Bạn đang đọc Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được – Chương 52: Spanking Em Thích Loại Này
*Spanking: Là một dạng cưỡng ép phục tùng bằng cách dùng tay đánh, phát mạnh vào cơ thể (thường là phần mông), đôi khi có thể dùng một số dụng cụ (chẳng hạn như roi, vợt có bản to).
Spanking thường có trong quan hệ tình dục kiểu BDSM.
Đánh đòn vào mông nhẹ nhàng cũng có thể áp dụng trong QHTD ko phải BDSM.
Trong spanking, người đi đánh đòn người khác gọi là Ker, và người bị đánh đòn gọi là Kee.
_______________________________
“Thời gian chính thức thực tập của trường em thường bắt đầu vào kỳ nghỉ hè từ năm tư lên năm năm, kỳ nghỉ đông của năm tư tạm thời không bắt buộc.”
Lâm Dữ Hạc giải thích.
Thời gian đăng ký thực tập của kỳ nghỉ đông khá sớm, lúc đó Lâm Dữ Hạc là bởi vì không định về nhà đón Tết nên mới đăng ký, chuẩn bị đến kỳ nghỉ đông thì ở lại Yến Thành.
Chỉ là không ngờ rằng mới qua vài tháng, cậu đã có người mà mình muốn trải qua kỳ nghỉ cùng nhau rồi.
“Hơn nữa lần này đàn anh đàn chị của em đều ở đây, bên người hướng dẫn cũng có đủ nhân lực.
Vậy nên em lúc em đi xin nghỉ thì thầy ấy đồng ý luôn…! ưm!”
Lâm Dữ Hạc nói còn chưa dứt lời thì đã bị cắt đứt.
Trước khi ra khỏi bệnh viên, Lâm Dữ Hạc nhớ tới lời của Lục Nan, cố ý thoa son dưỡng môi xong mới ra ngoài.
Chỉ là vừa mới thoa được một xíu thời gian ngắn như vậy mà son dưỡng đã bị ăn sạch sẽ rồi, từ hương vị lê tuyết thanh ngọt trở thành vị trầm hương gỗ mun lạnh lẽo.
Còn mang theo chút hương vị cam quýt bạc hà, lành lạnh, là do vừa rồi mới dùng nước súc miệng tiện lợi.
Cổ tay trái của Lâm Dữ Hạc bị nắm lấy, ngón tay cái của người đàn ông bao phủ lên vị trí vết màu đỏ nhạt trên xương cổ tay gầy yếu của cậu, tỉ mỉ vuốt nhè nhẹ vào nơi đó.
Cho dù nụ hôn này quá dài, không thể không lùi ra cho cậu một chút không gian để hô hấp, thì Lục Nan vẫn không tách ra quá xa.
Trán của anh chống lên trán của Lâm Dữ Hạc, ở khoảng cách vừa nghiêng người là có thể hôn được, anh trầm giọng hỏi: “Có vị thuốc lá không?” (Editor: tưởng tượng ra cảnh này đi mn ^o^)
Cũng không biết Lục Nan là vì thất thố hay là vì tự kiềm chế lại, đã hôn sâu như vậy rồi mà giờ anh mới nhớ ra phải hỏi.
“Có khó chịu không?”
“Không có…”
Có lẽ là bởi vì thiếu khí, cả người Lâm Dữ Hạc có chút mơ hồ, cậu chậm chạp chớp chớp mắt, rồi cuối cùng mới mở miệng.
Vẫn còn rất ngoan, lần lượt trả lời hai câu hỏi này.
“Thoải mái.
”
“…”
Lần này Lục Nan thật sự thất thố rồi.
Lâm Dữ Hạc luôn luôn không hề ý thức được rằng từng cử động của cậu sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn đến nhường nào với người đàn ông, vậy nên lần này, cậu đã được đích thân lĩnh hội rồi.
Tiếp theo đó có một đoạn trải nghiệm rất dài, khiến cho Lâm Dữ Hạc cảm nhận được sự hối hận rõ ràng vì câu trả lời vừa rồi.
Đợi đến khi cuối cùng cũng được xuống xe, Lâm Dữ Hạc đang vui mừng vì bệnh viên cách nhà không xa, khiến cho những việc này được kết thúc, nhưng đến khi cậu vào nhà rồi mới phát hiện, vừa rồi mới chỉ là giữa đường đứt gánh, mà không phải là kết thúc.
Ở phía sau vẫn còn rất nhiều.
Rất nhiều rất nhiều câu hỏi han “Như thế này có thoải mái không”, được trải nghiệm, chứng minh hết lần này đến lần khác, rất lâu rất lâu.
