Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 29


Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 29


Chuyển ngữ: Trầm Yên
………………………………………………..!
[ Phẫu thuật nhổ trồng thiên phú…!Tôi thà rằng gọi là phẫu thuật lập tức đầu thai.

]
[ Phẫu thuật quyên tặng theo hướng lập tức đầu thai.

]
Ngay cả vật ô nhiễm tách vật phẩm đặc biệt xong cũng rơi vào trạng thái yếu ớt cùng cực, càng miễn bàn đến tách thiên phú ra khỏi cơ thể nhân loại.

Lục Ngôn vẫn nhớ rõ, ngày đầu tiên mình thức tỉnh thiên phú, khi Lâm Tư Nam dẫn theo nhân viên công tác tới cửa, hệ thống từng nói với anh rằng tuyệt đối đừng nên vào viện nghiên cứu.

Có 3 ban ngành liên quan tới Thiên Khải Giả, trong đó viện nghiên cứu có thể nói là sự tồn tại thần bí nhất.

Mặc dù không công khai ra bên ngoài, nhưng không một ai phủ nhận cống hiến của viện nghiên cứu.

Từ đạo cụ, thuốc đặc hiệu đến thiết bị kiểm tra đo lường mà trung tâm phòng chống cung cấp cho mỗi Thiên Khải Giả đều không thể thiếu sự cần cù vất vả trả giá, nghiên cứu ngày tiếp nối đêm của các viện nghiên cứu.

Tựa một con dao.

Bản thân nó vốn vô hại, chỉ phải xem người cầm dao muốn giết người hay cứu người thôi.

Vậy nên Lục Ngôn thản nhiên nói: “Tôi chấp nhận sửa đổi hồ sơ, nhưng tôi không muốn chấp nhận phẫu thuật nhổ trồng thiên phú.”
Là một nhân viên hậu cầu kinh nghiệm phong phú, chủ nhiệm Lý trả lời rất xuôi tai: “Được.

Tổng bộ cũng suy tính đến trường hợp ngài không chấp nhận phẫu thuật nhổ trồng thiên phú.

Một khi đã vậy, thiên phú được ghi trên hồ sơ của ngài sẽ đăng ký thành Báo Động Trước và Câu Thông Vượt Giống Loài, ngài thấy thế nào?”
Câu Thông Vượt Giống Loài là tình báo mà Trinh Thám và Đường Tầm An báo cáo về trung tâm.

Có điều tính thực dụng của loại thiên phú này không cao, không thuộc tiêu chuẩn tuyển chọn của bộ Hành Động Đặc Biệt.

Thiên phú Báo Động Trước xếp hạng 501 trong bảng tuần hoàn danh sách, vừa hay là thiên phú nhiều người thức tỉnh nhất.

Huống hồ thứ đồ chơi này chỉ được mã ngoài, rất tiện phát huy.

Dù sao cũng không ai trông cậy vào một Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ có thể giết bao nhiêu vật ô nhiễm.

Lục Ngôn cảm thấy có thể.

Chủ nhiệm Lý nói: “Được.

Ngoài ra viện nghiên cứu đã xem qua bản báo cáo nhiệm vụ ngài viết lúc trước, cho rằng giá trị của nó cực kỳ cao, vì vậy đã đặc biệt chi trả 100 điểm cống hiến khen thưởng tình báo.”
Lục Ngôn không nghĩ tới điều này.

Sau khi rời khỏi văn phòng chủ nhiệm, Lục Ngôn đi tới trung tâm kiểm tra sức khỏe, đổi mới chứng nhận công tác của mình.


“Giá trị ngưỡng linh lực 1450.

Chúc mừng ngài Lục đã trở thành Thiên Khải Giả cấp E.

Chúng tôi sẽ lập tức đổi mới chứng nhận công tác cho ngài ngay.”
Cấp E: Giá trị ngưỡng linh lực 500-1500.

Lúc trước Lục Ngôn ở tầng chót F.

Không ngờ từ khi thức tỉnh tới giờ chẳng qua mới hơn một tháng mà đã gần chạm tới ngưỡng cửa cấp D.

Chỉ là những phó bản anh từng vượt qua đổi thành bất kỳ Thiên Khải Giả nào cùng trình độ đều là đường chết.

