Đọc truyện Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công Thì Crush Trở Về FULL – Chương 9
Trình Kiến Du cầm lấy thìa, chậm rãi khuấy trứng hấp mềm mại, một bát trứng vàng bị khuấy nát trông giống như một chiếc bánh trứng đã hết hạn, đã không còn cảm giác ngon miệng nữa.
Các chủ đề trên bàn ăn liên tục thay đổi, ngoài cậu ra tất cả đều đã từng tham gia các chương trình giải trí khác, họ rất thành thạo trong việc tạo hiệu ứng chương trình và khuấy động bầu không khí.
Còn về Giang Diễn, hắn chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng có thể thành tiêu điểm.
Chủ đề nói chuyện bắt đầu từ quá trình phát cơm chó của chương trình, cho tới cuộc hẹn hò đầu tiên với bạn trai hay bạn gái.
Khổng Tuyết Tùng bối rối chia sẻ kinh nghiệm: “Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò là tại một nhà hàng Izakaya ở Hokkaido, lúc đó chúng tôi vẫn là bạn bè, tôi nhớ hôm đó trời rất lạnh, anh ấy mặc áo khoác đen…”
“Chúng tôi thì hẹn hò tại một nhà hàng trà do bạn anh ấy mở, đúng lúc cũng là sinh nhật của anh trai anh ấy…”
…
Nghiêm Dung mỉm cười hỏi: “Kiến Du, còn hai người thì sao?”
Trình Kiến Du sững người một chút, khẽ cau mày: “Lần đầu tiên hẹn hò của chúng tôi ấy hả?”
“Ừ, cậu và bạn trai của cậu.” Nghiêm Dung cảm thấy bó tay, mọi người đều nói về chuyện tình cảm suốt nãy giờ, Trình Kiến Du lại chẳng chú ý lắng nghe gì hết.
Trình Kiến Du nghiền ngẫm hai từ bạn trai, dường như hơi mỉm cười, chỉ là nụ cười thoáng qua nhưng lại rất chói mắt, cậu bình tĩnh nói: “Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là ở công viên, anh ấy đọc những bài sonnet của Shakespeare cho tôi nghe, khi ấy tôi rất buồn ngủ, cứ nghe rồi thiếp đi lúc nào không hay.”
Cậu ngập ngừng một giây, rũ mắt xuống, nói khẽ: “Nếu tôi biết thế này khi ấy tôi sẽ không ngủ.”
Giang Diễn vòng tay ôm Trình Kiến Du, lặng lẽ nhìn cậu, hắn có thể chắc chắn những cuộc hẹn hò trong mấy năm qua đều là đều là tìm một nơi mới mẻ để làm tình, không chắc là mình có đến khách sạn gần công viên hay không.
Còn về với việc đọc sonnet, điều nhàm chán này không phải là phong cách của hắn.
Trước khi hắn và Trình Kiến Du xác định quan hệ, hắn đã tìm hiểu qua, lịch sử tình trường của Trình Kiến Du trống trơn, chưa từng có bạn trai hoặc bạn gái.
Có vẻ như các điều khoản trong hợp đồng của Triều Ca đã buộc Trình Kiến Du phải nói dối.
Vì Trình Kiến Du thích sonnet nhiều như vậy, sau chuyến đu lịch này hắn cũng không ngại tới công viên một lần, ngồi dưới gốc cây đọc một vài bài thơ cho Trình Kiến Du nghe, để thỏa mãn ước mơ của cậu.
“Tôi không ngờ đấy, tôi cứ nghĩ Giang Diễn là kiểu người khô khan, không ngờ lại lãng mạn như vậy.” Nghiêm Dung kêu lên.
Vẻ mặt của Trình Kiến Du vẫn lạnh nhạt, cậu uống một ngụm nước trái cây.
Mọi người nói về các chủ đề khác, bầu không khí được đẩy lên cao trào vô cùng náo nhiệt.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, máy quay rút khỏi phòng tiệc, Trình Kiến Du đi đến chỗ Giang Diễn chúc ngủ ngon, rồi theo mọi người đến thang máy.
Giang Diễn nhét tay vào túi áo hoodie, khi đi ra ngoài, hắn nhớ đến cái bật lửa còn trên bàn bèn quay lại lấy.
Nhìn thấy thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, đôi mắt hắn đột nhiên lạnh buốt.
Trình Kiến Du to gan, cậu dám không ăn đồ ăn mà hắn đặt.
Thích ăn đòn hay sao?
