Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 157
Đảo Phù Không là một thành phố lơ lửng trên mây, không có vị trí cố định.
Rất nhiều năm về trước, tổng bộ đã từng thử định vị bằng vệ tinh, tiếc rằng không thu hoạch được gì.
Đến nay, vị trí của nó vẫn còn là một ẩn số.
Bao nhiêu năm trôi qua, lượng thông tin trung tâm phòng chống biết về đảo Phù Không vẫn rất ít ỏi.
Mọi người chỉ biết đảo chủ là một người chim sống khá khiêm tốn, bắt đầu hợp tác với Lò Sát Sinh từ hai mươi năm trước, tiến hành chuyển phát nhanh trong phạm vi toàn thế giới.
Nhân viên công tác tình cờ phát hiện ra hòn đảo nhỏ này vào mười mấy năm trước.
Ban đầu nó đột ngột xuất hiện trên bầu trời khu 3, có thể quan sát thấy bóng dáng chim bay xuyên qua tầng mây.
Mọi người cứ tưởng là ảo ảnh, mãi tới khi tổng bộ đo ra giá trị ô nhiễm rõ rệt ở đó.
Nhưng còn chưa kịp điều tra sâu hơn, vùng mây kia đã biến mất.
Lục Ngôn vừa lật giở tư liệu vừa chờ Tiểu Bính đo giá trị bệnh biến cho mình.
Tiểu Bính cảm thấy hết sức khó tin: “Ngài Đế Thính ơi, giá trị bệnh biến của ngài chẳng những không tăng mà còn giảm xuống.
Ngài làm thế nào vậy ạ?”
Lục Ngôn đáp: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Bây giờ anh không muốn nói thì cũng không ai ép được anh nói ra nguyên nhân.
Do đó, Tiểu Bính không dò hỏi nữa, tuy nhiên trông cậu ta có vẻ rất vui mừng, nói liên miên: “Trước kia tôi nghe được từ chỗ thầy Kỷ Văn rằng ngài sử dụng thiên phú quá độ khiến giá trị bệnh biến tăng vọt ngoài ý muốn… Chúng tôi đều vô cùng lo lắng.
Về sau hòm thư của tôi nhận được báo cáo phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm ngài gửi, tôi cứ tưởng ngài đang bàn giao chuyện hậu sự, vì thế đã khóc thầm rất lâu.”
Dẫu không nói ra nhưng thực tế Lục Ngôn lại là trụ cột tinh thần của rất nhiều người.
Ví dụ như chủ nhiệm Lý, nghiên cứu viên Bính, nhiệm vụ công việc của họ về cơ bản đều xoay quanh Lục Ngôn… Kể cả khi phản hồi từ Lục Ngôn lúc có lúc không.
Nhất thời Lục Ngôn không biết nói gì.
[ Ràng buộc giữa người và người quả là một thứ kỳ diệu.
Cậu sẽ chịu trách nhiệm với nhóm Tiểu Bính đúng không? ]
Anh không trả lời.
Bởi lần này Lục Ngôn không định che giấu giá trị ngưỡng linh lực của mình nên ngay ngày hôm đó, diễn đàn Thiên Khải lại bị spam bài đăng chủ đề về anh.
【 Sốc! 】Bạo Quân khó giữ nổi vị trí top 1! (Hot )
Chủ topic: Nghe nói hôm nay Đế Thính đo giá trị ngưỡng linh lực ở trung tâm phòng chống mà khiến máy kiểm tra hạn mức tối đa mười bảy nghìn nổ luôn???
Lầu 1: Cảm ơn đã mời, tôi ở hiện trường, là sự thật đấy.
Ngay cả Đế Thích Thiên cũng ngu người.
Lầu 2: Tuy không hiểu nổi nhưng tôi cũng rúng động.
Hắn thành Thiên Khải Giả mới 1 năm thôi đúng không?
Lầu 3: Mười bảy nghìn là khái niệm gì??? Tôi mới có 700.
Lầu 4: Lần trước Bạo Quân đo ra giá trị ngưỡng linh lực 13.000.
Tôi tuyên bố: Bạo Quân thoái vị, Đế Hoàng lên ngôi.
……
……
Lục Ngôn không để ý việc mình gây ra xôn xao.
Anh dẫn theo phụ tá lên đường.
Hệ thống cung cấp vị trí của đảo Phù Không.
