Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau

Chương 1: Ký Đơn Ly Hôn


Bạn đang đọc Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau – Chương 1: Ký Đơn Ly Hôn


– Tôn Lịch Nhi, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, hôm nay là lần cuối cùng mong cô lắng tai nghe cho rõ, tôi và Quyên Ly là thật lòng yêu nhau, nếu như năm đó không phải do cô ngáng đường thì bây giờ chúng tôi đã có thêm mấy đứa trẻ bụ bẫm rồi.

Kí đơn đi, giải thoát cho tôi và cả cô, tôi mong rằng sau khi quay lại sẽ không còn nhìn thấy bất kỳ món đồ nào liên quan tới cô nữa.

Tạm biệt.

Mạc Thiên Nhật Dạ rời đi, căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mỗi Tôn Lịch Nhi ngồi thu lu ở góc giường.

Hai hàng nước mắt chảy dài không ngưng nghỉ.

Cô yêu anh từ năm 18 tuổi, chàng học trưởng khoá trên đã khiến cô bao đêm ôm tương tư, anh phớt lờ cô, chẳng màng đến cô gái ngẩn ngơ bên sân bóng rổ dõi theo anh qua từng trận đấu.

Cuối năm 18 tuổi cô ôm mối tình đơn phương sang Mỹ du học, đến khi quay trở lại đã bước sang tuổi 22.


Trùng hợp thay năm ấy Mạc lão gia đến nhà cô đánh cờ cùng cha của cô, thấy cô dễ thương ngoan hiền ông đã ngỏ ý kết nghĩa thông gia.

Mạc Thiên Nhật Dạ lúc ấy nhất mực từ chối vì anh đã có người trong lòng nhưng lúc ấy trái tim của cô gái trẻ lại bừng sống dậy, cô nghĩ là ông trời đã ban duyên cho mình, xa cách 4 năm vậy mà còn có cơ hội gặp lại, mưa dầm thấm lâu rồi một ngày anh sẽ để ý đến cô.

Năm 22 tuổi cô lên xe hoa cùng Mạc Thiên Nhật Dạ và cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu.

Hai năm chung sống, Mạc Thiên Nhật Dạ luôn đi sớm về khuya, nhiều lần còn mang cả tình nhân về nhà.

Cô không thể sinh con Mạc phu nhân càng ghét cô ra mặt, đã rất nhiều lần Mạc Thiên Nhật Dạ ép cô ký đơn ly hôn nhưng cô nhất quyết không ký, còn hôm nay cô phải suy nghĩ lại rồi.

Tôn Lịch Nhi thả đôi chân trần nhỏ nhắn trắng muốt xuống sàn nhà lạnh lẽo, rảo bước ra lan can trước cửa phòng nhìn xuống phòng khách.

– Quyên Ly, cháu ăn nhiều trái cây một chút, cái này là Nhật Dạ đặt từ bên Mỹ về cho cháu tẩm bổ đó.

– Dạ, bác cũng phải tẩm bổ, con thấy gần đây da của bác xuất hiện thêm nếp nhăn thì phải, chậc chậc, khuôn mặt xinh đẹp phúc hậu này làm sao thế này.

– Còn không phải là tại ai đó cứ ở lỳ mãi không đi, nên bác mới ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên sao.

Hạ Cảnh Lan vừa nói vừa liếc lên tầng hai, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tôn Lịch Nhi, bà nhanh chóng liếc đi chỗ khác như sợ bị bẩn mắt mình, còn Thẩm Quyên Ly nhìn cô cười nửa môi đắc ý.

Thật là nhìn chẳng ra, ai mới là thiếu nhu nhân thật sự của căn nhà này.

Tôn Lịch Nhi cười lạnh rồi quay đầu đi vào trong.

Cô cầm tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của Mạc Thiên Nhật Dạ, đôi mắt trở nên trống rỗng như một kẻ mất hồn.


Hai năm qua cô được cái gì? Ngoài những lời chì chiết của mẹ chồng, những lần bạo hành thể xác của Mạc Thiên Nhật Dạ, bà luôn mắng cô không biết đẻ nhưng bà đâu biết rằng, mỗi lần quan hệ xong hắn đều ép cô uống thuốc tránh thai.

Hai năm qua cô chôn vùi tuổi xuân trong căn nhà rộng lớn này, hôm nay đã đến lúc phải buông rồi.

Tôn Lịch Nhi lấy bút dứt khoát kí lên tờ đơn ly hôn, hôm nay cô không còn vướng bận nữa.

– A lô, Tử Minh, em tới đón chị về nhà nhé.

Gọi cho em trai xong, Tôn Lịch Nhi xách vali thu gom đồ của mình, cô rất nghe lời không hề chừa lại bất cứ thứ gì của mình, kể cả ảnh cưới cũng tháo xuống đập nát ra ném vào thùng rác.

Hai năm qua cô đơn phương đến tội nghiệp, có bao giờ anh ngoảnh mặt nhìn lại cô đâu.

Tôn Lịch Nhi nhìn lại căn phòng lần cuối, hai màu đen xám lạnh lẽo y như con người của Mạc Thiên Nhật Dạ, cô cười nhạt nhoà rồi đóng cửa rời đi.

Tiếng vali va vào cầu thang đánh động tới Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly ở bên dưới, họ quay đầu nhìn cô có phần hơi bất ngờ.


– Thưa mẹ, con ký đơn ly hôn xong rồi, từ nay con trả lại con trai cho mẹ, cảm ơn mẹ hai năm qua đã chăm sóc cho con.

Hạ Cảnh Lan liếc mắt bĩu môi châm biếm.

– Tính làm mình làm mẩy cho ai xem, cô đừng tưởng làm như vậy tôi sẽ giữ cô ở lại, vị trí của mình như thế nào thì phải biết rõ đừng coi trọng bản thân quá.

Hai năm qua bà nghe đầy lỗ tai những cuộc cãi vã xoay quanh đơn ly hôn của con trai mình và đứa con dâu đáng ghét này, nói là cãi vã cũng không đúng, vì chỉ có một mình Nhật Dạ mắng còn cô ta chỉ biết ngồi khóc.

Cô ta bám Nhật Dạ như vậy, làm sao dễ dàng chấp nhận kí đơn ly hôn.

Tôn Lịch Nhi mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhất từ ngày cô bước vào Mạc gia, cô đặt nhẹ đơn ly hôn ở trên bàn rồi nói.

– Con người ai cũng có giới hạn của mình, con ngu đủ rồi, không muốn tiếp tục ngu thêm nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.