Làn nước xanh thẳm bên ngoài cửa sổ khách sạn, cành lá cọ rũ trước đầu giường, phòng của Giang Diễn nơi có tầm nhìn tốt nhất của khách sạn, hắn tắt camera trong phòng, tháo micro trên cổ áo tùy tiện ném vào ngăn kéo, lười biếng tựa vào khung cửa sổ, chân dài duỗi trên tấm thảm.
Gió mang theo hơi biển tanh nồng, hắn lấy cái gạt tàn màu xám rồi châm một điếu thuốc, nicotine chảy vào phổi khiến nỗi lo lắng của hắn dịu đi đôi chút.
Hắn ngậm lấy điếu thuốc, một tay gửi tin nhắn WeChat cho Trình Kiến Du: “Đến phòng tôi.”
Cửa sổ trò chuyện cho thấy người kia đang soạn tin, sau vài giây, dòng đang soạn tin biến mất, lại qua thêm mấy giây nữa, một biểu tượng cảm xúc mèo con đầu có dấu chấm hỏi bật lên.
[Minh Kiến]: Bụng em bị anh đâm đau quá, em muốn nghỉ một đêm.
Giang Diễn cười thầm, bình tĩnh đánh một dòng: “Cho em năm phút, tôi đến tìm em hay em đến tìm tôi, chọn một đi.”
Hắn gõ xong, bỏ điện thoại xuống thảm, không xem câu trả lời nữa, Trình Kiến Du biết nên chọn gì để giảm thương tổn tới mức tối đa.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba, bốn, năm phút trôi qua.
Giang Diễn cầm điện thoại, sát khí đùng đùng đi xuống cầu thang.
Trên hàng lang của khách sạn, Nghiêm Dung bước ra khỏi phòng của Trình Kiến Du, anh ta mỉm cười dịu dàng.
Trình Kiến Du dựa vào khung cửa, mặc bộ đồ tơ tằm ở nhà, tóc cậu hơi ướt, lọn tóc vểnh lên, tư thế lười biếng, cậu đang nghiêng đầu nói gì đó với Nghiêm Dung.
Ở rất xa, Giang Diễn không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng mơ hồ cảm thấy Trình Kiến Du rất khác với bình thường khi đối diện với hắn.
Khi ở với hắn, Trình Kiến Du rất ngoan ngoãn, yên tĩnh, hiền lành và hiểu chuyện tới mức không thể bới móc gì được, hắn chưa bao giờ thấy Trình Kiến Du thoải mái tự nhiên đến thế.
Đó là sự thật hắn chưa từng thấy qua.
Nghiêm Dung mỉm cười thoải mái, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Trình Kiến Du, Trình Kiến Du cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, tư thế này làm lỏng lẻo nút áo của bộ áo ngủ tơ tằm rộng rãi, để lộ cái cổ sạch sẽ và thon thả, có chút hương vị không thể nói rõ, khóe miệng cậu cong cong, nụ cười dưới ánh đèn đẹp đến lạ thường.
Gân xanh trên cánh tay Giang Diễn nảy lên dữ dội, hắn hít một hơi thật sâu, hùng hổ bước qua đó, Trình Kiến Du sững người, vẻ mặt tự nhiên ban đầu biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự dịu dàng cố ý: “Em đang định lên đó.”
“Không cần.” Giang Diễn chen vào giữa hai người, chặn tầm nhìn của Trình Kiến Du, khoanh tay hất hàm về phía Nghiêm Dung: “Nhà văn vĩ đại chu đáo thật ấy nhỉ, giờ này rồi còn đến kể chuyện trước khi đi ngủ sao?”
Nghiêm Dung nhạy bén cảm nhận được bầu không khí có phần kì lạ, mỉm cười giải thích: “Tôi mang cuốn ‘Hẹn Với Thần Chết’ của Agatha Christie đến để tặng cho Kiến Du như là món quà gặp mặt, không có ý gì khác, đừng hiểu sai ý tôi.”
Giang Diễn cúi đầu im lặng mỉm cười, Trình Kiến Du ở sau lưng kéo áo hắn, hắn lờ đi, nhìn Nghiêm Dung cười như không cười: “Chỉ mới gặp nhau ngày đầu tiên, anh không cần gọi em ấy là Kiến Du, hai người không thân đến vậy.”
Nghiêm Dung không ngờ hắn lại hùng hổ dọa người như thế, anh ta không kiềm chế được giận dữ: “Xin lỗi, tại tôi đường đột quá.”
“Thầy Nghiêm.” Trình Kiến Du lên tiếng để ngăn chặn trận chiến khó hiểu này, bình tĩnh nhìn Nghiêm Dung: “Anh về trước đi, không liên quan đến anh.”
