Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 26


Bạn đang đọc Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi – Chương 26


Pháo hoa đã tàn, xung quanh tối lờ mờ và yên tĩnh trở lại.
Kiều Tịch nhìn bóng tối xung quanh, hỏi Bạo Phú: “Lần này tiêu diệt được bao nhiêu năng lượng đen?”
Giọng nói của Bạo Phú xen chút hưng phấn: “Chủ nhân, lần này tiêu diệt được 10%.” Hiện giờ trên người Lục Hoặc còn 59% năng lượng đen.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Kiều Tịch hỏi: “Lục Hoặc bé quay lại căn phòng nhỏ trong quá khứ rồi sao?”
Bạo Phú: “Chủ nhân, Lục Hoặc quay về rồi.”
Kiều Tịch ừ khẽ.
Bóng đêm đen đặc, trăng nấp sau mây, chỉ để lộ cái đuôi cong cong.
Bỗng có tiếng gõ vang lên bên ngoài cửa sổ, tiếng động không lớn nhưng lại nghe rất rõ trong đêm.
Lục Hoặc mới từ phòng sách đi ra, tay còn đang bế Tức Hỏa, nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì di chuyển xe lăn đến gần.
Anh đẩy cửa sổ ra, bên ngoài trống không, không có một bóng người.
Anh yên lặng chờ đợi.
Hơn chục giây sau, cuối cùng cô gái cũng hết kiên nhẫn, cô đứng vụt dậy từ chỗ dưới cửa sổ, đối mặt với đôi mắt đen tĩnh lặng của Lục Hoặc.
“Sao không thấy anh ngạc nhiên chút nào vậy?” Kiều Tịch nhìn thiếu niên mặc áo ngủ màu lam ngồi bên khung cửa.
Gương mặt thanh tú mang theo vài phần lạnh lùng, khác hoàn toàn dáng vẻ nũng nịu đáng yêu lúc còn bé.
Bé Lục Hoặc lớn rồi.
Lớn lên khỏe mạnh, trở thành thiếu niên đẹp như bây giờ.
Kiều Tịch mở to mắt nhìn anh, trái tim cảm thấy chua xót.
Đôi mắt đen láy của Lục Hoặc nhìn cô, cười khẽ: “Trừ cô ra, không có ai đến đây hết.”
Rõ ràng anh nói thật, cô cũng nên cảm thấy vui vì trong thế giới của Lục Hoặc chỉ có một mình cô, anh chỉ có thể ở bên cô.
Nhưng Kiều Tịch lại không vui, cô không mong thế giới của Lục Hoặc cô độc như thế, cô muốn anh được sống vui vẻ tùy ý, bên cạnh có bạn bè.
Anh không cần hoàn hảo, không cần tỏa sáng, chỉ cần ngày nào cũng vui vẻ là được rồi.
Kiều Tịch đến gần bệ cửa sổ, hai người sát lại gần nhau: “Anh đang làm gì?”
“Đọc sách.” Tức Hỏa nằm trong tay Lục Hoặc giãy giãy muốn nhào vào người Kiều Tịch nhưng bị hai tay anh giữ chặt lại, cục lông mềm mại không thể nhúc nhích được.
Anh nhìn cô gái ngoài cửa sổ: “Sao muộn thế này rồi mà lại tới tìm tôi?”
“Nhớ anh, muốn đến thăm anh.” Kiều Tịch nói thẳng, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lục Hoặc, dường như cô thật sự chỉ muốn đến nhìn anh một chút vậy.
Lục Hoặc siết chặt tay, Tức Hỏa nằm trong tay anh lại giãy mạnh hơn.
Sắp chết, nó sắp bị bóp chết rồi!
“Lục Hoặc, anh lui ra đây một chút.” Kiều Tịch nói.
Lục Hoặc di chuyển xe lăn, nhích tới gần cô.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ xấu xa khom lưng vươn người qua bệ cửa sổ, thò tay vò rối tóc anh.
Mái tóc đen ngắn trở nên lộn xộn, tóc mái ngang trán che khuất mặt anh.
Gương mặt thiếu niên nhiều thêm mấy phần ngây thơ.
Kiều Tịch hài lòng, đắc ý thu tay lại: “Đi đây.”
Lục Hoặc ngẩng đầu nhìn bóng dáng xa dần của cô, đôi môi mỏng xinh đẹp từ từ cong lên.

