Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 147
R’lyeh.
Đi qua bức tường cấu thành từ tảo biển li ti màu xanh lục, cảnh tượng trước mặt trở nên rộng rãi thoáng đãng.
Khắp thành phố ngập trong mùi lụn bại chết chóc.
Một vầng trăng lớn đáng sợ treo mình trên màn trời đen thăm thẳm, một nửa trăng non với các cạnh không đều chìm vào đáy biển.
Dẫu cho vầng trăng có vẻ ngời sáng, tầm nhìn nơi này vẫn không cao.
Ánh trăng rọi xuống mặt đất, cả thành phố yên tĩnh tựa một vũ trụ khác.
Đường Tầm An cảm nhận được vô số ánh mắt không tốt lành gì đang tập trung trên người họ.
Đám cá thịt tụ lại thành quả cầu thịt khổng lồ, chuyển động giữa không trung.
Thỉnh thoảng vật ô nhiễm ở chỗ tối lại lao lên cắn một phát vào quả cầu thịt, sau đó tiếp tục chìm xuống đáy.
Tiếng tru tréo kỳ dị của bọn quái vật vang lên bên tai Đường Tầm An.
Cơ thể con người quá nhỏ yếu, tựa bụi bặm xa vời trước tiến hóa.
Có lẽ do thức ăn còn dồi dào và cảm giác Đường Tầm An đem đến cũng không yếu ớt, cộng thêm thiên tính tránh hại tìm lợi của động vật nên những vật ô nhiễm này tạm chưa nhằm vào hắn.
Khi tiến vào R’lyeh, độ bệnh biến của Lục Ngôn bỗng được kiểm soát.
Trị số trên dụng cụ kiểm đo dừng tại con số 98,8 vi diệu, mãi lâu sau vẫn không tăng thêm, như là dụng cụ đã hỏng rồi.
Lục Ngôn trong lòng Đường Tầm An cuối cùng cũng cựa mình.
Anh hé mở đôi mắt, ý thức trở lại nên vảy cá vàng kim trên mặt cũng chầm chậm rút về.
Lục Ngôn không hình dung ra cảm giác hiện tại của mình là gì.
Anh thấy rất lạnh nhưng trong cơ thể lại như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, tựa hồ muốn khiến anh cháy rụi thành tro.
Hệ thống không quay về, có điều một phần thiên phú “Biết Tuốt” vẫn còn sót trên cơ thể.
Lục Ngôn cảm thấy bộ não mình như một chiếc máy tính cũ mà bộ nhớ đệm chứa quá nhiều dữ liệu, vận hành rất trúc trắc.
Anh vươn cánh tay vòng qua cổ Đường Tầm An, khẽ nói: “Đi về phía trước, đừng quay đầu lại.”
“Được.”
Đường Tầm An không hỏi nguyên nhân, chỉ trung thành chấp hành mệnh lệnh này.
Dưới góc nhìn của Lục Ngôn, một đám sương mù biển đen nghịt cuồn cuộn đang theo sau họ.
Từng con mắt đỏ rực trong sương mù khóa chặt Đường Tầm An và anh, sự thèm thuồng tham lam lộ rõ mồn một trong ánh mắt.
Đám sương đen này có thiên phú loại khống chế tinh thần, không thể nhìn rõ rốt cuộc vật ô nhiễm ẩn giữa tầng tầng lớp lớp sương đen là gì.
Khi đối diện với con mắt ấy, người bình thường khả năng ngơ ngẩn hồi lâu.
Ánh mắt Lục Ngôn chẳng chứa chút sợ hãi, thậm chí trong vẻ bình thản còn thoáng hiện sự căm ghét.
Sương đen thấy thế, vậy mà lại hơi khiếp đảm lùi về sau.
Chẳng qua nó vẫn chưa rời khỏi, bởi rất nhanh sau đó đã có quái vật khác gia nhập đội ngũ này.
Có sương mù che chắn, mấy quái vật đuôi dài nhảy lên trước.
Toàn thân chúng nó đen kịt rất giống khỉ nước trong truyền thuyết, tuy nhiên phần miệng lại biến thành mõm dài giống cá heo biển.
Hiển nhiên, loại quái vật này đủ sức cắn một phát đứt đầu người.
