Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 98


Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 98


Michael soi đèn pin điện thoại, đi bộ trong đường hầm lạnh như băng.
Qua tay nhân viên kỹ thuật cải tiến, điện thoại của anh giờ đây không chỉ lướt được mạng 5G, có độ bền cao và không thấm nước, mà lượng pin còn siêu khủng, đủ để sử dụng suốt 72 giờ.
Khuyết điểm duy nhất chính là kích thước hơi lớn, y như cục gạch, quá nặng với con người.

May mà Michael cao lớn, điện thoại to hơn chút vừa hợp.
Phía trên đường hầm giăng một ít vải rách và dây leo.

Thỉnh thoảng lại trông thấy những phần thân cá đã mất nước nằm trên mặt đất như củi đốt.
Theo lý thì nơi đây hẳn là phòng phẫu thuật tại tầng 3, thế nhưng Michael đi thẳng một đường vẫn chẳng thấy chút bóng dáng nào của y học hiện đại.
Cuối hành lang có một cánh cửa, nhìn qua như cửa phòng đọc sách.
Michael tiến hành phá dời một cách bạo lực, thấy những tiêu bản khác nhau và sách về Thần Bí Học được bày biện đầy trong phòng.
Ở trung tâm có một bệ đá, rải quanh một vòng những hòn đá được khắc ký hiệu đơn giản bằng thuốc màu màu đỏ trên mặt.
Bệ đá này như đàn tế nào đó.
Một bức tranh tường treo ngay giữa phòng đọc sách, nội dung tranh quỷ quái hoang đường, xem qua thì vẫn là quái vật biển sâu nào đó, khiến người ta rất khó chịu.
Michael không rõ liệu mình có gặp ảo giác hay không, anh ta cảm giác như những con mắt trong tranh đang nhìn mình.
Michael ép buộc bản thân không nghĩ tới những thứ đó nữa, bước chậm tới bàn sách.
Bàn sách bừa bộn, chiếc ly khô cong.

Khắp bàn sách chứa đầy cảm giác sinh hoạt, như thể chủ của nó có khả năng quay về bất cứ lúc nào.
Michael rọi đèn pin lên bìa sách màu đỏ trên bàn, bên trên ghi một hàng chữ to:《 Dạy bạn cách triệu hồi Tà Thần trong 5 phút 》
Đọc cứ lừa đảo kiểu gì ấy.
Tuy nhiên để khảo sát kiểm chứng thì Michael vẫn lật thử.

Anh ta đọc không hiểu những chữ bên trong, trông chúng hệt như sự kết hợp của vài loại chữ viết.

Thỉnh thoảng còn gặp mấy hình minh họa đơn giản.
Toàn bộ chữ trên sách đều màu đỏ sẫm.

Michael ghé sát vào, ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Không phải máu người, là máu vật ô nhiễm.
Do đọc không hiểu nên Michael lật sách rất nhanh.
Trên trang giấy cuối cùng vẽ một vòng trăng đỏ, dưới ánh trăng là một người phụ nữ to bụng.

Bụng người phụ nữ bị rạch thành một vết rách lớn, mấy cánh tay thò ra từ ổ bụng.
Michael ngồi xuống ghế cạnh bàn, kéo mở ngăn kéo.
Bên trong chứa rất nhiều tài liệu kinh doanh.

Anh ta tìm được nhật ký của thương gia tại ngăn kéo dưới cùng.
Michael học Đại học khoa Tâm Lý Học.

Anh ta hiểu rõ viết nhật ký chính là một cách giải tỏa áp lực.
Nhật ký ghi chép câu chuyện về cách một kế toán viên xuất thân từ giai cấp tư sản dân tộc dụ dỗ được con gái yêu của chủ tịch, hơn nữa sau khi ông chủ qua đời còn tiếp quản việc buôn bán của gia tộc một cách hợp lẽ thường.
Để vợ gả cho mình, thương gia không tiếc lén chọc thủng bao cao su, khiến người vợ mang thai.

Nơi bọn họ ở đã thông qua Dự luật Nhịp tim*, phá thai rất phiền phức.

Tóm lại, thương gia cưới được vợ về.

Tiếc rằng đứa bé đầu tiên bị sinh non khi mới 6 tháng.
*Dự luật Nhịp tim (Heartbeat bill): còn được gọi với tên khác là ‘Dự luật Nhịp tim Thai nhi’.

Đây là một dạng luật hạn chế phá thai, quy định việc phá thai là bất hợp pháp ngay khi phát hiện ra nhịp tim của phôi thai hoặc thai nhi.
Đây cũng là chuyện bình thường, thương gia bị yếu tinh trùng, rất khó làm cho bên nữ mang thai.


