Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 23


Bạn đang đọc Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi – Chương 23


“Không được nhìn.” Lục Hoặc lắc đầu.
“Sao lại không được nhìn?” Kiều Tịch muốn đứng lên để xem chân Lục Hoặc.
Lục Hoặc ôm chặt lấy cô không buông tay, giọng nói khàn khàn tỏ vẻ đáng thương: “Tịch Tịch không được nhìn.”
“Không ngứa nữa à?”
“Không ngứa nữa.” Lục Hoặc lắc đầu, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh cũng lắc theo.
Hu hu, anh chàng này đáng yêu chết đi được.
Kiều Tịch dụ dỗ anh: “Tôi chỉ nhìn liếc một cái thôi.”
Tay Lục Hoặc vẫn đè chặt chăn: “Không được.”
“Tại sao chứ?” Kiều Tịch bị anh ôm eo bằng cánh tay còn lại.

Sức lực của anh rất lớn, cô gần như không thể nhúc nhích được.
Lục Hoặc mím môi không nói.
Kiều Tịch xấu xa canh đúng ngay trước khi cái chồi nhỏ của anh sắp biến mất thì thò tay ra túm lấy phiến lá nhỏ.

Ngay lập tức, Lục Hoặc đang ôm cô trầm giọng kêu nhỏ một tiếng, cơ thể mềm nhũn ra.
Cơ thể hai người đang sát lại với nhau, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được từng cơn run rẩy của Lục Hoặc.
Hiển nhiên cứ bóp mầm là nhỏ là anh sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh.
Lần này Kiều Tịch nhẹ nhàng tránh tay Lục Hoặc, cô ngồi xổm bên chân anh, nhấc chiếc chăn nhỏ anh đang đắp lên.
“Tịch Tịch…” Lục Hoặc cụp mắt, bàn tay đặt lên tay vịn xe lăn siết chặt.
Kiều Tịch dịu dàng kéo ống quần anh lên, ngước mắt nhìn anh.
“Sao lại không chịu cho tôi xem chân của anh thế?” Kiều Tịch hỏi.
Giọng Lục Hoặc khàn đặc: “Xấu lắm, Tịch Tịch đừng nhìn.”
Kiều Tịch không chịu nghe, cô vẫn kéo ống quần anh lên.
Bầu không khí xung quanh anh như chìm vào cô đơn và u tối.

Anh cúi đầu nhắm mắt lại như cam chịu.
Cuối cùng Kiều Tịch cũng nhìn thấy rõ hai chân Lục Hoặc.

Bắp chân anh bị phủ kín bởi mảng màu xanh đen.
Ánh mắt Kiều Tịch không giấu nổi sự sợ hãi.
Lục Hoặc cúi đầu, nắm tay chặt đến mức trắng bệch, khuôn mặt đang ửng hồng tái đi, giọng nói vốn khàn khàn lại càng khàn hơn, thậm chí còn có thêm cả chút nức nở tủi thân: “Vì Tịch Tịch sẽ không thích.”
Anh rất xấu xí, Tịch Tịch cũng sẽ không thích anh mất thôi.
Kiều Tịch rất ngạc nhiên, cô hỏi Bạo Phú: “Chân Lục Hoặc làm sao thế này?”
Bạo Phú trả lời: “Chủ nhân, cái màu trên chân Lục Hoặc chính là năng lượng đen đó.”
Kiều Tịch mở to mắt nhìn, thảo nào Bạo Phú lại nói tiêu diệt năng lượng đen có thể chữa khỏi chân cho Lục Hoặc.
Cô thò tay ra sờ sờ màu xanh đen trên chân Lục Hoặc: “Có đau không?”
Bạo Phú nhanh nhẹn giải thích: “Năng lượng đen không làm Lục Hoặc đau đớn, nhưng nếu nó chiếm hết toàn bộ cơ thể thì Lục Hoặc sẽ hắc hóa, nhưng như thế thì mạng cũng không còn được bao nhiêu nữa.”
Kiều Tịch hơi cân nhắc một chút, cô đột nhiên nhớ đến trong truyện có nói là Lục Hoặc cứu Triệu Vũ Tích mà chết, nhưng liệu có phải thật ra là do năng lượng đen trên người Lục Hoặc không bị tiêu diệt nên anh mới chết không?
Tay cô vừa mềm mại vừa hơi lành lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân anh.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc bị hơi nước phủ mờ, cứ như anh có thể khóc ngay thành tiếng bất cứ lúc nào vì bị cô bắt nạt vậy.
Anh không dám nhìn vào đôi mắt mang căm ghét và khó chịu của cô.

