Bạn đang đọc Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được – Chương 67: Em Có Muốn Ly Hôn Không
Khi Lâm Dữ Hạc về đến nơi thì đã là sẩm tối.
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại thì nhiệt độ ở bên ngoài rất thấp, gió cũng thổi rất mạnh, Lâm Dữ Hạc mặc một chiếc áo phao dài màu trắng mềm mại, giống hệt như đám mây đang lay động trong gió.
Không bao lâu sau thì cậu được một chiếc xe chặn lại ở trước mặt rồi đón đi.
Trước đây Lâm Dữ Hạc vẫn luôn tích tiền để trả nợ, vì để tiết kiệm tiền nên cậu đã quen đi tàu điện ngầm, cho dùng là mùa đông thì cũng rất hiếm khi gọi xe.
Đối với Lâm Dữ Hạc mà nói thì gió lạnh thổi ở bên ngoài trời thực sự quá giày vò, Lục Nan đã nhắc nhở cậu vài lần, sau này anh cũng không nhắc lại nữa mà trực tiếp để tài xế tới chặn cậu để đón cậu về.
Trung tâm thương mại cách nhà cậu khá xa, cho dù là ngồi xe thì cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi.
Lúc xe lái vào trong khu dân cư thì Lâm Dữ Hạc cúi đầu xem thời gian, điện thoại cảm ứng được ánh mắt thì tự động mở khóa ngay lập tức, thế là đoạn trò chuyện dừng lại ở trên màn hình trước khi cậu khóa máy hiện thị ra ngay trước mắt.
Phía trên đó, Lục Nan nói—— còn biết nhớ em.
Có lẽ là do gió ấm trong xe thổi quá lớn khiến cho Lâm Dữ Hạc xoa xoa chóp mũi mình, trong lòng bàn tay cậu ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cả chặng đường từ gara dưới tầng hầm lên tầng đều rất ấm áp.
Nhiệt độ ấm áp vừa phải vừa vặn cho người ta không gian để suy nghĩ, nhưng cho dù suy đi nghĩ lại thì chút dũng khí ấy của Lâm Dữ Hạc cũng không bị tiêu hao chút nào.
Lâm Dữ Hạc cảm thấy mình nên dũng cảm hơn một chút.
Huống hồ đây chỉ là một câu nói rất bình thường, chỉ là một lời đáp lại bình thường gấp mười gấp trăm lần so với Lục Nan dành cho cậu.
Lâm Dữ Hạc đi tới cửa nhà, sau đó ấn chuông cửa.
Rất nhanh sau đó cửa phòng đã được kéo ra, một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mặt Lâm Dữ Hạc, người đàn ông mặc áo sơ mi đen và áo gile, chói mắt đến mức giống như vừa mới bước ra từ ánh đèn flash nhưng lại không đem lại chút chút cảm giác xa cách nào, sau đó anh vươn tay ra đón lấy khăn quàng mà Lâm Dữ Hạc vừa tháo xuống.
“Về rồi?” Lục Nan cúi đầu nhìn cậu, vươn tay ra sờ sườn mặt cậu: “Bên ngoài lạnh không?”
“Không lạnh.” Lâm Dữ Hạc cười cười khiến cho lông mày hơi cong lên, cậu dán mặt vào lòng bàn tay khô ráo ấm nóng của người đàn ông rồi cọ cọ: “Vừa rồi em quên mất trả lời tin nhắn của anh…”
Lục Nan: “Ừ?”
Sự chú ý của anh còn đang dừng lại trên xúc cảm của lòng bàn tay mềm mại, một giây sau đó mới chú ý đến vành tai hơi đỏ của chàng trai.
Cùng với ánh sáng lấp lánh trong đôi đồng tử trong veo, đen trắng rõ ràng của cậu.
Sau đó, Lâm Dữ Hạc nhìn anh nói: “Em cũng nhớ anh.”
Nói xong câu này thì Lâm Dữ Hạc vội cúi đầu xuống tiếp tục kéo áo phao, nhưng không biết vì sao mà khóa áo lại giống như bị kẹt rồi vậy, có làm thế nào cũng không kéo ra được.
Sau hai lần kéo nữa nhưng vẫn không được thì Lâm Dữ Hạc từ bỏ, cậu khe khẽ hít vào một hơi, sau đó một lần nữa ngẩng đầu lên, nhón chân lên thơm một cái vào cằm của người đàn ông.
