Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 13


Bạn đang đọc Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi – Chương 13


Hình ảnh trong màn hình lớn vẫn tiếp tục.
Bé Lục Hoặc bị nhốt vào phòng tối, hễ người nhà họ Lục làm sai thì hầu như đều bị nhốt vào phòng tối để tự kiểm điểm lại.
Trong phòng tối trống rỗng, đừng nói đến đồ ăn đồ dùng gì đó, ngay cả bàn ghế còn không có, trong căn phòng này chỉ có một thứ duy nhất, đó là một tấm đệm.
Phòng không bật đèn, người hầu mang bé Lục Hoặc đến đây rồi khóa cửa bỏ đi.
Ánh trời chiều chạng vạng dần dần biến mất, trong căn phòng tối mờ mờ.
Bé Lục Hoặc ngồi im lặng trên xe lăn, cơ thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp, không hề khóc lóc, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Màn đêm dần dần buông xuống, cơ thể nhỏ bé chậm rãi chìm trong bóng tối.
Kiều Tịch đang cảm thấy đau lòng, đúng lúc này lại có người gõ cửa phòng cô.
Người ngoài cửa là Triệu Vũ Tích.
“Có việc gì không?” Kiều Tịch không sợ Triệu Vũ Tích thấy màn hình lớn bay lơ lửng trong phòng mình, lúc trước Bạo Phú đã nói với cô là chỉ có một mình cô mới trông thấy cái màn hình đó.
“Tiểu Tịch, chị muốn hỏi em chút việc.” Do sự ảnh hưởng khi cô ta trọng sinh nên đến giờ Kiều Tịch còn chưa phát bệnh chết, thậm chí mấy hôm nay cô ta còn phát hiện ra sắc mặt Kiều Tịch càng ngày càng tốt hơn.
Hai người đứng gần nhau nên cô ta có thể thấy rõ làn da Kiều Tịch trắng nõn trong sáng, sạch sẽ không tì vết.
Triệu Vũ Tích lại nghĩ đến việc hôm nay cô ta phơi mặt cả ngày, gương mặt đỏ bừng, chắc đến mai sẽ đen đi, trong lòng cô ta có cảm giác hơi khó chịu, không thể không thừa nhận rằng dung mạo của Kiều Tịch không có gì để bắt bẻ.
Lúc còn bé, mỗi khi cô ta đến nhà họ Kiều với mẹ đều gặp Kiều Tịch, cô như một nàng công chúa nhỏ sống trong tòa lâu đài xinh đẹp khiến cô ta cực kì hâm mộ.
Nhưng giờ cô ta biết rõ Kiều Tịch không sống được bao lâu nữa, không đáng để cô ta hâm mộ.
Kiều Tịch tựa cửa, không định cho cô ta vào phòng: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của Triệu Vũ Tích lại thêm vài phần dịu dàng: “Chị muốn hỏi xem em có biết một người tên là Lục Hoặc không?”
Kiếp trước, mỗi lần Lục Hoặc xuất hiện giúp đỡ cô ta đều có một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh, chắc là người làm hoặc là trợ lý của anh, khiến anh có thêm mấy phần lạnh lùng cao quý, có thể thấy được rằng gia cảnh của anh rất tốt.
Lúc ấy trong mắt cô ta chỉ có mỗi Hoắc Vũ, chưa từng để ý đến thiếu niên im lặng bảo vệ mình đó, hơn nữa anh còn ngồi xe lăn nên lúc ấy cô ta không để ý đến anh.
Mãi đến giây phút cô ta chết đi, cô ta mới thấy xúc động vài phần.
Sau khi trọng sinh, cô ta muốn báo đáp người thiếu niên yêu cô ta đến tận xương tủy, ở cùng một chỗ với anh.
Nhưng kiếp trước cô ta biết rất ít về Lục Hoặc, ngay cả gia cảnh của anh cũng không biết gì, căn bản không biết phải đi đâu để tìm anh.
Kiều Tịch là thiên kim tiểu thư, thường xuyên tham dự các loại tiệc tùng với mẹ Kiều nên chắc biết không ít những người giàu có cùng thế hệ, hoặc cũng từng gặp và biết đến Lục Hoặc rồi.
Bàn tay đang giữ tay nắm cửa của Kiều Tịch siết chặt lại.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, người phụ nữ xấu xa muốn tranh giành Lục Hoặc với chị kìa!”
Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt: “Không biết.”
Cô vẫn tỏ vẻ ung dung thoải mái: “Sao chị lại tìm người đó?”
Triệu Vũ Tích nghĩ Kiều Tịch sắp chết nên không ngại nói lộ ra một ít: “Anh ấy làm rất nhiều chuyện cho chị nên bây giờ chị muốn đối tốt với anh ấy.”
Đôi mắt Kiều Tịch hơi ảm đạm: “Ồ.”
Triệu Vũ Tích có ý gì? Bù đắp tiếc nuối của kiếp trước à? Sau khi sống lại muốn ở bên nam phụ Lục Hoặc chứ không cần nam chính nữa?
Bạo Phú tức giận: “Lục Hoặc của chủ nhân đó, không phải của người phụ nữ xấu xa đâu!”
Để được ăn năng lượng vàng thì Bạo Phú là người nhiệt tình ủng hộ việc “Đục thuyền” nhất!
Đúng lúc này, màn hình sau lưng Kiều Tịch vang lên một tiếng, Kiều Tịch quan tâm đến chuyện của bé Lục Hoặc hơn, cô hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Triệu Vũ Tích sửng sốt, lắc đầu.