“Lục Hoặc, đây là bớt của anh sao? Đúng là lạ thật đấy.” Kiều Tịch nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân anh, lại còn nhéo nhéo thêm mấy cái.
Lục Hoặc đang gồng cứng cả người chợt nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đang ngồi bên chân mình.
Dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp của Kiều Tịch đang đánh giá đôi chân anh một cách bình tĩnh.

Dường như cô nhận thấy anh đang nhìn, cô bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn lại anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt đen xinh đẹp phản chiếu hình bóng anh, không có khó chịu, không có ghét bỏ, càng không có xa cách.
Cô cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh như vì tinh tú.
Một thứ cảm giác vô cùng lạ lẫm cuồn cuộn trong lồng ngực anh, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô: “Cô không thấy xấu ư? Không thấy buồn nôn ư?”
Kiều Tịch lắc đầu, nở một nụt cười dịu dàng vui vẻ hiếm thấy: “Không xấu, không buồn nôn.”
Ngón tay cô chạm vào chân anh, thậm chí cô còn dùng lòng bàn tay mềm mại dán lên chỗ bắp chân màu xanh đen xấu xí của anh.
Bàn tay Kiều Tịch trắng như tuyết, trắng và đen đối lập nhau, khiến Lục Hoặc thấy chân của mình càng xấu hơn.
Cô cố tình trêu chọc anh: “Vết bớt của anh đặc biệt thật đấy, xấu gì mà xấu? Anh có biết thưởng thức hay không hả?”
Lục Hoặc cúi người dán sát vào mặt cô, nghiêm túc đánh giá sắc mặt cô, nhìn cô không giống như đang nói dối.
Đuôi mắt của anh đỏ rực, lấp lánh ánh nước như một đứa bé đã chịu đựng sự tủi thân từ lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng đợi được một người không chê bai anh.
Tịch Tịch không cảm thấy chân anh buồn nôn.
Đôi môi mỏng nhếch lên, không khí trầm mặc u ám xung quanh anh biến mất, đuôi mắt đỏ ửng cong lên chứng tỏ anh đang rất vui vẻ.
Kiều Tịch gối đầu lên đùi Lục Hoặc, ngẩng mặt lên hỏi: “Lục Hoặc, chân ngứa chỗ nào?”
Lục Hoặc lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không ngứa nữa.”
Cơn ngứa ngáy khó chịu ban nãy đã biến mất.
Trên đỉnh đầu anh không xuất hiện chồi nhỏ nên Kiều Tịch biết anh đang nói thật.
Hôm sau, du thuyền lên đường trở về.
Lục Hoặc tỉnh dậy trong cơn đau đầu, anh mở to mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngắn màu vỏ quýt xuất hiện: “Anh tỉnh rồi.”
Kiều Tịch bước tới.
Những hình ảnh tối hôm qua liên tục chạy qua trong đầu Lục Hoặc, anh rũ hàng mi đang run nhè nhẹ xuống: “Ừm.”
“Anh còn nhớ rõ chuyện tối qua không?” Kiều Tịch thử hỏi thăm dò.
Hàng mi dài lại rung rung lần nữa, Lục Hoặc trả lời: “Ừm.”
“Tôi còn sợ anh uống say xong tỉnh không nhớ gì hết nữa cơ.” Đôi mắt xinh đẹp lóe tia xấu xa: “Thế tức là, chuyện tối qua anh nhớ hết?”
Lục Hoặc ngồi dậy, đôi mắt đã trong trẻo trở lại, nghe cô nói thế thì mặt hơi nóng lên: “Nhớ đại khái.”
Kiều Tịch xòe tay đưa tới trước mặt Lục Hoặc, nói: “Thế anh có nhớ hôm qua anh cứ nắm chặt lấy tay tôi hôn liên tục không?”
Lục Hoặc nhìn ngón tay búp măng nho nhỏ của cô, đầu ngón tay có màu hồng nhạt đẹp đến mức khiến cho người ta muốn cắn một cái.