Anh buông Tức Hỏa được chăm sóc đầy đủ đến mức béo quay cun cút ra, vuốt mái tóc rối bời, cười khẽ: “Chủ nhân của mày thật là càn quấy, chẳng đáng yêu gì cả.”
Mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lúc lắc lúc lắc.
Tức Hỏa vội vàng nhảy ra khỏi tay anh, nhảy từ trên đùi anh xuống đất.
Chỉ để lại cho Lục Hoặc một bóng lưng tròn xoe trắng như tuyết: Anh mới càn quấy ấy, tí nữa thì bóp chết nó rồi!
Hôm sau, ánh nắng rực rỡ.
Kiều Tịch có tiết buổi sáng, cô phải đến trường, lúc vừa xuống dưới nhà thì gặp phải Triệu Vũ Tích.
Kiều Tịch biết rõ nhiệm vụ lần này của Triệu Vũ Tích phải trồng 500 cây, thấy cô ta mặc quần áo thể thao dài tay, che chắn kín mít, là biết chắc lát nữa cô ta định đi trồng cây đây.
“Chào buổi sáng, Tiểu Tịch.” Mới qua vài ngày mà ban đỏ trên mặt Triệu Vũ Tích đã biến mất gần hết.
Kiều Tịch gật gật đầu, hơi tỏ ra hứng thú: “Hôm nay chị lại đi trồng cây à?”
Sắc mặt Triệu Vũ Tích cứng đờ: “Sao tự nhiên em lại hỏi thế?”
“Lần trước chị đi trồng cây cũng mặc y như này.”
Triệu Vũ Tích không muốn người khác phát hiện ra chuyện cô ta làm nhiệm vụ, vội vàng giải thích: “Chỉ là trùng hợp thôi.

Hôm nay chị có hẹn với bạn, sao mà đi trồng cây được.”
Kiều Tịch gật gật đầu, tỏ ra vui vẻ: “Em còn tưởng chị có đam mê trồng cây cơ đấy.”
Nụ cười trên mặt Triệu Vũ Tích sượng trân: “Em hiểu lầm rồi, chị chỉ có đam mê với ballet, vẽ tranh với thư pháp thôi.

Em đang định đi học đấy à?”
Kiều Tịch trả lời: “Ừm.”
Triệu Vũ Tích hơi chán nản, thời điểm cô ta trọng sinh về đã quá muộn.
Hồi còn học cấp ba, thành tích của cô ta không tốt lắm, không quan tâm đến việc học, sau đó cũng chỉ thi đậu vào một trường đại học hạng ba.
Tốt nghiệp xong cũng coi như thất nghiệp vì lúc còn đi học cô ta cũng chỉ học cho có.

Giờ cô ta đang học năm ba, cũng lười đến trường, chỉ chờ nhận bằng tốt nghiệp nữa là xong.
Nếu cô ta có thể trọng sinh sớm hơn một chút, về thời cấp hai hoặc cấp ba gì đó, cô ta nhất định sẽ nỗ lực học tập, thi vào trường đại học trọng điểm.
Còn những cái đam mê mà cô ta vừa nói, đều là đam mê của Kiều Tịch cả.
Trước đây, có một lần cô ta theo mẹ đến nhà họ Kiều, vừa bước vào biệt thự đã gặp Kiều Tịch vừa học múa xong bước ra, dù đã qua hai đời nhưng cô ta vẫn không thể nào quên cảm giác kinh diễm ấy.
Cô bé mặc bộ váy múa ballet trắng, chiếc quần múa bó màu trắng bao lấy đôi chân thon dài.