Thế cho nên sau này Lâm Dữ Hạc đối với hai chữ “thoải mái” này, đều sinh ra một chút bóng ma tâm lý.
Trải qua cả một ngày cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Dữ Hạc quyết định hủy bỏ thực tập để bồi người nhà.
Kết quả đêm đầu tiên cậu bồi ca ca ở nhà, suýt chút nữa bị nhốt trên giường.
Ngày hôm sau, Lâm Dữ Hạc trực tiếp ngủ thẳng đến trưa.
Sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần phảng phất như đều đã bị một giấc ngủ dài dằng dặc này làm tan biến, tiếp theo, Lâm Dữ Hạc liền bắt đầu cuộc sống nghỉ đông chân chính.
Mỗi ngày tỉnh dậy xong thì đọc sách, đi tản bộ, xử lý một số công việc mà bên đối tác gửi tới, thư phòng ở trong nhà rất lớn, Lâm Dữ Hạc còn mang về nghiên mực*, giấy Tuyên* và len chọc* mà trước đây ở trong ký túc xá không có chỗ để đành phải cất đi của mình, viết chữ bằng bút lông mà đã lâu rồi không viết.
Trong thư phòng rộng rãi, Lâm Dữ Hạc và Lục Nan mỗi người chiếm một bên.
Mỗi người bọn họ đều có việc bận của riêng mình, tuy rằng không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng chỉ cần ngẩng mắt lên là có thể nhìn thấy đối phương.
Những bày biện trong thư phòng càng ngày càng phù hợp với thói quen dùng của Lâm Dữ Hạc, không chỉ là thư phòng mà toàn bộ căn nhà cũng đều như vậy.
Căn nhà hồi mới ban đầu còn rộng rãi đến mức có chút trống trải, rốt cuộc cũng được sức sống ấm áp từng chút từng chút một lấp đầy.
Ngoài làm việc ở trong thư phòng ra, Lâm Dữ Hạc cũng sẽ ra ngoài, Lục Nan rất quan tâm tới sức khỏe của cậu, mỗi ngày đều sẽ gọi cậu ra ngoài đi tản bộ cùng anh, rèn luyện thân thể.
Tuy rằng Lâm Dữ Hạc cảm thấy thứ cậu luyện tập nhiều nhất thực ra lại là sức thở.
Ngoài thiết kế lớn ra thì không gian xanh của Phượng Tê Loan cũng rất rộng, cây cối trong khu dân cư xanh tốt, môi trường khá tĩnh mịch, còn có một quảng trường nhỏ với đầy đủ cơ sở tiện nghi.
Mặt đất của quảng trường bằng phẳng lại trơn trượt, vừa vặn phù hợp để Lâm Dữ Hạc trượt ván.
Những khi thời tiết tốt thì cậu sẽ chạy ra ngoài đi tập luyện, tuy rằng tiến bộ không tính là nhanh, nhưng lại chơi rất vui vẻ.
Hình như vận động thật sự có thể khiến tâm tình người ta trở nên tốt đẹp hơn.
Lại cũng có thể là do chịu ảnh hưởng từ người cùng vận động chung.
Chỉ riêng nhìn vào dáng người của người đàn ông Lâm Dữ Hạc cũng biết rõ thần kinh vận động của đối phương rất tốt.
Có điều điều khiến cậu ngạc nhiên là, hình như Lục Nan còn hiểu không ít kỹ xảo về phương diện trượt ván này, lúc Lâm Dữ Hạc đang luyện tập, thỉnh thoảng người đàn ông sẽ cho cậu vài câu chỉ điểm tương đối hữu dụng.
Tuy rằng với hình tượng nghiêm túc hàng ngày của Lục tổng, thật sự khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi trượt ván của anh.
Cuộc sống dần trở nên thoải mái, tâm trạng Lâm Dữ Hạc cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, lúc Lục Nan nói với cậu là tuần sau bác sỹ tâm lý sẽ tới cậu cũng dứt khoát vâng lời.
Có điều trước khi bác sỹ tâm lý tới, lại có người đã tới trước một bước.
Người trước đây nói là sẽ đến đại học Yến Thành – Phương Tử Thư đã đến rồi.
Phương Tử Thư đang học đại học ở nước ngoài, lần này quay về nhân kỳ nghỉ Tết, phải tới Đại học Yến Thành tham gia một dự án du học nghỉ đông*.
Trước đây cô đã nói với Lâm Dữ Hạc về chuyện này, sau khi đến Yến Thành, việc đầu tiên làm là tới đây tìm cậu.