Lục Hoặc mím môi, hai tai đỏ lên: “Tôi không nhớ rõ.”
Kiều Tịch lừa anh, hôm qua anh chỉ liếm kem dính trên ngón tay cô thôi mà.
Kiều Tịch vén một bên tóc lên vành tai, để lộ chiếc cổ dài nhỏ, cô chỉ vào cổ mình nói: “Chỗ này cũng là do anh cắn.”
Làn da mềm mại nõn nà, bình thường chỉ cần bấm nhẹ một cái đã để lại dấu rồi.

Lúc sáng nay cô mới quyết tâm tự cấu mình một cái thật mạnh xong.
Cái dấu đỏ đó nhìn cực kì rõ.
Hôm qua Lục Hoặc có hôn lên cổ cô thật, chỉ có điều anh mới chạm nhẹ một cái, vô cùng dịu dàng, gọi là hôn thì hơi quá, đúng ra phải gọi là dùng một dụi dụi cổ cô mới đúng.
Mà quan trọng nhất là anh mới hôn cổ cô có chút xíu đã ghé vào tai cô ấm ức kêu ngứa chân rồi.

Dấu đỏ trên cổ cô cực kì rõ, gương mặt trắng trẻo của Lục Hoặc lại “bùng” một cái đỏ lựng lên, đôi mắt vốn lạnh nhạt có thêm chút hoảng loạn: “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”
“Hành vi của anh bây giờ là điển hình của đàn ông cặn bã ăn xong dông đó.” Kiều Tịch lên án.
Lục Hoặc vội vã xin lỗi: “Tôi xin lỗi, có đau lắm không?” Trong ánh mắt anh có tia tự trách.
Kiều Tịch mím chặt môi, cố gắng nín cười.

Thiếu niên này thật là vừa ngây thơ vừa dễ bị lừa, dâu tây thì làm sao mà đau được, nhưng cái này là do cô tự cấu nên đúng là có đau thật.
“Lục Hoặc, hôm qua anh bắt nạt tôi, tôi cũng xem chân anh, về sau anh không được hở ra một tí là bảo tôi đi đâu đấy, biết chưa?”
Lục Hoặc im lặng nhìn Kiều Tịch.

Cô gái đứng trước mặt anh da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, lên án anh cứ đẩy cô ra xa.
Anh phần như khó mở miệng từ chối, phần như cam chịu số phận, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Chỉ cần cô không chê anh phiền thì anh sẽ luôn bên cô, mãi cho đến khi cô không còn cảm giác mới lạ nữa, đến khi cô chán anh, muốn vứt bỏ anh mới thôi.
Trong mắt Kiều Tịch lóe lên tia hài lòng rất nhỏ, cô đang đợi câu này của anh đây.
—————–
Sau bữa tiệc sinh nhật, Kiều Tịch theo bố mẹ về nhà.
“Mọi người về rồi.”
Triệu Vũ Tích đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ bọn họ về.
Vì cô ta bị hủy dung tạm thời nên không tham gia tiệc sinh nhật của Kiều Tịch được, nhưng cô ta đã thấy ảnh chụp bữa tiệc du thuyền hoành tráng trên hot search từ hôm qua rồi.
Sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Tịch cực kì long trọng, mời đến hơn nửa những gia đình quyền quý trong thành phố B dự tiệc, đám truyền thông điên cuồng đăng tin, top 3 hot search toàn là tin về Kiều Tịch.
Bố Kiều không muốn người khác quấy rầy cuộc sống của con gái nên từ trước đến nay ông bảo bọc con rất tốt, tin tức luôn giữ kín, dù cô xinh đẹp lóa mắt đến thế nhưng cũng không có ảnh bị đăng lên mạng.
Nhưng hình chụp của cô không được công khai cũng vẫn khiến cư dân mạng nhiệt tình thảo luận.
Nghĩ thế, Triệu Vũ Tích lại âm thầm khó chị.
Thấy Triệu Vũ Tích vẫn còn đeo khẩu trang, mẹ Kiều vội hỏi: “Mặt con có đỡ hơn chút nào không?”
Triệu Vũ Tích trả lời: “Ban đỏ trên mặt đỡ hơn một ít rồi ạ, mấy ngày nữa chắc sẽ khỏi hẳn.”
“Thế là tốt rồi.” Mẹ Kiều thấy yên tâm hẳn: “Sau này con phải chú ý vấn đề ăn uống hơn đấy nhé.”
Triệu Vũ Tích gật đầu đồng ý.
Kiều Tịch đứng bên nhìn, cô biết là Triệu Vũ Tích bị hủy dung do nhiệm vụ thất bại nên chẳng đồng tình với cô ta tí nào.
“Mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước nhé.” Cô nói.
“Được được được, con tranh thủ nghỉ chút đi, bao giờ ăn tối mẹ bảo thím Hoa lên gọi con.”
Kiều Tịch lướt qua trước mặt Triệu Vũ Tích, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền trắng kiểu dáng đơn giản, trên làn váy có vài đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt thêu thủ công, vừa thanh lịch vừa tinh xảo.