Trước giờ nguy hiểm luôn tồn tại cùng kỳ ngộ, Lục Ngôn không hề oán hận câu nào.

Sau khi đổi mới cấp bậc, tiền lương được lĩnh mỗi tháng càng nhiều hơn.

Lục Ngôn đến bộ phận hậu cần lĩnh thuốc đặc hiệu tháng này, 3 viên.

Đồng thời tiện tay cầm sách tuyên truyền trên bàn lên.

Nhân viên công tác nhìn lướt qua chứng nhận công tác hơi khác trên ngực anh, mỉm cười nói: “Chào ngài ạ, thưa ngài, đây là đạo cụ linh năng trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố K mới nhập về kho, cùng với đó là danh sách đổi điểm cống hiến.”
1 điểm cống hiến đổi được 10.000*(~35 triệu) tiền mặt, 100 điểm cống hiến đổi được 1 thuốc đặc hiệu cấp D.

Lục Ngôn lấy thuốc vừa lĩnh được ra, thử đối chiếu với ảnh chụp, giống nhau như đúc.

Dựa vào cách nói trên sách tuyên truyền, chuyện mỗi tháng tổng bộ đầu tư vào Thiên Khải Giả bình quân khoảng ngàn vạn*(~vài trăm tỷ) cũng không phải nói đùa.

Lục Ngôn tiếp tục lật sang trang thứ hai.

Vũ khí linh năng cấp F có giá trung bình khoảng 100.

Vật phẩm hệ Chữa Khỏi cấp F có giá trung bình khoảng 300.

Trang 1 sách tuyên truyền là một đạo cụ linh năng cấp B.

Đây là một cây cung màu bạc cực kỳ đẹp, tên Kinh Mộng.

Giới thiệu: Đạo cụ linh năng cấp B.

Mũi tên bắn trúng kẻ địch sẽ phát huy hiệu quả, gây mất tập trung, đi kèm với giảm sát thương.

Giá: 30.000 điểm cống hiến
Lục Ngôn vốn vì chữa bệnh cho Chu Khải Minh mà kiếm được thù lao hơn 6000 điểm cống hiến, tiếc rằng chưa kịp cầm ấm tay đã phải đưa ra ngoài.

Hiện giờ thẻ của anh đang rơi vào tình trạng nghèo rớt mồng tơi, vì thế đành phải giả vờ không hứng thú, đặt quyển sách tuyên truyền xuống.

*

Đại hội huấn luyện cho Thiên Khải Giả mới gia nhập được cử hành tại thành phố A, thời gian 3 tháng, từ 1/4 đến 30/6.

Trong thời gian chờ tham gia huấn luyện, Lục Ngôn không có việc gì làm, lại bắt đầu thường trú tại bệnh viện làm phẫu thuật.

Sau khi thức tỉnh, vì cơ thể quá khỏe nên một ngày Lục Ngôn có thể thực hiện đến 7, 8 ca phẫu thuật lớn, khiến cho bác sĩ gây tê tăng ca đến nỗi chân cũng bắt đầu run.

Ngay cả các y tá trẻ ngày xưa luôn quây quần bên anh ríu ra ríu rít lúc này cũng đồng loạt biến sắc, sợ tới muốn bỏ của chạy lấy người.

Xét thấy biểu hiện xuất sắc của Lục Ngôn, anh thành công thăng chức trở thành bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố K.

Điều này không hợp với nguyên tắc, nhưng lại hợp lý.

Có bác sĩ trẻ tuổi không rõ nguyên nhân, cực kỳ không thức thời mà tỏ ra không hài lòng về chuyện này, nhưng lại bị viện trưởng một tay ép xuống.

Nực cười, công việc chính của người ta nào phải bác sĩ, đảm đương chức chủ nhiệm thì đã sao!
Nhưng Lục Ngôn còn chưa kịp nghe tôn xưng “Chủ nhiệm Lục” được mấy ngày, đã bị buộc phải đi nhờ xe của Chu Khải Minh tới thành phố A trước.

Vé máy bay đã được tổng bộ đặt giúp, khoang hạng nhất.