Cô bé chậm rãi bước tới, gương mặt còn chưa hoàn toàn nảy nở đã xinh đẹp vô cùng.
Ngay thời khắc đó, Triệu Vũ Tích chính thức nhận ra cô ta và Kiều Tịch sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Kiều Tịch là nàng công chúa nhỏ sống trong tháp ngà.
Sau hôm ấy, cô ta khóc lóc xin mẹ cho đi học múa ballet.

Cô ta bắt đầu học hơi muộn, cơ thể cũng không phù hợp với việc múa ballet, thế nên đến giờ cô ta cũng chỉ biết những động tác cơ bản thôi.
Còn vẽ tranh, hồi còn học cấp ba, cô ta từng thấy Kiều Tịch ngồi dưới ánh mặt trời, mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, da trắng tóc đen, yên lặng phác họa cảnh trong vườn.

Cô ta không thể không thừa nhận, hoa nở đầy vườn cũng không rực rỡ bằng Kiều Tịch.
Sau khi về nhà, cô ta cũng đòi mẹ mua dụng cụ vẽ tranh cho, cô ta muốn học vẽ.

Nhưng cô ta hoàn toàn không có năng khiếu hội họa, chưa được ba tháng đã bỏ rồi.
Lúc năm mới, họ hàng đều khen chữ Kiều Tịch đẹp, cô ta biết ngày nào Kiều Tịch cũng luyện chữ, thế là lại đi mua bảng chữ mẫu.
Chưa được bao lâu, cô ta ném bảng chữ mẫu đi.
Nhớ lại những việc này, Triệu Vũ Tích cực kì tiếc nuối.
Nhìn Kiều Tịch đi đằng trước, ánh mắt cô ta không khống chế được mà dán vào lưng Kiều Tịch.

Vì tập múa từ nhỏ nên Kiều Tịch có vòng eo vừa nhỏ vừa mềm mại, dáng đi cũng nhẹ nhàng thanh thoát hơn người khác nhiều.
Triệu Vũ Tích khó chịu.

Cô ta không cảm thấy mình kém Kiều Tịch chỗ nào cả, chẳng qua cô ta chỉ không có điều kiện tốt như Kiều Tịch, không được bồi dưỡng từ nhỏ mà thôi.
Kiều Tịch cũng chẳng biết mấy cái suy nghĩ hối hận trong lòng Triệu Vũ Tích.
Lúc cô đến phòng học vẽ, Diệp Hân và Phương Đường đã có mặt rồi.
Vừa thấy cô, Diệp Hân đã vội vàng vẫy tay: “Tiểu Tịch, hôm qua cậu xin nghỉ à?”
“Ừ, tớ có chút việc.” Hôm qua Kiều Tịch mang bé Lục Hoặc đi vườn bách thú nên không đi học tiết sáng.
Diệp Hân vừa ăn sáng vừa nói: “Hôm qua giáo viên cho vẽ tượng Phật, chắc hôm nay sẽ vẽ tiếp đó.”
Bọn họ không vẽ tượng Phật bình thường, mà phải vẽ tượng Phật cổ cực kì phức tạp, rất nhiều chi tiết.
Đây chính là khóa học căn bản, nên giáo viên để cho bọn họ luyện vẽ tượng Phật, rèn luyện cách vẽ tinh tế của tranh thủy mặc.
Diệp Hân lúng búng nói: “Dù sao tớ đã chuẩn bị tinh thần thức trọc đầu hằng đêm rồi, ngày nào cũng vậy.”
Bỗng cô ấy chớp chớp mắt với Kiều Tịch như vừa nghĩ ra điều gì đó: “Tớ nghe đồn mấy hôm nữa chúng ta sẽ được học vẽ cơ thể người.”
Kiều Tịch gật gật đầu nhưng lại không tỏ ra hưng phấn kích động gì hết.

