Đọc truyện Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công Thì Crush Trở Về FULL – Chương 20
Sau khi ký hợp đồng quay phim với Công ty Tây Đường xong, Quách Kiến gửi tặng một bức tranh chữ, kiêu ngạo nói rằng đây là tranh do đích thân bà chủ của Tây Đường tự tay chấp bút, trên bức tranh là hai hàng chữ lớn: “Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao.”
(Hai câu thơ này trích trong bài thơ Tiểu Tùng của Đỗ Tuân Hạc.
Nghĩa là: Người lúc ấy đâu biết rằng cây sẽ mọc xuyên mây, cho tới khi xuyên mây thực sự mới nói là cao thật.)
Nét chữ khí phách hào hùng, cứng rắn nghiêm túc, liền mạch lưu loát từ đầu tới cuối.
Nét chữ không theo khuôn mẫu như vậy không ngờ lại được viết ra từ tay một người phụ nữ.
Trình Kiến Du rất cảm ơn Hoắc Nhạn Thanh đã ủng hộ, cậu nhờ Quách Kiến thay cậu chuyển lời cảm ơn.
Cậu cũng thích bà chủ của Tây Đường Media.
Trong giới giải trí khói lửa mịt mù, cạnh tranh thăng trầm như thế mà bà có thể dựa vào khứu giác nhạy bén của mình để mở một đường máu trong đám tư bản sau đó xưng hùng xưng bá.
Cuối cùng trở thành nơi đào tạo minh tinh số một Trung Quốc, nắm trong tay mấy vị minh tinh hot nhất hiện nay.
Cho dù trong giới có nói thế nào thì cũng thể nghi ngờ thành công của bà được.
Có điều cậu không mấy tin tưởng rằng Hoắc Nhạn Thanh nhìn trúng tài năng của cậu, nhưng trên người cậu không có gì, cũng không có điểm nào để lợi dụng, ngược lại cũng không cần lo lắng Hoắc Nhạn Thanh có ý đồ xấu.
Tình huống của phim truyền hình tội phạm bí ẩn trong nước khá là đặc biệt, không thể đảm bảo thu hoạch ổn định như phim tình yêu và phim công sở.
Những bộ phim bí ẩn sau khi quay thường phân hóa thành hai cực, một là nổi tiếng mọi người đều biết, ai nấy đều xem, hai là từ khi phát sóng tới khi kết thúc đều im hơi lặng tiếng, không ai biết đến.
Trình Kiến Du suy nghĩ mấy ngày, để thể loại thành hài kịch, có thể mở rộng tới những người xem trẻ tuổi hơn.
Dù sao bây giờ áp lực cuộc sống nặng nề, xem phim truyền hình là để giết thời gian, không được mấy người muốn xem những bộ phim suy luận nghiêm túc nặng nề.
“Anh còn biết viết cả kịch bản hài nữa à?” Lâm Chiếu tới giám sát khoanh tay đứng phía sau cậu, không thể tin được.
Trình Kiến Du nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay thon dài như cành trúc gõ trên bàn phím, thờ ơ trả lời qua loa: “Biết.”
“Nhìn anh không giống như người có khiếu hài hước lắm.” Lâm Chiếu sờ cằm.
“Nhìn cậu cũng không giống như người ồn ào.”
Lâm Chiếu cúi đầu cười, nghiêng đầu nhìn Trình Kiến Du, khóe miệng cậu hơi cong lên, nhìn có vẻ hiền hòa hơn lần trước: “Hôm nay tâm trạng anh tốt lắm à?”
“Rất tốt.” Việc chia tay Giang Diễn thuận lợi giống như trong dự đoán của Trình Kiến Du, duyên cạn tình cũng cạn, hai bên đều vì nhu cầu cá nhân, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lâm Chiếu chống một tay lên mép bàn, ngồi lên trên, chân dài chống xuống đất: “Từ nhỏ em đã có một biệt danh, anh đoán xem là gì?”
Trình Kiến Du không có hứng nói chuyện, giữ im lặng như vàng.
“Là Lâm Poodle.”
Lâm Chiếu nhìn thấy Trình Kiến Du lơ đãng cười một tiếng, cậu ta nói tiếp: “Ở trường học em là hotboy, cũng khá nổi tiếng.