Là hương vị của nước hoa dưỡng da sau cạo râu vị bạc hà.
Lâm Dữ Hạc mím bờ môi dính hương bạc hà lại rồi lách qua người đàn ông vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, chuẩn bị đi vào phòng khách.
Cho dù trí nhớ cậu không tốt đi chăng nữa thì với kinh nghiệm của biết bao lần đích thân trải nghiệm, cậu cũng biết rằng chủ động hôn người nọ rất nguy hiểm, hôn xong thì tốt nhất là nên cách xa anh một chút, nếu không sẽ rất dễ bị kéo lại nhét vào trong lòng anh hôn tiếp.
Có điều lần này không biết là Lâm Dữ Hạc đi kịp thời hay là Lục Nan bị cậu tập kích bất ngờ nên không kịp ứng phó, thế nên Lâm Dữ Hạc vốn là người không có chút tỉ lệ thắng nào về mặt thể lực lại không bị kéo lại.
Cậu thuận lợi tiếp tục đi về phía phòng khách, nhưng đi chưa được vài bước thì đã sững sờ.
“Cảnh ca? Sao, sao anh lại ở đây?!”
Trong phòng khách, Cảnh Chi tay dài chân dài đang ngồi ở sofa một cách đầy khí thế, sắc mặt anh ta gần như còn đen hơn cả nghiên mực của Lâm Dữ Hạc.
Bên đầu kia của sofa là trợ lý của Lục Nan – Phương Mộc Sâm, đang cúi đầu nghiêm túc thưởng thức hoa văn trên sàn nhà, ánh mắt dính chặt tại một vị trí.
Lâm Dữ Hạc căn bản không ngờ rằng trong nhà còn có người khác.
“Đây…”
Trong đầu cậu “đùng” một cái.
Vậy thì lời cậu vừa nói cùng với động tác chủ động hôn ca ca, há chẳng phải đều, đều bị…!
Lúc này người đàn ông ở đằng sau mới đi tới, so với cậu thì phản ứng của anh lại thản nhiên hơn nhiều.
Anh đi tới trước mặt Lâm Dữ Hạc, sau đó khuỵu một đầu gối xuống tỉ mỉ xử lý khóa áo vừa rồi mới được kéo xuống một nửa giúp cậu.
Cuối cùng khóa áo bị kẹt giữa đường cũng được thuận lợi kéo hết, sau đó Lục Nan lại đứng dậy cởi áo khoác ra giúp cậu.
Sự nhẫn nại, thân mật và thành thục trong động tác của anh, người nào có mắt cũng đều có thể nhìn ra được.
Vì thế mà mặt của Cảnh Chi lại càng đen hơn.
Anh ta vô thức muốn hút thuốc, tức đến mức tay cũng phát run khiến cho điếu thuốc vừa mới lấy ra thì đã bị bẻ gấp khúc lại, lúc châm lửa thì bật lửa cũng bị kẹt, vang lên vài tiếng “lách cách” “lách cách” trống rỗng, một lát sau rốt cuộc thì cũng bật được, ngọn lửa đột nhiên “xoẹt” một cái rồi vút lên cao, lửa mạnh tới dọa người.
Phương Mộc Sâm đang hết sức chăm chú quan sát sàn nhà cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khẽ nhắc nhở anh ta.
“Khí quản của Lâm thiếu không tốt, hút thuốc dễ khiến cậu ấy sặc.”
Lâm Dữ Hạc lấy lại tinh thần rồi xoa tay, khô khốc nói: “Không sao ạ, em đã khỏi rồi.”
Cuối cùng thì Cảnh Chi vẫn không hút mà chỉ kẹp thuốc trên tay—— nói chính xác thì là bẻ điếu thuốc thành hai nửa rồi vứt vào trong thùng rác.
Ở đây ngay cả gạt tàn cũng không có.
Lâm Dữ Hạc đã cởi áo khoác xong, lúc này cậu ngồi xuống sofa, cuộc trò chuyện của bọn họ rốt cuộc cũng có thể tiếp tục.
Sắc mặt của Cảnh Chi vẫn rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông đang im lặng ngồi bên cạnh Lâm Dữ Hạc gọt vỏ lê tuyết thì sắc mặt lại càng khó coi.