Lúc trước vì để vợ mang thai, thương gia đã sử dụng chiêu trò không sáng sủa mấy.

‘Không sáng sủa’ ở đây chỉ việc nhờ Hội Biển Sâu giúp đỡ.
Giai đoạn nửa đầu, đứng ở góc nhìn của nhà trai thì còn tính là dốc lòng.

Nhờ kết hôn với con gái ông chủ, ông ta thành công vượt qua giai cấp, tiến vào xã hội thượng lưu.

Khi mua trang viên Croman, ông ta đã là người nói một không ai dám nói hai ở tập đoàn vận tải biển Viễn Dương.
Có qua có lại, thương gia âm thầm trợ giúp rất nhiều hoạt động của Hội Biển Sâu, bao gồm ra khơi, thăm dò đáy biển, sưu tầm di tích cổ xưa, v.v Thời điểm bệnh ô nhiễm mới bùng phát, sức mạnh tiền tài vẫn cực kỳ hữu ích.
[ Mình bắt đầu thăm dò sự thật của thế giới.

Vậy nên mình sợ hãi.

]
[ Có lẽ mình cần phải rời khỏi Hội Biển Sâu.

Dù từng gặp cái gọi là vật ô nhiễm và Thiên Khải Giả rồi… nhưng làm một người thường, mình vẫn cảm thấy sợ hãi trước lực lượng siêu nhiên này… ]
[ Hội trưởng… Mình quen hội trưởng năm 22 tuổi.

Khi ấy trẻ tuổi như thế.

Bây giờ mình 48 tuổi rồi mà vẻ ngoài của hội trưởng vẫn chẳng hề thay đổi.

Hội trưởng thật sự còn là con người ư? ]
Càng về sau, nội dung nhật ký càng lộn xộn hơn.

Chữ viết cũng dần trở nên qua loa không rõ.
Thương gia muốn có đời sau thừa kế sự nghiệp kinh doanh tại Đế quốc của mình, thừa kế ý chí của mình.

Vì thế ông ta lại lần nữa xin Hội Biển Sâu giúp đỡ.
[ Mình nhìn Jennifer nuốt thứ kia.

Jennifer không tình nguyện mấy, nhưng bà ấy đã không còn là cô gái mười tám nữa rồi.

Năm 9 tuổi còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc được cha yêu thương.

Bây giờ vinh hoa phú quý của bà ấy đều do mình cho, dù không muốn cũng hết cách.

Bà ấy còn cần sử dụng tiền của mình để tiếp tục cuộc sống ngợp trong vàng son.

Vốn mình có thể cho bà ấy cầm chút tiền rời đi, vậy mà mình lại quá nhân từ.

]
Michael siết tay thành đấm.
[ Ban đầu mình mong có thể để tình nhân mang thai con của mình.

Cô ấy trẻ trung xinh đẹp hơn hẳn.

Thế nhưng hội trưởng nói không được.

Hai mươi trăm trước, Jennifer đã nuốt chất dẫn… Chỉ bà ấy mới hoàn thành được quá trình thai nghén này.

]

[ Hội trưởng nói rằng lẽ ra Jennifer có thể trở thành Thiên Khải Giả, tuy nhiên mang thai đã khiến bà ấy ngưng thức tỉnh, đồng thời chuyển thiên phú tới đứa con của mình.

Tiếc rằng đứa con đầu tiên không thể chào đời, không giữ được.

Đây là ý chỉ của Thần.

]
[ Bọn họ nói đấy là nhau thai, giống như phôi thai của loài người.

Rất nhanh sau đó, Jennifer mang thai thật.

]
……
……
[ Jennifer nhiễu sóng rồi.

Mình không thể không nghe theo lời khuyên của bác sĩ, giam bà ấy vào tầng hầm.

]
[ Bác sĩ nói đứa con trong bụng bà ấy rất khỏe mạnh.

Đứa trẻ này vừa ra đời đã là Thiên Khải Giả, sẽ có được lực lượng mạnh mẽ.

Đây là lợi thế nắm quyền lên tiếng ở thế giới trong tương lai.

Nó sẽ có được sức mạnh to lớn của Thần.

]
[ Hiện giờ bà ấy chẳng khác gì zombie trên phim kinh dị, ha ha.

]
……
……
[ Thế mà hầu gái lại thả bà ấy từ tầng hầm ra! Con điếm thối tha! Mình bị cắn, bị thương… Bác sĩ nói không sao đâu, anh ta có thuốc giải loại xịn.