Chiếc váy liền trắng càng tôn lên thân hình mảnh mai và gương mặt nhỏ nhắn non nớt.
Triệu Vũ Tích nhìn nhìn, khóe mắt cay cay, trái tim chua xót, cảm giác tự ti mặc cảm biến thành oán giận.
Chỉ cần Kiều Tịch không phát bệnh thì cô ta không thể thừa kế tất cả mọi thứ của Kiều Tịch như kiếp trước, không thể trở thành đại tiểu thư nhà họ Kiều.
Tuy cô ta cảm thấy ý nghĩ đó của mình không tốt, quá xấu xa, nhưng đúng là cô ta đã bắt đầu nôn nóng, không thể chờ đợi được nữa.

Dù biết rõ càng ngày bệnh tim của Kiều Tịch càng nghiêm trọng, nhất định sẽ chết, nhưng cô ta mong rằng ngày đó càng nhanh đến càng tốt.
Đợt tập quân sự ở trường đại học đã kết thúc, Kiều Tịch nhận được tin nhắn báo cô đến trường sinh hoạt lớp, gặp gỡ các bạn học mới của mình.
Sáng sớm, ánh mặt trời rơi xuống tán cây ngoài ban công, làn gió nhẹ lướt qua, tán cây lắc lư, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Mẹ Kiều biết hôm nay con gái đến trường nên bà dặn người hầu chuẩn bị bữa sáng từ khá sớm.
“Có cần mẹ đi cùng con không?” Mẹ Kiều đặt ly sữa bò cạnh tay con gái.

“Không cần đâu ạ.” Kiều Tịch cười nói: “Mẹ, con không còn là trẻ con nữa rồi, sao lại cần phụ huynh đưa đến trường nữa chứ?”
Mẹ Kiều vuốt tóc cô: “Trong mắt mẹ, dù con có lớn đến đâu thì cũng vẫn cứ là trẻ con thôi.”
Triệu Vũ Tích ngồi đối diện đã cởi khẩu trang ra, ban đỏ trên mặt cô ta ít hơn mấy hôm trước rất nhiều rồi.

Cô ta dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Kiều Tịch: “Dì, dì tốt với em họ thật đó.”
Cô ta để lộ vẻ cô đơn: “Nếu mẹ con vẫn còn sống thì tốt quá.”
Mẹ Kiều nghe cô ta nói thế, lại nghĩ đến lời chị gái phó thác trước khi mất thì trái tim cũng trở nên mềm mại hơn: “Tích Tích, con yên tâm, đối với dì thì con cũng là con gái của dì, là chị của Tiểu Tịch, không có gì khác nhau hết.”
Triệu Vũ Tích cười cười, sao mà không khác được, chỉ có khi nào Kiều Tịch chết rồi thì dì mới có thể thật sự đối với cô ta như con gái ruột.
Kiều Tịch hững hờ liếc nhìn Triệu Vũ Tích một cái, dường như cô có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.
Lúc cô đến trường, mặt trời đã lên cao, cảm giác bắt đầu nóng hơn.
Kiều Tịch dựa theo tin nhắn, tìm đến phòng tập trung.
Trong lớp đã ngồi kha khá người, có lẽ do vừa mới đi tập huấn quân sự cùng nhau nên mọi người cũng khá là thân quen với nhau.
Nên lúc Kiều Tịch bước vào, phòng học đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc chìm vào yên lặng.
Kiều Tịch không để ý đến ánh mắt thăm dò của mọi người, cô bước về phía chỗ ngồi, khi vừa mới bước đến chỗ của một nữ sinh tóc ngắn trên tay có hiển thị vạch năng lượng màu xanh lá, cô bèn đổi hướng đi về phía cô ấy.
Rồi cô ngồi xuống cạnh cô bạn tóc ngắn đó.
Hiển nhiên vừa nãy cô ấy cũng đang nhìn cô, trong mắt còn tia kinh diễm chưa kịp rút đi.

