Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 21
Tỉnh Phủ Lăng nằm ngay sát tỉnh của Lục Ngôn, thuộc vùng duyên hải, kinh tế phát đạt.
Vì vậy khi xe RV đang rẽ trái rẽ phải leo lên núi, Chu Khải Minh vừa nôn khan vào túi nilon vừa nói: “Chỗ này còn thiếu thốn hơn cả những thôn nghèo ở quê nhà Ba Thục của chúng tôi.
Đây thật sự là thôn làng tỉnh Phủ Lăng sau?”
Anh ta sắp bị xóc nảy đến ọe ra rồi.
May mà không ăn cơm nên không nôn ra thứ gì.
Lái xe từ thành phố K tới đây mất 7 tiếng đồng hồ.
5 tiếng trước, đồng hồ kiểm tra đo lường trên tay hiển thị anh đã rời khỏi thành phố K, Tô Phù Phong nhắn tin riêng hỏi anh ra khỏi tỉnh làm gì.
Lục Ngôn đáp lại câu: Du lịch.
Thật ra anh không có ý định tắt định vị GPS, đề phòng gặp bất trắc, Lục Ngôn còn cần trông cậy vào trung tâm phòng chống nể tình anh là hệ Chữa Khỏi, ra tay cứu giúp đôi chút.
Theo sự tăng lên của độ cao so với mặt biển, xung quanh bắt đầu xuất hiện một tầng sương mù màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường, nhiệt độ cũng giảm hẳn.
Ven đường đều là thôn trang bỏ hoang, thấp thoáng hiện ra quá khứ thịnh vượng.
Độ ẩm không khí tăng dần, hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.
Lục Ngôn lại thích cảm giác như vậy, anh tới nơi này hệt như được về nhà.
Từ khi cộng sinh với cá vua, anh bắt đầu thích những ngày mưa.
Chu Khải Minh nghi ngờ mình uống nước ở nơi này nên mới mang thai, bởi vậy trước khi đi anh ta đã chuẩn bị sẵn xe RV hai tầng.
Có thể nhóm lửa nấu cơm ngay trong xe, thậm chí còn bố trí cả sô pha và TV.
May mắn, dù đường núi gập ghềnh nhưng không đến mức quá nhỏ hẹp, bằng không lại phải tốn thời gian lo lắng sẽ bị lật xe.
Trần Thập Nhị ngồi đằng trước bỗng nổi giận quăng bụp điện thoại đi: “Mẹ nó! Không có sóng, tôi còn đang đánh hạng mà!”
Căn cứ theo lời Chu Khải Minh, mức độ ô nhiễm đo lường được không cao.
Xuất phát từ lòng tự tin mãnh liệt với khả năng của mình, lần trước anh ta đã một mình tới đấy.
Tìm nửa ngày trời, không những không tìm thấy nguồn ô nhiễm, ngược lại bản thân còn mang thai, khiến anh sợ tới mức phải chạy trốn suốt đêm.
Về phần vì sao lại nhận nhiệm vụ nhìn qua không chút nguy hiểm này, Chu Khải Minh ấp úng hồi lâu, cuối cùng bị Trần Thập Nhị vạch trần không chút lưu tình: “Cãi nhau với người ta trên diễn đàn.
Trước kia thiếp này được phát bởi một chủ lầu ẩn danh, nói hiện tại ranh giới ô nhiễm không được phân chia nghiêm túc cẩn thận, chỉ chia dựa vào lực sát thương thì không phù hợp.
Trên thực tế có những khu ô nhiễm chỉ màu trắng nhưng ngay cả Thiên Khải Giả cấp B cũng không giải quyết được.”
“Sau đó ông chủ không tin lời tà môn này nên đã nhắn tin battle với gã.
Cuối cùng đối phương ném ra địa chỉ hồ Long Nữ.” Trinh Thám nói.
Trinh Thám đang phụ trách lái xe chính là thư ký của Chu Khải Minh, tính tình rất ổn trọng, nhưng anh ta lại thuộc về hệ Phụ Trợ trăm phần trăm, thiên phú Mai Phục và Phản Trinh Sát.
Nghe nói trước kia anh ta từng là gián điệp thương mại, sức chiến đấu chỉ bằng 0,5 Lục Ngôn.
Tâm trạng Chu Khải Minh nặng nề: “Tôi cảm thấy có lẽ mình bị ma quỷ ám.
800 năm không lên diễn đàn, vừa online đã nhìn thấy một cái thiệp liệt não, đúng lúc tôi cấp B, đúng lúc tôi đang rảnh rỗi như vậy.”
Do đường dài, lái xe lâu nên Lục Ngôn đã nấu cơm trên xe luôn, hầm thịt dê và xào trứng với hành.