Nghiêm Dung nhìn chằm chằm cậu một cái rồi xoay người đi về phía sâu trong hành lang, giọng nói phía sau của Giang Diễn không nóng không lạnh, còn kèm theo ý cười: “Hai người vừa nói chuyện gì? Nói cho tôi nghe xem nào.”
Khi bóng lưng của Nghiêm Dung biến mất tại chỗ rẽ, Trình Kiến Du cúi đầu im lặng vài giây, ủ rũ nói: “Anh ấy đã nói rồi mà, anh ấy tặng cho em một cuốn sách, còn cho em xem cả cuốn bình luận văn học mà anh ấy đã viết.”
Giang Diễn cười khẩy, quay người đi vào phòng, nói giọng lạnh lùng: “Vào đi.”
Hắn rất rộng lượng, sẽ không tức giận vì Trình Kiến Du nói vài câu với người đàn ông khác, nhưng chính thái độ của Trình Kiến Du đối với Nghiêm Dung đã khiến hắn tức giận, tại sao hắn chưa bao giờ thấy Trình Kiến Du vui vẻ như thế?
Trình Kiến Du do dự, vô thức lùi lại, Giang Diễn kéo mạnh cánh tay cậu vào trong, tay kia đóng cửa lại.
Ngay sau đó, lưng Trình Kiến Du bị áp vào cửa, bả vai đau đớn, cậu ngẩng đầu lên, Giang Diễn bóp má cậu, hôn lên môi cậu, nếm từ trong ra ngoài.
Trình Kiến Du nhắm mắt lại, cậu mở miệng ngoan ngoãn cho hắn hôn, nhưng điều này vẫn không thể làm hắn bớt giận, hắn cắn môi cậu đầy thô bạo, hơi thở trầm thấp bao phủ cả hai.
“Đên hôm khuya khoắt ai gõ cửa thì em cũng mở à? Tặng sách? Tôi nghĩ anh ta muốn tặng hoa cho em thì đúng hơn.” Giang Diễn cười nhạt, lau đi vết máu nhạt trên khóe môi Trình Kiến Du: “Kiến Du, em gọi thầy Nghiêm thân mật quá nhỉ?”
Trình Kiến Du hít một hơi thật sâu, kìm chặt hơi thở, sắc mặt cậu nhạt như nước: “Anh ấy có bạn trai rồi.”
Hàm ý là cậu không có quan hệ gì với Nghiêm Dung cả.
“Đã chia tay từ lâu rồi.” Cảm xúc mãnh liệt của Giang Diễn dần dần nguôi ngoai, hắn vỗ nhẹ vào mặt Trình Kiến Du, đe dọa lạnh lùng: “Em mở cửa cho anh ta một lần nữa thử xem, tôi sẽ để em không bao giờ xuống giường được nữa.”
Không có lần sau nữa đâu, Trình Kiến Du thở dài trong lòng, Giang Diễn thả cậu ra, liếm đôi môi còn chưa đã nghiền, không biết là mùi thơm của của dầu gội hay sữa tắm trên cơ thể Trình Kiến Du bay vào mũi hắn, hắn cúi xuống cổ cậu hít hà, giọng nói khàn khàn: “Sao em lại thơm như vậy nhỉ?”
Hắn hoàn toàn không nhận ra hai cảm xúc trái ngược này đã thay đổi nhanh như thế nào.
Hô hấp Trình Kiến Du nghẹn lại, bắp chân cậu như nhũn ra, cậu ngả người ra sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Giang Diễn cảm nhận được sự căng cứng của cậu, nhéo nhéo dái tai mềm mại của cậu, ngồi xuống ghế sofa: “Nếu đêm nay không làm, vậy bật TV lên xem đi.”
Trình Kiến Du như trút được gánh nặng, cậu mở TV lên, Giang Diễn cầm điều khiển từ xa, nhập “Sự Cố Cuối Hè” vào khung tìm kiếm phim điện ảnh.
Ấn tìm kiếm.
Logo rồng vàng xuất hiện cùng với âm nhạc vang lên, Trình Kiến Du ngây ngẩn, âm nhạc và hình ảnh đã lâu không thấy rơi vào tầm mắt cậu, tên nhà biên kịch Trình Kiến Du sát ngay sau tên đạo diễn, những dòng chữ vàng nhạt đặc biệt nổi bật lên trong khung cảnh đêm mưa tối.
Mí mắt mỏng manh của cậu run rẩy, cậu khẽ mỉm cười, thu đầu gối lại bò lên ghế sofa, chui vào vòng tay của Giang Diễn như một chú mèo con.
