Đọc truyện Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn – Chương 123
Lục Ngôn nhìn chiếc hộp trong tay.
Đây là một chiếc hộp trơn màu đen sẫm bình thường.
Anh ước lượng thử, chiếc hộp này nhẹ tênh.
Lục Ngôn suy tư trong giây lát, sau đó cho đốt xương ngón tay thừa mọc ra, móng tay chém sắt như chém bùn cắt mở vỏ bọc chuyển phát nhanh hết sức dễ dàng.
Cây thánh giá đã cắm vào lưỡi con trai cả ngoan đủ 31 ngày theo lời hệ thống.
Đêm ngày thứ 31, Lục Ngôn để lòng bàn tay nứt ra một khe rãnh, thấy được răng nanh chi chít mọc ở rìa và đốt ngón tay trên lưỡi gần như đã hòa làm một với nó.
Cây thánh giá làm bằng vàng tan hết, khúc xương trắng tựa vuốt ưng nép mình bên trong lộ ra.
Dẫu chưa xảy ra bất kỳ biến hóa gì, Lục Ngôn vẫn cảm nhận rõ rằng cá vua đã mất sạch ý thức.
Có lẽ nó sẽ không bao giờ tách lưỡi tạo hình trái tim với anh hay kéo chiếc đầu rơi xuống đất của anh về nữa.
Tuy nhiên, Lục Ngôn cũng nhận ra khả năng kiểm soát cơ thể mình tăng lên thấy rõ.
Ví dụ như hiện tại, thậm chí anh còn có thể chỉ nhiễu sóng một ngón tay và sử dụng đốt xương ngón tay mới mọc kia để cắt lớp niêm phong chuyển phát nhanh, cực kỳ tiện lợi.
Không biết có phải ảo giác của Lục Ngôn hay không, anh luôn cảm thấy nếu chụp X quang đốt ngón tay thứ tư này thì nó sẽ rất giống chiếc lưỡi của con trai cả ngoan.
Lục Ngôn mở hộp chuyển phát nhanh, bên trong chỉ có một cuộn giấy chứng nhận.
【 Chứng nhận công tác tại Lò sát sinh “Hương Vị Tuyệt Hảo” thành phố X 】
Họ và tên: Chu Đồ
Chủng tộc: Heo trắng Tam Giang
Chức vụ: Kỹ thuật viên chế biến thịt heo cao cấp
Mã số giấy chứng nhận: ******
(Xin đừng để mất, rơi mất không làm lại.)
Trên chứng nhận công tác này dán một tấm ảnh chụp đồ tể đầu heo.
Có lẽ khi đó Chu Đồ mới trở thành đồ tể, không hề bẩn thỉu như lúc gặp anh mà trắng trẻo mập mạp, ngây thơ chất phác.
[ Lần trước đồ tể đầu heo đi suốt đêm đưa 07 tới Vườn Lạc Xuyên, kết quả bị 07 làm thành heo sữa nướng than.
]
[ Nghiệp Hỏa gột rửa hết thảy, chỉ còn tờ giấy chứng nhận này ở lại trần gian.
]
[ Cầm theo chứng nhận công tác này có thể tự do tiến vào Lò Sát Sinh, đồng thời được nhân viên công tác Lò Sát Sinh coi là đồng nghiệp.
Từ đó cậu sẽ không bị đối phương chủ động tấn công.
]
Mặt ngoài tờ giấy chứng nhận công tác này dính đầy mỡ heo và một ít dấu máu đã chuyển sang màu đen từ xưa.
May mà hệ thống nói rằng thứ này không thấm nước, rửa được.
Lục Ngôn đeo găng tay y tế, vừa cọ rửa chứng nhận công tác vừa hỏi: “Chỉ có Tần Ác Du đi ký hợp đồng thôi sao?”
[ Không.
Tổng bộ tìm nhiều người lắm.
Có cả Đường Tầm An, Bạch Trạch và Bạch Thu Thực.
]
Lục Ngôn nói: “Tuy không giống chết không đau nhưng sau khi chết đi sống lại, Tần Ác Du cũng sẽ rơi vào trạng thái yếu mệt trong một khoảng thời gian rất dài.”
Hệ thống: [ Y tự nguyện mà.
]
[ Có người vì gặp xui xẻo mà cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình, sau khi đạt được sức mạnh thì rút dao nhắm vào kẻ yếu; có người trải qua gian khổ vẫn sẵn sàng tin tưởng, dâng hiến và hy sinh.