Hôm kỷ niệm thành lập trường em ôm một chú Poodle xông lên sân khấu, trước mặt hơn hai nghìn người trong trường, em gọi nó là bố, còn khóc lóc hát cho nó nghe bài “Cha”, đêm đó em nổi tiếng khắp vòng bạn bè.
Nếu như anh có xem video ấy, người bị che mặt hình husky đó chính là em.”
“Vậy bố cậu có đánh cậu không?” Trình Kiến Du thờ ơ hỏi.
“Bố em nói em hát rất hay, sau này có thể phát triển theo định hướng ca hát.”
Trình Kiến Du cúi đầu khẽ cười: “Tình cảm của cậu với bố tốt thật đấy.”
“Dù sao cũng là bố ruột mà.” Lâm Chiểu nghe tiếng cười của cậu, khóe miệng cong lên.
Bên ngoài tường thủy tinh, An An cầm camera chụp “tách tách” mấy tấm.
Cô cảm thán Lâm Chiếu có bản lĩnh, có thể chọc Trình Kiến Du cười được, cô thuận tay đăng một tin trên Weibo clone: “Hôm nay anh Du cười với hoa đào nhỏ của anh ấy sao? Cười rồi này.”
Giang Diễn về nhà rất muộn, hắn đỗ xe vào gara ngầm, bước vào thang máy chậm rãi đi lên trên.
Cửa biệt thự khép hờ, ánh sáng vàng cam ấm áp lọt qua khe hở, mùi đồ ăn thơm nức mê người chui vào trong mũi hắn.
Tim hắn đập mạnh, cảm thấy vui vẻ, hắn nhét chìa khóa trong tay vào túi áo khoác ngoài, giữ nguyên biểu cảm hờ hững, thong thả bước vào trong.
Bóng dáng dì Thang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng bước chân bà ngẩng đầu lên: “Cậu chủ về rồi đấy à?”
Giang Diễn nhíu mày, vẻ mặt mất hứng, im lặng một lúc lâu mới “ừ” một tiếng lạnh lùng.
Dì Thang không hiểu tại sao tâm tình của hắn lại không tốt, bà dè dặt hỏi: “Cậu chủ, cơm nước đã xong xuôi rồi, cậu muốn đợi cậu Trình về mới ăn hay là ăn luôn bây giờ?”
“Không cần đợi nữa.” Giang Diễn cởi áo khoác, thuận tay quăng lên sofa, ngồi lên trên ghế ăn, đưa tay bóp bóp mũi.
Canh trong nồi sôi lên ùng ục, tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại dáng vẻ đeo tạp dề của Trình Kiến Du, dây buộc lỏng lẻo trên vòng eo gầy gò, Trình Kiến Du cúi người múc canh thổi cho nguội, sau đó khẽ nhấp thử một ngụm, vừa dịu dàng lại vừa điềm tĩnh.
Để khiến Trình Kiến Du bất ngờ, hắn đột ngột ôm lấy cậu từ phía sau, hôn lên nốt ruồi nâu nhạt sau gáy cậu, đặt cậu lên bệ bếp muốn làm gì thì làm.
Trong lúc nghiêng ngả, Trình Kiến Du sẽ thân mật ôm lấy cổ hắn để ổn định lại cơ thể, cầu xin hắn nhẹ một chút, dáng vẻ gợi cảm xinh đẹp.
Những hình ảnh đó khắc sâu trong đầu Giang Diễn, không ngờ lại rõ ràng đến thế.
“Cậu chủ, đồ ăn trong tủ lạnh có dùng nữa không ạ?”
Dì Thang bưng hai bát giữ tươi ra, cười híp mắt nói: “Cậu Trình viết đây là đồ ăn mà cậu chủ thích.”
Giang Diễn giật mình, dì Thang đặt bát giữ tươi lên trên bàn, thức ăn đã mất đi màu sắc tươi mới, bên trên đóng một lớp dầu, đồ ăn quá hạn nhìn cực giống như cơm thừa canh cặn.
Ngực hắn tê dại trong phú chốc, giống như bị dòng điện nhỏ đâm một cái.
Hắn nhớ tới đêm ấy Trình Kiến Du đã dày công làm một bàn đồ ăn toàn món hắn thích ngồi đợi nhưng hắn lại về quá muộn, toàn bộ đồ ăn đều phải vứt vào thùng rác.