Thấy Kiều Tịch ngồi xuống cạnh mình, cô ấy lập tức thấy hơi xấu hổ, chân tay luống cuống, nhỏ giọng chào: “Chào…!Chào cậu.”
Đôi môi màu hồng nhạt xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên cười khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng đẹp hơn: “Chào cậu, tớ là Kiều Tịch.”
Cô gái tóc ngắn ngớ ra một lúc mới vội vàng tự giới thiệu: “Tớ là Phương Đường.” Gương mặt thanh tú, khi cười lên ngọt ngào y như cái tên.
Cô gái ngồi phía bên kia của Phương Đường cũng sà tới, tự giới thiệu hết sức trôi chảy: “Tớ là Diệp Hân, cậu xinh thật đấy.” Từ nãy đến giờ cô ấy nhìn không kịp chớp mắt đây này.
Bình thường cô ấy rất thích ngắm trai xinh gái đẹp, cũng thích đu idol, nhưng hiển nhiên vẻ đẹp của Kiều Tịch còn hơn cả khái niệm xinh đẹp từ trước tới nay của cô ấy, so với những mỹ nữ vừa debut còn đẹp hơn.
Mọi người vừa mới tập quân sự xong nên nhiều người rám nắng đen thui, Kiều Tịch da trắng như tuyết ngồi giữa lớp học cứ như hạt gạo nếp rơi vào hũ vừng đen, khiến cho người khác muốn nhào lên cắn một miếng.
“Cảm ơn cậu, cậu cũng xinh lắm.” Kiều Tịch mím môi cười.
Dường như Diệp Hân là kiểu người có tính cách vui vẻ hòa đồng, thấy Kiều Tịch khen mình thì vui không giấu được, nhưng cô ấy cũng tự hiểu bản thân, so với Kiều Tịch đối diện thì cô ấy làm sao mà xinh được.
Diệp Hân tròn mắt nhìn thật cẩn thận nhưng vẫn không nhìn ra lỗ chân lông trên mặt Kiều Tịch, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ bóng loáng khiến tay cô ấy ngứa ngáy muốn bóp thử một cái.
Cô ấy không nhịn được hỏi: “Da cậu đẹp thật đấy, bình thường cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da của hãng nào vậy?”
Kiều Tịch bị làm khó rồi, vì cô cũng không biết rõ nữa.
Mỹ phẩm dưỡng da của cô là do mẹ Kiều đặt riêng phòng thí nghiệm dựa trên tình trạng da, không có bán trên thị trường.

Với lại phần nhiều là do tác dụng của năng lượng vàng đang sửa chữa thân thể cô, khiến da cô cũng được hưởng ké, trở nên trắng trẻo căng bóng.
Kiều Tịch cười nói: “Tớ quên mất rồi, để hôm nào tớ chia cho cậu một phần.”
Diệp Hân xua xua tay: “Không cần không cần, tớ hỏi chút thôi ấy mà.”
Cô ấy còn tưởng đại mỹ nữ phải lạnh lùng lắm, không ngờ lại nhiệt tình đến thế.
Mọi người nói chuyện một lúc lâu, sắp đến giờ vào học rồi.
Kiều Tịch cũng đã hiểu đại khái tính cách của Diệp Hân và Phương Đường.
Diệp Hân cởi mở, nói chuyện thẳng thắn không biết giấu diếm, nói khá nhiều, là người lạc quan trời sinh.
Còn Phương Đường thì vừa đúng ngược lại.