Nhưng anh ta vẫn lên tiếng.
“Vừa khéo anh gặp được Tiểu Sâm ở cổng khu dân cư nên theo vào đây.”
Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên: “Hai người quen nhau?”
“Nói chính xác thì là bọn anh quen nhau.” Cảnh Chi nói: “Năm đó dì Vân Dao có giúp đỡ vài đứa trẻ thất học ở địa phương, một trong số đó chính làTiểu Sâm.”
Lâm Dữ Hạc lại càng ngạc nhiên: “…!Mẹ em?”
“Đúng.” Cảnh Chi nói: “Khi đó em còn nhỏ, mới năm sáu tuổi, có lẽ không nhớ.”
Lúc đó Cảnh Chi và Phương Mộc Sâm đều đã mười bốn mười lăm tuổi.
Lâm Dữ Hạc sững sờ, cậu và Phương Mộc Sâm quen biết nhau lâu như vậy nhưng đúng thật là cậu vẫn luôn không nhớ ra chuyện này.
“Vậy nên người năm nào cũng tặng hoa trước mộ mẹ em, bút ký viết một chữ “Phương”…!là anh?”
Phương Mộc Sâm gật đầu: “Là tôi.” Lâm Dữ Hạc hỏi: “Vậy anh có biết quan hệ của em và mẹ em không?”
“Tôi biết” Phương Mộc Sâm nói: “Hồi đó, khi tôi tới cảm ơn dì Vân Dao thì dì nói với tôi rằng tên của tôi khiến dì ấy cảm thấy rất thân thiết, bởi vì vốn dĩ dì ấy muốn đặt tên này cho cậu.”
Lâm Dữ Hạc bừng tỉnh.
Chẳng trách lúc cậu nhắc tới chuyện tên với Phương Mộc Sâm thì đối phương lại nói đây không phải lần đầu.
Chẳng trách bắt đầu từ lần đầu gặp mặt đối phương đã cực kỳ ưu đãi cậu.
Phương Mộc Sâm áy náy nói: “Xin lỗi vì trước đây không nói chuyện này với cậu.” Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, cậu vội vàng xua tay: “Không sao không sao ạ.”
Vốn dĩ chuyện này cũng không phải chuyện bắt buộc phải nói ra, hơn nữa cho dù Lâm Dữ Hạc ít khi tiếp xúc với những chuyện trên giới thương nghiệp thì cậu cũng hiểu rõ rằng vị trí trợ lý tương đối đặc thù, nếu như có quan hệ quá gần với người nhà của chủ tịch cũng không hợp lý lắm.
Đã nói xong chuyện của Phương Mộc Sâm nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cảm thấy hình như còn có chút nghi hoặc chưa được giải quyết, cậu quay sang nhìn Cảnh Chi vài cái, không nhịn được mà hỏi: “Cảnh ca, sao sắc mặt của anh lại không tốt như vậy?”
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ căn phòng đều trở nên im lặng.
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới chậm chạp phát hiện ra, rằng từ lúc vào trong phòng thì người đàn ông bên cạnh cậu cũng không lên tiếng nữa, bây giờ anh cũng chỉ là im lặng ngồi gọt lê tuyết chứ không nói một lời nào.
Cuối cùng Cảnh Chi cũng lên tiếng: “Không sao.”
“Chỉ là chưa quen múi giờ thôi” Anh ta xoa mặt một cái rồi nói: “Không có chuyện gì thì anh về trước đây, ngày mai rồi nói chuyện sau.”
Lâm Dữ Hạc gật đầu: “Được.”
Cậu đang định đứng lên tiễn Cảnh Chi thì lại bị đối phương ngăn lại: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng đi lung tung.”
Phương Mộc Sâm: “Vậy tôi cũng về trước đây.”
Lâm Dữ Hạc tiễn bọn họ ra tới cửa, Cảnh Chi và Phương Mộc Sâm cùng nhau xuống lầu, có điều cả chặng đường không một ai lên tiếng khiến cho thang máy trống trải lại càng trở nên yên tĩnh.
Bỗng nhiên Phương Mộc Sâm mở miệng, hỏi: “Sao anh không nói ra?”
Nguyên nhân Cảnh Chi vào trong nhà không phải Phương Mộc Sâm, mà là Lục Nan.