Người trước là kẻ ác, khổ cực không phải cái cớ để giải vây; người sau là thánh nhân, đã định sẵn sẽ khiến vô số người không hiểu nổi.
Phần đông mọi người chỉ ở tại ranh giới này, bị số phận cuốn theo về phía trước.
]
Lục Ngôn giũ nước trên giấy chứng nhận, trải ra bàn phơi nắng: “Vì sao Tông Viêm không cho ta đến thành phố X?”
[ 01 đồng ý trao đổi 09 với tiền đề là cho gã xem tình hình của những đồng bạn khác.
Nhưng ngoại trừ các thể thực nghiệm khác thì trên danh sách này còn có cả cậu.
Lý do là 07 muốn gặp cậu.
]
[ Đường Tầm An không đồng ý dẫn theo cậu, nói rằng cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp S, không nên bắt đầu công tác nhanh như vậy.
Tuy nhiên thái độ của 01 rất kiên quyết, đàm phán thất bại cả 3 lần.
]
[ 01 muốn mang những thể thực nghiệm khác đi, đồng thời nhân cơ hội này giết cậu.
]
Lục Ngôn khẽ híp mắt: “Có vẽ gã cố chấp với ta quá nhỉ?”
Do Lục Ngôn đẹp nên số kẻ điên cuồng cố chấp anh từng gặp trong đời nhiều không đếm xuể, chẳng qua sự cố chấp của 01 không giống vậy lắm.
Bởi lẽ những kẻ điên cuồng cố chấp lúc trước chỉ nghĩ muốn “Chiếm được hắn”, chứ không phải “Chiếm được mạng hắn”.
[ Gã cảm thấy cuộc sống mấy năm nay của Đường Tầm An trôi qua quá nhẹ nhàng.
Rõ ràng tất cả đều là thể thực nghiệm, tại sao chỉ có số 10 rời khỏi viện nghiên cứu số 1 được? Chỉ vì đối phương có một người cha tai to mặt lớn ư? ]
[ Gã muốn Đường Tầm An phải trải qua quãng đời còn lại trong đau khổ, cảm nhận sự đau khổ giống như gã.
]
Lục Ngôn không nói gì, dùng Lửa Địa Ngục gọt quả táo định làm bữa sáng cho đỡ đói.
Có điều anh suy nghĩ quá nhập tâm, quả táo gọt xong đã bắt đầu oxy hóa ố màu rồi mà Lục Ngôn vẫn chưa cắn lấy một ngụm.
Anh gọi: “Hệ thống.”
[ Tôi đây.
]
Lục Ngôn rủ mi mắt, đồng tử đỏ sẫm không phản chiếu ra chút ánh sáng nào: “Có cách giải quyết 01 chứ?”
Chỉ có làm trộm ngàn ngày, không có phòng trộm ngàn ngày.
01 muốn mạng anh như vậy khiến Lục Ngôn cảm giác cuộc sống hằng ngày trở nên thiếu an toàn.
Dù gì nếu đụng độ lúc đi lẻ thì quả thực anh không thể đánh bại Cố Tranh thật.
Vậy chẳng bằng nghĩ cách để 01 xuống mồ cho an toàn.
Lần này, hệ thống cân nhắc rất lâu.
[ Trước kia 01 từng bị thương ở viện nghiên cứu số 1, sau đó còn phải rút ra chút nguồn căn của mình để tạo thuốc tễ tiêm vào cơ thể 07.
Bây giờ gã đang bị thương chưa khỏi hẳn, giá trị ô nhiễm ở khoảng 14000 ]
[ Với giá trị ngưỡng linh lực mười nghìn ba, Đường Tầm An có thể đánh được 01, tuy nhiên 01 sở hữu thiên phú Loài Chim Bất Tử, muốn giết gã rất khó.
]
[ Trừ khi… ] Hệ thống chầm chậm nói: [ 07 có thể tỉnh táo lại và sẵn sàng thiêu chết 01 trong trường hợp gã không hề đề phòng.
]
Giống như việc Tái Sinh của Lục Ngôn có hạn mức tối đa, Loài Chim Bất Tử của 01 cũng có điều hạn chế.
Nó yêu cầu người sở hữu thiên phú phải còn ít nhất một tế bào hoàn chỉnh.
Sử dụng đao rất khó băm người ta đến mức không sót lại dù chỉ một tế bào, nhưng sử dụng lửa thì có thể.
[ Ặc, quên nói với cậu.
07 bị 01 tiêm thuốc tễ do Công Duy Bân phát minh, sắp biến từ bé chim lửa thành bé chó lửa rồi.
