tây Long Vương Kháng Dương đã bị tư tưởng tư bản chủ nghĩa ăn mòn, bị lạc mất bản tâm nên mới trở nên xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son…”
“Ông nói bậy bạ gì đấy?” Tiết Thẩm cạn lời liếc mắt nhìn ông một cái rồi ngắt lời: “Long tộc chúng tôi vốn đã xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son rồi ok? Điều nay sao có thể nói là lạc mất bản tâm được? Phải là không quên sơ tâm mới đúng.”
Tất An: “…”
Tay Giản Lan Tâm đang vuốt lưng cho Tiết Thẩm cứng đờ lại.
Tiết Thẩm nói thật sự rất đúng lý hợp tình cho nên Tất An không biết phải phản biện theo góc độ nào… Chủ yếu là sự thật là loài rồng đúng là như vậy đấy.
Một hồi lâu sau, Tất An chảy mồ hôi ròng ròng sửa miệng: “Tôi đang nói cái vụ lười biếng thất trách, lại hủ bại kia… Không phải.
Quả thật là có vấn đề.”
Ông đột nhiên nhận ra cái gì đó: “Long Vương Kháng Dương tự xưng là năm đó gặp được rất nhiều Thủy tộc nước ngoài ở phương Tây, được nhiều lợi ích cho nên mạnh mẽ thúc đẩy chuyện trao đổi Đông Tây.
Nhưng cuối cùng lại đẩy Quảng Trạch Vương đến.
Còn mình vẫn giữ ở sông Kháng Dương, chẳng lẽ là cố ý?”
“Còn nữa…” Tất An nhìn về phía Tiết Thẩm, nhíu mày thật chặt: “Trước khi Quảng Trạch Vương ra nước ngoài, ông ấy đã để lại manh mối ở chỗ kết giới của cậu, bảo Long tộc tính đúng thời gian đến giúp cậu ra.
Nhưng lúc Long tộc tìm được kết giới thì cậu đã không còn ở trong kết giới nữa rồi, chỉ để lại một tin nhắn nói muốn du dịch một năm rưỡi… Bọn tôi cho rằng đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi một năm trước khi làm việc.”
Tiết Thẩm: “… Long tộc tin sao?”
“Đây cũng không phải vấn đề tin hay không…” Vẻ mặt Tất An xấu hổ, ngại ngùng nói: “Cậu chưa bao giờ ra khỏi kết giới.
Nhận thức của Long tộc với cậu ít trên đầu ngón tay.
Chỉ nghe nói cậu có thiên phú cao, học tập rất tốt, tư tưởng tiến bộ, đi du lịch nhân gian một năm gì đó cũng không phải không thể.
Hơn nữa Quảng Trạch Vương lại vừa lúc ra nước ngoài, không thể liên hệ được…”
“Được rồi, không đi tìm thì không đi tìm, không cần giải thích nhiều như vậy.” Tiết Thẩm lạnh lùng giễu cợt: “Cũng không phải ngày đầu tiên tôi biết loài rồng.”
Nói đến nói đi, thật ra là biết trong chuyện này, biết Long tộc không tích cực tìm kiếm Tiết Thẩm là được rồi.
Cái này cũng bình thường.
Tiết Thẩm vừa đắc đạo được mấy năm, thậm chí còn không ra khỏi kết giới đã được ý trời ưu ái phân cho sông Kháng Dương.
Hiện giờ trong Long tộc có rất nhiều thanh niên rồng ngay cả một khe suối cũng không phân biệt được niên đại, tất nhiên là nhìn đỏ mắt ghen tỵ.
Dù cho Tiết Thẩm có phải thật sự tự mình chạy ra đi du lịch hay không thì chỉ cần cậu không thể đúng hạn đến nhậm chức, đến lúc đó miếng thịt béo sông Kháng Dương này chẳng phải là bỏ trống sao.
Thủy vực lớn như vậy đủ cho bao nhiêu con rồng dạo chơi đây!
Chẳng qua những con rồng có tâm tư đó đại khái cũng không ngờ, mặc dù đã kéo dài thời gian nhậm chức của Long Thái tử Bắc Hải.
Nhưng dân gian lại đã có sức mạnh của một vị Phục Ba Quân mới xuất hiện rồi, nhảy dù xuống sông Đại Hoang và biển Ngọc Sắt.
Càng không ngờ Phục Ba Quân chính là Tiểu Thái tử Bắc Hải.
Đây mới chân chính là từ trong vô minh sớm đã có định số.