“Em đang bận.” Nói xong Kiều Tịch quay người đóng cửa lại.
Cánh cửa đóng ngay trước mặt Triệu Vũ Tích, cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc mới bỏ đi.
Kiều Tịch quay lại chỗ màn hình lớn, nhìn thấy cảnh trong đó thì lập tức nổi giận.
Thằng nhóc con quái quỷ đáng ghét Lục Vinh Diệu lại mò đến nữa.
Nó đứng ngoài cửa sổ, túm tai thỏ con lắc loạn lên, cái bản mặt khiến người ta cực kì căm ghét: “Cái thứ bỏ đi này chẳng vui gì cả, ông nội bảo tao trả mày này.”
Nó ném thẳng thỏ con vào bé Lục Hoặc đang ngồi trong phòng một cách ghét bỏ.
“Đừng ném.” Bé Lục Hoặc vội vàng lên tiếng, nhanh chóng di chuyển xe lăn về phía cửa sổ.
Nhưng Lục Vinh Diệu đã ném thỏ con vào rồi, thỏ con rơi xuống cạnh xe lăn của bé Lục Hoặc.
Bé Lục Hoặc vội vàng cúi người nhặt lên, bàn tay nhỏ bé lập tức dính đầy máu của thỏ con.
Thỏ con nằm im không nhúc nhích, nó bị Lục Vinh Diệu gϊếŧ chết mất rồi.
Đôi mắt to đen bóng lấp lánh ánh nước, bé Lục Hoặc ôm lấy thỏ con đầy vết thương, nó chết mất rồi.
Thấy bé Lục Hoặc khóc, Lục Vinh Diệu mới hả hê bỏ đi.
Trong phòng tối chỉ còn lại bé Lục Hoặc và thỏ con đã chết.