Cún con mọc cánh chim… sao nghe quen tai vậy ta… ]
[ Do trong thành phần thuốc có nguồn ô nhiễm của 01 nên 07 sẽ mất đi ý thức, bắt đầu trung thành và tận tâm với 01.
]
Nếu Lục Ngôn nhớ không nhầm thì khi còn là thể thực nghiệm, Cố Tranh cũng bị tiêm thứ thuốc tương tự.
Gã hiểu rõ sự đau đớn cùng cực này, vậy mà vẫn bắt Tông Viêm phải chịu đựng nó.
Rất rõ ràng, Cố Tranh muốn một con chó vâng lời hơn là đồng bạn Tông Viêm.
[ Thông thường những trường hợp này chắc chắn sẽ không được cứu.
Nhưng ai bảo cậu có thiên phú 14 chứ.
]
*
Lục Ngôn ngủ bốn tiếng, sảng khoái tới bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng thân quen xung quanh khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Chủ nhiệm Lục không đi làm 2 tháng trời bỗng xuất hiện khiến những đồng nghiệp gặp anh ở văn phòng đồng loạt bị sốc.
Đặc biệt là 3 bác sĩ được viện trưởng sắp xếp trợ giúp Lục Ngôn, đầu váng mắt hoa.
Nhớ lại nỗi sợ khủng khiếp khi phải phẫu thuật liên tục không gián đoạn suốt 16 tiếng đồng hồ, họ lập tức muốn xin nghỉ ngay tại chỗ.
Bởi vì lâu lắm rồi chưa đụng đến dao phẫu thuật nên Lục Ngôn cẩn thận tỉ mỉ hơn lúc trước nhiều.
Lúc phẫu thuật đến ca thứ 11, cuối cùng trung tâm phòng chống cũng gọi điện tới.
Anh chỉ đành tiếc nuối giao người bệnh vừa gây mê xong cho các bác sĩ khác.
Lục Ngôn thay đồng phục phẫu thuật, khử độc rồi mới mở cửa văn phòng mình.
Chủ nhiệm Lý và bộ trưởng Vương đã ngồi chờ bên trong từ lâu.
Chủ nhiệm Lý giới thiệu: “Chào bác sĩ Lục, đây là bộ trưởng đương nhiệm của bộ Hành Động Đặc Biệt.”
Bộ trưởng Vương nở nụ cười tươi rói: “Ngài gọi tôi là lão Vương được rồi.
30 năm trước, tôi là liên lạc viên của ngài Đường.”
“Chuyện thế này thưa bác sĩ Lục, thật ra tôi tới vì muốn thương lượng với ngài một việc.”
Bộ trưởng Vương kể lại chi tiết một lượt quá trình đàm phán với 01, sau đó nói: “Quyết định cuối cùng vẫn xem ý kiến của ngài.
Dẫu ngài lựa chọn ra sao chúng tôi cũng sẽ chấp nhận.
Mong ngài đừng cảm thấy áp lực.”
Lục Ngôn không đắn đo lâu lắm, đáp: “Tôi đồng ý.”
Bộ trưởng Vương thở phào một hơi nhẹ nhàng, nở nụ cười: “Ngài đồng ý thì tốt quá rồi, rất cảm ơn ngài ạ.
Vậy chúng tôi cũng tiện báo cáo kết quả công việc với ngài Đường.”
Danh hiệu của Đường Tầm An là Bạo Quân, di chứng thiên phú là bạo nộ*(nổi điên), tuy nhiên tính tình lại không hề bạo táo*(gắt gỏng).
Chẳng qua hắn công tác lâu rồi, danh tiếng vang xa.
Rất nhiều nhân viên công tác đều nghe về sự tích của hắn từ lúc mới vào nghề đến giờ.
Do đó khi gặp mặt trực tiếp Đường Tầm An đều khó tránh khỏi hơi nơm nớm lo sợ.
Hệ thống nói: [ Rất rõ ràng, rồng gâu gâu là cún trước mặt cậu, nhưng trước mặt những người khác lại luôn là rồng.
]
Theo lời chủ nhiệm Lý, thời gian xuất phát chốt tại sáng mai.
Mọi người tập trung ở trung tâm phòng chống thành phố X.
Lục Ngôn suy nghĩ, quyết định quay về xử lý xong mấy ca phẫu thuật còn lại.
7 giờ tối, anh cầm thức ăn bước chậm về nhà.
Đã lâu rồi anh không nấu cơm, ngứa tay.