Cô ấy có một gương mặt xinh đẹp kiểu nhã nhặn, nói không nhiều lắm, thỉnh thoảng mới hùa theo một câu, dễ xấu hổ, thậm chí còn hơi nhát gan nữa.

Năng lượng xanh trên tay cô ấy chỉ có 12%, rất dễ dàng tụt xuống 10%, không biết cô ấy có phải mục tiêu nhiệm vụ sắp tới của Triệu Vũ Tích không nữa.
Lần tập trung lớp này chủ yếu là để bầu ra một vài chức vụ trong lớp học.

Lực chú ý của Kiều Tịch không để vào chuyện đó, dù có không ít người bầu cho cô thì cô cũng đều từ chối thẳng.
Sinh hoạt xong lớp học giải tán, mai mới bắt đầu chính thức vào học.
Diệp Hân đi cạnh Kiều Tịch: “Hồi trước lúc đi tập quân sự tớ có nghe nói một bạn học chưa đến, Kiều Tịch, cậu không khỏe nên mới không tham gia tập quân sự à?”
Kiều Tịch gật đầu: “Ừ, cơ thể tớ không được vận động mạnh.”
Tuy Diệp Hân tò mò nhưng cũng biết thế nào là đúng sai, không cố hỏi kĩ lý do của Kiều Tịch mà vòng sang chủ đề khác: “Cậu không ở trong kí túc xá trường à?”
Kiều Tịch lắc đầu: “Nhà tớ ở ngay thành phố B này, đi xe mất tầm 20 phút thôi, không xa lắm.”

Diệp Hân và Phương Đường đều tỏ vẻ hâm mộ, nhà bọn cô ở xa lắm đó.
“Tớ còn có việc phải về trước, mai gặp lại nhé.” Kiều Tịch tạm biệt hai người.
Thấy bóng lưng cô đi xa dần, Diệp Hân nói: “Chắc điều kiện gia đình nhà Kiều Tịch tốt lắm đấy, tớ từng thấy cái vòng trên cổ tay cậu ấy rồi, tận 11 vạn cơ, hình như cậu ấy còn đeo bản giới hạn nữa, bên trên nạm toàn kim cương hồng, giá của nó cứ phải 30 vạn trở lên.”
Gia đình Diệp Hân có một công ty nhỏ, cũng coi như là người có tiền, nhưng món trang sức đắt tiền nhất của cô ấy cũng chỉ mấy nghìn, cái vòng tay 11 vạn này cô ấy cũng chỉ được biết qua một bữa tiệc thôi.
Nhớ lúc ấy cô nàng đeo vòng khoe khoang liên tục, đến lúc tiệc gần tàn, cô ta làm mất cái vòng nên khóc ầm ĩ lên, chạy khắp nơi tìm như phát điên.
Vì vậy cô ấy nhớ rất rõ món trang sức này đó.
Với lại cô ấy còn phát hiện, quần áo Kiều Tịch không có tag hãng nhưng vẫn khiến người nhìn vào cảm thấy cao cấp, tinh xảo.
Ánh mắt Phương Đường thơ thẩn, dạo này trong nhà cô ấy xảy ra không ít chuyện, chẳng biết Kiều Tịch có thấy phiền khi kết bạn với cô ấy không.
Diệp Hân lại cười đùa: “Nhưng nhà Kiều Tịch giàu thế mà chẳng thấy chảnh tí nào, vừa nãy cậu ấy còn đưa khăn giấy cho tớ, còn mời chúng ta uống trà sữa nữa, mà cậu ấy cười cũng đẹp nữa chứ.”
Phương Đường gật gật đầu đồng ý.
Sau khi Kiều Tịch lên xe thì đến thẳng nhà họ Lục.