Thành phố này được thành lập tại đảo nhỏ trên đám mây, hiện giờ đang trôi đến chỗ giáp ranh giữa khu 3 và khu 4.
Đế Thích Thiên ngồi trong chuyên cơ của Lục Ngôn thấp thỏm không yên, bàn chân lơ lửng tại không trung.
Y hỏi: “Tại sao cậu lại muốn tới đảo Phù Không vậy?”
Đôi mắt màu bạc của Lục Ngôn bình thản dõi trông ra ngoài cửa sổ: “Lấy thứ thuộc về tôi.”
Năm xưa, tín đồ Hội Biển Sâu mổ lấy mất bảy trứng cá trong cơ thể anh, kết thúc sớm quá trình thai nghén Thần.
Theo như lời em trai, thay vì hỏi hắn là ai, chi bằng hỏi Lục Ngôn là ai.
Tới tận bây giờ, Lục Ngôn vẫn không biết bản thân là gì.
Có lẽ anh vốn nên là một vật chứa vô tri không lo, nhưng vì biến cố, vật chứa trưởng thành như con người.
Cuối cùng đắp nặn thành nhân cách “Lục Ngôn” này.
Đảo Phù Không có bộ phận cơ thể cuối cùng của anh.
*
Máy bay bay mười tiếng đồng hồ mới tới điểm đích.
Khu 3 nằm ở vùng vĩ độ hơi cao, gần biển, nhiều thảo nguyên.
Phía trên đồng cỏ mênh mang có một đám mây khổng lồ đang lơ lửng che rợp mặt đất.
Đám mây này khi gần khi xa mặt đất, còn thay đổi hình dạng theo gió.
Nếu không kiểm đo, ắt hẳn tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là một đám mây bình thường.
Cửa khoang máy bay trực thăng mở, Đế Thích Thiên làm tấm gương tốt, trở thành người đầu tiên lướt ra khỏi máy bay.
【 Thiên phú 175 – Phù Không 】này không tiêu hao nhiều năng lượng của bản thân.
Thành ra hầu như lúc nào Đế Thích Thiên cũng trong trạng thái đang sử dụng nó.
Y có ba đầu sáu tay, gánh hoa sen trên lưng, cơ thể nặng hơn người khác tưởng.
Nếu y không di chuyển bằng cách bay thì cơ thể sẽ nặng đủ để ép vỡ xương đùi y.
Đế Thích Thiên lơ lửng ổn định giữa không trung, vẫy tay với Lục Ngôn: “Ra được rồi, cậu đừng lo.”
Xét đến tính an toàn, Lục Ngôn đeo theo cả dù nhảy.
Hệ thống nói anh không ngã chết được ở độ cao này, có điều ngã xuống vẫn sẽ đau.
Lục Ngôn thử bước một bước ra.
Gió lùa tới, vén lọn tóc của anh lên.
Anh đứng giữa không trung không khác gì đứng trên mặt đất.
Lục Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, bên dưới là thảo nguyên mênh mông vô bờ, cừu tụ tập thành đàn lăn qua lăn lại trên thảm cỏ như những cục kẹo bông trắng.
May mắn là anh không sợ độ cao.
Đế Thích Thiên nói: “Nhưng mà cậu xác định đảo Phù Không ở đây thật chứ? Này là tin mới của trung tâm phòng chống các cậu sao? Tôi ở khu 5 còn chưa nghe bao giờ.”
Lục Ngôn không muốn giải thích mấy: “Đúng vậy.”
Cánh tay thừa của Đế Thích Thiên không nghe lời cào về phía lưng, moi mấy hạt sen bên trong ra.
“Ngại quá bác sĩ Lục, lưng hơi ngứa.”
Tuân thủ nguyên tắc tận dụng mọi phế thải, mấy hạt sen này bị y coi thành thức ăn chăn nuôi, đút cho hai cái đầu khác trên cổ.
Tiếng sấm vang loáng thoáng trong tầng mây yên ả trước mặt.
Trong thần thoại, Đế Thích Thiên là thần sấm sét và chiến tranh.
Vì vậy “Đế Thích Thiên” không chỉ là danh hiệu mà chính bản thân y cũng nắm giữ 【 Thiên phú 53 – Sấm Sét 】, cực kỳ mẫn cảm với sét điện.
Y nghiêm túc nói: “Sét này không hình thành từ tự nhiên mà là từ thiên phú.”