Bàn tay bé nhỏ dính đầy máu, đôi mắt to ngơ ngác nhìn thỏ con.
Bé còn nhỏ, không biết mất mát là gì, nhưng bé biết rõ lần nào bé cũng không bảo vệ được những thứ mà bé yêu thích.
Bóng bay cá vàng chú tặng, thỏ con chị gái tặng…!Cả những món đồ chơi mà bé yêu thích lúc trước nữa, lần nào cũng bị cướp mất.
Bé Lục Hoặc mím chặt môi, bé không thích gì nữa, không dám thích bất kì thứ gì nữa.
Kiều Tịch thấy thế vừa đau lòng vừa tức giận, cô tưởng tượng cảnh đêm nay bé Lục Hoặc cứ ngồi ôm thỏ con đã chết như thế, ngồi đau lòng cả đêm trong phòng tối.
Thảo nào trên người anh lại có nhiều năng lượng đen đến thế, sau này còn trở thành boss phản diện nữa.
Rõ ràng là một đứa trẻ hồn nhiên nhất, lương thiện nhất lại phải vùi mình trong bóng tối, sao có thể không oán hận được đây?
Những người bên cạnh đối xử độc ác với anh, sao anh có thể lương thiện được nữa?
Nếu mà là cô thì cô đã hắc hóa từ lâu rồi!
Trong màn hình, bé Lục Hoặc nhìn thỏ con đã chết, cực kì đau lòng: “Xin lỗi, Hoặc Hoặc không bảo vệ được Thố Thố.”
Kiều Tịch thấy dáng vẻ tự trách của bé thì trái tim mềm nhũn cả ra.
Cô thò tay xuyên qua màn hình xoa xoa đầu bé.
Bé Lục Hoặc lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ai sờ Hoặc Hoặc thế?”
Kiều Tịch lại xoa xoa đầu bé, còn vỗ vỗ lưng bé nữa, ý bảo bé đừng sợ.
Bé Lục Hoặc liên tục nhìn xung quanh, đôi mắt to đen nhánh sáng lên: “Thố Thố, có phải em biến thành ma rồi không?”
Kiều Tịch:…
Đúng lúc này, bụng bé Lục Hoặc phát ra tiếng “Ục ục”, hôm nay bé chỉ mới ăn tiểu lung bao bà cho, đến giờ còn chưa được ăn cơm chiều nên bé đói bụng.
Bé vội vàng ôm bụng, tự lừa mình dối người: “Hoặc Hoặc không đói bụng.”
Mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu lắc lư.
Kiều Tịch hỏi Bạo Phú xem có cách nào mang đồ ăn cho bé Lục Hoặc không.

Bạo Phú trả lời: “Chủ nhân, chị bốc thăm được đạo cụ có thể đụng vào mọi thứ, chỉ cần không mang đồ trong màn hình ra ngoài thôi, còn lại chị có thể di chuyển đồ vật trong một khoảng nhỏ, hình ảnh trong màn hình cũng có thể di chuyển ở một khoảng cách nhỏ xung quanh.”
Trong mắt Kiều Tịch hiện lên mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ.
Trong phòng tối không bật đèn, cô bật công tắc, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé Lục Hoặc và cả đôi tay dính máu thỏ của bé nữa.
Kiều Tịch thay đổi hình ảnh trong màn hình, vào phòng bếp nhà họ Lục.

Trong phòng bếp không có ai, cô lấy một chậu nước ấm, rồi nhanh chóng di chuyển bánh ngọt xinh đẹp cùng với đồ ăn thơm ngào ngạt đã được chuẩn bị sẵn đến phòng tối.

Mọi thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt như ảo thuật khiến bé Lục Hoặc trợn tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu sao đồ ăn ngon lại bỗng nhiên hiện ra: “Thố Thố mang tới sao?”
Thỏ con của bé chết thẳng cẳng rồi, mang đồ ăn cho bé kiểu gì nữa?
Kiều Tịch cầm hai tay bé Lục Hoặc bỏ vào chậu nước ấm, tay trái của cô bị đánh sưng phồng lên, chỉ đành dùng tay phải xoa nắn bàn tay mũm mĩm của bé.
“Thố Thố tốt quá.” Bé Lục Hoặc lên tiếng, giọng nói non nớt, lần đầu tiên có người rửa tay cho bé đấy.
Kiều Tịch bóp bóp tay bé, cô là Tịch Tịch chứ không phải Thố Thố!
Tiếc là lần này cô chỉ bốc thăm được đạo cụ cho chạm chứ không cho phát tiếng nói, không có cách nào để giao lưu với bé Lục Hoặc.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, bé Lục Hoặc nhìn thỏ con đã chết nằm trong lòng mình, lễ phép nói lời cảm ơn: “Thố Thố, cảm ơn nhé.”
Kiều Tịch đứng trước màn hình tức giận: “Không phải Thố Thố!”
Tiếc là bé Lục Hoặc trong màn hình không hề nghe thấy.
Cô tức giận, cầm một miếng bánh ngọt tinh xảo đút vào miệng bé, ăn đi ăn đi, đừng nói nhiều nữa.
Miếng bánh hoa quế nho nhỏ trong suốt sáng long lanh, ở giữa có một chút tương hoa quế, thơm mềm rất ngon, hương hoa lan tỏa trong miệng.