Chu Khải Minh lái chiếc xe Rolls-Royce màu bạc tới cổng bệnh viện đón Lục Ngôn tan làm.

Anh ta đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, trông chẳng khác gì cậu trai nhà giàu sắp sửa tới vũ trường, trên ghế phụ còn có một cuộn cờ thi đua màu đỏ rực.

Nhìn thấy Lục Ngôn ra, Chu Khải Minh xuống xe, mở cờ thi đua ra, rung rung, trên mặt tràn đầy hưng phấn: “Tôi đã tìm hiểu qua rồi bác sĩ Lục.

Nghe nói bác sĩ các ngài không thích gì khác, chỉ thích cái này.

Ngài thích không?”
Lục Ngôn nhìn lướt qua cờ thi đua, bên trên viết hai hàng chữ to:
─── Phụ Khoa Thánh Thủ, Y Giả Nhân Tâm.

─── Bệnh nhân Chu Khải Minh tặng bác sĩ Lục Ngôn bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố K.

Hệ thống không nhịn nổi: [ Phụt.

]
Lục Ngôn đột nhiên đau đầu: “…!Anh đang sợ người ta không biết mình từng mang thai sao?”
Giây phút đó, Chu Khải Minh thấy trên đỉnh đầu Lục Ngôn nhảy ra một hàng chữ rõ ràng:
[ Độ thiện cảm -1 ]
Đúng vậy, bởi vì thiên phú Thế Giới Hư Cấu này nên tất cả mọi thứ xung quanh trong mắt Chu Khải Minh đều có thể được cụ thể hóa.

Danh hiệu trên đỉnh đầu Lục Ngôn cũng thay đổi.

Lúc trước là “Bác Sĩ Hoa Ăn Thịt Người”, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, không hiểu sao đã biến thành “Khát Máu Cuồng Giết Cá”.

Lục Ngôn tịch thu cờ thi đua, không thể mất mặt như vậy được.


Anh ngồi xuống ghế phụ, Chu Khải Minh giẫm chân ga, siêu xe chạy thẳng từ bệnh viện tới sân bay.

Chu Khải Minh nói: “Tôi chưa từng gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, mất tự do.

Nhưng tôi ủng hộ bác sĩ Lục gia nhập.

Trở thành công chức nhà nước khá ổn, có điều kiện bảo đảm tối thiểu.

Sinh hoạt cũng được bảo đảm.

Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều giống tôi, là phú nhất đại gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.”
Hệ thống: [ Anh ta xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng cũng do trung tâm phòng chống tìm người tài trợ, miễn cho đầu tư thất bại mà trả thù xã hội.

]
Chu Khải Minh: “Thiên phú của tôi xếp hạng 39 trong danh sách.

Xem như thuộc top các thiên phú cấp cao.

Mấy năm nay không tham gia huấn luyện gì, nhưng giá trị ngưỡng linh lực vẫn tăng tới hơn 7000.

Tôi cảm thấy tôi còn khá đáng tin cậy, bác sĩ Lục à.”
Lục Ngôn nghe tai phải ra tai trái: “Ừm.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy tới sân bay.

Lục Ngôn xuống xe, đang chuẩn bị đi lấy vé máy bay lại chợt thấy Chu Khải Minh mở cốp xe, lấy một bó hoa hồng đỏ tươi từ trong đó ra.

Chu Khải Minh đậm tình chân thành nói: “Chúng ta cũng coi như từng đồng sinh cộng tử.

Tôi nói thẳng đây bác sĩ Lục, cậu là người duy nhất từng khiến lòng tôi rung động trong suốt bốn mươi năm cuộc đời này.”
Trời rất xanh, ánh mặt trời rất ấm áp.

Chu Khải Minh rất tuấn tú, điều kiện cũng có vẻ ổn.

Lục Ngôn nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Có biện pháp gì lễ phép từ chối không?”
Mặc dù Lục Ngôn luôn nói với người ngoài rằng mình là người đồng tính, nhưng thật ra anh càng giống người vô tính hơn.

Hứng thú của anh với đại thể lão sư*(xác chết được quyên tặng) còn vượt xa người sống.