Chẳng qua Lục Ngôn không ngờ mình thế mà lại gặp Đường Tầm An ở cửa nhà.
Anh hơi bất ngờ: “Sao anh tới mà không gọi điện cho em?”
“Anh mới đến thôi.” Đường Tầm An thoáng khựng lại, khẽ nở nụ cười: “Viện nghiên cứu số 3 làm xong cung định chế cho em rồi, thiếu người đưa tới nên anh nhận giao.”
Nói xong, hắn nhấc hòm đạn trong tay lên.
[ Hắn lại lừa cậu.
] Hệ thống cười khinh khỉnh một tiếng: [ Đến từ nửa tiếng trước, nghiên cứu vết cháy đen trên vách tường rất lâu, xác định rằng đây là căn cứ chứng minh rằng vật ô nhiễm có thiên phú lửa nào đó từng tới đây.
Hắn còn đo lường chút giá trị ô nhiễm sót lại, dựa vào thời gian cậu về nhà để cho ra nhận định cuối cùng – Vật ô nhiễm tới hẳn là 07.
]
Sáng sớm hôm nay Tông Viêm đến nhà tìm anh, do đặc tính của bản thân nên đã để lại vết tích cháy đen trên tường.
Lục Ngôn chưa kịp dọn dẹp.
Vả lại có quét cũng không sạch được dấu vết của loại vật ô nhiễm này, không chừng chỉ còn cách sơn tường lần nữa, rất phiền phức.
Hàng xóm của anh ở thành phố K qua đời trong sự kiện Cá Ký Sinh, đến nay vẫn chưa có ai khác chuyển đến sống tại tầng này.
Do đó khi rời khỏi Lục Ngôn rất yên tâm, nào ngờ Đường Tầm An vậy mà lại chạy từ nơi khác tới đây.
“Không phải hắn đi tìm Thẩm Khinh Dương sao?”
[ Thẩm Khinh Dương trốn xuống độ sâu 3000 dưới biển.
Không bắt được.
]
Lục Ngôn mở cửa ra, bình tĩnh nói: “Vừa đúng lúc, hôm nay em mua thức ăn.”
Tối nay Lục Ngôn nấu 3 món mặn 1 món canh.
Canh cà chua thịt viên, nầm bò kho, salad cà tím, rau xào, vừa trông đẹp mắt vừa thơm nức mũi.
Đường Tầm An vốn đang lo độ bệnh biến của bản thân cao quá, không biết có thể giả vờ ăn hết một cách vui vẻ hay không.
Không nghĩ tới món ăn lại ngon đến bất ngờ, hắn ăn hai bát cơm liền.
Sau khi ăn xong, hắn rất tự giác bắt đầu dọn mâm rửa bát, mỗi tội không kiểm soát ổn sức lực nên bóp nát mất hai cái bát.
Lục Ngôn ở ngoài mở hòm đạn ra.
Trên cùng là một phong thư diễn giải về sản phẩm và bản vẽ thiết kế.
【 Thân gửi Lục Ngôn 】
Chào ngài, tôi là nhà thiết kế chính của vũ khí này.
Rất cảm ơn ngài đã tin tưởng viện nghiên cứu số 3 chúng tôi.
Để sản phẩm tiện mang theo, lần này chúng tôi thiết kế cung tên và mũi tên đều có tính gấp.
Chiều dài thân cung khi mở rộng hết cỡ đạt 1,6 mét.
Về phần vật liệu làm cung, chúng tôi đã thử nghiệm nhiều lần, hao tốn rất nhiều vật liệu cấp S vẫn không thể nào tích hợp độ cứng và độ dẻo chung vào với nhau.
Cuối cùng, được sự đồng ý của ngài Đường Tầm An, chúng tôi lựa chọn “cốt rồng” làm nguyên vật liệu.
Đường Tầm An với danh hiệu Bạo Quân là Thiên Khải Giả cấp S tại chức duy nhất hiện nay, nhậm chức từ năm 19 tuổi, công tác đến tận bây giờ.
Ngài ấy sở hữu thiên phú 9 – Cốt Rồng, do đó khung xương đạt được độ cứng mà phần lớn các vật liệu cấp S rất khó sánh bằng.
Trong quá trình chiến đấu với vật ô nhiễm, Đường Tầm An từng trải qua rất nhiều cuộc đại phẫu.
Chất liệu của cây cung này chính là xương sống rút ra từ cơ thể ngài ấy vào 27 năm trước.
(Bây giờ đã mọc xương sống mới, xin hãy yên tâm.