Quỷ con ở hồ Long Nữ trưởng thành ắt hẳn cũng có dáng vẻ tương tự vậy.
Lục Ngôn bỗng cảm nhận được sự đói khát lỗi thời.
Anh che kín bụng mình, máu cuộn trào trong cơ thể.
Lục Ngôn vốn nhịn đau rất giỏi mà lúc này vẫn đau đớn đến mức ý thức quẩn quanh giữa ranh giới tỉnh táo và hỗn loạn.
Bên tai anh không còn tiếng sóng biển nữa, thay vào đó là tiếng nỉ non khi xa khi gần.
【 … Anh trai.
】
Trái tim Lục Ngôn nhảy thót lên, âm thanh dồn dập tựa sấm rền.
【 Anh tới thăm em sao? 】
Đồng tử màu bạc của anh tan rã, phần lòng trắng mắt đỏ rực như máu.
Anh thở dốc từng tiếng nặng nề như thiếu oxy.
Đường Tầm An lấy thuốc đặc hiệu luôn mang theo bên người ra, cạy môi Lục Ngôn, đút vào.
Thuốc đặc hiệu chưa chắc đã giảm được độ bệnh biến quá cao, nhưng nó có một công dụng khác là giảm đau ngăn đau.
Trước kia viện nghiên cứu phẫu thuật mà không gây mê được thì toàn sử dụng thuốc đặc hiệu như thuốc tê.
Hầu kết Lục Ngôn khẽ nhúc nhích.
Anh bịt chặt miệng mình, đẩy Đường Tầm An ra, đồng thời cất cao âm lượng: “Thả em ra! — Đi!”
Cảm xúc của anh ít khi dao động mãnh liệt đến vậy, cảnh này khiến cho Đường Tầm An hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Lục Ngôn cúi gập người ho sù sụ.
Dẫu cho anh đã bịt chặt miệng lại, máu đỏ tươi vẫn trào ra từ kẽ tay.
Máu loãng lan rộng trong nước biển.
Lục Ngôn không đẩy Đường Tầm An ra nữa, bởi anh biết rõ khi máu chảy ra khỏi cơ thể mình, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Đường Tầm An siết chặt Hoàng Trần trong tay.
Đồng tử hắn co thành một chấm đen.
Vô số con mắt mở ra trên mặt đất, trên cột đá, trên rêu xanh, thậm chí cả trên mặt trăng trước mặt, tựa như thú dữ choàng tỉnh.
Mãi đến giây phút này, hắn mới hiểu thì ra ánh trăng mình thấy không phải ánh trăng, đó một quả cầu thịt khổng lồ màu trắng.
Lục Ngôn níu lấy vai Đường Tầm An, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Ánh trăng… nó là… mẹ của toàn bộ vật ô nhiễm ở R’lyeh… còn được gọi là ‘trùng mẹ’… nhưng cũng là… người từ ngoài tới.”
Một con quái vật giáp xác chui ra từ dưới đất, kêu lên một tiếng chói tai.
Rất nhanh sau đó, một con bọ khác cũng chui ra.
Chúng nó trông rất giống con rận.
Toàn thân đen sì, mắt kép màu đỏ trải đều trên từng đốt cơ thể.
Hết tiếng rít này đến tiếng rít khác vang lên tựa một đoạn hòa tấu kỳ lạ.
Thành phố yên ắng bỗng chốc trở lên náo nhiệt lạ thường.
Chúng hé miệng, trong khoang miệng hình trụ đầy răng nanh dạng răng cưa.
Một con bọ biển cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lao thẳng về phía Lục Ngôn.
Ánh đao nhoáng lên, đan chéo với ánh trăng.
Bọ biển gần một mét bị chặt đứt đôi, phun ra máu lam sẫm.
Tuy nhiên, đây mới là khởi đầu.
Hàng trăm vật ô nhiễm đổ xô tới như châu chấu che lấp bầu trời.
Chúng nó ùa ra từ bốn phương tám hướng, tia sáng trong mắt kép yêu tà kỳ dị, mà đây mới là một góc băng của chuỗi vật ô nhiễm ở R’lyeh.
Quan sát từ không trung sẽ thấy nơi này sắp bị một đàn bọ đen nghìn nghịt bao phủ.