Lục Ngôn thoáng trầm ngâm, tiến vào trong mây.
Mây ở đây rất dày, ở trạng thái nửa đông đặc.
Khắp xoang mũi Lục Ngôn toàn là hơi nước, cảnh tượng trước mắt chỉ một màu trắng xóa.
Những người khác có lẽ sẽ thấy khó thở trong môi trường này, nhưng Lục Ngôn lại rất thích cảm giác ướt đẫm ấy.
Ánh sét lượn lờ trong mây, song không hề đánh xuống.
Ngược lại, đám mây tách về hai bên, một chiếc cầu thang dẫn về phía trước xuất hiện dưới chân Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhướng mày: “Đang làm gì đây?”
[ Chủ của đảo Phù Không thuộc phái ôn hòa*(Political Moderate), chắc hẳn cậu có thể nói chuyện với ông ta đấy.
Xét cho cùng thì một nguyên nhân khác khiến đảo Phù Không tách biệt với người đời là vì chủ nơi này không mạnh như người ngoài tưởng.
]
[ Còn nữa, đồ tể thỏ con, Lục Gia Hòa và 07 cũng ở đây.
]
Lần trước ở Lò Sát Sinh, hệ thống khuyên anh gửi 07 đã biến thành trứng cho Lục Gia Hòa ấp.
Về sau Lục Ngôn từng hỏi vài lần, chỉ biết đồ tể thỏ con đã hoàn thành nhiệm vụ giao hàng an toàn.
Chẳng qua anh không ngờ cả ba bọn họ đều ở trên đảo Phù Không này.
“Đế Thích Thiên đâu rồi?”
[ Đừng quan tâm tới y.
Tên này lạc đường, không chết được.
]
Đôi mắt của Lục Ngôn có thể cách ly ô nhiễm tinh thần và ảo giác ở mức độ cực cao.
Những người khác thì không may mắn đến vậy.
Anh rút Lửa Địa Ngục bên mạn eo ra, tiến về phía trước.
Dao găm này đang nóng lên.
Mọi thứ tại đảo Phù Không chầm chậm hiện ra trước mặt Lục Ngôn.
Chính giữa đám mây có một hồ nước trong veo.
Những con bồ câu đưa thư đang dạo bước bên hồ.
Kích thước cơ thể chúng lớn hơn bồ câu bình thường vài lần, đôi mắt đỏ rực đến lạ.
Có vài con đang hé mỏ, chiếc lưỡi hẹp dài như lưỡi rắn, bên trên phủ kín răng sắc nhọn.
Chúng nó thục đầu vào hồ nước kẹp cá ra, nuốt chửng.
Ngoại trừ bồ câu thì nơi đây cũng có những loài có cánh khác.
Lớp lớp mây mù chia tách đảo Phù Không thành những khu vực khác biệt.
Không giống những khu ô nhiễm khác, không khí tại đảo Phù Không rất ấm áp.
Nếu bỏ qua vẻ bề ngoài của một số vật ô nhiễm thì nơi đây sẽ chẳng khác gì thế giới trong truyện cổ tích.
Ánh mặt trời rọi vào tầng mây, chiếu ra sắc vàng hồng lấp lánh.
Một giọng nói hiền hòa vang lên đằng sau Lục Ngôn: “Tôi tốn tận 80 năm mới xây dựng xong hòn đảo này.”
Anh quay đầu sang.
Đảo chủ mặc áo khoác dài màu trắng như đồng phục phẫu thuật, tay đang cầm một cuốn sổ bệnh án.
Ông đội mũ dạ, mọc một cái đầu của loài chim.
Không thấy rõ mặt, chỉ nhìn quan sát được chiếc mỏ dài lộ ra dưới vành nón.
Trước kia có thông tin nói rằng nguyên hình của đảo chủ là một con quạ đen.
Cánh chim đen tuyền sau lưng ông rủ xuống, cơ thể như đang lơ lửng.
Một con bồ câu trắng đậu trên vai đảo chủ, ông nhẹ giọng nói: “Chào cậu, Lục Ngôn.”
Bồ câu đưa thư tò mò quan sát khách tới thăm.
Bất ngờ là mùi vật ô nhiễm trên người đảo chủ rất nhạt.
Lục Ngôn lẳng lặng nhìn ông: “Ông đang đợi tôi?”