*Du học nghỉ đông: raw là 寒假游学项目, mình k hiểu lắm, ai biết là gì thì cmt giúp mình nha.
Với tư cách là dân bản địa, Lâm Dữ Hạc dẫn cô đi tham quan khuôn viên trường Yến Đại.
Trước khi đi cậu còn đặc biệt đi hỏi Lục Nan rằng có chỗ nào cần đặc biệt chú ý không.
Dù sao ba của Phương tiểu thư là đối tác của tập đoàn Thái Bình, lại thêm có tin đồn hôn ước trước đây, Lâm Dữ Hạc sợ cậu làm ra cử chỉ gì đó không thỏa đáng, sẽ ảnh hưởng tới Lục Nan.
“Phương tiểu thư có đặc biệt yêu thích và kiêng kị gì không ạ?” Lâm Dữ Hạc hỏi, “Em có hỏi cô ấy trước rồi, cô ấy chỉ nói như thế nào cũng được.”
Lục Nan bấm tay gõ nhẹ vào đầu gối, gõ vài cái rồi mới nói: “Tiếp đãi bình thường là được rồi, không cần phải quá lo lắng.”
Lâm Dữ Hạc gật đầu, lại hỏi: “Vậy dùng cơm thì sao ạ? Đi dạo xong cô ấy muốn ăn một bữa ở gần trường, em còn chưa nghĩ ra được nên ăn gì, quán cơm ở gần trường không lớn, liệu Phương tiểu thư có ăn không quen không nhỉ?”
Lục Nan khoanh tay, nói: “Không đâu, chọn nhà hàng đặc sản đi.”
“Vâng.” Lâm Dữ Hạc ghi nhớ lại, lại nói: “Còn có…”
Bàn tay ngứa ngáy đã lâu của Lục Nan cuối cùng cũng không tài nào chịu đựng được nữa, cầm lấy gáy của Lâm Dữ Hạc ấn cậu xuống giường.
“Ninh Ninh, em còn chưa dẫn tôi đi tham quan trường của em.”
Lâm Dữ Hạc: “…?!”
Vì vậy vấn đề cứ như thế bị gián đoạn.
Sau đó lúc Phương Tử Thư tới, Lâm Dữ Hạc lại hỏi Lục Nan hai lần.
Nhưng cũng chỉ có hai lần mà thôi, sau đó đã có kinh nghiệm máu xương của lần trước, không còn tiếp tục hỏi nữa.
Vừa hỏi là môi liền đau.
Giống với lần đầu gặp gỡ, Phương Tử Thư vẫn điềm đạm nho nhã và dịu dàng, cũng rất dễ ở chung.
Chỉ có điều trang phục của cô vẫn luôn khá mỏng, Lâm Dữ Hạc đã gặp cô mấy lần, lần nào cô cũng mặc váy đẹp.
Có lần thậm chí Lâm Dữ Hạc còn nhìn thấy Phương Tử Thư mặc váy ngắn và đi boot cao cổ*, phần trên đầu gối cứ thế bị lộ ra trong không khí, ở Yến Thành âm gần 10 độ, quả là khiến cho người khác không nhịn được mà thấy lạnh lẽo.
Khi đó vừa đúng lúc hai người đang đi tham quan trong siêu thị của trường học, ngay sau đó Phương Tử Thư còn phải lên lớp.
Lúc ra khỏi siêu thị, một mình Lâm Dữ Hạc đi mua tấm mền ngủ trưa có huy hiệu của trường đại học Yến Thành, đưa nó cho Phương Tử Thư.
Lúc nhận món quà, Phương Tử Thư còn hơi bất ngờ.
Lâm Dữ Hạc nói: “Có thể đắp trên đùi, phòng học ở bên tòa dạy học thứ hai khá lớn, lúc lên lớp có thể sẽ hơi lạnh.”
“Cảm ơn.” Phương Tử Thư cười nói xong, lại nói: “Em muốn hỏi một vấn đề.
Lâm Dữ Hạc: “Sao thế?”
Phương Tử Thư hỏi: “Có phải anh cảm thấy trên đùi em không mặc quần hay không vậy?”
Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút, vẫn gật đầu một cái.
Phương Tử Thư cười đến không thở nổi, cô kéo lên cho cậu nhìn quần legging trên đùi mình.
“Em có mặc rồi á, còn là loại dày nữa đó, cực kỳ ấm áp!”
Lâm Dữ Hạc mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía chiếc quần legging ấy tràn đầy nghi vấn.
Quần tất da, quả nhiên là điểm mù kiến thức mà thẳng nam không thể nào tiếp cận được.