Do đặc tính nhiễu sóng, trong quá trình phát triển của ngài ấy sẽ thường diễn ra tình trạng lột vảy và các hành vi tương tự khác.)
Chúng tôi cắt bỏ bộ phận ổ bệnh làm chất liệu chính cho thân cung, đồng thời dung hợp với các chất liệu khác, hoàn thành việc rèn.
Chúng tôi quyết định đặt tên cây cung này là “Cốt Rồng”.
Bởi bản thân Đường Tầm An có thiên phú 3 – Thời Gian nên mũi tên do cung Cốt Rồng bắn ra cũng sẽ có đặc tính thời gian nhất định.
Dây cung được làm từ gân của Cá Thương Long* – vật ô nhiễm cấp A sống tại biển sâu.
Lông vũ trên mũi tên được làm từ lông vũ của vật ô nhiễm Chim Ăn Thịt Người cấp A trên đảo Phù Không, có đặc tính tự động theo dấu; đồng thời bỏ qua lực cản không khí, sức nâng và một số nhân tố khác.
Dùng được dưới nước.
Đầu mũi tên được làm từ hợp kim đặc biệt do viện nghiên cứu số 5 sản xuất.
Tiêu chuẩn 15 đầu mũi tên/10 mũi tên.
Ngoại trừ đầu mũi tên, các loại khác đều là vật liệu dùng một lần.
Những kho hàng lớn ở viện nghiên cứu rất khó tìm ra nguyên vật liệu thay thế, xin hãy sử dụng cẩn thận.
Qua tính toán, chi phí tổng cộng là 1.783.000 điểm cống hiến, đã khấu trừ vào tài khoản của ngài.
Nếu cần điều chỉnh chi tiết nào đó trên vũ khí, xin hãy liên hệ với học trò Tiểu Bính của tôi.
Lục Ngôn sửng sốt, xốc mở mảnh vải đen đậy phía trên.
Cốt Rồng là một cây cung màu trắng, không có quá nhiều trang sức phức tạp.
Khác với những cây cung khác, cung này thiết kế theo dạng gấp lại từng đốt xếp chồng lên nhau, rất tiện mang theo.
Cảm giác như có thể cất nó vào một chiếc túi lớn hơn chút.
Anh mở cung, chốt khóa cố định rồi kéo bắn thử.
Dây cung khẽ rung lên, phát ra tiếng vang tựa xé gió.
Đây là một cây cung tốt.
[ Thích chứ? ] Hệ thống hỏi.
Lục Ngôn vuốt ve thân cung, có phần yêu thích không nỡ buông tay: “Thích.”
[ Ở bên cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu nói ‘thích’ đấy.
]
Mặc dù rất thích nhưng Lục Ngôn không định thử bắn cung tại nhà.
Anh lo lực mũi tên mạnh quá sẽ bắn thủng tường.
Nhà mình sập không quan trọng, sập tầng mới khó xử lý.
Chờ thu dọn xong đã là 10 giờ tối, có thể ngủ rồi.
Nhà Lục Ngôn gồm ba phòng hai sảnh, tuy nhiên trước giờ anh toàn ở một mình, chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu ai.
Vì vậy ngoại trừ phòng ngủ chính, hai phòng khác đã bị sửa lại thành phòng làm việc và kho chứa đồ, không có giường.
Anh quay đầu nhìn về phía Đường Tầm An, nói: “Tối nay anh ngủ với em đi.”
Đường Tầm An sửng sốt: “Được.”
Khi trở thành Thiên Khải Giả, đặc biệt là Thiên Khải Giả cấp cao, những ham muốn thế tục bình thường sẽ giảm xuống rất thấp.
Nhu cầu về ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí là tình dục đều bình đạm.
Ít nhất khi nằm trên giường, Lục Ngôn cảm thấy lòng mình cực kỳ phẳng lặng.
Có lẽ do áo ngủ dày quá.
Dù sao cũng sắp tới mùa đông rồi.
Đường Tầm An chỉ ôm anh, không nói lời nào.
Lục Ngôn hơi buồn ngủ, co mình trong lòng hắn.
Lúc sắp ngủ, anh bỗng nghe thấy một câu hỏi khe khẽ.
“Ngôn Ngôn… ngủ chưa em?”
“… Hm?” Lục Ngôn hừ nhẹ một tiếng từ xoang mũi.
“Em đồng ý đến thành phố X… không phải vì muốn gặp Tông Viêm chứ?”
Lục Ngôn: “… Hửm??”