“Tôi đoán rằng cậu có thiên phú Biết Tuốt.” Đảo chủ nâng tay lên, hai con chim lớn ngậm ghế dựa và bàn gỗ tới: “Với lượng thông tin hiện có của con người, rất khó tìm ra được đảo Phù Không.”
Lục Ngôn mím môi.
“Nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể nói chuyện.”
Đảo chủ ngồi xuống đối diện anh, cởi mũ ra, sau đó cúi đầu gỡ mặt nạ bảo hộ đang đeo xuống.
Chiếc mỏ dài kia vậy mà lại là mặt nạ bằng sắt, mặt nạ in thành dấu mờ trên mặt ông.
“Tự giới thiệu chút, tôi tên Tống Thiên Vũ.
Tôi đã rời khỏi xã hội loài người lâu lắm rồi, nếu có chỗ nào không phải phép thì xin hãy thứ lỗi.” Một lớp lông màu tro đen mọc trên góc mặt Tống Thiên Vũ.
Ông pha một ấm trà, nói: “Có lẽ cậu chưa từng nghe qua tên tôi.
Tôi là chồng Kiều Ngự.”
Nghe được lời giới thiệu này, Lục Ngôn không khỏi sửng sốt.
Anh chưa từng gặp giáo sư Kiều lúc sinh thời, bởi khi anh ra đời thì Kiều Ngự đã mất nhiều năm rồi.
Anh chỉ từng tiếp xúc với người đàn ông kia một thời gian ngắn trong giấc mơ của Đường Tầm An.
Vào ngày Dụ Tri Tri thức tỉnh, Kiều Ngự không chọn tới chỗ lánh nạn mà tới tầng chín.
Ông ấy nói người yêu mình biến thành vật ô nhiễm nên đã bị nhốt ở tầng chín.
Sau khi ra khỏi giấc mơ, Lục Ngôn đã hỏi Đường Tầm An về kết cục của chủ nhiệm Kiều.
Đường Tầm An nói với anh rằng Kiều Ngự được người yêu đã biến thành vật ô nhiễm của mình cứu.
Người yêu giáo sư Kiều chết lúc đó, còn ông ấy thì qua đời vì bệnh tật ở cuối thế kỷ trước.
“Tôi khôi phục ít lý trí vào ngày Dụ Tri Tri tiến hóa, nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn là vật ô nhiễm.” Tống Thiên Vũ kể vắn tắt về những gì từng trải: “Tôi cứu em ấy từ tay những vật ô nhiễm khác.
Do đó, Kiều Ngự đã đưa ra một quyết định rất to gan.”
“Em ấy báo cáo với tổng bộ rằng tôi chết trong tai nạn kia, sau đó lén chăm sóc tôi.”
Kiều Ngự làm ra một việc trái với chuẩn mực, đi ngược luân lý.
Nếu bị người ta phát hiện, đây chắc chắn sẽ thành tấm rèm che lấp gần hết hào quang cả đời của ông ấy.
Cơ thể Tống Thiên Vũ không già nua, nhưng những lời tự thuật của ông lại rất đỗi thong thả, còn thường xuyên rơi vào trầm tư: “Đúng là tôi đã dần khôi phục thần trí.
Nếu không kiểm đo ra giá trị ô nhiễm và vẫn yếu đi khi không ăn uống thì tôi sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Tôi cũng sở hữu một số thiên phú mà người bình thường khả năng không thể đạt được.”
“Cùng lúc đấy, Kiều Ngự đưa ra giả thiết ‘Tiến hóa’ này.
Khi xưa, toàn bộ nhiễu sóng đều bị gọi là ‘Ô nhiễm’.
Em ấy biết rõ rằng xã hội loài người không chấp nhận được tôi, dẫu tôi có tỏ ra hiền hòa vô hại đến mấy.”
Tống Thiên Vũ ngừng một lát: “Tôi là một sai lầm cần bị chấm dứt.”
Xét theo ý nghĩa nào đó, Tống Thiên Vũ nói không sai.
Con người dốc hết sức chiến đấu ròng rã để loại bỏ ô nhiễm suốt bao nhiêu năm nay.
Chiến dịch cạnh tranh sinh tồn này đã định sẵn chỉ có một bên thắng.
Khi nói những lời này, Tống Thiên Vũ không hề tỏ ra buồn thương.
Ông rất bình tĩnh.
“Nhưng tôi lại kéo dài sai lầm này tới bây giờ… để chờ cậu.”