Một quầng sáng mỏng manh lấy Đường Tầm An làm trung tâm, dâng lên quanh phạm vi bán kính trăm mét.
Bọ biển băng qua quầng sáng nhanh chóng to ra như trái cây bị ủ chín, kế đó máu thịt nhanh chóng héo rút như hải sâm phơi ngoài trời nắng gắt.
Tiếp theo giáp xác cũng nhợt màu dần.
Đám bọ biển mất đi hoạt tỉnh, rơi rào rào xuống đất.
Ngay cả tốc độ phân hủy xác cũng nhanh đến khiếp người.
Vào giây phút này, quái vật vượt qua cả cuộc đời với tốc độ dòng chảy thời gian khó tin.
【 Thiên phú 3 – Thời Gian 】.
Thời gian như nước chảy, chỉ thẳng tiến không lùi.
Đường Tầm An không nhìn bọn chúng lấy một lần, chỉ bế Lục Ngôn đi về phía trước dưới sự bao phủ của quầng sáng.
Thiên phú Tái Sinh của Lục Ngôn mất sạch hiệu lực.
Nói cách khác, đây là vết thương Tái Sinh vốn không thể chữa trị được.
Máu vẫn chảy ra ồ ạt không ngớt.
Anh nghĩ: Không thể lãng phí chỗ máu này.
Nhiều vật ô nhiễm như vậy, không thể cho người ngoài chiếm hời.
Lục Ngôn thoa máu lên đôi môi tái nhợt của Đường Tầm An, sau đó chợt nở nụ cười.
Suốt một thời gian rất dài, Lục Ngôn luôn cảm thấy sống không có gì thú vị.
Nhưng giờ Đường Tầm An ở bên đã khiến anh bắt đầu thấy sợ chết.
Lục Ngôn nuốt máu vào, đồng tử tan rã tụ lại lần nữa.
Anh vươn tay chỉ về một phía: “Đi hướng này.”
Hướng anh chỉ… đối diện với “ánh trăng”.
……
……
Lá chắn Thời Gian không phải lúc nào cũng hữu dụng, đặc biệt khi đối mặt với một số vật ô nhiễm to lớn.
Quái vật ở đáy biển ít nhất phải lớn gấp đôi trên đất liền.
Hơi thở rồng bốc cháy trên đao Đường Tầm An, ngọn lửa chém rách giáp xác dày nặng, máu phun ra.
Vết đao ở cơ thể vật ô nhiễm không ngừng lan rộng dưới sự xúc tác của hơi thở rồng.
Những con rắn biển mọc đầy vảy dựng vỡ ra, thân hình to lớn quay cuồng trên nền, đau đớn đụng phải cột đá.
Cột đá rung lắc dữ dội, đá vụn rơi xuống từ độ cao trăm mét, đập thành từng mảng bụi tứ tung.
Cơ thể con người rất nhỏ bẻ, đặc biệt khi đối đầu với những vật ô nhiễm biển sâu này.
Chẳng qua Đường Tầm An không hề muốn biến thành rồng đen, như vậy sẽ không ôm được Lục Ngôn nữa.
Sau thoáng tỉnh táo chóng vánh, Lục Ngôn lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Máu chảy thành dòng từ tai và mũi anh, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.
Đường Tầm An từng thử cầm máu rồi… nhưng vô dụng.
Từ đầu đến giờ, lượng máu Lục Ngôn mất đi đã đủ khiến người bình thường tử vong.
May thay, trái tim anh vẫn đập đầy sức sống, kể cả khi chậm chạp.
Mùi máu cũng chính là ngọn nguồn khiến đám vật ô nhiễm kia bám riết không tha.
Chúng nó muốn tiến hóa.
… Và cách tiện nhất chính là ăn luôn Lục Ngôn.
Do số lượng vật ô nhiễm quá nhiều nên Đường Tầm An thậm chí còn không có tâm trạng xem kỹ hình dạng những quái vật đó.
Hắn chỉ nhớ kỹ duy nhất lời của Lục Ngôn – Đừng quay đầu lại, cứ đi về phía trước.
*
Đường Tầm An càng tới gần, vầng trăng trước mặt càng lớn.