Bé Lục Hoặc thích đến nỗi hai mắt chớp chớp liên tục, đôi hàng mi dài vểnh lên như cánh quạt, cực kì đáng yêu.
Kiều Tịch không nhịn được, thò tay ra bóp mặt bé, mềm mềm, cảm giác siêu đàn hồi, còn vương mùi sữa nữa.
Hai mắt bé Lục Hoặc trừng to, đáng yêu muốn chết: “Thố Thố bóp mặt Hoặc Hoặc.”
Kiều Tịch:…
Bé Lục Hoặc thật sự rất đói nên ngoan ngoãn ăn cơm.
Cả đồ ăn và bánh ngọt đều rất ngon, bé Lục Hoặc ăn đến khi bụng căng tròn, trong lúc bé nói chuyện với thỏ con chết thẳng cẳng, Kiều Tịch đi tìm một quyển vở và một cái bút, cô viết lên vở: Chị là Tịch Tịch.
Dù cô biết rõ bé bị hệ thống xóa mất trí nhớ, nhưng cô vẫn mong bé có thể nhớ cô là ai.
Cô không muốn bận rộn xong toi công đâu!
“Thố Thố, Hoặc Hoặc không biết chữ.” Gương mặt trắng nõn non nớt của bé Lục Hoặc đỏ lên, bé hơi thẹn thùng: “Hoặc Hoặc không được đến trường.”
Bé cũng rất muốn đi học như những người bạn nhỏ khác.
Kiều Tịch sờ sờ đầu bé, nhét cây bút vào trong bàn tay nhỏ rồi cầm chặt lấy tay của bé, dạy bé viết tên cô từng nét từng nét một: Tịch Tịch.
Bé Lục Hoặc rất vui, tuy bé không biết mình đang viết gì nhưng lại rất thích viết, bé học từng nét từng nét chữ Kiều Tịch dạy.
Bé Lục Hoặc rất thông minh, Kiều Tịch nắm tay bé viết ba lần là bé viết lại được rồi.

Bé ngẩng đầu lên nhìn không khí, giọng nói non nớt còn vương mùi sữa vang lên: “Hoặc Hoặc muốn biết đây là chữ gì.”
Kiều Tịch ngồi trước màn hình, nhẹ nhàng nói với bé: “Đây là tên của chị.”
Bé Lục Hoặc không nghe thấy gì cả.
Bé viết hai chữ “Tịch Tịch” xiêu vẹo chằng chịt đầy một trang vở.
Đêm dần dần khuya.
Kiều Tịch di chuyển đệm, chăn màn, gối đầu đến phòng tối, cô trải lên mặt đất cho bé Lục Hoặc ngủ.
Bé nằm chui vào trong chăn, chỉ thò mỗi đầu nhỏ ra, trong tay còn giữ chặt quyển vở không buông, bé định mai ghi tiếp.
“Thố Thố, mai Hoặc Hoặc dậy rồi em có còn ở đây không?”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng, bé Lục Hoặc mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ, vui vẻ nói chuyện với Kiều Tịch, dù cô không đáp lại được, chỉ thỉnh thoảng sờ sờ đầu bé nhưng bé vẫn rất vui vẻ.
Kiều Tịch lại nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, chờ đến lúc bé dậy có lẽ cô không còn ở đây nữa rồi.
Nhóc con này, mau ngủ đi nào!
Bàn tay nàng phủ lên mắt bé, ý bảo bé nhanh nhắm mắt lại ngủ đi.
Hàng mi dài vểnh lên run run trong lòng bàn tay cô.