Thịt dê là thịt dê núi được vận chuyển từ thảo nguyên Bình Hòa tới, rất thơm.
Ba người ngồi ăn hệt như ba con heo nhỏ.
Trần Thập Nhị lệ nóng quanh tròng: “Ngon quá đi mất.
Vị giác của tôi bị thoái hóa, đã bảy, tám năm nay chưa biết vị muối.
Ăn được bữa cơm này rồi, tôi chết cũng không luyến tiếc!”
Trinh Thám ngăn không cho anh ta lập ra flag khủng bố như vậy.
(Lập flag: nói hoặc làm ra điều gì đó mang tính dự báo, khởi động sự kiện mấu chốt.)
*
Bốn giờ chiều, xe RV cuối cùng cũng chạy tới thôn nhỏ Long Nữ.
Địa hình ở nơi này rất đặc biệt.
Thôn Long Nữ nằm dưới một vực sâu, bốn bề bao quanh bởi núi cao, là một nơi vô cùng hẻo lánh.
Ở trung tâm có một hồ nước phẳng lặng trong veo, khi ánh nắng chiếu xuống, sóng nước long lanh, xa hoa lộng lẫy.
Nhà cửa trong thôn đều được xây từ gạch, cao khoảng hai đến ba tầng.
Quan sát ven đường còn thấy vài chiếc Mercedes-Benzes đã hỏng từ lâu, xem ra ít nhất thì người trong thôn không đến nỗi không có khả năng tài chính.
Trên đường vắng tanh không bóng người, nếu không phải thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng chó sủa thì chẳng khác gì một cái thôn hoang vắng.
Ngũ giác của Lục Ngôn rất nhạy bén, anh cảm nhận được có người đang quan sát bọn họ qua cửa sổ.
Vừa ngẩng đầu liền thấy toàn bộ đều là những người đàn ông kỳ lạ, tuổi tác khác nhau.
Trần Thập Nhị lấy dụng cụ ra, bắt đầu kiểm tra đo lường.
Độ ô nhiễm: 30.
Ngay cả người ếch mới bệnh biến thì độ ô nhiễm cũng phải đạt đến 100, trị số này quả thực thấp đến nỗi người ta không thể sinh lòng cảnh giác.
“Lần trước tôi tới cũng như vậy.” Chu Khải Minh xuống xe, hít thở không khí tươi mát: “Hình như người nơi này đều không quá thích ra ngoài gặp người khác vì đang mang thai.
Thêm cả tiền giấy không được lưu thông, tính bài ngoại cũng cực cao nên tôi chỉ có thể nhờ thiên phú sửa chữa ký ức của vài người dân trong thôn, lúc này mới có chỗ để ở.”
Chu Khải Minh là Thiên Khải Giả hệ Đặc Thù.
Thiên phú của anh ta tên “Thế Giới Hư Cấu”, xếp hạng 39.
Ở trong đầu Chu Khải Minh, thế giới hiện thực là một trò chơi RPG*(Role Playing Games – Game Nhập Vai) đồ sộ, tất cả mọi người đều là nhân vật trong trò chơi, bao gồm cả chính mình.
Thiên phú của Chu Khải Minh có thể tăng thêm giả thiết cho nhân vật trò chơi trong phạm vi năng lực.
Thành công hay thất bại thì còn tùy thuộc vào độ khó.
Tỷ như loại giả thiết “Chu Khải Minh là người trong thôn” trong đầu tất cả các thôn dân này thuộc loại rất dễ dàng.
Nhưng nếu đặt loại giả thiết “Chu Khải Minh sẽ không tử vong” cho chính mình, độ bệnh biến của anh ta sẽ lập tức bạo tạc đến mức vượt qua cả vật ô nhiễm.
Ở trong thế giới của Chu Khải Minh, Lục Ngôn hơi kỳ lạ chút.
Lấy Trần Thập Nhị làm ví dụ, trên đỉnh đầu anh ta hiện tên “Võ tăng – Trần Thập Nhị”, trên tên là danh hiệu “Truyền nhân Thiếu Lâm Tự”.
Như vậy dù mới gặp đối phương lần đầu thì Chu Khải Minh cũng có thể hiểu biết được đại khái một số thông tin.
Mà danh hiệu của Lục Ngôn lại là “Bác sĩ hoa ăn thịt người”, khiến anh ta thấy hơi khó hiểu.
Chu Khải Minh cũng được coi như người từng chịu khổ, nhưng môi trường ở trọ tại thôn Long Nữ thật sự quá kém.
Bởi vì hơi ẩm dày, vĩ độ thấp nên dưới chiếu toàn là bò sát, giáp xác, giáp mềm, đủ cả.