“Ử, để vào trong tủ lạnh đi.” Hắn kéo cổ áo hoodie xuống để hô hấp thoải mái hơn.
Dì Thang cầm đồ ăn để lại vào trong tủ lại, vừa đặt vào trong đã ngạc nhiên kêu lên: “Ôi!”
“Ai mà tặng đồ ăn vô ý thức thế này? Sao lại đi tặng cua chứ?” Bà tự lầm bầm.
“Đã nói rồi, cậu Trình bị dị ứng hải sản, còn dám ẩu tả như vậy, có muốn làm việc nữa không đây?”
“Cậu chủ.” Dì Thang quay qua nhìn Giang Diễn, tức giận tố cáo: “Nhất định phải phạt bọn họ, dị ứng hải sản sẽ chết người đấy, sao bất cẩn như vậy được.
Nếu làm thành gạch cua, cậu Trình mà không cẩn thận ăn phải, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì ai gánh nổi trách nhiệm đây!”
Bà đợi Giang Diễn lên tiếng để chỉnh đốn một phen, ai ngờ ông chủ lại dựa vào ghế sững sờ không chớp mắt, cằm dưới căng giống như một cây cung, hầu kết dưới làn da mỏng cuộn lên xuống, giống như đang áp chế thứ gì đó.
“Cậu chủ?”
Giang Diễn đứng phắt dậy, bước nhanh ra ngoài, bầu không khí ban đêm lạnh lẽo như nước phả vào người hắn khiến toàn thân lạnh run.
Trái tim vừa mới bị kích động giống như bị chiếc khóa khóa chặt lấy, hô hấp càng thêm khó khăn.
Lần đầu tiên Trình Kiến Du bị dị ứng hải sản hắn cũng có ở bên cạnh.
Cổ và cơ thể trắng nõn bị bao phủ vởi những mạt mụn đỏ, cậu bôi lên một lớp thuốc ướt sũng sau đó dán vào người hắn, khuôn mặt đáng thương kêu ngứa ngáy với hắn.
Lúc ấy hắn vừa giận vừa buồn cười, hắn nói với đầu bếp trong nhà sau này trong bữa ăn không được xuất hiện hải sản nữa.
Nhưng mà…
Hắn ngửa đầu, hít sâu một hơi, cánh tay đút trong túi khẽ run rẩy, tại sao Trình Kiến Du lại không nói chứ? Ngay sau đó, em ấy đã nói rồi mà, mày không nhớ sao? Hắn lạnh lùng tự hỏi bản thân.
Có còn cơ hội nào để thay đổi nữa không?
Giang Diễn có thể thay đổi điểm này, nhớ sinh nhật Trình Kiến Du, nhớ cậu bị dị ứng hải sản, như vậy Trình Kiến Du có thể đổi ý sao? Giang Diễn định thần lại, buông lỏng không khí nghẹn trong ngực, trái tim trống rỗng lập tức đầy ắp, cơ thịt căng cứng cũng được thả lỏng.
Hắn uể oải dựa vào tường, cuối cùng cũng tìm được lý do chia tay, có thể hốt thuốc đúng bệnh rồi.
Điện thoại trong túi quần khẽ rung lên, hắn giật mình, đưa tay lấy điện thoại ra, nhíu mày ấn vào Wechat của Giang Sam.
[Trợ lý của cậu út gửi tin cho chị rồi, cậu út đi chuyến bay ngày mai, chúng ta cùng nhau đi đón nhé.]
[Em dẫn Kiến Du tới cùng đi, ăn chung với nhau một bữa.]
[Chị quên mất không hỏi xem cậu út đã đặt phòng khách sạn chưa.
Dạo này đang mùa du lịch, đặt khách sạn ở Thượng Hải cũng không dễ.]
Cảm xúc hụt hẫng của Giang Diễn dần dịu đi, khóe miệng khẽ giương lên.
Vẻ mặt tươi cười của cậu út xuất hiện trong ký ức của hắn, cậu út nho nhã, biết lắng nghe, còn am hiểu vấn đề tình cảm hơn hắn, chuyện giữa hắn và Trình Kiến Du có thể hỏi cậu út.
Hắn gõ chữ bằng một tay: “Trình Kiến Du có việc, cậu út không cần phải đặt phòng cách sạn đâu, ở nhà em là được rồi, em có chuyện muốn nói với cậu út.”.