Trên đường tới, hắn bất ngờ gặp một người quen.
Thẩm Khinh Dương đứng giữa con đường, dường như đã chờ từ lâu.
Mấy chiếc xúc tu nhỏ chui ra từ một bên mắt y, lúc nha lúc nhúc.
Con mắt trên xúc tu quỷ quái lạ lùng.
Đường Tầm An dừng bước, nhìn y bằng ánh mắt cảnh giác và hung hăng.
Thẩm Khinh Dương không nhìn hắn, y vừa gặp Đường Tầm An đã thấy phiền.
Tầm mắt y dừng trên người Lục Ngôn.
Y không nhìn thấy mặt Lục Ngôn, chỉ thấy được cánh tay mất sức rũ xuống của anh, làn da trên cánh tay mọc đầy vảy màu vàng kim.
Đường Tầm An bảo vệ Lục Ngôn rất tốt.
Cơ thể Đường Tầm An dày đặc vết thương, đặc biệt là các vết xé rách.
Đám vật ô nhiễm tham lam cắn vào da thịt hắn.
Máu vàng kim ngấm ướt đẫm quần áo hắn, vậy mà người trong lòng lại hoàn hảo không tổn hại gì.
Vì vậy, Thẩm Khinh Dương tạm thời buông thành kiến với Đường Tầm An.
Lục Ngôn hôn mê rồi nên y cất con mắt màu đỏ đã mất đi sự sống vào túi mình.
Thẩm Khinh Dương vươn tay, giọng điệu miễn cưỡng được coi như bình ổn: “Giao anh ấy cho tôi, đừng lãng phí thời gian.”
Ở thế giới bên ngoài, có lẽ ánh trăng đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
Thần sắp tỉnh lại.
Sau khi nuốt Lục Thành, Thẩm Khinh Dương thấy thế giới tương lai trong phút chốc.
Nơi đó không có Lục Ngôn.
Chỉ có “Thần” toàn trí toàn năng sống lại trên cơ thể Lục Ngôn.
Dẫu bọn họ sở hữu chung gương mặt thì hắn cũng không phải Lục Ngôn.
Thẩm Khinh Dương cân nhắc rất lâu xem rốt cuộc mình nên làm gì, cuối cùng nghĩ ra một phương án chưa chắc đã thành công.
Nếu mình làm vật chứa cơ thể của Thần linh thì chắc chắn sẽ chết.
Vậy tại sao mình không chết trong tay Lục Ngôn?
Đường Tầm An chắn ngang thanh đao trước người, thể hiện sự thô bạo mất kiểm soát: “Nằm mơ, dựa vào đâu!?”
“Dựa vào đâu ư?” Thẩm Khinh Dương cúi người, cười lên từng tiếng trầm đục đè nén tới cực độ.
Xúc tu đen nhánh xông ra từ lưng y.
Y tiến lên một bước, muốn bóp chặt cổ Đường Tầm An, con mắt lam sẫm trên xúc tu giăng đầy tơ máu đỏ tươi, căng phồng như sắp vỡ ra.
Thẩm Khinh Dương cất tiếng cười điên cuồng, thậm chí được xem là thê lương.
Như cười mà cũng như khóc.
Xúc tu bị Hoàng Trần chặt đứt, mặt cắt phun ra máu màu lam.
Mũi đao của Đường Tầm An nhắm thẳng vào Thẩm Khinh Dương.
Trạng thái của đối phương khiến hắn bất giác cảm nhận được sự nguy hiểm.
Huống hồ, hắn cũng sẽ không để vật ô nhiễm tới gần Lục Ngôn.
“Dựa vào việc tao sẵn sàng chết vì anh ấy! Dựa vào việc — bây giờ chỉ mình tao mới cứu được anh ấy! Mày nói xem! Dựa vào đâu?”
Y tiến lên, tay bóp lấy lưỡi đao, sức lớn như thể muốn bẻ gãy nó.
Hoàng Trần cắt ra một vết thương sâu tới tận xương ở lòng bàn tay Thẩm Khinh Dương.
Máu lam sẫm nhỏ giọt từ vết đao cắt.
Y nhìn chằm chằm vào Đường Tầm An, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Mày thì sao? Mày làm được ư!?”