Đây cũng là nguyên nhân anh ta kiên quyết phải lái xe RV.
Lục Ngôn hỏi thẳng: “Nguồn ô nhiễm ở đâu?”
Hệ thống cười khẽ: [ Đáy hồ.
Nhưng tôi không đề nghị cậu đi tặng đồ ăn luôn, dạo trong thôn trước đã.
Tôi sẽ cho cậu một số nhắc nhở.
]
Lục Ngôn cảm thấy chỗ không đáng tin của hệ thống chính là đây, nói chuyện chẳng khác gì một người ra câu đố.
Nó không hề có ý đồ hại Lục Ngôn, thậm chí còn cung cấp thêm được rất nhiều trợ giúp tất yếu.
Nhưng Lục Ngôn có linh cảm rằng dù bản thân chết thì hệ thống vẫn sẽ tìm được ký chủ tiếp theo.
Khả năng hơi phiền phức, nhưng anh cũng không phải lựa chọn duy nhất.
Giống như Lục Gia Hòa thông qua Tường Oán Niệm mà được “Vật nào đó” lựa chọn.
Khi Lục Ngôn đưa ra ý kiến muốn tới xem thử, Chu Khải Minh vì nghĩa quên thân lựa chọn đồng hành cùng anh.
Thôn không lớn, đi từ đầu thôn tới cuối thôn chưa tới hai mươi phút.
Đi lên phía trước chính là hồ Long Nữ.
Lục Ngôn phát hiện ra một điều, đó chính là trong mỗi nhà mỗi hộ mỗi đình viện đều có một chiếc giếng nhỏ.
Đây không phải giếng bình thường, rất nhiều dây xích sắt đã rỉ sét rủ vào trong giếng, lọt xuống chỗ sâu dưới đáy.
Giếng này được gọi là “Tỏa Long Tỉnh của Vua Vũ”
*(Tác giả lấy ý tưởng từ giếng Tỏa Long của vua Vũ nhà Nhạ)
Anh đi vào đình viện nửa mở, nơi mà cỏ hoang đã mọc thành cụm, cẩn thận quan sát một lát.
Thời gian xây dựng được khắc ở mặt tiền của giếng là ngày 1/9/2101.
“Theo truyền thuyết, loại giếng này được xây dựng để trấn áp những giao long gây ra hồng thủy.” Lục Ngôn nói: “Bây giờ thủy điện rất tiện lợi, chẳng còn mấy người đào giếng nữa, huống gì Tỏa Long Tỉnh.
Không phải vì uống nước thì chắc chắn là đang trấn áp thứ gì đó.”
“Mấy lời quỷ thần đều vô căn cứ.
Tôi cho rằng từ hai mươi năm trước nơi này đã bị ô nhiễm, xuất hiện dị biến.”
Chu Khải Minh gật đầu: “Cậu nói có lý.”
Cửa phòng luôn đóng chặt lúc này chợt hé mở.
Một người đàn ông mặt mũi đen sì nhìn bọn họ qua khe cửa, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Các người là ai? Đang làm gì?!”
Lục Ngôn rút chứng nhận công tác của trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm ra: “Tôi là nhân viên công tác tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm, nhận được báo cáo từ người dân nói ở nơi này của các anh xuất hiện bệnh ô nhiễm có tính lây nhiễm.
Chúng tôi tới điều tra qua tình hình.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh và kiên quyết, có sức thuyết phục không thể giải thích được.
Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn tràn ngập cảnh giác: “Không cần! Các người mau chạy đi! Đây chỉ vì muốn tốt cho các người thôi!”
Đôi mắt người đàn ông trung niên thoáng mê man, sau đó nổi giận đùng đùng mở to cửa, vung tay tát Chu Khải Minh một phát: “Không phải bảo mày đừng quay về sao! Mày còn trở lại làm gì! Cái thằng con bất hiếu này, có phải mày muốn tao tức chết hay không!?”
Chu Khải Minh: “……”
Anh ta hơi muốn tát trả, nhưng làm như vậy dễ bị “OOC”, đến lúc đó lại phải dùng năng lực một lần nữa, rất phiền phức.
Vì thế đành phải nhịn.
Người đàn ông trung niên tên Vương Kiến Quân.
Bụng y sưng lên một cách lạ thường, như một quả bóng cao su bất cứ lúc nào cũng có thể nứt vỡ.
Có những mạch máu màu tím đậm trên chiếc bụng xanh đen của y, dưới thành bụng nửa trong suốt không nhìn rõ bất cứ cơ quan hay xương cốt gì, ngập đầy chỉ toàn nước ối.
Thứ bên trong đã không còn là thai nhi mà giống đứa trẻ ba, bốn tuổi hơn.