Bé Lục Hoặc chưa muốn ngủ, không nỡ ngủ, đây là lần đầu tiên có người dỗ bé ngủ đấy.
Kiều Tịch bỏ tay ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thò ra khỏi lớp chăn, đôi mắt to chớp chớp: “Thố Thố, đừng đi nhé, phải ở lại với Hoặc Hoặc…”
Không biết được bao lâu, bé Lục Hoặc mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.
Kiều Tịch chôn thỏ con ở sau vườn hoa, cô tìm phòng của Lục Vinh Diệu.
Cô đứng trước màn hình, nhìn thằng nhóc đáng ghét đang ngủ say trên trường, trong mắt cô tràn đầy ý xấu.
Kiều Tịch lấy màu nước màu đỏ bôi đầy mặt, cổ Lục Vinh Diệu, còn dùng màu đỏ vẽ một con thỏ máu lên đầu giường nó nữa.
Màu nước chưa khô chảy xuống thành dòng như con thỏ đang chảy máu, nhìn cực kì kinh dị.
Hôm sau, lúc Lục Vinh Diệu tỉnh lại thấy trong phòng mình có một con thỏ máu, cộng thêm mặt cũng dính toàn “Máu” thì sợ đến nỗi khóc ầm lên, lăn lê bò trườn xuống giường, gào khóc kêu cứu mạng.
Kiều Tịch mỉm cười, cuối cùng cô cũng trị cho thằng nhóc quỷ quái đáng ghét này một trận rồi.
Cô di chuyển màn hình về lại phòng tối.
Lúc bé Lục Hoặc tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trên xe lăn, trong phòng không có gì cả.

Không có đồ ăn thừa, không có chăn đệm ngủ, gối cũng chẳng thấy đâu.
Tối hôm qua cứ như một giấc mơ.
Bé cúi đầu mất mát, chợt cảm thấy chỗ bụng hơi phình ra, đưa tay sờ vào lấy ra được một quyển vở, bên trên tràn ngập hai chữ “Tịch Tịch” xiêu vẹo.
Kiều Tịch đưa tay xoa xoa đầu bé.
Bé Lục Hoặc ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt to trong sáng rực rỡ.
Màn hình biến mất, Kiều Tịch nghe Bạo Phú nói: “Chủ nhân, năng lượng đen của Lục Hoặc đã giảm bớt 5%.”
Bây giờ Lục Hoặc còn 70% năng lượng đen.
Tối nay vừa bị vụt tay vừa phải chăm sóc bé Lục Hoặc cả đêm, rốt cuộc cũng giảm được 5% năng lượng đen, Kiều Tịch cảm thấy cuối cùng mình cũng không mất công oan rồi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len qua cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Kiều Tịch uể oải lười biếng bò dậy, nghĩ đến chuyện Triệu Vũ Tích muốn tìm Lục Hoặc tối qua, cô cảm thấy nguy hiểm đã tới.
Cô không biết bây giờ Lục Hoặc có thích Triệu Vũ Tích hay không, nhưng chắc chắn là anh không thích cô!
Cô phải tranh thủ giành được ấn tượng tốt của Lục Hoặc trước khi Lục Hoặc gặp Triệu Vũ Tích, nếu không sau này cô không thể ở cạnh Lục Hoặc nữa thì chỉ có nước chết thôi.
Hôm nay Kiều Tịch không định mặc váy, cô thay đổi phong cách, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng với quần short jean.