Cười thì cười, nhưng Phương Tử Thư vẫn là rất vui vẻ mà nhận lấy món quà của Lâm Dữ Hạc.
“Cảm ơn mền của anh, chút nữa lên phòng học em sẽ bóc ra đắp.”
Siêu thị cách cổng trường không xa, lúc hai người ra ngoài, vừa vặn gặp được Lục Nan tới đón Lâm Dữ Hạc.
Vừa nghe thấy lời của Phương Tử Thư, lại nhìn trang phục cô mặc hôm nay, sắc mặt của Lục Nan liền lập tức tối sầm xuống.
Sau khi đón Lâm Dữ Hạc, Lục Nan lập tức gọi cho Phương gia một cú điện thoại.
Lâm Dữ Hạc đối với chuyện này không hề biết chút gì, chỉ có điều vài ngày sau, lúc cậu lại gặp được Phương Tử Thư thì đối phương đã đổi thành mặc áo khoác lông vũ dài tới mắt cá chân.
Áo khoác lông vũ vừa dày vừa to, Phương Tử Thư nhỏ nhắn được hoàn toàn bao bọc trong đó, tựa như được bao bọc trong một chiếc chăn bông.
Ngày đó vừa đúng lúc rơi một ít tuyết, trong hoa tuyết li ti, Phương Tử Thư không khỏi ngẩng đầu lên trời than thở.
“Ghen sao, vậy thật là một tên ác quỷ mắt xanh mà.” (1)
Lâm Dữ Hạc lại một lần nữa mù mịt không hiểu gì.
Ngoài mấy lần ở trong trường này ra, số lần Lâm Dữ Hạc và Phương Tử Thư gặp nhau cũng không tính là nhiều, phần lớn vẫn là giao lưu ở trên mạng.
Một buổi sáng nọ, Lâm Dữ Hạc đang ở nhà, Phương Tử Thư gửi tin nhắn hỏi cậu.
(Yến Đại ở chỗ nào có thể photo vậy ạ? Em có một bảng biểu hôm qua quên chưa photo, chiều nay phải nộp rồi.)
Trong trường quả thực có vài cửa hàng photo, có điều bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, không chắc có mở cửa.
Lâm Dữ Hạc nói tình huống cho Phương Tử Thư.
(Đã điền vào bảng biểu chưa? Không thì em gửi cho anh, anh photo ở bên ngoài rồi mang đến cho em)
Cậu chuẩn bị đi gửi vài phần hợp đồng cho đối tác.
Rất nhanh sau đó Phương Tử Thư trả lời cậu.
(Đã điền rồi ạ, cảm ơn anh nhiều lắm!)
Rất nhanh sau đó một file google tài liệu được gửi sang, kích thước này đối với một bảng biểu mà nói thì có hơi to, Lâm Dữ Hạc cũng không để ý, dù sao trong bảng biểu thường sẽ có sơ đồ, tài liệu to một chút cũng là bình thường.
Cậu nhận được xong, ngẩng đầu lên hỏi Lục Nan vừa mới đi tới phòng khách: “Ca ca, máy photo ở thư phòng có bật không ạ?”
Lục Nan: “Có.”
Lâm Dữ Hạc nói: “Vậy em photo chút tài liệu.”
Phía đối tác gửi tới một vài tài liệu và hợp đồng, vừa vặn cậu photo cả thể.
Máy photo gia đình trong thư phòng được kết nối qua bluetooth, Ipad Lâm Dữ Hạc dùng đã được cài đặt phần mềm photo* từ trước, lúc này liền dứt khoát đưa link tài liệu vào là liền có thể photo.
*Phần mềm photo: có phần mềm photo trên điện thoại mà ta chỉ cần kết nối bluetooth rồi trực tiếp chọn photo hoặc các thao tác khác mà không cần thông qua máy tính hoặc máy photo.
Sau khi ấn vào nút chọn photo, Lâm Dữ Hạc liền đặt Ipad xuống bàn, đi vào nhà vệ sinh.
Chờ đến lúc cậu quay lại, wechat đã nhảy ra hẳn mấy thông báo tin nhắn, điện thoại đặt trên gối tựa lưng đang liên tục rung lên, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.
Lâm Dữ Hạc vừa mở Ipad ra thì liền nhìn thấy tin nhắn của Phương Tử Thư nhảy ra.
(Em gửi nhầm tài liệu rồi!)
Ở giữa còn xen lẫn với một chuỗi icon khóc sướt mướt xin lỗi.