Cô thấy bên miệng Diệp Hân dính sốt cà chua thì cười cười đưa khăn giấy sang: “Lau miệng đi này.”
Diệp Hân nhanh nhẹn cầm khăn giấy lau lau miệng: “Tiểu Tịch sắc đẹp thay cơm, hại tớ nhìn đến chảy cả nước miếng.”
Diệp Hân đã quyết định rồi, sau này đi học cô ấy sẽ ngồi cạnh Kiều Tịch, ngày ngày nhìn mặt cô, cô ấy còn muốn vẽ Kiều Tịch nữa đó, gương mặt xinh đẹp thế này mà không vẽ lại thì đúng là phí của trời.
Kiều Tịch bị cô ấy chọc cười.

Cô nhìn Phương Đường đang im lặng gặm bánh mì bên cạnh, thấy năng lượng màu xanh lá trên tay cô ấy đã giảm từ 12% xuống 10%, cô không biết hôm qua có chuyện gì mà năng lượng của cô ấy lại giảm xuống như thế.
Cô lấy một hộp sữa bò từ trong túi ra, đây là sữa mẹ cô chuẩn bị cho cô: “Đường Đường, uống sữa đi này.”
Động tác gặm bánh mì của Phương Đường hơi khựng lại, cô ấy nhìn sữa bò bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên.
“Cầm đi, ăn bánh mì khô lắm đó.” Kiều Tịch cười với cô ấy.
Phương Đường rụt rè nhận sữa bò: “Cảm ơn cậu.”

“Á, Tiểu Tịch, cậu mời Đường Đường uống sữa bò nhá.” Diệp Hân dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phương Đường, cô ấy cũng muốn được Kiều Tịch “cưng chiều”!
“Cậu có nước trái cây rồi còn gì.” Kiều Tịch hỏi Phương Đường: “Tớ thấy sắc mặt cậu hơi xấu, có phải tối qua cậu không nghỉ ngơi tốt hay không?”
“Tớ biết.” Diệp Hân nói với Kiều Tịch: “Hôm qua Đường Đường đi làm thêm, sát giờ kí túc xá đóng cửa cậu ấy mới về.”
“Làm thêm?” Tư liệu Bạo Phú cung cấp cho cô khiến cô biết rõ chuyện gia đình Phương Đường.
Bố Phương Đường bị người ta lừa mất rất nhiều tiền, lừa sạch toàn bộ số tiền bố cô ấy đầu tư tài chính, thế nên công ty không có đủ vốn quay vòng, còn mắc nợ nhiều nơi, bị buộc phải đóng cửa.
Bố mẹ cô ấy đành bán sạch tất cả tài sản lấy tiền trả nợ.
Hiện giờ nhà cô ấy chỉ có thể ở trong nhà thuê.
Phương Đường cũng từng là một cô bé lớn lên trong thương yêu chiều chuộng.
Gương mặt tái nhợt của Phương Đường xấu hổ đỏ bừng, cô ấy thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, tớ đi làm thêm kiếm ít phí sinh hoạt.”
Cô ấy vốn không muốn đi học đại học nữa, vì học phí của ngành mỹ thuật tạo hình không hề thấp, tiền mua dụng cụ vẽ tranh cũng tốn cực nhiều, nhưng bố cô ấy cứ kiên trì bảo cô ấy đi học.

Để kiếm tiền trang trải sinh hoạt và học phí kì sau, cô ấy cần phải đi làm thêm kiếm tiền.
Kiều Tịch biết rõ tình hình của cô ấy, bèn nhanh chóng nói tiếp: “Nếu cậu gặp chuyện gì khó khăn thì hãy nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu.”
Mắt của Phương Đường là kiểu mắt một mí, nhưng khác với hình ảnh mắt hí mà người ta hay nghĩ, mắt cô ấy rất to, rất xinh đẹp.