Vì thế Lục Ngôn nhận lấy hoa hồng, mỉm cười nói: “Ngài Chu, anh là người tốt, nhưng tôi là 0.”
Không khí thoáng trở nên xấu hổ.

Suốt dọc đường, không thấy Chu Khải Minh nói tiếp với Lục Ngôn câu nào nữa.

Chỗ ngồi tại khoang hạng nhất của cả hai cách khá xa nhau, Lục Ngôn trơ mắt nhìn Chu Khải Minh gọi 3 ly Whiskey, mượn rượu giải sầu trên máy bay.

Lục Ngôn suy nghĩ, sau đó đeo bịt mắt, bắt đầu nằm xuống ngủ.

Vừa chìm vào giấc ngủ không lâu, anh lại bị một trận rung lắc dữ dội đánh thức.

Trên đầu là tiếng cơ trưởng thông báo bằng giọng hơi hoảng: “Trên đường bay, chúng ta bất ngờ gặp phải thời tiết mưa bão sấm chớp cực đoan.

Máy bay chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp xuống khu vực gần đây, xin hành khách đừng hoảng sợ, thắt chặt dây an toàn –”
Lục Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Mây đen tụ thành bức tường như muốn ép vỡ.

Những đám mây đen sì tựa mực nước, thỉnh thoảng còn thấp thoáng vài tia sét tím cạnh mây.

Nếu chỉ như thế thôi thì Lục Ngôn cũng không lo lắng.

Nghe nói cơ trưởng đến từ dân tộc chiến đấu, nói vậy loại thời tiết cực đoan này chỉ là trường hợp nhỏ.

Điều thật sự khiến Lục Ngôn cảm thấy lo lắng chính là trị số đang không ngừng tăng lên trên đồng hồ kiểm tra đo lường anh đeo.

Giá trị ô nhiễm: 2000.

Hệ thống buồn bã nói: [ Đàn chim biến dị, vốn là một đám chim nhạn, giờ gọi là chim sét.

Vật ô nhiễm cấp E, thường xuất hiện thành đàn.

]
[ Chúng di chuyển trên đường.

Máy bay của cậu tình cờ đụng phải.

]
[ Nói thật này, hệ thống kiến nghị ký chủ bớt ra ngoài hơn đi.

Mỗi lần xa nhà kiểu gì cũng khởi động buff tai bay vạ gió.

]
“Động vật cũng biến dị?”
[ Động vật cũng là sinh vật, vì sao không thể biến dị? Ngoại trừ động vật còn có cả thực vật.

Chỉ cần có sinh mệnh thì đều có thể.

Đặc biệt là mấy con trong biển…!Chúng nó đáng sợ hơn vật ô nhiễm do nhân loại biến thành nhiều.

]
[ Biến dị trên mặt đất bắt đầu từ trăm năm trước, nhưng biến dị trong biển đã giằng co suốt mấy trăm năm…!]
Lục Ngôn không quan tâm lời khuyên tiếp viên hàng không, cởi dây an toàn xuống, đi tới bên cạnh Chu Khải Minh.

“Chu Khải Minh.” Lục Ngôn lay tỉnh anh ta: “Tỉnh tỉnh, có vật ô nhiễm.”
Bởi vì máy bay rung lắc, đôi tay của Lục Ngôn gần như chống trước người Chu Khải Minh, cực kỳ giống thế áp tường.

Ánh mắt Chu Khải Minh mông lung, vẫn chưa hồi hồn từ cơn say, rưng rưng nói: “Bác sĩ Lục…!cậu đẹp trai quá…!Tôi nghĩ thông suốt rồi…!Tôi sẵn sàng vì yêu làm 1.”
Trong giây phút đó, Lục Ngôn rất muốn hất một bình nước lên mặt anh ta, để anh ta tỉnh tỉnh táo táo lại.

………………………………………………..!
Tác giả có lời muốn nói:
Phân chia cấp bậc Thiên Khải Giả/Vật ô nhiễm:
1) Cấp F: 0-500
2) Cấp E: 500-1500
3) Cấp D: 1500-2500
4) Cấp C: 2500-5000
5) Cấp B: 5000-8000
6) Cấp A: 8000-10000
7) Cấp S: 10000+.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.