Ôn Tinh đi làm lại rồi, cô lại có thể đến tìm Lục Hoặc rồi.
Hôm sinh nhật cô hấp thụ được rất nhiều năng lượng vàng, phải chừng 48%, cũng có nghĩa là cô có thể sống thêm 6 ngày nữa, trừ hôm nay là còn 5 ngày!
Lần đầu tiên mạng sống của cô được kéo dài lâu đến vậy.
Cô nhớ rất rõ, hôm sinh nhật Lục Hoặc chỉ liếm ngón tay cô một cái mà năng lượng vàng đã nhảy vọt từ 1% lên 10%.
Kiều Tịch đoán, liệu có phải Lục Hoặc càng chủ động thân mật với cô thì tốc độc hấp thu năng lượng vàng càng nhanh hơn không?
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện cô đã hơi hơi muốn thử.
Kiều Tịch vào nhà họ Lục bằng cửa sau, đúng lúc thấy Ôn Tinh đang dọn dẹp vệ sinh.
Trông cô ấy hơi tiều tụy, mặt trắng bệch không một chút máu, hai mắt hằn đầy tơ máu đỏ bừng, có lẽ hai ngày nay cô ấy sống không tốt lắm, nhưng nỗi u buồn giữa hai đầu lông mày đã biến mất, có vẻ cô ấy nghĩ thông rồi.
“Chị Tinh, chị khỏe không?” Kiều Tịch hỏi.
Ôn Tinh gật gật đầu: “Chị đã có quyết định rồi, chỉ là cần thêm chút thời gian để xử lý thôi.”
Mẹ chồng và em chồng bám chặt lấy căn nhà của cô ấy không chịu dọn ra, đây chính là vấn đề khiến cô ấy đau đầu nhất.
Dường như Kiều Tịch nhận ra sự khó xử trong mắt cô ấy: “Chị Tinh, em có thể giúp chị.”
Cô trò chuyện với Ôn Tinh một lúc, sau đó mới vào phòng.
Thiếu niên vẫn ngồi bên cửa sổ như vậy, ánh sáng xuyên qua khung cửa, rơi lên áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Kiều Tịch không nhịn được nở nụ cười: “Ban nãy anh nhìn tôi đúng không?”
Gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như thường, anh chậm rãi lật sang trang tiếp: “Không.”
Mầm non trên đỉnh đầu anh đắc ý lắc lư như đang chào hỏi người quen Kiều Tịch.
Từ sau đêm sinh nhật, Lục Hoặc đã hứa với cô rằng anh sẽ không bảo cô đi, Kiều Tịch bắt đầu phóng túng.
Cô kéo ghế ngồi cạnh Lục Hoặc, tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, mái tóc dài mềm mại buông xõa sau lưng, ngọt ngào ngoan ngoãn khiến người khác ngại không dám nhìn: “Lục Hoặc, anh muốn hôn tôi không?”
Bàn tay lật sách của Lục Hoặc khựng lại, nắm chặt đến nỗi nhăn cả giấy.
Ánh mắt dịu dàng như nước như mang theo móc câu: “Anh không muốn thử sao?”
Lục Hoặc im lặng.
Kiều Tịch đứng dậy: “Anh không muốn thử thì tôi tìm người khác muốn thử nhé?”
Làn váy mềm mại cọ qua mu bàn tay anh.
Đúng lúc cô quay người, Lục Hoặc đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thử!”
Kiều Tịch sáng mắt, ngoan ngoãn cúi người lại gần anh.
Một lúc lâu sau, đôi môi hơi lạnh chạm nhẹ lên mặt Kiều Tịch.
Năng lượng vàng trên mu bàn tay cô lập tức nhảy thêm 10%.
Quả nhiên là thế, khi Lục Hoặc chủ động tiếp xúc với cô thì hiệu quả cao hơn cô chủ động chạm vào anh nhiều.
Kiều Tịch mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Hoặc: “Muốn nữa!” Anh qua loa quá đi, mục tiêu của cô là muốn anh hôn môi mà, anh hôn mặt là ý gì chứ.
Gương mặt cô mịn mịn mềm mềm, đôi môi Lục Hoặc run run, gần như không muốn rời đi.
Cảm giác ngứa ngáy trên chân lại bắt đầu nổi lên, anh nhíu chặt mày, vội vã điều khiển xe lăn lao vào WC như chạy trốn.
Kiều Tịch trừng mắt nhìn ngơ ngác.
Bóng lưng chạy trốn của thiếu niên khuất sau cánh cửa, anh xấu hổ hả?
Kiều Tịch như phát hiện ra điều gì đó ngạc nhiên thú vị lắm, cô không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, giờ mới chỉ hôn má thôi, nếu như thân mật hơn thế nữa thì liệu Lục Hoặc có xấu hổ đến mức bật khóc không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.