Cơ thể của đứa trẻ này rất khác cơ thể người, trông cứ như một con khỉ dưới nước.
“Ba ơi.” Chu Khải Minh buồn bực nói: “Bụng của ba bị sao thế? Càng ngày càng lớn hơn.”
Vương Kiến Quân nhìn giếng Tỏa Long: “Đừng nhắc nữa, vào trước đi.”
Con trai mấy năm không gặp vất vả lắm mới trở về, tuy nó làm trái lời mình nhưng Vương Kiến Quân vẫn rất vui mừng.
Y lấy một bình rượu Phi Thiên Mao Đài 82 năm ra, bóc hai đĩa đậu phộng làm đồ nhắm, mở ngọn đèn mờ lên.
“Trưởng thôn nói đây đều là báo ứng…” Uống xong vài chén rượu, mặt Vương Kiến Quân đỏ ửng lạ thường, lão lệ tung hoành: “Lúc trước kiếm tiền tế Long Nữ không chuyên tâm, quên mất Long Nữ, thế nên đây đều là báo ứng.
Những người ra khỏi thôn kiếm tiền đều không trở về, họ chết cả rồi.
Chết cả nhà.
Ba để mày đọc sách ở ngoài, bao giờ hết cách lắm hãy về, sao mày còn muốn về đây làm gì!”
“Bác ơi, tế Long Nữ là gì vậy ạ?” Lục Ngôn nhanh nhạy bắt được từ khóa quan trọng.
Vương Kiến Quân lau nước mắt trên mặt: “Thôn Long Nữ nằm ở nơi quá hẻo lánh, nghèo mãi nghèo.
Hai mươi năm trước có một thầy phong thủy đi ngang qua đây, nói rằng xem thấy chỗ chúng tôi là một nơi thịnh vượng, đến giờ vẫn nghèo là do lúc trước Đại Vũ trị thủy đã khóa Long Nữ dưới đáy hồ, Long Nữ có oán khí.
Chỉ cần hàng năm hiến tế gia súc là có thể đại phú đại quý.”
“Sau đó mọi người đều tế Long Nữ, ra khỏi núi chưa tới mấy tháng gia tài đã bạc triệu.
Ba cũng dọn ra ngoài với mẹ mày, sinh mày ở ngoài.
Trong 5 năm, người trong thôn đi sạch ráo, kiếm được tiền rồi không ai trở lại nữa.
Kết quả là bắt đầu từ 10 năm trước, hàng năm đều có người trong thôn chết, tất cả đều bị chết đuối…!Lúc này mọi người mới nhận ra điều không đúng.
Trưởng thôn kể rằng Long Nữ báo mộng, nói chúng ta không tuân thủ lời hứa.
Lúc này những người còn sống sót mới quay về thôn Long Nữ.”
“Ban đầu mọi người còn vừa nói vừa cười về chuyện này.
Kết quả không tới hai năm, tất cả những người quay về đều mang thai.
Mày thấy chuyện này có quái lạ không? Có người muốn ra ngoài khám bệnh lại gặp quỷ đánh tường, lái xe ba ngày liền cũng không ra được!”
“Về sau người kia kể lại rằng mỗi khi muốn rời khỏi núi, không biết vì sao đều sẽ trở về hồ Long Nữ, ở hồ còn có một đám phụ nữ đang cười.”
Nói tới đây, sắc mặt ông ta xám xịt dữ tợn, như thấy thứ gì cực kỳ khủng bố.
Chu Khải Minh nhíu mày lại.
Anh ta là Thiên Khải Giả, hoàn toàn không tin những điều quỷ quái này.
Cho dù xảy ra chuyện không khoa học nào thì hơn nửa cũng là do nguồn ô nhiễm quấy phá mà thôi.
Dĩ nhiên người thường không hề biết, ở đây không có tín hiệu, lại chịu áp lực cao trong thời gian dài, không điên đã là tốt lắm rồi.
Chu Khải Minh nhỏ giọng nói với Lục Ngôn: “Tôi cảm thấy thứ gọi là Long Nữ kia quá nửa chính là nguồn ô nhiễm.”
Hiển nhiên Lục Ngôn cũng hiểu rõ, nhưng bây giờ anh tò mò về một chuyện khác hơn.
“Chỉ có đàn ông mang thai sao?” Lục Ngôn nhìn quanh bốn phía, trong căn phòng này không có bất kỳ đồ dùng nào dành cho nữ, ngay cả giày ngoài cửa cũng đều là của nam: “Bác gái đâu ạ?”
Từ khi vào thôn này, Lục Ngôn chưa từng gặp một người phụ nữ nào.
Ngay cả chó sủa như điên ngoài đường cũng là con đực..