Nghe Kiều Tịch nói vậy, đôi mắt ấy nhìn Kiều Tịch đầy chân thành, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Từ lúc trong nhà gặp chuyện đến giờ, họ hàng thân thích đều tránh xa nhà cô ấy, không có ai muốn nói chuyện với cô ấy nữa chứ đừng nói gì đến lên tiếng giúp đỡ.
Phương Đường nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”
Cô ấy cảm ơn vì biết vẫn có người chịu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Tiểu Tịch, cậu tốt quá.” Diệp Hân phát hiện Kiều Tịch chẳng có tí kiêu căng ngạo mạn của thiên kim đại tiểu thư hay của mỹ nhân nào cả, cô ấy muốn đu Kiều Tịch, đu idol cái gì, mấy sao nữ đó chẳng có ai đẹp như Kiều Tịch hết.
Cô ấy quay lại nói với Phương Đường: “Đường Đường, nếu cậu có khó khăn gì thì nhất định phải nói với tớ đấy nhé.

Tuy tớ không có tài năng gì, chỉ biết ăn nhưng lỡ đâu có ngày nào đó lại phát huy được thì sao.”
Phương Đường cảm động: “Cảm ơn các cậu.”
Lúc vào học, đúng là giáo viên cho mọi người vẽ tượng Phật tiếp thật.
Vừa mới bắt đầu, Kiều Tịch vẫn còn chưa quen tay, nhưng vẽ được một lúc, những đường cong dưới ngòi bút cô càng ngày càng linh hoạt, đậm nhạt chuẩn chỉ, ngay cả giáo viên đứng sau lưng cô cũng gật đầu liên tục.
Diệp Hân ngồi cạnh vừa vẽ vừa phân tâm.
Cô ấy thò đầu qua nhìn tranh của Kiều Tịch, càng nhìn càng bội phục.

Ai bảo là đẹp thì chỉ có thể làm bình hoa chứ? Kiều Tịch chẳng những đẹp mà vẽ tranh cũng giỏi nữa!
Sau khi tan học, Kiều Tịch chạy đến nhà họ Lục tìm Lục Hoặc.
Cô muốn đưa anh ra ngoài ăn tối.
Trong phòng nhỏ, Lục Hoặc biết Kiều Tịch sẽ đến nên anh thả Tức Hỏa sang một bên, di chuyển xe lăn vào nhà tắm soi gương.
Anh lấy tay chỉnh chỉnh tóc mái, sửa sang lại quần áo, xác định mình không có vấn đề gì rồi mới quay về ngồi bên cửa sổ, cầm sách lên.
“Lục Hoặc, chờ lâu không?” Kiều Tịch thò tay vào cửa sổ giật sách của anh.
Lục Hoặc ngước mắt lên: “Tôi không chờ cô.”
Trên đỉnh đầu anh, lá mầm nhỏ đáng yêu đang lắc lư.
Kiều Tịch nhìn anh cười dịu dàng: “Anh ra đây đi, tôi đưa anh ra ngoài ăn tối.”
Ánh mắt Lục Hoặc rơi xuống làn da trắng nõn có dính ít thuốc màu màu vàng trên mặt cô.
Anh nói: “Cúi xuống đây.”