Vốn dĩ vừa rồi anh ta định trực tiếp nói chuyện này với Lâm Dữ Hạc.
“Nói cái gì?”
Sắc mặt của Cảnh Chi thật sự rất khó coi.
“Nói lần thứ hai cậu ta lừa Tiểu Hạc về tay sao?”
Phương Mộc Sâm mím môi: “Không phải lừa…”
Cảnh Chi cười nhạt: “Không phải lừa? Cũng không phải là cậu không biết khi đó Tiểu Hạc dính cậu ta đến mức nào!”
Đối mặt với Phương Mộc Sâm, Cảnh Chi không muốn dùng ngữ khí quá cay nghiệt, nhưng hễ nhớ tới Lục Nan là sự giận dữ lại trực tiếp khiến anh ta mất hết cả lý trí.
“Kết quả thì sao? Lục Anh Chuẩn đã làm gì?!”
Cuộc đối thoại của bọn họ không hề truyền tới tai của người ở trên lầu.
Lâm Dữ Hạc đóng cửa phòng, vừa mới quay lại thì trước mặt truyền tới một miếng lê tuyết trắng.
Lục Nan đã gọt lê tuyết xong, anh dùng tăm vào cắm miếng lê rồi mới đưa tới bên môi Lâm Dữ Hạc.
“Ăn chút đi.”
Lê tuyết rất ngọt, đây không phải loại lê hảo hạng đẹp mã trong siêu thị mà là loại trồng ở đất đặc biệt, tuy rằng trông không đẹp nhưng lại cực kỳ thanh ngọt nhiều nước.
Lâm Dữ Hạc cắn một miếng, mùi hương thanh mát xen qua răng và môi lan ra khắp trong khoang miệng, người đàn ông chú ý tới dạ dày cậu nên còn cho lê vào tủ giữ ấm đồ ăn để nó ấm lên, thế nên lê tuyết không hề lạnh chút nào.
“Ngon lắm.” Lâm Dữ Hạc nói: “Cảm ơn ca ca, để em tự ăn là được rồi.”
Thế là Lục Nan đưa bát sứ đựng lê tuyết đã cắt ra thành miếng cho cậu.
Lâm Dữ Hạc bưng bát ăn một miếng, cậu hơi do dự một điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nói ra: “Xin lỗi ca ca, vừa rồi đã làm phiền đến anh rồi?”
Dù sao thì Cảnh Chi cũng là bạn của cậu.
Động tác của Lục Nan dừng lại một chút: “Không có.”
Anh vươn tay ra dùng ngón tay cọ cọ vào cằm của chàng trai.
“Đừng nghĩ nhiều quá.”
Không phải là tốt rồi, Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm một cái rồi nói: “Vậy ca ca không vui là vì chuyện của Lục gia sao?”
“Hôm nay em ra ngoài cùng với Tam thiếu, Tam thiếu nói với em là bên Lục gia đang chuẩn bị phương án mới, có ý đồ hắt nước bẩn vào người ca ca, nói anh làm hại anh em trong nhà.”
Lục Anh Thuấn nói rất mơ hồ đầy ẩn nhưng, nhưng Lâm Dữ Hạc có thể nghe hiểu, thế nên bây giờ cậu mới hiểu nguyên nhân vì sao khoảng thời gian này Lục Anh Thuấn lại tới nội địa—— với thế lực của Lục gia ở Hương Giang thì thao túng dư luận là dễ như trở bàn tay, so sánh với nhau thì ngược lại anh ta ở Yến Thành lại càng an toàn bởi tình hình sẽ không vượt ra khỏi tầm khống chế của Luc Nan.
Lục Nan lại véo cằm của cậu: “Không sao, tôi có thể xử lý.”
Lâm Dữ Hạc lo lắng nhìn anh.
“Em luôn cảm thấy, ca ca phải xử lý những chuyện này vẫn luôn rất mệt….”
Lục Nan đã nhịn vài lần nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Anh không thể nào làm cho bản thân mình cách xa Lâm Dữ Hạc.
“Sẽ mệt” Giọng Lục Nan hơi khàn, anh dùng trán mình chống lấy trán của Lâm Dữ Hạc, sau đó nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, chỉ thấy trong đôi mắt ấy toàn bộ đều là đồng tử của mình: “Vậy nên cần em nạp điện.”