(Phương: Tài liệu kia không phải bảng biểu em phải nộp, cái mới em vừa gửi mới phải!)
Đây cũng không phải chuyện lớn gì, Lâm Dữ Hạc trả lời lại cô.
(Được, vậy anh photo lại một lần nữa.)
(Phương:…)
(Phương: Anh đã photo cái kia rồi sao?)
(Lâm: Đúng vậy)
(Phương:…!Xin anh mau cho nó vào máy hủy giấy đi)
(Phương: Đồng ý với em, ngàn vạn lần phải nhanh lên T-T)
Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, có điều vẫn trả lời cô một tin “Được”.
Cậu lật lên đi nhìn tài liệu Phương Tử Thư gửi tới, dù sao thì tài liệu đối tác gửi tới cậu cũng chưa mở ra xem, photo ra cùng với mấy tài liệu này cũng không dễ phân biệt.
Nhưng chờ đến khi Lâm Dữ Hạc vừa mở cái tài liệu kia ra thì lại phát hiện, căn bản không cần phải phân biệt.
Bởi vì tài liệu này hoàn toàn sẽ không bị nhận nhầm.
Toàn bộ tài liệu đều bằng tiếng Anh, bên dưới tiêu đề in hoa chính là một hàng dài những lời cảnh báo.
Warning: hurt/fort, dominant/submissive, spanking…!
[Cảnh báo: Đau đớn/chữa trị, thống trị/quy phục, spanking…]
*Chú thích: những từ tiếng Anh ở trên thuộc vào phạm trù BDSM đại khái là quan hệ tình dịch kiểu bạo dâm, SM, bạn nào tò mò có thể search google nha.
Ánh mắt Lâm Dữ Hạc dừng lại ở từ spanking kia, nhíu nhíu mày.
Cậu tiếp tục lướt xuống một trang, trang đầu tiên nhìn thấy thì trời yên biển lặng, chẳng hề có quan hệ gì với mấy từ trong cảnh báo kia, nhưng có hai từ lại rất bắt mắt.
Master, slave.
[Chủ nhân, nô lệ]
Này thì có thế nào đi chăng nữa cũng không nói nổi nữa rồi.
Hơn nữa trong những nội dung đập vào mắt cậu, ngôi xưng hô dùng xuyên suốt cả bài viết đều là he him, không hề xuất hiện nhân vật nữ nào.
Kéo tài liệu xuống phía dưới, còn có một bức ảnh.
…Hai người đàn ông
Lâm Dữ Hạc đứng bật dậy.
Thông báo photo hoàn thành đã gửi đến trên Ipad từ lâu, mà máy photo thì ở ngay trong thư phòng.
…Hơn nữa ca ca cũng đang ở thư phòng.
Lâm Dữ Hạc bỗng ý thức được sự thật khủng khiếp này, cậu vội vội vàng vàng chạy về phía thư phòng, sau lưng đã bắt đầu lạnh lên, chỉ còn lại vỏn vẹn một hy vọng duy nhất, chính là mong rằng Lục Nan vẫn chưa về thư phòng.
Thư phòng không tính là xa, nhưng vài bước đi ngắn ngủi này lại khiến cho Lâm Dữ Hạc cảm thấy dài dằng dặc lạ thường.
Lúc đi tới cửa, thậm chí cậu còn cảm thấy cánh tay như mất cảm giác, lúc mở cửa còn hơi nhọc nhằn.
Có điều không biết liệu có phải là ông trời nghe thấy lời khẩn cầu của Lâm Dữ Hạc hay không, lúc cửa bị mở ra, vậy mà trong thư phòng lại không có ai.
Lâm Dữ Hạc nhìn bốn phía quanh một vòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
May quá.
Cậu không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng đi tới cạnh máy photo, muốn cầm tài liệu đã photo xong đi, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy tờ giấy đó, đột nhiên bên tai Lâm Dữ Hạc ù ù lên.
Những tờ giấy photo ra rồi này, vậy mà đã được phân loại, và đính kẹp lại rồi.
Mà tài liệu ở ngay trên đầu, vậy mà lại chính là tài liệu mà Phương Tử Thư gửi tới!
Warning to đoành được in rõ rõ ràng ràng trên mặt giấy.
Máu huyết trên khắp người Lâm Dữ Hạc đều trở thành lạnh lẽo.
Cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, Lâm Dữ Hạc vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Lục Nan đang cầm một cốc bước, khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn cậu
Thấy Lâm Dữ Hạc nhìn sang, Lục Nan liếc nhìn tài liệu trong tay cậu một cái, hơi nhướng mày:
“Em thích loại này?”.