Thân hình cô rất cân đối, phần trên hấp dẫn, eo nhỏ chân dài, đôi chân trắng nõn thon thả, da thịt bóng loáng rất thu hút.
Cô cầm một sợi dây lụa mỏng màu vàng trong suốt trên bàn trang điểm buộc một cái nơ con bướm lên mắt cá chân.
Mắt cá chân Kiều Tịch nhỏ bé và tinh tế, quấn sợi dây lụa vàng có cảm giác dụ dỗ không nói được thành lời.
Cô gái trong gương vừa trong trẻo vừa quyến rũ.
Cô còn cố ý buộc tóc đuôi ngựa cao cao để lộ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Không biết có phải do ảo giác của cô không mà mấy hôm nay cô thấy làn da càng ngày càng trắng trẻo nõn nà, cực kì mềm mại, tự cô sờ cũng thích nữa là.
Lúc Kiều Tịch xuống nhà, Triệu Vũ Tích đang ngồi ở phòng khách.
Cô ta ngã bị thương ở chân, tối hôm qua đau không ngủ được, sắc mặt rất tiều tụy, cộng thêm việc hôm qua phơi nắng cả ngày mặt mày đỏ bừng bừng, hôm nay biến thành đen rồi.
Thấy Kiều Tịch xinh đẹp lóa mắt đi ngang qua, ánh mắt cô ta hơi tối lại.
“Kiều Tịch, em định ra ngoài sao?” Triệu Vũ Tích cười hỏi thăm.
“Ừm.”
“Em hẹn với bạn à?” Triệu Vũ Tích hơi tò mò.
Kiều Tịch gật nhẹ đầu, cô vốn chẳng muốn nói chuyện gì cả, đi thẳng ra ngoài.
Lúc cô đến nhà họ Lục, Lục Hoặc đang ngồi im lặng trước cửa sổ.
Kiều Tịch bước nhanh đến bên cửa sổ, vạch năng lượng trên mu bàn tay cô sáng lên: “Tôi đến rồi đây.”
“Ừ.”
Hình như thiếu niên rất thích mặc áo sơ mi trắng, vừa sạch sẽ vừa thoải mái, khiến mặt mày lạnh lùng trông càng nổi bật xuất chúng hơn, làm cho người ta cực kì yêu thích.
“Tôi có quà tặng anh đấy.” Kiều Tịch đến gần bệ cửa sổ, nhìn anh cười khanh khách: “Anh đi lấy với tôi đi.”
“Tôi không cần quà.” Lục Hoặc lắc đầu.
Kiều Tịch đã quen bị anh lạnh lùng từ chối, cô cực kì kiên trì: “Tôi muốn tặng anh mà, chỉ là chút đồ chơi nhỏ không hết bao nhiêu tiền thôi.”
Lục Hoặc đã được thấy cô dây dưa lèo nhèo nên không từ chối nữa.
Người hầu đứng canh cửa sau, thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc đi ra thì cười nói: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư, hai người đi chơi vui vẻ ạ.”
Kiều Tịch cười gật gật đầu.
Cô rề rề theo sát ngay sau xe lăn của Lục Hoặc, ngay trước khi lên xe, cô kéo dây buộc tóc mình xuống, ném xuống dưới gầm xe.
Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, cô đến gần anh, cơ thể gần như dán lên cánh tay anh.
Lúc trước cô hấp thụ được 37% năng lượng vàng, trừ đi 14% hôm qua rút rương báu, trừ tiếp thời gian hôm qua nữa, bây giờ cô chỉ còn lại có khoảng 2 ngày.
Đúng lúc này, Kiều Tịch sờ sờ tóc mình: “Dây buộc tóc của tôi đâu mất rồi?” Cô hỏi Lục Hoặc: “Anh xem xem có thấy dây buộc tóc của tôi ở đó không?”
Lục Hoặc: “Không có.”
Kiều Tịch nhíu mày, sau đó cô nâng chân phải lên, chỉ cho Lục Hoặc xem: “Anh có thể cởi dây lụa ra giúp tôi được không? Để tôi buộc tóc.”
Chưa chờ Lục Hoặc từ chối, cô đã xòe bàn tay trái bị vụt ra, hôm qua cô cố ý không bôi thuốc để nó sưng đỏ lên, hôm nay đã bớt sưng một chút nhưng vẫn có thể thấy không giống bình thường.
“Tay tôi bị thương, không cử động được.” Cô bị thương vì anh đó: “Lục Hoặc, giúp tôi chút đi mà.”
Lục Hoặc mím môi, anh nhìn thấy tay cô, khe khẽ đồng ý.
Anh vừa dứt lời Kiều Tịch đã tươi tỉnh hẳn lên, cô nâng chân lên, gác lên đầu gối Lục Hoặc một cách kiêu ngạo.
Cô mặc quần short, bắp chân mảnh khảnh trần trụi, làn da rất trắng, gần đây cô được chăm sóc tốt nên làn da hơi phơn phớt hồng, đối lập hoàn toàn với quần dài đen của Lục Hoặc.
Sợi dây lụa mỏng màu vàng nhạt quấn quanh mắt cá chân nhỏ bé yếu ớt của cô, như quấn lên trái tim người khác.
Đôi môi xinh đẹp vểnh lên, cô như nàng yêu tinh dụ người, thúc giục Lục Hoặc: “Anh cởi đi.”
Cô thật xấu xa, cô buộc chết sợi dây lụa đó rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.