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: “Em?”
“Ừ.”
Lục Nan đoạt lấy một chút lê tuyết từ cậu.
Không phải từ trong bát.
“Cần em nhớ tôi.”
Nụ hôn chủ động khi mới vào nhà đã bị Lâm Dữ Hạc cho vào quên lãng kia, rốt cuộc vẫn là có kết quả nên có.
Lê tuyết rất ngọt, điện nạp rất tràn trề.
——
Ngày hôm sau trời vừa sáng thì Lâm Dữ Hạc đã bị Cảnh Chi hẹn ra ngoài.
Hai người đã lâu không gặp nên vốn dĩ cậu muốn từ từ trò chuyện với Cảnh Chi, kết quả đối phương lại vừa mới gặp cậu đã đi thẳng vào vấn đề, anh ta trực tiếp hỏi cậu.
“Em định khi nào ly hôn?”
Lâm Dữ Hạc nghe thấy vậy thì hơi nghẹn lại.
Cảnh Chi cũng biết mình nói như vậy có chút quá nóng vội, thế là anh ta thả dịu ngữ khí lại, đổi thành một cách hỏi khác: “Em có muốn ly hôn với cậu ta không?”
Lâm Dữ Hạc hơi do dự: “Tạm thời em không thể ly hôn.”
Ngày kết hôn Lục Nan cũng đã từng nói là tin tức ly hôn mà truyền ra ngoài thì sẽ làm ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Thái Bình.
Huống hồ sau đó lại có thêm chuyện thỏa thuận bọn họ ký trước khi kết hôn đã bị hủy, thế nên bây giờ muốn ly hôn cũng không dễ dàng gì.
Cậu nói những chuyện này cho Cảnh Chi, Cảnh Chi nghe xong thì lại nói: “Trước tiên em đừng suy nghĩ tới những chuyện đó, những chuyện đó đều có thể giải quyết được.”
Vào cái giới này, phương pháp suy xét vấn đề của Cảnh Chi thành thục hơn cậu nhiều.
“Tài sản thì em có thể trực tiếp từ bỏ, trong án lệ ly hôn có bao nhiêu trường hợp tịnh thân xuất hộ* chứ? Còn về giá cổ phiếu của Thái Bình thì em lại càng không phải lo nghĩ nhiều, khoảng thời gian này tình trạng của Thái Bình cực kỳ tốt, A-share* và cổ phiếu Mĩ đều đang tăng cao.
Trước đây chuyện đổi chủ tịch hội đồng quản trị còn không thể tạo ra chút tổn thất nào cho giá cổ phiếu của bọn họ thì chỉ ly hôn có thể liên lụy được bao nhiêu chứ? Huống hồ loại tin tức ly hôn này hoàn toàn có thể ép xuống được, cổ đông còn lâu mới quan tâm những chuyện này.”
*Tịnh thân xuất hộ: nghĩa là khi vợ chồng quyết định ly hôn thì một bên yêu cầu bên kia không được chia tài sản chung khi quan hệ hôn nhân chấm dứt.
*A-share: hay còn gọi là cổ phiếu “A” (cổ phiếu Trung Quốc loại A), là cổ phiếu chứng khoán của các công ty có trụ sở tại Trung Quốc đại lục, giao dịch trên hai sàn chứng khoán Trung Quốc là Sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải (SSE) và sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến.
“Thương nhân vĩnh viễn sẽ không chịu thiệt, em không cần phải quan tâm những điều này, cho dù thật sự có chuyện gì thì cũng có ca chịu trách nhiệm cho em.”
Cảnh Chi không muốn khiến cho Lâm Dữ Hạc phải gánh vác những áp lực dư thừa này.
“Nếu bây giờ có thể ly hôn thì em có muốn không?”
Lâm Dữ Hạc: “…”
Cậu vẫn không nói chuyện.
“Cứ nói thẳng ra suy nghĩ của chính em.”
Cảnh Chi hỏi thẳng.
“Tiểu Hạc, em muốn ly hôn không?”
Lâm Dữ Hạc trầm mặc hồi lâu rồi nhỏ giọng nói.
“…!Không muốn.”
Cảnh Chi suýt chút nữa thì không thở được.
“…!Đệt!”.