Hai người đàn ông nằm trên ghế sofa hơi chật chội, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là có thể rơi xuống, cậu chủ động cầm lấy tay của Giang Diễn đặt lên hông mình, cho bản thân thêm một chỗ dựa: “Em ngủ, anh xem đi.”
Giang Diễn phớt lờ cậu, bộ phim điện ảnh văn nghệ có tiết tấu chậm rãi kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, khi bộ phim kết thúc cũng đã khuya rồi, bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng song biển nhẹ vỗ về.
Phim điện ảnh lựa chọn chủ đề đặc biệt, không khí kìm nén chịu đựng bao phủ lấy toàn bộ phim.
Từ một chuyện nhỏ nhặt vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè đã dẫn đến vụ án giết người của một thiếu niên, kết cấu của bộ phim rất tuyệt vời, vô cùng hoàn hảo.
Cuối phim, khuôn mặt ngây ngô sạch sẽ của nam chính đứng dưới cơn mưa lớn, cơn mưa gột rửa những vệt máu trên khuôn mặt cậu ta, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính một cách vô cảm, tuổi trẻ xinh đẹp luôn khiến người ta rung động, ý tứ sâu xa mà cũng ngắn ngủi đến vậy.
Chả trách cậu có thể khiến Nghiêm Dung nhìn bằng con mắt khác.
Hơi thở của người trên đầu gối hắn dài và đều đặn, ánh đèn vàng bao phủ một lớp mỏng trên khuôn mặt cậu, yên lặng và dịu dàng.
Hắn cúi đầu nhìn mấy giây, tim đột nhiên co thắt mạnh, giống như có thứ gì đó đang khuấy động.
Hắn nghĩ rằng điều này là do dục vọng chưa được thỏa mãn.
Hắn chưa từng nghĩ tới việc yêu đương, ban đầu quen với Trình Kiến Du cũng chỉ là chuyện bất ngờ.
Người mà hắn đã lên giường giống như được khắc một dấu ấn, người khác không thể khắc dấu ấn lần thứ hai.
Chỉ đơn giản là hắn dùng mối quan hệ yêu đương để trói buộc cậu nhằm giải quyết nhu cầu sinh lý đỉnh cao ở độ tuổi này.
Sự xinh đẹp, hiểu chuyện, ngoan ngoãn phục tùng của Trình Kiến Du khiến cuộc sống của hắn rất hài lòng.
Trình Kiến Du là vật sở hữu của hắn, từ tóc đến ngón chân, từng tấc da, từng giọt máu, từng biểu cảm, đều thuộc về hắn, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Giang Diễn chỉ có một yêu cầu với Trình Kiến Du, cậu hãy là tín đồ trung thành cho vương quốc độc tài mang tên Giang Diễn, để bọn họ có thể bình yên đi hết cuộc đời này.
Vậy còn chưa đủ tốt sao?
Hắn vỗ mặt Trình Kiến Du, thì thầm: “Nếu em không thể sống mà không có tôi, vậy thì em chỉ được phép ở bên cạnh tôi.”
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Trình Kiến Du trở về phòng rửa mặt, nhân viên của tổ chương trình yêu cầu mọi người đối chiếu lưu trình hoạt động.
Hôm nay chia nhau ra quay, dựa theo kết quả rút thăm thì một bên đi tham quan bảo tàng lịch sử và văn hóa của đảo Văn Nam, một bên đi trải nghiệm nhảy dù cao nhất ở Châu Á, độ cao đạt tới hơn 4.300 mét, cả hai đều là những lựa chọn nhất định phải tới khi đi du lịch ở đảo Văn Nam.
Bữa sáng và bữa trưa trên đảo Văn Nam không khác gì nhau, đều là thực phẩm giàu năng lượng, mọi người vội vàng ăn bữa sáng xong rồi bắt đầu rút thăm chia nhóm.
Nhóm Giang Diễn, Khổng Tuyết Tùng và đôi “sao nhí” kia đi nhảy dù, Trình Kiến Du đi tham quan bảo tàng cùng với mấy người còn lại.
Nghiêm Dung đã từng đến bảo tàng một lần, lần này anh ta dẫn đầu, làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời cho mọi người.
Đảo Văn Nam như là một quốc gia Phật giáo, viện bảo tàng sừng sững khí thế, để tạo nên cảm giác thần bí đặc biệt, trong toàn bộ viện bảo tàng không có ánh sáng tự nhiên mà chỉ có từng ngọn đèn treo tỏa ra ánh sáng màu lam âm u, kể nên câu chuyện lịch sử nặng nề.