Chỉ mong như thế thật.

]
[ Mình tên Andrew.

Hôm nay là ngày 25 tháng 11 năm 2063, sắp tới lễ Giáng Sinh rồi.

Khả năng mình sẽ không trụ nổi qua mùa đông này.

Mình cảm giác được những bộ phận con người của mình đang dần biến mất.

Hội trưởng nói rằng đây là tiến hóa.

Tiến hóa… Mình không hiểu… Biến từ người thành quái vật là tiến hóa sao? Mình chẳng hề vui mừng, chẳng hề sợ hãi, cũng chẳng hề phẫn nộ.

Không còn tư duy, mất đi ký ức.


]
[ Loại tiến hóa này… ngoại trừ đạt được tuổi thọ dài lâu thì có khác gì chết chứ? ]
[ Hội trưởng nói mình đừng sợ.

Ngày Thần giáng xuống, toàn bộ những thứ dơ bẩn sẽ bị loại bỏ, linh hồn chết đi lại lần nữa quay về điểm khởi đầu.

Cộng đồng của mình sẽ có được một thế giới mới tuyệt đẹp.

]
[ Ngày trăng máu xuất hiện, bề trên vĩ đại sẽ giáng lâm.

]
Hơi ẩm ở nơi này rất dày, hô hấp trở nên ẩm ướt lạ thường, khiến Michael ảo giác như mình sắp bị sặc nước.
Anh ta gập cuốn nhật ký lại, mắng to một tiếng: “Đồ thần kinh!”
*
Lục Ngôn tiện tay đóng cửa phòng, đặt hoa đỏ nhỏ vào lòng bàn tay.
Hình dạng cánh hoa tựa hoa dại ven đường, nụ hoa yếu ớt mong manh, không thể liên hệ tới thứ có khả năng cứu người ta một mạng.
[ Cách dùng: Nuốt.

Hoa đỏ nhỏ này sẽ héo khô sau một ngày.

Bản thân tôi khuyên cậu nên giữ đóa hoa này lại.

Dù sao đối với cậu mà nói, đấy là tử thương… nhưng với cây non thì chưa chắc.

Luôn luôn phải đề phòng mọi trường hợp bất trắc.

]
[ Bé trai chưa hiểu chuyện đời toàn như vậy thôi, thấy gương mặt đẹp cái là ném hết hồn vía đi.

] Hệ thống nói lời sâu xa: [ Nhóc con ngoan à, cậu đừng học theo y nhé.

Nhớ phải cảnh giác một số kẻ đuôi dài lừa đảo tâm hồn thiếu nam đấy.

]
Lục Ngôn đã quen với hành vi mách lẻo diễn ra thường xuyên của hệ thống.
Anh cất đóa hoa này vào trong túi, không định sử dụng.
Do con đường dẫn tới phòng phẫu thuật bị phá hỏng nên Lục Ngôn cầm chìa khóa đi tới cầu thang.
Anh hỏi hệ thống: “Michael đâu?”
[ Ở phòng phẫu thuật có thang ngầm, mặc dù hơi tối chút… cơ mà đi theo cầu thang xuống vẫn tới được cửa vào tầng hầm.

Michael đang đứng trước cửa nghiên cứu cách phá khóa theo kiểu bạo lực.

]
Nói cách khác, chỉ cần cứ đi tiếp thì Lục Ngôn sẽ gặp được anh ta ở tầng hầm.
Tuy chìa khóa trong tay anh mang hình dạng chìa khóa nhưng trên thân lại có rất nhiều gai nhọn như cơ quan nào đó.
[ Chìa khóa này hữu ích lắm đấy.

] Hệ thống không phải nhiều lời nữa.
Lục Ngôn xuống sảnh lớn tầng 1, xác thương gia đã bốc mùi hôi thối, một số mảnh vụn dính trên tượng thạch cao như tơ nhện.
Ánh trăng màu đỏ ngoài cửa sổ đã bị mây che lấp hoàn toàn, không có lấy một tia sáng.

Kể cả khi nhìn được trong đêm thì Lục Ngôn quan sát vẫn rất tốn sức.
Thi thể của Uriel hãy còn bị treo giữa sảnh, không biết từ bao giờ y đã ngẩng đầu lên.
Hai hàng lệ máu chảy ra từ đôi mắt bị đinh đâm thủng của y.
Khung cảnh này vừa quỷ quái vừa hoang đường, vậy mà lại mê người đến bất ngờ.
Hệ thống bỗng lên tiếng: [ Nắm lấy lông vũ của Michael và tới gần Uriel đi.