Tiết Thẩm quyết định, chờ cậu quay về Long tộc, nhất định phải đến ra oai trước mặt mấy con rồng kia một trận, khoe khoang cho chúng mù mắt đi!
Mang đàn anh đi cùng nữa!
Long phi mỹ mạo như vậy còn sợ không giết được bọn họ sao!!
Nghĩ đến những hình ảnh khiến người đỏ mắt kia, Tiết Thẩm không nhịn được cười ra mấy tiếng “khà khà khà” khiến Tất An nghe thấy liền sởn gai ốc.
Đây là tiếng cười của nhân vật phản diện đấy à?! Chẳng lẽ là bực phát điên rồi?
Nói lại thì ngay từ đầu còn có thể cho là trùng hợp, bây giờ Tất An biết Tiết Thẩm không phải tự mình chạy ra đi du dịch mà là bị trúng kế thì mọi chuyện lại khác.
Quay ngược lại thì khả nghi nhất chính là người đem Quảng Trạch Vương ra nước ngoài – Long Vương sông Kháng Dương.
Vẻ mặt Tất An hơi trầm xuống, suy đoán: “Chẳng lẽ Long Vương sông Kháng Dương đã sớm biết được rằng cậu sẽ tiếp nhận chức vụ ở sông Kháng Dương cho nên tìm đủ mọi cách để thiết kế ván cờ làm hại cậu, bảo vệ vị trí Long Vương của ông ta… Như thế chẳng phải rất mất trí sao?”
Long Vương bị mất chức là chuyện lớn.
Nhất là bây giờ cạnh tranh thủy vực mãnh liệt như vậy.
Long Vương Kháng Dương không cam lòng cũng là rất bình thường.
Nhưng mà vì vậy mà mưu hại Long Quân kế nhiệm thì thành giết hại đồng tộc rồi.
Xúc phạm giới hạn luật pháp của trời là tội lớn.
Nếu Long Vương Kháng Dương thật sự làm ra chuyện này thì kia mới quả thật là uổng cho một Long Vương.
“Tôi không biết.” Tiết Thẩm chun mũi, không cho là đúng nói: “Long tộc cũng đâu có ngu.
Đây là nơi đầu sóng ngọn gió, nếu tôi mà gặp chuyện không may thật thì đối tượng hoài nghi đầu tiên khẳng định là Long Vương Kháng Dương.
Long Vương Kháng Dương đã có cái danh thiên tài thì sẽ không thể không nghĩ đến điểm này được.”
Tất An khó hiểu: “Nếu không phải là Long Vương Kháng Dương ra tay thì là ai?”
“Tôi cũng chưa nói không phải ông ta.” Tiết Thẩm cao thâm nói: “Tôi chỉ là cảm thấy rằng dù là ai làm hại tôi đi chăng nữa thì mục đích chân chính có lẽ không phải vì vị trí Long Vương Kháng Dương đâu…”
Giản Lan Tư nghe vậy cũng lộ ra vẻ giật mình: “Đúng.
Ra tay tại thời điểm này rất giống là vì tranh đoạt vị trí Long Vương.
Nhưng chuyện càng rõ ràng thì lại càng khả nghi.”
“Cái này…” Tất An không ngờ còn nhiều cong vẹo như vậy, nhất thời cũng mờ mịt: “Nếu không phải vì vị trí Long Vương thì vì cái gì?”
Tiết Thẩm chun mũi: “Đương nhiên là vì chuyện quan trọng hơn cả vị trí Long Vương rồi.”
Còn rốt cuộc là chuyện gì thì ai mà biết.
Đề tài lại lâm vào cục diện bế tắc.
Im lặng một hồi, Tiết Thẩm quyết định đổi đề tài: “Lại nói tiếp, sao đội trưởng Tất lại tới Phù Thành vậy? Bên này xảy ra chuyện gì sao?”
Hôm qua nghe theo lời của Cát Tố Nhiên thì lần này Tất An tới Phù Thành cũng không phải là để tìm bọn họ mà là có chuyện khác, tìm bọn họ chỉ là tiện đường thôi.
Ngành đặc thù chuyên môn xử lý bọn yêu tà làm loạn.
Tất An tự mình đến đây chẳng lẽ là vì Phù thành có đại yêu nào?
Tất An cũng không giấu diếm nói: “Không phải chuyện lớn gì đâu.
Chính là vì ông chủ Tiểu Lan Vỹ có cái khách sạn suối nước nóng xưng vương rồi.”
Tiết Thẩm: “…”
Giản Lan Tư: “…?”