Nghiêm Dung là người hiểu biết, anh ta nói lưu loát: “Truyền thuyết kể rằng năm ấy quốc vương Văn Nam đã chạy nạn đến tận đây, vô tình vào một ngôi miếu, ông ta nhìn thấy một khuôn bức tượng Bồ Tát với khuôn mặt xấu xí.
Ông ta lệnh cho thuộc hạ của mình bê bức tượng Bồ Tát ra bên ngoài.
Không ngờ trong lúc di chuyển, một miếng vỏ sắt rơi xuống, lộ ra toàn thân ánh vàng lấp lánh bên trong, từ đó về sau vị quốc vương của Văn Nam dựa vào bức tượng Bồ Tát kia mà gặp rất nhiều may mắn…”
Giọng Nghiêm Dung chậm rãi, êm tai, đôi chồng già vợ trẻ kia lắng nghe rất hăng say, thỉnh thoảng hỏi vài câu, anh ta sẽ trả lời từng câu một.
Anh ta quay lại nhìn, Trình Kiến Du đi sau vài người, tuấn tú sạch sẽ, vẻ mặt lạnh lùng giống hệt ngày hôm qua, kết hợp với không khí lạnh lẽo của bảo tàng trông cậu lại càng lạnh lùng hơn.
Nghiêm Dung dừng lại, mỉm cười nói: “Kiến Du, cậu nghĩ câu chuyện này có thật hay không?”
“Là giả.” Trình Kiến Du không đắn đo suy nghĩ gì, cậu bước đến gần anh ta, nhìn vào mảnh vỡ của tượng Bồ Tát trong tủ kính, nói từ tốn: “Tượng Bồ Tát là được vua Văn Nam sắp xếp trước, để đợi thời trở lại cho nên phải giả vờ làm sứ giả được Phật Tổ phái tới, từ đó thu được lòng người.”
Hai người còn lại như bừng tỉnh, Nghiêm Dung cười dịu dàng với cậu: “Đây là một phiên bản khác của truyền thuyết, tôi cũng nghĩ vậy.”
Trình Kiến Du “ừ” một tiếng, nhìn những văn vật khác trong tủ kính.
“Tối qua có gây phiền hà cho cậu không?” Nghiêm Dung tắt micro, đi chậm lại.
Trình Kiến Du liếc nhìn anh ta lắc đầu, Nghiêm Dung cảm thấy áy náy.
Ngày hôm qua không phải lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Trình Kiến Du.
Chuyện này phải kể đên buổi Liên hoan phim Thượng Hải năm năm trước, anh ta được mời tới làm giám khảo đặc biệt, anh ta đã được xem ảnh trong hồ sơ của Trình Kiến Du.
Trong bức ảnh nhỏ một inch, phong cách văn chương đúng là giống như người, Trình Kiến Du trẻ tuổi trầm tĩnh ít nói, sạch sẽ thanh tú, đây vốn là một ngoại hình rất đẹp, nhưng giữa mi của cậu lại đầy âm u, nhìn khó tiếp xúc hơn bây giờ nhiều, ít nhất thì hiện tại cậu còn có chút sức sống.
Nhưng Nghiêm Dung không vui khi gặp lại Trình Kiến Du vào hoàn cảnh như ngày hôm qua.
Trong trí tưởng tượng của anh, một Trình Kiến Du với tướng mạo như vậy, bản lĩnh như vậy, bọn họ nên gặp lại ở bữa tiệc linh đình sau buổi trao giải lớn, người thanh niên với tinh thần phấn chấn phải đứng rực rỡ giữa đám đông, giữa những lời bàn tán sôi nổi để phát bày tỏ lời cảm ơn khi nhận giải.
Bây giờ Trình Kiến Du như thế, không có gì là xấu, nhưng một người như cậu nên được sống tốt hơn.
Chứ không phải là một viên ngọc bụi bặm, hoang phí của trời.
Bấy giờ cũng vừa đi đến lối ra, một hành lang dài tối tăm xuất hiện trước mắt mọi người, chiếc đèn cổ trên vách tường đã hết dầu từ lâu, nhưng vẫn không được sửa chữa.
Giày của Trình Kiến Du dừng lại ở vòng cung sáng bóng trên sàn, vô thức lùi lại, đứng trong phạm vi có ánh sáng.
Nghiêm Dung không nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cậu: “Chuyện gì thế?”
Trong đầu anh ta thoáng lên suy nghĩ: “Cậu sợ bóng tối hả?”.