Trên người y có đạo cụ cần thiết cho việc đánh BOSS.

Rất quan trọng.


Cực kỳ quan trọng! ]
Tiếng hệ thống nghiêm túc hơn hẳn bình thường.
Lục Ngôn sửng sốt, lục tìm mấy chiếc lông vũ màu vàng kim.
Rõ ràng không có lửa nhưng khi lấy chiếc lông vũ này ra nó lại tự bốc cháy.

Anh cầm lông vũ tiến tới gần Uriel.
Nửa người dưới như rễ cây của thiên sứ đã chui sâu xuống đất.
Lúc này Lục Ngôn mới phát hiện ra, khả năng phần da thịt còn sót lại của thương gia không héo rút vì tử vong, mà là bị rễ cây của Uriel hấp thụ.
Đối phương vẫn nhắm hai mắt, Lục Ngôn lại ôm nghi ngờ rằng y đã bắt đầu hô hấp.
Lông chim trong tay cháy thành quầng sáng, khi tới gần Uriel bỗng rút bớt một nửa.
Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Y sẽ không tự nhiên thành xác chết vùng dậy chứ?”
Uriel khiến anh thấy hơi sởn da gà, cá vua trong cơ thể cũng xao động không yên.
[ Tuy rằng cậu luôn là cá Koi ngược dòng nhưng tôi rất vui khi được nói với cậu rằng: Hiện tại thì chưa.

]
“Sau này sẽ thế sao?”
Hệ thống nói: [ Tôi cũng không biết tương lai ra sao.

Có điều nếu y sống dậy từ cõi chết thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan tới Cổ Sư.

]
Lục Ngôn nhớ ra trong thông tin hệ thống cung cấp lúc trước đúng thực có đoạn Cổ Sư theo cha ra nước ngoài từ khi còn rất nhỏ.
[ Được rồi, thời gian còn lại cho cậu không nhiều lắm.

Bảo bối của tôi à, đạo cụ ở trong miệng Uriel.

]
Rất không may, Lục Ngôn không biết bay, Uriel lại bị treo cao trên giá chữ thập.
Anh suy nghĩ một lúc.

Để không khinh nhờn di thể tiền bối, đành phải thiệt cho cá vua chút vậy.
Con trai cả ngoan vươn chiếc lưỡi siêu dài ra, quấn quanh đèn treo trên đầu một vòng, kéo anh lên.
Sau vài lần tiến hóa, lưỡi cá vua đã đủ dài, chứ như trước thì chỉ bò được lên giá chữ thập thôi.
Cảnh này trông quá kỳ dị, may là ngoài hệ thống ra không còn ai khác thấy nữa.
Lục Ngôn dịch chuyển vị trí một chút, tay còn lại chạm vào môi Uriel.
Mặc dù đã chết từ lâu, khuôn mặt đã hóp không ra hình người nhưng xem từ tướng xương thì chắc hẳn mặt mũi Uriel rất xuất sắc.
Lục Ngôn cạy mở đôi môi tái nhợt của y.
Một cây thánh giá nhỏ màu vàng kim cắm xuyên qua lưỡi Uriel.
[ Ở phương Tây, cây thánh giá có tác dụng như kiếm gỗ đào, thêm vào với ngụ ý trấn yểm tà ma.

Dĩ nhiên đây cũng là mê tín.

Có điều cây thánh giá trước mặt cậu quả thực có thể trấn áp một số thứ thật.

]
[ Nó là một khúc xương tay, được một con tàu biển vớt từ trong biển ra vào rất nhiều năm về trước.

]
“Xương tay của ai?” Lục Ngôn hỏi.
Hệ thống cố ép vào khuôn khổ khoa học: [ Ai mà biết được, chắc là của người ngoài hành tinh.

]
Khi hệ thống không muốn nói, Lục Ngôn biết rõ mình sẽ không hỏi được thứ gì.
Anh rút cây thánh giá này khỏi miệng Uriel.

Máu đen túa ra, bắn ướt đầu ngón tay anh.
Lục Ngôn quay về mặt đất, lông vũ Michael cho đã ảm đạm, sau khi lập lòe vài cái thì lụi tắt hoàn toàn.
Lông vũ vàng kim cháy thành tro tàn.
May mà Uriel trước mắt không thành xác chết vùng dậy thật.
Lục Ngôn đặt cây thánh giá và thuốc an thần vào chung chỗ, hít sâu một hơi, đi xuống tầng hầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.