“Hả?” Kiều Tịch không phản ứng kịp.
“Thấp hơn một chút.”
Kiều Tịch cúi đầu ghé sát vào anh, cô thấy Lục Hoặc cầm khăn giấy để bên cạnh lau mặt cho cô.
“Mặt tôi có vết bẩn sao?”
“Ừm.”
“Khăn giấy khô lau không sạch, phải dùng nước.” Chắc là màu vẽ dính vào lúc Kiều Tịch học tiết buổi chiều.
Kiều Tịch dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đi vào phòng, vào nhà tắm thấm ướt khăn tay.
Cô cầm khăn ướt đi về phía Lục Hoặc, ngồi xổm xuống cạnh anh: “Anh lau hộ tôi đi.” Cô đưa khăn ướt cho anh, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.
Lục Hoặc cũng không từ chối, một tay anh giữ cằm Kiều Tịch, tay kia lau vết thuốc màu trên mặt cô.
Ngón tay anh hơi lạnh, còn có một lớp chai mỏng, cọ lên cằm Kiều Tịch khiến cô thấy hơi ngưa ngứa.
“Đừng cử động.” Ngón tay giữ cằm Kiều Tịch hơi siết lại.
Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi im, đôi mắt đen lấp lánh dịu dàng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng trắng như sứ êm dịu dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp.
Thuốc màu lem trên sứ, ngược lại có thêm mấy phần đáng yêu.
Lục Hoặc không dám nhìn nhiều, anh cụp mắt xuống.
Ngón tay lướt qua da thịt trắng nõn tinh tế, cảm xúc rất tốt, anh cố tình thả nhẹ tay ra.
Ánh mắt Kiều Tịch rơi xuống đôi môi Lục Hoặc.
Đôi môi nhạt màu nhưng hình dáng rất đẹp, hơi mỏng, khóe môi mím chặt, là đôi môi người người muốn hôn.

Cô đột nhiên đùa anh: “Lục Hoặc, hai ngày nữa lớp tôi có tiết học vẽ cơ thể người, nếu không tôi vẽ cho anh một bức trước nhé, tôi còn chưa vẽ cơ thể người bao giờ đâu.”
Nếu mà vẽ cho Lục Hoặc thì, trí nhớ Kiều Tịch chợt lóe lên, ôi, cô không nhịn được bắt đầu nảy sinh ý xấu rồi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất.
Tuy hai chân Lục Hoặc không đi lại được, nhưng chân anh rất dài, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp, nếu cởi đồ ra có lẽ sẽ đáng xem lắm đây.
Những lời cô nói ra quá đột ngột khiến Lục Hoặc vô thức siết chặt tay.
“Anh không muốn thì cũng đừng có bóp cằm tôi chứ.” Kiều Tịch lườm anh: “Anh kích động thế cơ à? Thế tức là đồng ý rồi đúng không?”
“Không phải.” Lục Hoặc đỏ mặt, anh vội buông tay ra, chiếc cằm tinh xảo đã hơi đỏ lên rồi, cô yếu ớt quá.
Anh ném khăn tay vào thùng rác, lập tức ngồi thẳng người lên kéo dãn khoảng cách với Kiều Tịch: “Được rồi.”
“Trình độ vẽ tranh của tôi không tệ lắm, không vẽ anh xấu đâu mà lo, lần trước tôi vẽ anh cũng đẹp đấy còn gì.” Kiều Tịch ngẩng mặt lên, cố hết sức đánh bóng bản thân.
Lục Hoặc lạnh lùng liếc cô một cái.

Bức tranh lần trước cô vẽ bị anh tức quá xé mất rồi.
“Không được.” Lục Hoặc lắc đầu.
“Tại sao? Anh đừng nghĩ nhiều, cứ coi như là hiến thân vì nghệ thuật cũng được.” Kiều Tịch xúi giục anh: “Đây là môn nghệ thuật cao cả, anh đừng có ngại, đến lúc vẽ thì trong mắt tôi anh chỉ có mỗi đường cong với cơ bắp thôi, không có ý gì khác đâu.”
Mới là lạ ấy!
Lục Hoặc không nhịn được thò tay ra bóp má cô: “Tôi không đồng ý.”
Cơ thể của anh thế nào anh tự biết, gầy gò, khó coi, còn có cả đôi chân vô cùng xấu xí nữa.
Cơ thể xấu vậy, vẽ ra cũng chỉ bẩn mắt cô thôi.
Kiều Tịch “hứ” một cái, không nói nữa.

Rồi sẽ có ngày anh năn nỉ cô vẽ cho anh!
Kiều Tịch cứ tưởng còn phải lâu nữa, nhưng cô không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.